- Quản đổng, tập đoàn Dương Điền chúng ta kinh doanh rất tốt, sao cứ nhất định phải đàm phán vấn đề đầu tư bên Tập đoàn khai thác mỏ Đế Hoa Thủy Châu tỉnh Nam Phúc.
Tập đoàn khai thác mỏ Đế Hoa tình hình doanh thu cũng chẳng tốt chút nào, thời gian trước Phó tổng Đế Hoa Mã Văn Tài còn cản trở việc này.
Mà hình như bên trong Đế Hoa còn chia thành mấy phe phái, có phe tán thành chúng ta đầu tư khống chế cổ phần, cũng có bên phản đối. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mã Văn Tài, hẳn là đại diện cứng rắn nhất trong phe chống đối. Nhưng, kỳ lạ là người này thiếu cẩn thận quá, bị chết vì nổ khí gas, chẳng biết đàm phán của tập đoàn Đế Hoa chúng ta tiến triển đến mức nào.
Cao Cương thản nhiên nói.
- Ông em Cao, anh chỉ thấy được lợi nhanạ của Mỏ khai thác Đế Hoa không tốt. Nhưng, anh lại không thấy được lợi nhuận lớn ẩn giấu đằng sau.
Tào Dục liếc Cao Cương một cái, nói.
- Ồ, chẳng lẽ còn có gì nữa à?
Cao Cương nhướng mày, liếc nhìn đồng chí Tào Dục đang ra vẻ cao nhân, hơi bất mãn, hừ giọng nói.
- Đây là vấn đề tầm nhìn, anh không nhìn thấy, nhưng Quản đổng sớm đã nhìn thấy.
Tào Dục vẫn làm bộ úp mở.
Rốt cuộc đã chọc được Cao Cương nổi giận, nói:
- Phó đổng Tào, còn chưa đánh rắm đi, cứ dùng dằng mãi chẳng giống đàn ông chút nào, hừ!
Sau đó cố ý liếc nhìn Quản Phi một cái, nói thêm:
- Dĩ nhiên, nếu như cái này thuộc điều cơ mật mà ngay cả tôi cũng không thể biết, tôi sẽ không hỏi nữa.
- Cao Cương, anh đang ép tôi đúng không?
Quản Phi nóng lên, lạnh lùng hừ giọng nói với Cao Cương.
- Quản đổng, lòng Cao Cương tôi anh còn không hiểu sao? Từ khi gia nhập tập đoàn Dương Điền đến giờ, tôi đã từng làm chuyện gì bất lợi cho công ty chưa?
Như chuyện giao đấu với Diệp Phàm lần này, Tư lệnh Lục Dũng Căn cứ Liễu Đỉnh Sơn vì sao lại đồng ý ra mặt ngăn chuyện này chứ, hừ!
Tôi tin là Quản đổng hiểu được nguyên nhân thực sự. Hơn nữa, lúc đầu khi ký hiệp định liên minh, Cao Cương tôi tốt xấu gì cũng được hiệp nghị thừa nhận là nhân vật thứ ba của công ty.
Có chuyện gì mà ngay cả nhân vật số ba như tôi đây cũng không thể biết? Chẳng lẽ trong tập đoàn Dương Điền, còn có bí mật mà Cao Cương tôi không thể biết sao?
Cao Cương trong lòng hơi giận, liếc mắt nhìn Quản Phi, lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Cao Cương, anh nói vậy với Quản đổng là không đúng. Không phải trong công ty có bí mật nào đó không nói với anh.
Anh nghĩ lại đi, nếu như chuyện gì cũng nói với anh, anh có thể để ý được hết không? Mọi người đều chỉ phân công quản lý một bộ phận khác nhau thôi.
Quản đổng thì quản toàn bộ công tác, có một số chuyện anh ấy biết, chúng ta chưa chắc biết. Huống chi, Quản đổng có quyết định riêng của mình.
Việc này, có lẽ thời cơ chưa chín muồi. tạm thời không thể để mọi người biết. Nhưng, tôi tin vào ánh mắt và quyết tâm của Quản đổng.
Tào Dục bắt đầu điều đình. Dù sao, bối cảnh của Cao Cương trong quân đội đối với tập đoàn Dương Điền, đặc biệt là có tương trợ tương đối quan trọng đối với Công ty con mỏ khai thác Dương Điền.
- Được rồi, Cao Cương, việc này vốn định một thời gian nữa sẽ nói với anh. Nếu anh cố ý hỏi, tôi sẽ nói trước với anh là được rồi, cũng không phải là không thể nói cho anh biết.
Tập đoàn chúng ta luôn chú trọng quốc nội, điều này tồn tại tính cực hạn trong tầm nhìn. Tuy nói những năm gần đây chúng ta kiếm được không ít, trong cả nước tập đoàn cũng có tăng thêm vài công ty con. Nhưng, một công ty tập đoàn phải lớn mạnh, phải chen thân vào thị trường thế giới hình mạnh mới chính là mục tiêu của Dương Điền chúng ta.
Cho nên, chỉ dựa vào những khối kinh doanh nhỏ hẹp trong nước, không gian mở rộng rất hữu hạn, hơn nữa, chính sách khống chế điều tiết trong nước làm cho công ty tập đoàn chúng ta hơi giật gấu vá vai.
Ở nước ngoài mới chính là sân khấu lớn cho Dương Điền chúng ta nhảy múa, anh có hiểu ý tôi không?
Quản Phi đã khôi phục bình tĩnh, hòa nhã cùng Cao Cương bàn về nghiệp vụ của công ty.
- Lẽ nào Tập đoàn khai thác mỏ Đế Hoa có làm ăn ở nước ngoài?
Cao Cương cũng không ngu, Quản Phi vừa nhắc một chút, lập tức đã nghĩ đến điểm này.
- Anh nói chính xác, Đế Hoa tuy nói thành tích không tốt, chúng ta đầu tư hai trăm triệu hình như là lỗ vốn. Kỳ thực, suy xét lợi ích về lâu về dàu, tiến quân vào Đế Hoa là để mượn cánh cửa lớn làm ăn ở nước ngoài của họ, tiến thêm một bước mở rộng không gian phát triển cho tập đoàn chúng ta. Huống chi, có một số nghiệp vụ có tấm biển vàng Đế Hoa càng dễ xử lý.
Quản Phi lộ nụ cười thản nhiên.
- Tôi hiểu rồi Quản đổng, Đế Hoa Thủy Châu tôi có điều tra qua, nghe nói có nhà nước đứng sau lưng?
Cao Cương nói.
- Nói hay lắm, Quản đổng đúng là nhìn vào điểm này, muốn mở rộng không gian ra nước ngoài, các công ty tập đoàn như vậy ở Việt Châu không thiếu.
Tại sao Quản đổng nhất định bỏ gần tìm xa, là bởi vì trước đây Đế Hoa là doanh nghiệp nhà nước, là một công ty con của Tập đàon mậu dịch nước ngoài tỉnh Nam Phúc.
Sau đó Đế Hoa lớn mạnh, hơn nữa còn có cải cách thể chế kinh tế cùng hàng loạt lý do phức tạp, Tập đoàn khai thác mỏ Đế Hoa chuyển sang hình thức bán tư nhân, là tập đoàn khai thác mỏ lớn có thể tự chủ xuất khẩu ra nước ngoài.
Đừng coi thường tính tự do nhỏ này, đối với công ty chúng ta chính là cơ hội lớn lao đấy.
Ít nhất là chuyện thu thuế, mỗi năm tập đoàn chúng ta có thể tiết kiệm được một khoản lớn.
Tào Dục cời nói.
- Đồng chí Diệp Phàm đúng là không chịu yên mà, rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?
Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng bước vào phòn họp, câu đầu tiên nói với đồng chí lão Hà là như vậy.
Vừa mới nhận được thông báo mở hội nghị thường vụ khẩn cấp của Hà Trấn Nam, Lý Quốc Hùng vào phòng họp mới biết các ủy viên khác đã đến đông đủ. Diệp Phàm và Lô An Cương chắc là vì chuyện xử lý Mỏ khai thác Dương Điền nên chưa về.
- Tôi cũng đã nhận được thư kháng nghị mạnh mẽ của tập đoàn Dương Điền, có lẽ đồng chí Diệp Phàm có nguyên nhân gì khác, không phải đang xử lý vụ đồng chí Túc Nhất Tiêu bị đánh sao? Nghe nói cục công an cũng có mấy đồng chí bị đánh, công ty khai thác mỏ này cũng kiêu ngạo quá, ngay cả cảnh sát cũng đánh. Tác phong này nếu mà không mài dũa sau này chắc là vểnh đuôi lên trời mất.
Lý Quốc Hùng thản nhiên nói một câu.
- Lời nói của người ta không nhất quán, nói là đồng chí Túc Nhất Tiêu đến thị trấn Mai Khê. Vì xử lý mọi việc không thích đáng nên mới làm nháo nhào lên.
Hơn nữa còn nói, lúc đó là đồng chí tên Trần Quốc Đỉnh động thủ trước, nghe nói là Phó cục trưởng cục thủy lợi thành phố. Vì anh ta hống hách trêu chọc, cuối cùng mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Sau đó, Phó cục trưởng cục công an Vương Triều dẫn theo mấy cảnh sát hình sự đi xuống, vừa xuống, nghe nói là vẫn chưa điều tra lấy chứng cứ, đã trực tiếp bắt toàn bộ công nhân viên bảo vệ Công ty Dương Điền.
Mỏ khai thác Dương Điền người ta dĩ nhiên không chịu, cuối cùng sự việc càng không thể cứu vãn được, náo loạn cả lên. Mấy chục người vây đánh mười mấy cảnh sát hình sự, kết quả có thể nghĩ ra, chẳng có ai mà không bị thương cả.
Tôi thấy, tầng lãnh đạo cuả Cục công an thành phố có chút vấn đề, Vương Triều là Phó cục trưởng, là thành viên Đảng của cục, là lãnh đạo tầng cao trong bộ máy lãnh đạo của Cục công an thành phố.
Sao đồng chí ấy có thể làm việc kinh suất như vậy.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Khang Văn Sinh ra sức trợ uy cho Hà Trấn Nam.
- Trưởng ban Khang, anh nói như vậy hình như hơi lệch lạc.
Phó Bí thư quản lý Ủy ban Kỷ luật Vu Chí Hải liếc nhìn Khang Văn Sinh, lạnh lùng nói.
- Lệch lạc, tôi không rõ Bí thư Vu nói vậy là có ý gì. Khang Văn Sinh tôi làm tổ chức công tác mấy chục năm rồi, chanwgr lẽ không hiểu được phương châm chính, đường lối tư tưởng của nhà nước, cái gì nên nói cái gì không nên nói, Khang Văn Sinh tôi tự mình biết đắn đo. Cho nên, tới bây giờ vẫn chưa hề bị lệch phương hướng.
Khang Văn Sinh phản bác, biết Vu Chí Hải thân với Diệp Phàm, cho nên, nói chuyện có chút không khách khí.
- Trưởng ban Khang, những lời anh nói lúc nãy thể hiện rõ ràng, anh nghiêng về phía công ty khai thác mỏ Dương Điền kia.
Mấy chuyện này, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý. Theo sự thật tôi được biết thì thế này, lúc đó đồng chí Túc Nhất Tiêu xuống, liền lập tức triển khai công tác điều tra lấy chứng cứ
.
Để hoàn thành chỉ thị của Bí thư Diệp, sớm giải quyết vấn đề nước sinh hoạt cho thôn Thượng Hà và thôn Hạ Hà thị trấn Mai Khê, huyện Dương Điền, đồng chí Túc Nhất Tiêu đã đến Liễu Đỉnh Sơn.
Nhưng, chưa nói được vài câu, người của mỏ khai thác Dương Điền đã ra oai, lập tức đánh người rồi. Sao lại là đồng chí Trần Đỉnh Quốc ra tay trước?
Đám công nhân viên chức bảo vệ núi của mỏ khai thác Dương Điền không ngờ còn dùng giày thối đập vào mặt Trần Đỉnh Quốc, mặt lập tức sưng lên.
Giày đó là giày gia, không hề nhẹ chút nào, Trần Đỉnh Quốc tốt xấu gì cũng là Cục phó cục thủy lợi thành phố, là cán bộ cấp cục phó.
Sao có thể chịu để đám công nhân viên chức Dương Điền cố ý làm khó dễ như vậy. Cho nên, sau đó hai bên bắt đầu náo loạn lên. Ai cho phép công nhân công ty khai thác mỏ Dương Điền có quyền kiêu ngạo như vậy?
Ngay cả phó Chủ tịch thành phố cũng dám đánh, Phó cục trưởng thì đập giày thối, hơn nữa, còn ẩu đả với cảnh sát hình sự. Tác phong này không được, chắc chắn là phải mài dũa một chút mới được.
Bằng không, uy tín của Ủy ban nhân dân thành phố Ngư Đồng ở đâu, pháp luật quốc gia ở đâu. Náo loạn đến như vậy, các đồng chí, các đồng chí nói đi, thật sự có còn nhà nước nữa hay không?
Lời nói của Vu Chí Hải tương đối có lực.
- Đúng vậy, nếu cứ để công ty khai thác mỏ Dương Điền càn quấy như thế, ảnh hưởng cực kỳ xấu, một quốc gia, mà để nhiều công ty hành động như vậy thì làm sao nắm được ả quốc gia
Không riêng chuyện này, chuyện công nhân tập đoàn Dương Điền ẩu đả với nhân viên công tác nhà nước đã xảy ra mấy lần rồi, cuối cùng, chúng ta vì sợ gây chuyện với tập đoàn Dương Điền, kết quả, đều nén giận không giải quyết được gì.
Làm như vậy đã tạo nên một thói quen xấu vô cùng lệch lạch, tạo thành một tập tục rối loạn, cỗ vũ vòng tuần hoàn xấu của mỏ khai thác Dương Điền. Ngược lại, cũng làm tổn thương nhiều trái tim cán bộ chấp pháp và lòng tin tưởng của nhân dân vào quốc gia.
Công ty khai thác mỏ Dương Điền nghiễm nhiên trở thành một quốc gia trong địa bàn thành phố Ngư Đồng. Các cán bộ chấp pháp không thể chấp pháp với nó.
Haha. Tập đoàn Dương Điền, nói trắng ra, xém nữa đã áp đảo pháp luật. không mài giũa tập tục này là không được rồi.
Nghe nói Bí thư Diệp và Tư lệnh Lô sang nay xuống, dẫn theo trăm người, không ngờ ngay cả cổng của Mỏ khai thác Dương Điền cũng không vào được.
Chẳng lẽ mỏ khai thác Dương Điền là vùng cấm quân sự, là đất nước ngoài thuê, là địa bàn của người ngoài hành tinh thuê, thực là kiêu ngạo, ngông cuồng quá mức.
Hôm nay là đồng chí Túc Nhất Tiêu bị đánh, ngày mai, có lẽ đến Chu Ngọc Minh tôi, ngày mốt, haha, chính là các đồng chí đó.
Phó Chủ tịch thành phố Chu Ngọc Minh nói, thật ra là đang cổ động tâm tư cộng hưởng của các Ủy viên thường vụ.
- Tập đoàn Dương Điền đúng là hơi quá. Cục công an thành phố là cơ quan chấp pháp của nhà nước, được giao thác chức trách pháp luật thiêng liêng.
Tập đoàn Dương Điền không cho họ vào, chuyện này không thể nói nổi nữa rồi. Đây là hành vi gì chứ, điển hình công nhiên dùng bạo lực chống đối pháp luật rồi!
Nếu xảy ra ở các công ty khác, chúng ta đã sớm cứng rắn, mạnh mẽ bắt giữ. Vì sao chuyện này xảy ra ở tập đoàn Dương Điền thì lại không thể giàn xếp được, vấn đề này đáng để các vị ngồi đây suy xét!
Bí thư Đảng quần chúng Thái Chí Dương ám chỉ.
- Nói thật, tâm tình của tôi rất mâu thuẫn. Đối với sự kiêu ngạo của tập đoàn Dương Điền, tôi không thuận mắt. Nhưng, công ty khai thác mỏ Dương Điền là một doanh nghiệp lớn ở Ngư Đồng chúng ta, là công ty cầm đầu của những doanh nghiệp lớn ở Ngư Đồng.
Nghe nói mỏ khai thác Dương Điền chỉ là một công ty con của tập đoàn Dương Điền, nội tình bên trong của tập đoàn Dương Điền kia, tôi quả thực không dám tưởng tượng.
Một công ty tập đoàn tài sản vài tỷ, lực ảnh hưởng đến toàn tỉnh này tuyệt không thể coi thường.
Chỉ riêng công ty khai thác mỏ Dương Điền, xây dựng chưa đến một năm, người ta đã tạo cho thành phố chúng ta không ít của cải, cục tài chính thành phố thu được không ít thuế từ công ty khai thác mỏ Dương Điền.
Không dưới con số này.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Giang Ly Ly đưa năm ngón tay. Những người ngồi đây đều hiểu rõ, đó chính là triệu.
Giang Ly Ly này rất thông minh, mới đầu nói chuyện giống như nhằm vào công ty Dương Điền, nhưng sau đó đã thay đổi hoàn toàn, dùng khoản thuế để thần thánh Dương Điền.
- Ừ, nói đến lợi nhuận thuế, mức thuế của công ty khai thác mỏ Dương Điền có thể xếp vị trí đầu tiên ở thành phố chúng ta.
Các vị, nghĩ lại công ty khai thác mỏ Dương Điền xây dựng đầu tư chưa tới một năm. Nếu để nó khai thác thêm , năm nữa, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, lúc đó, một năm sẽ tạo cho thành phố chúng ta không ít lợi nhuận.
Chỉ riêng khoản thuế đã đáng kinh người rồi. Lực ảnh hưởng này tuyệt đối không dừng lại, công ty khai thác mỏ Dương Điền đem đến sức bật lớn cho thành phố chúng ta.
Nó có hơn ngàn nhân viên, đã tạo ra ngàn cơ hội việc làm cho thành phố chúng ta. Ngọc thạch Dương Điền sản xuất tuy nói chất lượng không tốt lắm.
Nhưng, phối hợp với công ty khai thác mỏ Dương Điền, không phải những công ty liên quan đến mài, điêu khắc, sản xuất ngọc thạch của thành phố chúng ta tăng cao.
Cứ như vậy, sức bật của Dương Điền đem lại được hiển hiện rõ. Nếu…
Trưởng ban Tuyên giáo Phan Kim Ngọc nói tới đây cố ý tạm dừng một chút, liếc nhìn mọi người, mới cười nói:
- Dĩ nhiên, tôi chỉ đặt giả thiết, nếu vì chuyện ngưng điện chọc giận tầng cao của Dương Điền, họ rút đầu tư thì sao bây giờ?
Thu nhập từ thuế sẽ tổn thất đi mấy chục triệu trong chốc lát, cái này chưa cần nói đến, còn những xí nghiệp có liên quan toàn bộ cũng mất theo.
Tình hình sẽ như thế nào, mấy ngàn dân của thành phố lập tức mấy bát cơm. Hậu quả này, tôi quả thực không dám tưởng tượng.
Đồng chí Diệp Phàm làm đúng hay không, điều này tôi không dám bình luận, nhưng, một loạt những hậu quả, ảnh hưởng đem lại thì rất nghiêm trọng.
Hy vọng các vị ngồi đây suy nghĩ cho kỹ, quyết định của các vị có thể thay đổi một số tình hình ở Ngư Đồng chúng ta. Càng có thể quyết định chất lượng cuộc sống của người dân Ngư Đồng. xếp hạng kinh tế của Ngư Đồng.
- Ngưng điện có chút bất ổn, nhưng mỏ khai thác Dương Điền cũng hơi qá, muốn nói hai bên ai đúng ai sai, cái này không dễ phán đoán.
Từ phương diện của đồng chí Diệp Phàm mà nói, cauạ ấy chấp pháp bình thường, dưới sự tham gia của Căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, cục công an thành phố không thể đem cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang chống đối quân đội.
Nhưng cậu ấy lại là người giữ gìn tôn nghiêm pháp luật, hành động ngưng điện là một biện pháp bất đắc dĩ.
Nhưng đứng từ góc độ công ty khai thác mỏ Dương Điền mà nói, ngưng điện tạo những tổn thấy tương đối lớn với họ. Cứ thế này, tất sẽ chấn động tầng cao của tập đoàn Dương Điền.
Cho nên, có thể nghĩ ra biên pháp giải quyết nào vẹn toàn là tốt nhất.
Thái Chí Dương thản nhiên nói, cắm vào một câu. Lão này, dĩ nhiên là đang nhão bùn hoặc là có mục đích khác.