- Chính bởi vì hắn không chần chừ nên tôi mới cảm thấy Trương Vệ Thanh là một người đáng để kết giao.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn Kiều Viễn Sơn một cái.
- Đáng kết giao, thật không? Chẳng qua là nhìn thấy anh, Viên Viên có chút giao tình, chuyên doanh mà thôi.
Kiều Viễn Sơn lại tỏ rõ giọng mỉa mai.
Thiên hạ thương sinh đều có lợi, chỉ là chuyện chữ lợi, cùng nhau được nhiều lợi hơn là được rồi. Không thể nói ai đang kinh doanh ai?Kỳ thực, thưa trưởng ban Kiều, về chuyện này, nói một câu thật lòng là tôi chỉ là tự ra chủ trương, đến giờ vẫn chưa có đề cập với Trương Vệ Thanh.
Mặc dù anh ta có biết mối quan hệ giữa tôi và Viên Viên, nhưng anh ta lại không đoán ra được những chuyện này, và cũng không nhắc đến chuyện này trước mặt tôi.
Chỉ là, tôi cảm thấy anh ta là một người đáng kết giao thôi, hơn nữa, đến bây giờ, không những anh ta mà đến cả Hứa Chính Dương cũng đều không có chính kiến, không thể gọi là cỏ đầu tường hoặc chần chừ được, có phải không?
Giọng của Diệp Phàm càng chân thành hơn.
- Tôi dựa vào gì để tin anh chứ?
Kiều Viễn Sơn lạnh nhạt nói, rồi ngồi thẳng người dậy, nhìn Diệp Phàm một cái.
- Tin hay không là ở ông, tôi không thẹn với lương tâm là được rồi. Ông cũng không phải lo tôi có chuyện gì phải cần đến Kiều gia đâu.
Trước đây, khi chưa quen Viên Viên, dù có bị bác gái làm khó dễ thì chí ít tôi cũng đã ngồi lên được cái ghế Chủ tịch của một huyện.
Cho dù là hiện tại, tôi cũng không nghĩ sẽ nhất định phải dựa vào nhà họ Kiều hay gì cả, chỉ là tôi cảm thấy Viên Viên là bạn của tôi, Trương Vệ Thanh đã có khuynh hướng này thì tôi cũng muốn giúp anh ta một tay, anh ta tất sẽ ghi nhớ thôi.
Thái độ Diệp Phàm bình tĩnh, không tự kiêu cũng không giận dữ.
- Khá lắm, không dựa vào Kiều gia chúng tôi, khá lắm, chàng trai trẻ, cậu nhớ lấy lời nói hôm nay đấy. Hôm nay tôi cũng sẽ giữ những lời này để nói lại với Viên Viên.
Sau này, cậu không lên tới được cấp phó tỉnh bộ thì đừng bước vào cửa nhà họ Kiều này. Cậu đã có thể kiên cường như thế thì tôi cũng muốn xem xem cái kiên cường này của cậu xuất phát từ đâu?Là kẻ khua môi múa mép hay là làm bộ làm tịch, thực lực mới là thứ vũ khí tốt nhất khiến người ta tín phục. Người trẻ, làm người không nên quá phù phiếm, nếu không có thực lực thì nên khiêm tốn cho tôi một chút, nếu không cậu sẽ là người chịu thiệt đấy.
Kiều Viễn Sơn nhíu mày mỉm cười nói.
- Ba, thế này là yêu cầu cao quá, đợi Diệp Phạm lên được cấp phó tỉnh bộ thì râu cũng đã trắng hết cả rồi, không được, cái yêu cầu này thật quá khó, sửa thành cấp Giám đốc sở thế nào?
Kiều Viên Viên bước đến bên Kiều Viễn Sơn, giọng nói có vẻ tức giận.
Kiều Viên Viên đương nhiên là lo rồi, nếu Diệp Phàm không thể bước vào cửa Kiều gia thì làm sao mà có thể cưới cô được. Lời cha cô nói lúc nãy là chặn hết đường của Diệp Phàm rồi, thế thì cô và Diệp Phàm chẳng phải là không thể rồi sao. Nếu thật sự phải đợi đến lúc Diệp Phàm lên được cấp phó tỉnh bộ thì biết đến bao giờ?
Cô có đợi được không? Khéo chưa đến lúc đấy cô đã thành bà lão rồi, huống hồ Diệp Phàm cả đời này có hy vọng lên được phó tỉnh bộ hay không cũng còn khó nói.
Bởi vì, trước tiên đường qua Kiều gia này đã bị bịt kín rồi, không có nhà họ Kiều giúp, Kiều Viên Viên đương nhiên lo Diệp Phàm bước không đến được cái độ cao ấy. Đương nhiên điều Viên Viên lo lắng nhất là cha mình đẩy Diệp Phàm đến nhà họ Phượng.
- Chuyện của đàn ông con xen vào ít thôi, con lên lầu trước đi, ở đây không có việc của con.
Kiều Viễn Sơn bắt Kiều Viên Viên phải đi lên tầng.
- Con đi ra cửa đợi Diệp Phàm, có chút chuyện muốn bàn với anh ấy.
Kiều Viên Viên không vừa ý cãi lại, quay ngoắt một cái đi ra phía ngoài cửa.
- Này chàng trai, hãy nhớ đấy, kể cả cậu cũng không được lợi dụng Viên Viên để đến Kiều gia xin việc.
Kiều Viễn Sơn bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì, đến cả con đường qua Kiều Viên Viên cũng bịt chặn lại.
- Ông yên tâm, Diệp Phàm tôi không vô liêm sỉ vậy đâu. Vậy xin cáo từ!
Diệp Phàm xoay người bước đi.
- Tối gọi Trương Vệ Thanh qua một chuyến, cậu không phải đến nữa." Giọng Kiều Viễn Sơn từ phía sau nói đến.
- Yên tâm, lần sau, khi tôi đến nhà họ Kiều, nhất định ông sẽ phải mở cửa lớn mà nghênh đón, cáo từ!
Vừa bước ra khỏi cửa, trên khuôn mặt kia đã xuất hiện một tia hận, thâm tâm nguyền một câu: "Lão già thật không phải là cóc!"
- Diệp Phàm, anh không nhịn được hay là lại nổi tính lên rồi?
Nét mặt Kiều Viên Viên rất khó coi, rõ là điệu bộ thật đáng thương.
- Viên Viên, anh cả đời này chính là như thế này, cái tính này không sửa được, em nên suy nghĩ kỹ, nếu muốn tiếp tục với anh thì phải nhẫn nhịn.
Nếu không, lời ba em nói lúc nãy em cũng nghe thấy rồi—không lên được cấp phó tỉnh bộ thì đứng bước chân lần thứ hai vào nhà em.
Vừa rồi, anh đã đồng ý những lời này của ông ấy, bao gồm cả việc không mang em ra làm quân bài. Nguồn:
Vì thế, sau này em cũng không phải đến chỗ anh nữa, đến anh cũng không gặp đâu, còn nữa, em phải suy nghĩ kỹ đấy.
Nếu thật đợi anh đến chức phó tỉnh bộ chắc chẳng biết đến bao giờ, em có thể dứt bỏ nhà họ Kiều không?
Diệp Phàm nghiêm túc nhìn thẳng vào Viên Viên mà nói.
- Hừm, Có phải anh là muốn đá em, muốn đến nhà họ Phượng rồi đúng không?
Kiều Viên Viên tức giận, nhìn Diệp Phàm cách giận dữ.
- Không phải, lời ba em nói ban nãy em không nghe rõ sao? Có phải thật em muốn anh lên được cấp phó tỉnh bộ rồi đến cưới em không? Đây là vấn đề hiện thực, nên ý anh là hỏi em là có dời bỏ nhà họ Kiều được không.
Diệp Phàm hắng giọng nói.
- Anh, đởi này em dựa cả vào anh rồi. Kiều gia không nhận anh, em sẽ trèo tường ra cùng anh, ừm, em sẽ cùng anh đến nhà họ Tống.
Kiều Viên Viên không chút do dự, kéo tay Diệp Phàm hướng đến phía chiếc xe.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, lúc Kiều Viên Viên quay lung đi, trong đôi mắt kia có giọt nước long lanh nơi khóe mắt, lại còn cứ nhìn mãi khuôn viên nhà họ Kiều rồi mới quay đi, điều này có lẽ là quyết định mà Kiều Viên Viên vừa mới nảy ra.
Chuyện này cần dũng khí tương đối lớn, nếu Kiều Viên Viên đi theo Diệp Phàm thì tất phải ra khỏi nhà họ Kiều, thật là để làm được điều này, nếu không có dũng khí hẳn không làm được.
- Ôi…" Diệp Phàm thở dài, hai tay nắm chặt, ôm lấy Kiều Viên Viện rồi bước vào xe.
- Em cũng không phải lo lắng quá nhiều, dựa vào tốc độ thăng chức của anh, có lẽ năm sau là lên được cấp phó tỉnh bộ, đến lúc đó anh cũng tuổi, lúc ta kết hôn cũng chưa phải là muộn, ha ha, cũng chỉ là kết hôn muộn, kết hôn muộn sinh con muộn! Nào, mỉm cười cái đi, có phải không?
Diệp Phàm xích lại một chút rồi cười.
- Ai nói là sẽ lấy anh chứ?
Kiều Viên Viên cuối cùng cũng đã cười, trên khuôn mặt đó còn đọng lại giọt nước lăn từ mắt xuống, đánh nhẹ vào người Diệp Phàm một cái.
- Nếu mọi chuyện xong được thì có lẽ tối nay sẽ làm lễ đính hôn, đến lúc ấy anh sẽ mời vài người bạn đến.
Diệp Phàm cười lớn rồi lái xe đi.
- Thế anh định sẽ làm ở đâu, người nhà Thiến Thiến có vừa lòng hay không? Kiều Viên Viên hỏi.
- Tổ chức ở nhà chúng ta, sẽ làm cho họ vừa lòng.
Diệp Phàm cười đáp..
- Nhà của chúng ta, ở đâu? Sao em không có nghe nói đến, lẽ nào anh mua nhà ở Bắc Kinh rồi?
Trên mặt Kiều Viên Viên hiện lên một tia mong chờ, cũng hơi có chút đỏ mặt.
- Bí mật trước đã, đến tối sẽ nói.
Diệp Phàm cười ra vẻ thần bí trả lời.
- Hức!
- Kiều Viên Viên không nhịn được hừ một câu, khoảnh khắc thật quyến rũ, khiến người ta phải nhìn vào.
- Viễn Sơn, ông yêu cầu thế này có phải là quá đáng không, đợi Tiểu Phàm lên được cấp phó tỉnh bộ thật thì chắc râu cũng trắng rồi, lẽ nào muốn đợi đến lúc Viên Viên già rồi mới được kết hôn sao.
Bà xã Kiều Viễn Sơn, Diệp Dung giọng có vẻ trách móc, lườm chồng cái.
- Nếu Tiểu Diệp cả đời này không lên được đến cái chức ấy, lẽ nào ông muốn Viên Viên cả đời sống mình sao?
- Không đến được cái chức ấy thì có tư cách gì mà bước vào nhà họ Kiều này. Không bằng chia tay luôn đi.
Kiều Viễn Sơn giọng lạnh nhạt nói, vẻ chẳng có chút tình người nào.
- Ông thế này thật chẳng có tình người, Viên Viên là con gái ông, không phải là nhặt về đâu.
Diệp Dung có chút tức giận.
- Cái này thì có liên quan gì đến việc nhặt về hay sinh ra, tôi là muốn tống cổ cái tên ngông cuồng ấy, cái thằng nhóc ngông cuồng này, gặp tôi mà còn khoe khoang một mớ lý luận thối rắm.
Cho rằng còn trẻ mà đã lên được chức phó giám đốc sở mà đã lên mặt. Kiều Viễn Sơn tôi nói cho hắn biết, có thể che ô dù cho hắn thì đương nhiên cũng có thể kéo cái ô ấy xuống được.
Không có sự giúp đỡ của nhà họ Kiều, hắn đâu làm được cái gì, nghe nói đến cả Báo Quốc hắn cũng chửi, cầm được ít tiền, cố nhiên cũng phải nghiêm mặt về báo.
Thằng nhóc không biết sợ này, không cho nó một bài học thì nó coi Kiều gia chúng ta thành cái gì.
Kiều Viễn Sơn có cách nhìn của riêng mình.
- Có lẽ bản tính cậu ta đã là như vậy, cậu ta có thể không sợ ông, như thế không phải là càng tốt sao? Chẳng lẽ ông lại thích một người cứ nhìn thấy ông là sợ khúm núm.
Loại người ấy, tôi không thích, hơn nữa, trước đấy khi hắn chưa quen Viên Viên chẳng phải cũng đã ngồi trên ghế Chủ tịch của một huyện rồi sao?
Nghe Viên Viên nói Diệp Phàm làm Chủ tịch huyện năm tuổi, ông đã từng gặp ai mới tuổi mà đã làm chủ tịch huyện chưa? Hơn nữa, chuyện Báo Quốc lần trước nếu không phải là cậu ấy, mà là ông mang cái mặt già này đi cầu xin Uông Chính Tiền thì xem cái mặt ông còn chỗ nào mà che lấp nữa.
Diệp Dung trực tiếp tỏ thái độ.
- Hắn có bỏ ra chút sức, nhưng tôi cho hắn nhiều hơn. Bà thì hiểu cái gì chứ, lúc trước cái mũ chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật chính là tôi cho hắn.
Sau này, Triệu Xương Sơn muốn bắt hắn khai đao, còn không phải lực lượng ẩn nhà họ Kiều chúng ta đang ảnh hưởng đến Triệu Xương Sơn.
Bằng không, trong cái vụ quần chúng làm loạn ấy, hắn đã bị người khác hy sinh rồi, còn ngồi được trên ghế phó giám đốc sở.
tên thằng nhóc không biết báo ân, không gõ hắn lẽ nào để hắn cao bay mất. Diệp Dung, bay càng cao, ngã càng đau.
Hơn nữa, Viên Viên cũng mới chỉ tuổi, còn trẻ, cứ nói trước, nếu không được thì lại đổi người khác. Thanh niên bây giờ, tình cảm đâu có kiên định như thời của chúng ta, thay đổi thất thường lắm.
Kiều Viễn Sơn hừ giọng nói, nhấp một ngụm trà rồi nhìn ra cửa sổ.
- Đấy chỉ là cách nghĩ của ông, ông có nghĩ đến suy nghĩ của Viên Viên không, nếu theo cái lý luận của ông, đợi Diệp Phàm lên được chức phó tỉnh bộ rồi mới lại được bước chân vào nhà họ Kiều thì lúc ấy Viên Viên không chờ được, nó lại muốn làm hành động gì đó dại dột thì sao? Kiều Viễn Sơn ông có thể không cần con gái nữa không, Diệp Dung tôi không thể mất Viên Viên.
Diệp Dung càng nói càng không giữ khách khí nữa.
- Nó dám! Xem tôi có bẻ gẫy xương cốt của tên nhãi đấy không, muốn đem Kiều gia ra làm trò đùa sao?
Kiều Viễn Sơn ngồi thẳng người dậy, thực sự có chút khiến người ta sợ. Chỉ tiếc là, bây giờ hắn lại phải đối diện với Diệp Dung, người vợ đã cùng ông nắm tay đi qua mấy thập niên rồi.