- Không cần phải nói nữa, trong tình huống này tôi cho rằng là nhân vật số một, Ngư Đồng tuyệt đối không thể để nó xảy ra. Không riêng gì tôi, chắc hẳn cách suy nghĩ của Chủ tịch thành phố Lý không khác tôi là mấy.
Hà Trấn Nam lại đảo mắt liếc qua Lý Quốc Hùng một cái. Quả thực là đồng chí lão Hà đang "ép" đồng chí Lý Quốc Hùng.
- Ừ, tôi cho rằng phát triển kinh tế là nhiệm vụ trọng tâm của một Chủ tịch thành phố, gánh vác một trọng trách không hề nhỏ. Cả thành phố có mấy triệu người đều cần ăn mặc, cần cuộc sống sung túc.
Nếu như tôi không thể làm cho cuộc sống của họ tốt hơn, ngược lại làm cho chất lượng cuộc sống thấp kém, đây là việc mà tôi không hề muốn nhìn thấy, cũng là việc tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Sự nghiệp cộng đồng dân sinh, mọi thứ đều phải tiến lên phía trước, nếu bị thụt lùi sẽ gây ra hậu họa khôn lường. Nếu thực sự gây ra hậu họa đó, tôi quả là một vị Chủ tịch thành phố không xứng đáng.
Cho nên, tôi không hề muốn nhìn thấy mấy nghìn công nhân viên chức ở Dương Điền lại đình công, bọn họ bị mất việc, mất miếng cơm manh áo, chính quyền thành phố phải đau đầu nhức óc.
Tuyệt đối không được để xảy ra tình trạng khiếu nại của quần chúng, đình công của công nhân!
Lý Quốc Hùng biểu lộ thái độ cương quyết, chĩa mũi dùi vào kẻ gây rối Diệp Phàm.
- Vâng, kinh tế cần phải được phát triển một cách nhanh chóng và ổn định, tạo nên môi trường đầu tư ổn định hơn, cuộc sống của nhân dân cũng cần được an cư lạc nghiệp, mưu cầu cuộc sống ổn định, chất lượng cuộc sống cao hơn, đây mới là mục tiêu lớn mà thành phố Ngư Đồng của chúng ta theo đuổi.
Cái gì được gọi là ổn định, vụ trọng án năm ngoái đã gây cho chúng ta tình trạng trầm trọng, bi kịch như vậy tuyệt đối không thể để tái diễn.
Tuy nhiên, sáng nay tôi nghe được một tin, tối qua một tên tội phạm nguy hiểm tình nghi giết người đã trốn thoát khỏi cục Công an thành phố.
Hơn nữa, hai khẩu súng lục trong tay cảnh sát hình sự cũng bị cướp đi, đạn cũng bị mất không ít, mỗi viên đạn chính là một mạng người.
Bí thư Diệp, có việc này hay không, sự việc vô cùng nghiêm trọng, còn không mau nói rõ ràng?
Trưởng ban Tuyên giáo Phan Kim Ngọc nhận được chỉ thị qua ánh mắt của Hà Trấn Nam, cuối cùng cũng trực tiếp công kích Diệp Phàm.
Vừa nghe thấy ả ta nói như vậy, toàn bộ ánh mắt của các ủy viên thường vụ đều đổ dồn về phía Diệp Phàm.
- Chuyện là như thế này, kẻ đó có biệt danh là Thanh Lang, là Trưởng ban bảo vệ tập đoàn Dương Điền, phụ trách công tác bảo đảm an ninh cho tập đoàn Dương Điền.
Có điều, hắn ta cũng là kẻ đứng đầu những kẻ sử dụng bạo lực chống lại việc thực thi pháp luật, hơn nữa, còn đánh bị thương nhiều cảnh sát, cuối cùng bị phòng công an phối hợp với cảnh sát có vũ trang khống chế, giam giữ bí mật ở phân khu quân đội thị trấn.
Không ngờ tối qua đột nhiên phát sinh sự việc này, tôi là người đứng đầu Cục công an, Không thể trốn tránh trách nhiệm lãnh đạo.
Về điểm này, tôi xin các đồng chí lãnh đạo trong ban thường vụ đưa ra hình thức xử phạt.
Vẻ mặt Diệp Phàm lộ rõ sự xấu hổ, nói.
- Tự xin chịu phạt, đồng chí Diệp Phàm, vừa rồi Trưởng ban Phan nói rồi đấy, mỗi một viên đạn chính là một mạng người.
Trách nhiệm này, cậu có thể tự mình xin chịu phạt được sao? Sau khi sự việc được lan truyền đi sáng nay, nhân dân trong thành phố đã hoang mang, lo sợ.
Ám ảnh về vụ án thảm sát vẫn còn chưa tiêu tan, không ngờ lại xảy ra sự việc vô cùng chấn động súng bị lấy đi và tội phạm bị tình nghi quan trọng bị cướp đi một cách tài tình, bí hiểm.
Mặc dù người đã bị nhốt tại phân khu quân đội, tại sao còn có thể để xảy ra việc như vậy, về điểm này, chắc chắn đồng chí phải trực tiếp giải thích với các đồng chí trong Ban thường vụ mới phải.
Khang Văn Sinh đang "dồn ép" từng bước, đương nhiên là đang thực hiện kế hoạch "lật đổ Diệp Phàm" của Hà Trấn Nam.
- Trưởng ban Khang, ông nói vậy là có ý gì, lẽ nào phạm nhân là do tôi có ý thả? Ông có phần khoác lác thái quá rồi chăng?
Diệp Phàm có vẻ hơi tức giận, lời nói tương đối nặng nề, bởi lẽ, sự ám chỉ của Khang Văn Sinh đã quá rõ ràng.
- Sự việc rốt cuộc như thế nào, trong lòng cậu rõ nhất, phân khu quân đội là khu vực như thế nào, người có hiểu biết chút ít kiến thức thông thường về quân đội cũng thừa biết, đó là nơi có thể khiến cho bọn lưu manh sợ phát sốt lên.
Bởi vậy, có thể để cho người ta dễ dàng, tùy tiện đi lại sao? Vừa rồi cậu cũng nói, việc áp giải Thanh Lang lần này là bí mật, hơn nữa là giam giữ tại khu vực tập trung quân nhân.
Còn có cả cảnh sát hình sự luân phiên canh giữ, làm sao phạm nhân có thể bị cướp đi trong tình trạng được canh giữ, bảo vệ nghiêm ngặt như vậy được, trừ khi là hắn ta mọc thêm đôi cánh.
Dường như Khang Văn Sinh không buông tha cho Diệp Phàm chút nào, ngôn từ sắc bén, từng câu một như tra tấn người, thằng nhãi này, chính là kẻ đi tiên phong, bất chấp tất cả vì Hà Trấn Nam.
- Nhà giam mà còn có phạm nhân chạy trốn, chứ đừng nói một phân khu quân đội. Hơn nữa, phân khu quân đội không được kiên cố cho lắm. Người đi ra đi vào tương đối phức tạp, kẻ lưu manh muốn vào không hề khó. Phân khu quân đội, chẳng qua chỉ là gây sợ hãi về mặt tâm lý thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Phó Chủ tịch thành phố Chu Ngọc Minh quay ra Khang Văn Sinh nói.
- Ừ, từ sau khi đồng chí Diệp Phàm đến Ngư Đồng, phòng công an thành phố có những thay đổi lớn. Không những tăng cường xây dựng các trụ sở, tòa nhà làm việc mới, mà còn xây dựng mấy tòa nhà ký túc vì cuộc sống của đông đảo anh em cán bộ chiến sỹ.
Diện mạo cuộc sống, tâm tư tình cảm của cán bộ chiến sỹ trong cục đã có những đổi mới to lớn. Không phải là gần đây Ngư Đồng khá là yên ổn sao, trừ vụ án thảm sát ra, về cơ bản thì không xảy ra vụ trọng án nào cả.
Ở Ngư Đồng, nhìn từ góc độ xử lý các vụ án mà nói, đang trong giai đoạn dần khôi phục. Đương nhiên, cần phải loại bỏ triệt để những ảnh hưởng tiêu cực của vụ án thảm sát, việc này không thể một ngày, một tháng có thể xong được.
Không phải Trung Hoa chúng ta có câu tục ngữ "nóng vội không ăn được đậu phụ nóng" sao? Tình trạng hiện nay của Cục công an thành phố cũng vậy.
So với trước đây, Cục công an thành phố đã có những cải thiện lớn rồi. Đây chính là nhờ có năng lực của đồng chí Diệp Phàm, đây cũng là chuyện rõ như ban ngày, chúng ta không thể phủ nhận vai trò của đồng chí Diệp Phàm phải không nào? Tôi tin rằng với sự quản lý tận tâm của đồng chí Diệp Phàm, phòng công an nhất định sẽ khôi phục được sinh lực của mình, ra sức duy trì trật tự trị an ở Ngư Đồng ổn định lâu dài.
Phó Bí thư Vu Chí Hải thản nhiên nói.
- Bí thư Vu à, chúng tôi đang thảo luận về công ty khai thác mỏ Dương Điền và chuyện tên Thanh Lang bị cướp đi. Anh lại lạc đề đi đâu vậy?
Trưởng ban thư ký Thành ủy Giang Ly Ly nói chen vào, muốn cho câu chuyện lạc đề của Vu Chí Hải trở về đúng quỹ đạo.
- Về việc điều tra xử lý công ty khai thác mỏ Dương Điền, tôi đã xử lý một cách thích đáng, hoàn toàn đúng với các trình tự thủ tục pháp luật.
Có một số đồng chí cho rằng việc này tôi giải quyết chưa thỏa đáng, ông nói không sai, có điều, tôi muốn nói là tôi cũng không hề sai.
Chẳng qua là do nhìn vấn đề từ những góc độ khác nhau, đứng ở góc độ lập trường khác nhau mà thôi. Nhìn bao quát cục diện phát triển kinh tế toàn thành phố mà nói, khẳng định rằng không thể để tập đoàn Dương Điền rút vốn đầu tư.
Tuy nhiên, do thái độ ngang ngược của tập đoàn Dương Điền, Cục công an thành phố không thể không thực thi theo pháp luật. Ngay cả việc Phó Chủ tịch thành phố bị đánh, việc mười mấy cảnh sát hình sự bị vây đánh đều có thể mặc kệ buông xuôi.
Toàn bộ công nhân viên chức nhân dân Ngư Đồng sẽ coi Cục công an thành phố chúng tôi ra gì? Còn có thể đảm bảo trật tự trị an, duy trì ổn định nữa không?
Còn về vụ án thảm sát , không nghĩ cách loại bỏ nó, Ngư Đồng, còn tương lai gì nữa.
Diệp Phàm phản bác lại một cách sắc sảo, quét mắt nhìn mọi người một lượt, hừ một cái, nói:
- Đó không phải là phong cách làm việc của tôi.
Tôi chỉ muốn nói một câu, vì vụ án thảm sát này, một số đồng chí nói tôi không có nhận thức về đại cục cũng được, nói tôi mượn gió bẻ măng cũng được, có điều, ở trong hệ thống pháp luật to lớn, chặt chẽ, cần phải tuân thủ theo pháp luật.
Tôi kiên quyết phải làm, tất cả chỉ để phá án, đây chính là nguyên tắc làm việc của tôi. Dĩ nhiên, tôi sẽ chịu xử phạt của đơn vị về việc để Thanh Lang bị cướp đi.
Nhưng cũng xin đơn vị cho tôi một cơ hội, rất nhiều người có thể lập công chuộc tội, tại sao tôi lại không thể. Nếu như cấp trên muốn tôi rút lui, tôi chỉ xin hãy để tôi phá án xong hãy buộc tôi rút lui cũng chưa muộn.
Nói tới đây, Diệp Phàm toát lên vẻ nghiêm nghị, chính trực. Đôi mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào Hà Trấn Nam và Lý Quốc Hùng.
- Lập công chuộc tội, việc đó cũng còn phải xem xem người đó là ai đã. Vốn dĩ trong cuộc họp, tôi không muốn thẳng thừng phê bình một số đồng chí.
Thế nhưng, hôm nay, tôi không thể không nói, đồng chí Diệp Phàm, cậu làm như vậy thực là quá đáng. Cục diện phát triển kinh tế tốt đẹp của Ngư Đồng do một tay cậu phá nát.
Mấy ngàn công nhân, cán bộ làm việc tại tập đoàn Dương Điền đều hoang mang, lo sợ, cậu còn mặt mũi nào mà dám nhắc đến việc đảm bảo trật tự trị an, an ninh ở chỗ nào?
Còn về việc tìm nguồn kinh phí, xây dựng trụ sở làm việc là việc cơ bản nhất mà một cục trưởng như cậu nên làm.
Thanh Lang trốn thoát, sáng nay tin tức đã lan truyền khắp nơi, sáng sớm, tôi chỉ vừa đến một sạp hàng ăn sáng.
Người ta nói gì nhỉ, nói là toàn bộ cục công an thành phố của chúng ta đều là trứng thối, cũng có người nói trong đơn vị có nội gián, một số đồng chí đã nhận tiền của Dương Điền cố ý làm như vậy vân vân…, dù sao cũng phát hoảng.
Có một chị còn dặn đứa con buổi tối tuyệt đối không được ra ngoài vì tên lưu manh còn có súng. Cậu xem xem, chuyện này là như thế nào. Nếu tình hình cứ tiếp tục xấu đi như thế này, Hà Trấn Nam tôi…
Nói đến đây, Hà Trấn Nam quan sát thái độ mọi người.
Nhìn hết một lượt, hắn mới nói tiếp:
- Hà Trấn Nam, một bí thư như tôi thấy hổ thẹn, nếu không làm gì, tôi sợ Ngư Đồng càng rối loạn hơn. Nếu sự việc xảy ra như vậy thật, toàn bộ những vị lãnh đạo ngồi đây không tránh khỏi việc bị liên đới. Cho nên, đồng chí Diệp Phàm, cậu cũng đừng có cho rằng tôi không cho cậu cơ hội lập công chuộc tội, bởi lẽ, ban thường vụ và đơn vị đã cho cậu quá nhiều cơ hội rồi, cậu chẳng nắm bắt được cơ hội nào. Chúng tôi không thể dung túng, tha thứ được nữa, nhìn từ góc độ vì nhân dân phục vụ mà nói, chúng tôi cũng không thể để cục diện căng thẳng này tiếp diễn.
- Ban thường vụ chúng ta cần phải báo cáo tình hình này cho cấp trên, hủy bỏ chức vụ bí thư Chính trị - Pháp luật thành phố Ngư Đồng của Diệp Phàm, tạm thời để đồng chí Mã Bách Sinh thay thế, thế nào?
Khang Văn Sinh lại một lần nữa làm kẻ tiên phong tích cực.
- Tôi kiên quyết ủng hộ!
Trưởng ban Tuyên giáo Phan Kim Ngọc không đợi Vu Chí Hải mở miệng, giành trước, Trưởng ban thư ký Thành ủy Giang Ly Ly ở phía sau cũng lên tiếng.
Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải hai vị thuộc chòm sao Song tử này do dự trong chốc lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Trong lúc Chủ tịch thị ủy Thanh Châu La Bình đang do dự, Hà Trần Nam hướng về phía anh ta nói một cách lạnh lùng:
- Về vấn đề này, tôi hy vọng một số đồng chí cần có lập trường kiên định, vững chắc, không việc gì phải e dè. Chỉ cần trong đầu do dự một chút, chính là thể hiện sự vô trách nhiệm đối với nhân dân Ngư Đồng.
- Tôi đồng ý.
La Bình gật đầu bất đắc dĩ ánh mắt liếc qua Diệp Phàm, tỏ vẻ xin lỗi.
- Tôi kiên quyết phản đối!
Diệp Phàm đứng lên, giọng nói rất lớn, nói với Hà Trấn Nam:
- Tôi phạm vào lỗi lớn gì mà đòi hủy bỏ chức vụ của tôi? Tôi đã nhiều lần bày tỏ ý nguyện muốn lập công chuộc tội, đề nghị đơn vị phê bình hay xử phạt đều được. Hiện tại Cục công an đang lâm trận làm sao có thể đổi lãnh đạo chỉ huy được, vụ án thảm sát mới có một tia hy vọng, nếu vì chuyện này mà khiến vụ án thảm sát không được giải quyết, Hà Trấn Nam ông cùng với các vị lãnh đạo ngồi đây đồng ý với quyết định này cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.
- Tôi thấy quyết định này không cần phải vội vàng như vậy, đồng chí Diệp Phàm có lỗi lớn gì sao? Không có đâu! Việc tội phạm tình nghi trốn thoát không thể nói Diệp Phàm là người chịu trách nhiệm chính được. Thưa các vị trong ban thường vụ, quyết định của các ông là đúng hay sai, hãy nghĩ kỹ đi.
Vu Chí Hải muốn làm rối lên