- Tôi đã âm thầm điều tra mấy tháng, lúc đầu cũng phải suy nghĩ trăm lần nhưng không tìm ra lời giải đáp. Tôi cũng không chỉ trích công ty mỏ Dương Điền, cũng không có ý làm khó dễ cho họ, nhưng tại sao họ lại giết hết người nhà tôi.
Lý Nguyệt nói, rồi nhìn Diệp Phàm rồi lấy trong túi áo ra viên đá lớn.
- Chắc chắn có liên quan đến cái này?
Diệp Phàm hừm nói.
- Cục trưởng Diệp cũng cảm nhận ra sao?
Lý Nguyệt hỏi
- Cô xem xem.
- Diệp Phàm quay người lạ cũng cầm lấy viên đá lấy nhà họ Đổng ra. Sau khi so sánh cùng với Lý Nguyệt xong, có thể chắc chắn chúng có cùng một điểm.Cái này phát hiện ở nhà họ Đổng, cha mẹ của Đổng Oanh Oanh là Đổng Phương và Mai Hồng đều bị chết. Việc này đều có thể liên quan đến viên đá này. Loại đá này thực chất là hóa thạch, nếu như còn hình dáng chuẩn thì có thể bán được cả nghìn, thậm chí còn nhiều hơn.
- Thật là món kếch sù.
Thảo nào mà bọn họ phải giết người để giữ bí mật.
Lý Nguyệt phẫn nộ nghiến răng, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại nói:
- Khi đó tôi đến mỏ Dương Điền tìm hiểu việc đánh người.
Không ngờ người công nhân mỏ tên là Trương Chính Lượng bị đánh vô ý lại phát hiện ra hóa thạch đó. Lúc ấy anh ta kỳ thực giấu rất kỹ, nghe nói là anh ta giấu trong chậu hoa.
Anh ta cũng không biết đã bị đứa con mới mấy tuổi đào lên lúc nào, mãi sau mới phát hiện ra. Khi đó tôi cứ nghĩ là đá điêu khắc, đứa bé đó rất quý tôi nên mang tặng cho tôi.
- Tôi cũng không có ý dùng gì, đưa cho đứa nhỏ đó đồng cho nó đi mua kẹo ăn, về sau tôi cầm về nhà chơi, mới cảm thấy cái tinh xảo của nó.
Vì thế lén chạy đến nhà hỏi nhưng anh ta kiên quyết không nói, một tí tin tức cũng không hé răng.
Lý Nguyệt nói.
- Hiện giờ Trương Chính Lương đang ở đâu?
Diệp Phàm giật mình, lập tức tỉnh táo
- Chết rồi.
Lý Nguyệt thở dài.
- Chết rồi?
Diệp Phàm trầm ngay xuống, nhìn Lý Nguyệt nói:
- Chết như thế nào?
- Ngay sau khi tôi mang viên đá đi thì mỏ quặng đã bị sập, lúc đó tôi đã nghi ngờ Trương Chính Lương có bị hại hay không, mà hơn nữa còn có liên quan đến viên đá này. Nhưng, tôi đang điều tra vụ cả nhà bị giết, tôi chỉ có cách giả vờ điên. Tôi biết đólà tấm lưới rộng vô biên, tôi chỉ là một cảnh sát thường dân thôi không chọc vào được.
Lý Nguyệt khóc thút thít.
- Giờ đã điều tra ra những gì liên quan đến viên đá này chưa?
Diệp Phàm nói.
- Chưa, nhưng tôi có cảm giác việc này có liên quan đến Ngưu Quy Lĩnh. Ngay khi tôi giả điên lúc nào tôi cũng có giảm giác bị ai đó theo dõi, vì thế mà tôi càng sợ. Nên càng phải đóng giả cho thật giống. Để mê hoặc bọn họ mà tôi không trừ cái gì, phân lợn cũng ăn, ngủ cùng tên ăn mày. Nhưng con người tôi trong sạch. Không bị những tên ăn mày kia làm chuyện gì.
Lý Nguyệt căm hận nói.
- Người nhà Trương Chính Lương còn không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vợ của anh ta là Ngô Mai Muội đã lấy người quản lý khu mỏ tên là Hồ Đông Thủy. Kể ra, vợ của Trương Chính Lương là một mỹ nhân, được gọi là hoa hậu của khu mỏ.
Sau khi anh ta chết, chưa đầy tháng cô ta đã tái giá. Đương nhiên, một người phụ nữa thêm một đứa trẻ lại không chồng thì cũng sẽ khó sống, tái giá là điều đương nhiên.
Hơn nữa Hồ Đông Thủy là một trong những người quản lý khu mỏ, tiền lương cũng cao, mà hắn ta lại là một tên háo sắc, nghe nói các cô gái trong khu mỏ hắn ta đều đã trêu ghẹo.
Lý Nguyệt nói.
- Cô đã điều tra qua việc này chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Không dễ dàng điều tra, tôi đã nhiều lần lén đi theo hắn ta nhưng không hề phát hiện ra những biểu hiện bất thường. Chỉ thấy rằng hắn ta đi lại Ngưu Quy Lĩnh nhiều lần.
Việc này cũng bình thường, bởi vì Ngưu Quy Lĩnh cũng là một trong những phân khu của mỏ Dương Điền. Nghe nói sản xuất ra ngọc thạch rất tinh xảo vì vậy phải được canh giữ nghiêm ngặt, không thể cho người ngoài vào.
Công nhân vào phải thay quần áo, đi ra chỉ được mặc quần đùi ra chỉ khi ra hẳn ngoài mới được thay quần áo về nhà.
- Tuy nhiên, lương của công nhân nơi đây không chỉ gấp đôi lương những khu khác.
Lý Nguyệt có chút kinh ngạc, nói
- Cô có đi tìm Ngô Mai Muội không?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Tôi có tìm cô ấy một lần, nhưng cô ta không nói gì. Chỉ có điều, sắc mặt khó coi, luôn nói với tôi rằng đừng có hỏi đến chuyện của Trương Chính Lương nữa.
- Nhưng lúc đó có chút kích động thậm chí còn cầm cả dao trong tay. Sợ xảy ra chuyện gì đó. Từ đó tôi không đến nữa, cũng là sợ bị Hồ Đông Thủy phát hiện khiến người bên trên của mỏ nghi ngờ mà ra tay.
Lý Nguyệt lắc đầu rồi lại nói:
- Nhưng, tôi luôn cảm thấy Ngô Mai Muội có điều gì trong lòng, cô ấy đúng là người phụ nữ đáng thương.
Nghe nói Hồ Đông Thủy cũng không thích cô ta, hắn ta cả ngày chỉ lo ăn chơi trác táng, có thể là chơi chán Ngô Mai Muội rồi nên ghét. Đàn ông mà…chỉ làm khổ phụ nữ.
- Xem ra, Ngô Mai Muội chắc chắn có giấu giếm chuyện gì. Mà vấn đề Hồ Đông Thủy cũng không phải nhỏ, phải nghĩ cách bắt người này mà không để người ở công ty mỏ Dương Điền biết mới được. Có thể Hồ Đông Thủy sẽ là chìa khóa để tìm hiểu về tập đoàn Dương Điền.
Diệp Phàm giật mình nói.
- Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng chỉ có một mình tôi không thể làm được, có cách gì có khó khăn mấy tôi cũng làm. Tôi không sợ chết, chỉ là chưa báo thù được cho cha mẹ thì trong lòng khó chịu. Vì thế, tôi không thể chết được, nhất định phải xcó ngày bắt được chúng nó lên đoạn đầu đài.
Lý Nguyệt càng ngày càng kiên nghị.
- Hiện giờ Thanh Lang đã bị bắt rồi, có thể loại bỏ được nhân tố gây nguy hiểm cho cô rồi. Đương nhiên, trước khi phá án xong cô vẫn phải đóng vai của cô cho đạt. Nhưng cô yên tâm, an toàn của cô sẽ do tôi bảo đảm, sau này cô sẽ không phải chịu ủy khuất nữa.
Diệp Phàm an ủi cô, nhìn rõ khuôn mặt Lý Nguyệt trong lòng thấy nhói đau.
- Tôi không sợ, tôi chỉ muốn báo thù. Chỉ cần bắt được bọn giết người tôi chết cũng cam lòng.
Lý Nguyệt tỏ thái độ kiên quyết.
- Tối nay cô hãy nghỉ cạnh bên phòng tôi nhé.
Diệp Phàm than dài, ý nói Lý Nguyệt nên đi nghỉ ngơi,
- Không cần đâu, tôi ngủ ở ngoài được rồi. Dù vụ án đã có chút manh mối, nhưng không thể vì tôi mà làm hỏng việc phá án được. Có thể, hiện giờ anh đang là mục tiêu của bọn chúng, Cục trưởng Diệp, anh cũng phải cẩn thận. Anh là hy vọng của cả Cục, là hy vọng của nhân dân Ngư Đồng.
Lý Nguyệt nói xong không hề do dự, bước xuống
- Một cô gái thật tốt.
Diệp Phàm thở dài, đột nhiên đập tay lên bàn, hai khóe mắt chợt lóe lên một tia sáng.
Sáng sớm lúc giờ, Diệp Phàm vừa mới ngủ không lâu thì có điện thoại, vừa mới nghe thì thấy âm thanh dồn dập của Lỗ Đông Phong:
- Cục trưởng Diệp, có chuyện lớn rồi, có người đến cứu Thanh Lang từ quân khu rồi.
- Cái gì? Cướp đi chưa?
Diệp Phàm gấp gáp nói, âm thanh rất lớn.
- Bắt đi rồi, hai viên cảnh sát trực bị hôn mê, vẫn chưa tỉnh, bị gãy chân rồi, xương sườn cũng bị gẫy vài chiếc hiện đã được đưa đi bệnh viện.
Lỗ Đông Phong nói.
- Súng đâu?
Diệp Phàm hỏi, cảm giác sự việc rất nghiêm trọng. Nguồn:
- Hai súng đều bị cướp đi.
Lỗ Đông Phong nói, có chút run bởi vì tối nay là anh ta phụ trách trực ban.
Vừa nãy do vệ sinh, không ngờ lại xảy ra việc động trời thế này, mà đây lại là trong quân khu Thành phố lại còn bị cướp đi, thật là quá liều.
- Tư lệnh Lô đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh vừa đi thì anh ta nhận được điện thoại của Tư lệnh Vu cũng lập tức về thành phố.
Lỗ Đông Phong nói.
- Chẳng lẽ đây là kế điệu hổ ly sơn sao?
Diệp Phàm càu nhàu nói, lập tức gọi điện ra lệnh gọi tất cả cảnh sát dậy, mấy chục chiếc xe cảnh sát phong tỏa thành phố nghiêm ngặt, kiểm tra tại tất cả các cửa khẩu. Toàn Ngư Đồng đón nhận tiếng còi cảnh sát từ sáng sớm.
Diệp Phàm ngồi trong Trung tâm chỉ huy của Cục cảnh sát, nhìn lên màn hình lớn, nét mặt nghiêm túc.
- Sơ suất, haizz, quá sơ suất. Vốn cho rằng Phân khu quân sự thành phố là an toàn nhất vì thế lực lượng cảnh sát mỏng. Bằng không là sát thủ ban đêm cũng không dám làm chuyện lớn này.
Vương Triều trút giận lên bàn, vẻ mặt bất đắc dĩ, phẫn nộ.
- Khi đó Tư lênh Lô có ý kiến sẽ cho đoàn binh hỗ trợ chúng ta thì tôi lại nói là không cần. Nghĩ rằng ở trong quân khu thì có thể xảy ra chuyện gì được? Lại xảy ra chuyện trốn thế này. Việc này tôi cũng phải chịu trách nhiệm, không ngờ nơi an toàn nhất giờ lại trở thành nơi không an toàn nhất. Việc này có thể là do ai làm?
Diệp Phàm hừm nói.
- Ai làm? Rõ ràng là người của tập đoàn Dương Điền muốn cứu hắn, chứ ngoài ra thì ai thích hắn đây?
Điền Thất Hòa lo lắng nói.
- Bọn họ quả là to gan, còn dám xông vào quân khu cướp người.
Vương Triều phẫn nộ nói.
- Trong một đêm có thể giết người, làm bao nhiêu vụ án đổ máu, đối với bọn họ bắt cóc người chỉ cần trong buổi sáng sớm. Hiện giờ quan trọng nhất là chúng ta phải nhanh chóng bắt được thủ phạm về quy án, thu lại súng. Nếu không Thanh Lang dùng hai chiếc súng kia đi gây án mạng thì tình cảnh của Cục chúng ta sẽ càng nguy kịch.
Chủ nhiệm Hoàng lên tiếng, các cơ trên khuôn mặt đều run lên. Anh ta luôn trầm ngâm mà lần này cũng phải lên tiếng.
- Nếu Thanh Lang mà ra khỏi Ngư Đồng thì phiền phức, Việt Đông rộng như thế, cả nước rộng như thế thì sao có thể tìm được hắn ta.
Theo như những gì chúng ta hiểu biết về tình hình của tập đoàn Dương Điền, lực lượng của bọn họ không phải nhỏ. Ngay cả căn cứ Liễu Đỉnh Sơn cũng bị chúng di chuyển còn cái gì mà chúng không dám làm đây?
Muốn đưa Thanh Lang ra nước ngoài cũng không mất chút sức nào. Nếu Thanh Lang thật sự ra nước ngoài thì vụ án của chúng ta sẽ hoàn toàn bế tắc.
- Vất vả lắm mới tìm ra chút manh mối, vậy mà trong chốc lát chúng đã cướp Thanh Lang đi.
Lỗ Đông Phong than thở, phẫn nộ lao vào uống trà rồi nhìn Diệp Phàm nói:
- Cục trưởng Diệp, buổi tối tôi trực, tôi đã gây ra thiếu sót, xin tổ chức cứ xử phạt tôi.
- Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, người cũng có lúc ngủ gật, ngựa còn có lúc mất móng nếu luận tội thì tất cả những người ngồi đây đều không thoát. Hiện tại quan trọng và gấp nhất là phải tìm được người. Thanh Lang có thể đi đâu được?
Diệp Phàm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, ngồi trên chiếc ghế xoay nói.