Hơn nữa, cậu của cô ấy là Phi Nhất Hằng gần đây rất may mắn, nghe nói có thể không lâu sau sẽ được vào Bộ chính trị, người nhà họ Phi ngồi lên chức cao, vô hình chung nhà họ Ninh cũng được thơm lây.
- Ngồi đi Thiên Kiệt, còn cả cô Ninh nữa.
Diệp Phàm trong lòng có chút thong thả, thản nhiên nói.
- Thiên Kiệt, chúng ta đi, ở đây không thích hợp.
Ninh Hòa Hòa nhìn Diệp Phàm hừm nói. Mai Thiên Kiệt lúc này không kịp hiểu gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhanh chóng cười đáp lại:
- Hòa Hòa, khó khăn lắm mới có một chuyến đi, hơn nữa là do sư phụ tôi mời, ngồi xuống đã rồi hãy đi? Nếu không thì quá mất lịch sự.
- Không được, anh không đi thì tôi đi.
Vì Ninh Hòa Hòa nhìn thấy Diệp Phàm cảm thấy khó chịu căn bản là có chút cố ý đối đầu.
- Cô nàng này khí phách cũng không nhỏ, anh em tôi mời mà cô lại không chịu ngồi lại chút sao. Lẽ nào đây là lễ giáo nhà họ Ninh các cô?
Lang Phá Thiên không chịu được nữa, lạnh lùng nói.
- Anh là ai. Anh tên gì?
Ninh Hòa Hòa chau mày hỏi.
- Hòa Hòa, không nói nhiều nữa, tôi đi cùng cô.
Mai Thiên Kiệt khốn khổ lên tiếng, mặc dù không quen những người ngồi bàn này, nhưng cũng không thể liếc nhìn sư phụ. Nếu như để cho chị Mai Diệc Thu biết thì chắc chắn sẽ bị đánh gẫy chân.
Đến lúc này hắn ta cũng hối hận rồi, vốn muốn để Ninh Hòa Hòa làm quen với sư phụ, chứ ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Đột nhiên Ninh Hòa Hòa như cầm súng gây chiến với sư phụ, không chừng việc này lại khiến sư phụ coi nhà họ Ninh, nhà họ Phi là kẻ thù thì nguy, Mai Thiên Kiệt rất hoang mang.
- Con bé kia là con nhà ai mà không hề biết chút lịch sự nào, nếu vào tay tôi, tôi đã cho ăn cái tát rồi.
Thiết Chiêm Hùng cũng quát lên, không cần biết là ai.
- Ông già kia muốn nói gì?
Ninh Hoà Hòa điên lên, nhìn Thiết Chiêm Hùng đáp lại. Gọi Thiết Chiêm Hùng là ông già, lúc này tất cả mọi người đều chú ý đến bọn họ.
Khuôn mặt Thiết Chiêm Hùng cũng không chịu nổi, bèn đứng dậy. Nhưng bị Lý Khiếu Phong nhẹ kéo lại và anh ta lại phải ngồi xuống.
- Thiên Kiệt, đưa Ninh Hòa Hòa đi đi, tôi không muốn gặp lại cô ta nữa, là một cô gái trong gia đình như vậy mà lại không có chút giáo dục gì cả.
Diệp Phàm tức giận, lạnh lùng quát.
- Anh mới là loại không có giáo dục ấy, khốn nạn.
Ninh Hòa Hòa tức giận. Bình thường đi đâu các công tử con nhà giàu đều coi cô ấy như thần tiên, nhưng không ngờ lần này đến sư phụ cũng tức giận
- Tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay.
Mai Thiên Kiệt hoang mang nói, rồi nhanh chóng lôi cô ấy đi.
- Ha ha, chỉ là hiểu nhầm nhỏ thôi, mọi ngừơi tiếp tục đi.
Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, quay lại cười nói với quan khách.
- Cái cô Ninh Hòa Hòa rốt cuộc là người nào chứ, như đứa trẻ con.
Lang Phá Thiên chau mày nói.
- Không biết được, là bạn của Thiên Kiệt mà. Nghe nói có quan hệ gì đó với nhà họ Phi. Thường xuyên đi Phong Diệp Loan.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Không phải là Phong Diệp Loan nhà họ Phi chứ?
Trấn Đông Hải cười nói.
- Nhà họ Phí?
Thiết Chiêm Hùng lẩm bẩm, cũng lại chau mày.
- Hình như em gái của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí lấy người họ Ninh.
Triệu Quát nói.
- Nếu đúng là như thế thì cô ấy lừ người nhà Phó ban tổ chức Ninh Chí Hòa, nghe nói ông ấy có con gái. Lẽ nào lại là Ninh Hòa Hòa. Lúc này, Trần Nhất Minh đi cùng Lâm Phong đến đã phải thốt lên, hơn nữa sắc mặt còn rất lo lắng.
Bởi vì Ninh Chí Hòa là cấp trên trực tiếp của Trần Nhất Minh trong ban tổ chữ. Nếu để Ninh Hoàn Hòa nhớ mặt sau này về nói cùng Ninh Chí Hòa thì có chuyện lớn rồi.
Nhưng may mắn Ninh Hòa Hòa lại không biết Trần Nhất Minh. Tuy nhiên, Trần Nhất Minh lại nhìn sang hai vị ngồi cạnh Diệp Phàm. Rồi lại nhìn ra những người nhà họ Triệu cùng cả Triệu Quát một lúc sau mới vững tin lại.
Còn về Phó chủ tịch Lâm Phong, trong lòng rất nhiều thăng trầm, anh ta không muốn đắc tội Diệp Phàm nhưng đắc tội nhà họ Phi và Ninh Hòa Hòa cũng là việc anh ta không cố ý muốn làm.
Chỉ là vì ngồi ở đây đều là cán bộ cấp cao những người trẻ tuổi nhưng lai lịch khôgn nhỏ, Lâm Phong chỉ có thể nói thầm vìa câu không dám lên tiếng.
- Có lẽ là đi rồi, nha đầu đó. Tự nhiên lại chửi mắng anh Diệp.
Lúc này, Kiều Viên Viên từ nhà vệ sinh đi ra sau khi nghe rõ ràng đã rất phẫn nộ nói.
Trần Nhất Minh lại không biết Kiều Viên Viên, chỉ cảm thấy cô gái rất xinh, rất tuyệt vời. Hơn nữa lại rất thân mật với Diệp Phàm, có thể là bạn giá của Diệp Phàm chăng.
- Cô à, cô họ Ninh rất nóng nẩy, co chỉ có thể nói ở đây thôi, đừng để đến tai cô ấy, nghe nói vợ của Trưởng ban Ninh rất ghê gớm.
Thực ra, trong lòng Trần Nhất Minh rất phức tạp. Bởi vì sau Trần Nhất Minh còn có một Phó Bí thư Uông Bác Minh mà ông ấy lại chẳng mặn mà gì với Phi Nhất Hằng.
Nghe nói vì chuyện này không biết vì nguyên nhân gì mà Uông Bác Minh lại bị Phi Nhất hàng phái ngừơi đi điều tra. Sau cùng cũng bị giam lại Uông Bác Minh cho rằng Phi Nhất Hằng không nể mặt ông ta nên mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng tăng.
Ở địa vị của Uông Bác Minh nếu như có thể khiến Diệp Phàm cùng nổi dậy với nhà họ Phi thì chắc chắnsẽ dám làm. Nếu có thể có được cảm giác tốt từ Diệp Phàm thì con đường sự nghiệp sau này cũng thênh thang rồi.
Hơn nữa Diệp Phàm có uy lực khiến người ta khó lường, cũng có thể không nhỏ hơn nhà họ Phí.
Đương nhiên đay cũng chỉ là khách thôi, không thể bằng Diệp Phàm được. Nhưng những người này cũng đồng ý đến chứng tỏ đều có quan hệ không tồi với Diệp Phàm.
- Cảm ơn, tôi không lo gì cả, Nhà họ Ninh thì cũng đã sao?
Kiều Viên Viên rộng rãi gật đầu.
- Ha ha, Ninh Chí Hòa là Phó ban tổ chức trung ương, đây là chức vụ đặc biệt, nhất định làm cho mọi người bành hoàng. Dù gì thì cũng là một ngành quản lý cao. Nhưng gia đình nhà họ Kiều cũng bề thế nân cũng không lo lắng gì.
Lúc này, Triệu Quát ngồi cạnh cũng lên tiếng.
- Đại viện nhà họ Kiều.
Trần Nhất Minh lẩm bẩm nói, có chút kinh ngạc nhìn Kiều Viên Viên, càng nhìn càng thấy Kiều Viên Viên giống ai đó. Đột nhiên thấy toát mồ hôi, thầm nhủ chẳng nhẽ là người nhà Bộ trưởng Kiều sao…
Ngồi cùng bàn đó cũng không ít người đang có ý nghĩ như vậy, đặc biệt là Phó chủ tịch Lâm Phong, trong lòng có chút hoảng hồn.
- Không phải là tôi là người nhà họ Kiều mà thế, mà quan trọng vấn đề này thuộc về thái độ và cách nhìn người.
Kiều Viên Viên thản nhiên nói.
- Thôi, không nói việc này nữa. Cạn ly nào.
Diệp Phàm khoát tay, không muốn nghĩ chuyện nhàm chán này nữa.
Ninh Hòa Hòa tức đến chảy nước mắt về nhà.
- Hòa Hòa, con sao thế?
Từ trên lầu một người phụ nữ đoan trang đi xuống. Bà mặc một chiếc áo trắng như tuyết, khuôn mặt sáng ngời. Toàn thân như ngọc, mũi cao, khuôn mặt hình trái xoan…
- Mẹ………..
Ninh Hòa Hòa như con nít chạy vào ôm chặt mẹ áp vòa ngực mẹ và khóc.
- Sao thế, rốt cuộc có chuyện gì?
Người mẹ vuốt nhẹ mái tóc cô con gái, hỏi. Ninh Hòa Hòa vẫn còn đang khóc.
Rồi một cô gái xinh đẹp như tiên nhẹ nhàng hỏi:
- Em à, ai ức hiếp em? Mau nói cho chị nghe nào.
- Một tên khốn nạn, một tên lưu manh, chị Phi chị nói xem, em không trêu chọc gì hắn sao hắn lại mắng em chứ?
Ninh Hòa Hòa chửi mắng.
- Nói xem,hắn mắng em như thế nào, chị sẽ cho em hết giận.
Cô gái chau mày kiên quyết, cũng tức thật nhưng âm thanh câu hỏi vẫn có chút nhẹ nhàng.
- Hắn mắng em …mắng em không có giáo dục.
Ninh Hòa Hòa nói ra câu này khiến hai người phụ nữ xinh đẹp đứng ở bên cũng phải biến đổi sắc mặt
- Hắn ta họ gì? Sống ở đâu? Lại dám mắng chửi người nhà họ Ninh không có giáo dục?
Người phụ nữ trầm mặt nói.
- Tên là Diệp Phàm, nghe nói là Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Ngư Đồng tỉnh Việt Đông buổi tối có tổ chức tiệc tại Hồng Diệp Bảo.
Là Mai Thiên Kiệt kêu con cùng đi, vốn dĩ con cũng vui vẻ đi, nhưng không ngờ hắn ta lại là người không hiểu gì, nói rằng chúng ta có chút lễ nghĩa cũng không hiểu, nhay cả đứng dậy hắn ta cũng không đứng tiếp.
- Sau đó con không vui nên đòi về, hắn ta tự nhiên la mắng con. Ngồi cùng bàn hắn còn có hai người đã có tuổi còn quát lên với con nữa, gọi như gọi chó ấy.
Việc này là Ninh Hòa Hòa thêm mắm muối vào. Suýt nữa khiến Diệp Phàm và người Thiết Chiêm Hùng thành tội ác tày trời. Vì Lang Phá Thiên và anh Thiết cũng đã bị cô ta nhớ mặt….
- Bọn họ thực sự mắng chửi như vậy sao?
Chị Phi lại hỏi lại làn nữa.
- Chị Điệp, em nói dối chị làm gì ạ? Không tin chị đi hỏi Mai Thiên Kiệt xem.
Ninh Hòa Hòa nghiêm mặt nói.
- Đưa mẹ đi, để xem xem tên đó có ba đầu sáu tay không, chẳng qua cũng chỉ là một chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật cấp thành phố, cùng lắm là cấp Phó sở thôi mà, chẳng lẽ lại to gan như vậy?
Phi Hương Ngọc tức giận đứng phắt dậy nói.
- Hay là nói với cha?
Ninh Hòa Hòa bĩu môi nói.
- Chỉ là việc nhỏ còn muốn nói cho cha sao, con đúng là trẻ con, muốn cho cha thêm đau đầu phải không?
Phi Hương Ngọc có chút giận nói.
- Mẹ, chị Điệp, bọn họ mắng em là không có giáo dục, việc này là trực tiếp mắng chửi con, sau là mắng chửi mọi người, và rộng hơn là nói cả nhà họ Ninh ta. Hơn nữa, mẹ đường đường là người nhà họ Phi ra, vì vậy. hừm….
Cái miệng nhỏ của Ninh Hòa Hòa thật biết nói chuyện, dám nói cả đến nhà họ Ninh, cảm thấy vẫn không đủ, nói sang cả nhà họ Phi nữa.
- Hừm.
Cuối cùng Phi Hương Ngọc cũng tức điên lên, lạnh lùng nói.
- Dì, dì đừng lo chỉ là một cán bộ nhỏ ngoài tỉnh mà thôi.Cháu có cách xử anh ta.
Người chị Điệp họ Phi kia nói.
- Ý cháu là?
Phi Hương Ngọc đảo hai mắt hỏi cháu gái.
- Yên tâm Hòa Hòa, việc này chị Điệp sẽ giúp em hả giận, chắc chắn sẽ khiến em hài lòng.
Chị Phi đột nhiên cười sảng khoái.
- Chị Điệp, đến lúc đó….
Ninh Hòa Hòa hé nụ cười.
Tiễn xong Trấn Đông Hải và Lý Khiếu Phong cùng mọi người, Diệp Phàm ngồi lại đàm đạo cùng Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên cùng Trương Hùng. Lúc này quản gia Cổ Bang đến:
- Anh Diệp, ngoài kia có một thanh niên muốn gặp anh.
- Là người nào?
Diệp Phàm chau mày, hỏi, cảm thấy khuya rồi thì còn có ai đến chắc chắn không phải khách mời, trong lòng có dự cảm không hay.
- Nói là người nhà họ Phi ở chân núi Hương Sơn.
Cổ Bang nói rất cẩn thận.
- Cho anh ta vào.
Diệp Phàm khua tay, nhìn ba người bạn một cái.
- Người này đến không hay ho gì cả.
Thiết Chiêm Hùng nói câu này, hai mắt lóe lên tia sáng, không phải sợ hãi mà là có chút chờ mong gì đó.
- Binh đến tướng chặn, thủy đến đắp đê. Anh Thiết, tôi và anh cũng nhanh tới rồi nhưng cũng không nên lo lắng chuyện này mà?
Lang Phá Thiên cười thản nhiên, hắn ta chính là mối họa cho nhân loại, còn sợ gì nữa chứ?
- Ha ha, lo lắng chưa chắc là sợ. Anh Lang, ở vị trí của anh thì chắc là không lo gì rồi. Người ta có hỏi anh thì cũng phải nghĩ cách, là người quản lý của cục cảnh vệ Trung ương, đường đường là cán bộ trực thuộc văn phòng Trung ương, trên thực tế, nếu có gì thì các vị trong Bộ chính trị cũng chỉ nói anh vài câu.
Trương Hùng có vẻ ghen tức nói.
- Sao phải nói chua như thế Trương Hùng, anh không thấy sao, mỗi lần mấy người đo xuất ngoại thì thần kinh tôi lúc nào cũng trong tình trạng quá tỉa, không túc nào dừng lại.
Còn nữa, cái chức Phó này cũng quan tâm bao la chuyện. Những ngày này cũng quá khổ sở rồi.
Đánh cũng không được đánh, giết không được giết. Đến đối thủ của mình là ai cũng không hiểu nổi. Ngày ngày đều tiềm ẩn, giả dụ muốn đối lại với đối thủ thì cũng bị bắn tỉa. Ăn nói lung tung đến nay thì tôi cũng là một phần tử bạo loạn, làm gì có nhiều tay súng như thế, thật là không ai biết sự thật.
Nếu là các anh, tôi đã sớm nói với Tướng quân Trấn rồi, không muốn đứng lại vị trí này.
- Đổi môi trường cứ như "báo săn" lại hay, muốn giết cứ giết, phải chết thì chết, chết nhanh, ha ha.
Lang Phá Thiên nói ngọn ngành.
- Đang được hưởng phúc mà không biết hưởng thưa đồng chí Lang ạ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tướng quân Trấn chắc chắn không đồng ý đúng không?
Thiết Chiêm Hùng cuối cùng cũng cười trên nỗi đau của người khác.
- Đúng là anh nói đúng, anh nói xem, vị trí đặc biệt của tôi nói ra thì người khác sẽ thấy thần bí. Hơn nữa còn rất sợ, rất uy phong, cái gì mà cấm quân, lại còn nghìn quân Nhật cấm quân giáo đầu gì, rồi còn cả lãnh đạo Ngự lâm. Trên thực tế tôi chỉ là anh hùng sau màn ảnh, chẳng có tác dụng gì? Ở nước chúng ta không có mấy người biết đến đại anh hùng này…
Lang Phá Thiên than dài.
- Nói được là được, nói như tôi đay. Rõ ràng là Cục trưởng cục An ninh quốc gia nhưng đều chẳng gặp công việc minh bạch.
- Bình thường đi công tác, ngay giấy chứng nhận là thuộc cục an ninh quốc gia cũng không được lộ ra, trừ khi có trường hợp khẩn cấp, còn thông thường đều phải che giấu thân phận, là một tiểu thương mà thôi.
- Những cảnh sát hiện nay có ai dám nói anh là tiểu thương không tiền đâu. Trấn tthur trưởng cũng keo kiệt, chỉ cấp cho danh tiểu thương đầu đường.
- Còn như Diệp Phàm kia, thấy không, người ta còn có danh tiếng, mà đi đâu cũng gặp được, đươnh nhien có thể hù dọa người rồi.
- Đương nhiên ngoài thân phận là thuộc Tổ đặc nhiệm A, còn là Phó tổng tham mưu gì đó, Cục trưởng cục cảnh sát….
- Nếu có đưa ra những chứng nhậ kia, thì cũng khiến người khác kinh hoàng rồi.
Trương Hùng lại đánh đến Diệp Phàm nói. Đương nhiên mấy người này nói chơi thôi.
- Cục trưởng Trương, anh xem tôi có khi nào nói về thân phận mình tùy tiện đâu. Có thể anh không biết, ở Ngư Đồng này tôi đã phải chịu đủ tức giận rồi, đứa bé thì đập trứng vào mặt. Công ty quặng Dương Điền quay lại với tôi. Nguồn ở tỉnh tùy tiện xuống vung tay múa chân. Những ngày này, thật là tức nghẹn.
Diệp Phàm than thở.