- Tình hình thế nào?
Diệp Phàm pha chén trà đưa cho Mã Hán hỏi.
- Có chút lạ.
Mã Hán uống một ngụm trà, có vẻ hơi buồn bực.
Nhìn Diệp Phàm và Vương Triều một cái nói:
- Ngày đó xuất hiện mấy quân nhân xuất ngũ là Khiếu Nhất Phàm, Trần Hữu Bông và Đinh Tùng Băng. Ba người cùng đại đội với một người tên là Trần Kính Tùng. Trần Kính Tùng là đại đội đại trưởng, người này xuất thân từ gia đình quân nhân, cha vẫn là sư trưởng tập đoàn quân thứ tám quân khu Việt Châu, tên là Trần Ngàn Kỳ.
Ở một lần huấn luyện bắn đạn thật, Khiếu Nhất Phàm và Trần Hữu Bông cùng với Đinh Tùng Băng đã phạm phải một sai lầm, đã làm bị thương Trần Kính Tùng. Tuy nhiên, cũng không lo ngại, dưỡng thương ba tháng là khỏe, cũng không để lại di chứng gì.
Tuy nhiên, lúc đó cũng làm cho Trần Ngàn Kỳ rất tức giận, đuổi đến Ngư Đồng muốn bắt ba người Khiếu Nhất Phàm lên tòa án quân sự. Nếu không có Lô An Cương ra mặt, ba người có lẽ đã phải vài năm ăn cơm tù.
Cuối cùng phải khai trừ, trợ cấp xuất ngũ cũng chưa lấy. Tuy nhiên, Lô An Cương rất lợi hại, âm thầm ra tay, khi xét khai trừ sau sáu tháng cuối năm, nói về công lao mà ba người từng đạt được.
Không ngờ thay đổi kết quả xử phạt. Ba người biến thành chuyển công tác về địa phương, hơn nữa mỗi người đều có được một công việc tốt.
- Ba người kia chắc chắn đối với Lô An Cương rất cám ơn.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Ừ.
Mã Hán gật đầu, chợt nói:
- Đây chỉ là bên ngoài, tôi đã âm thầm điều tra, gặp những người gặp chuyện không may ngày đó mới phát hiện ra điểm đáng ngờ.
- Cậu cũng phát hiện cái gì?
Vương Triều thúc giục nói.
- Ngày đó huấn luyện đạn thật rất tinh xảo, một huấn luyện đơn giản như thế sao có thể sảy ra sai lầm? Ở ngoài sáng biết nơi Trần Kình Tùng mai phục đâu mà làm bị thương anh ta, và lúc đó mấy người lính cùng nhóm với ba người Khiếu Nhất Phàm nói, lúc ấy mấy người Khiếu Nhất Phàm cũng không có ném lựu đạn, sao có thể làm bị thương Trần Kình Tùng. Có tên lính nói, Trần Kình Tùng không hài lòng với ba người Khiếu Nhất Phàm, cố ý đùa giỡn để hãm hại bọn họ.
Mã Hán thản nhiên nói.
- Việc này ngược lại rất lạ, chẳng lẽ có người cố ý ra tay làm bị thương Trần Kình Tùng, mục đích là hãm hại để bỏ tù ba người Khiếu Nhất Phàm. Chẳng lẽ chính là Trần Kình Tùng làm, dường như là không có khả năng. Nếu làm không tốt mà chết, chết không rõ.
Vương Triều xoa xoa cằm có vẻ khó hiểu.
- Có điều tra rõ không? Rốt cuộc có phải có người cố ý không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã điều tra qua, mấy ngày trước điều tra ở Ban Quân vụ, Khiếu Nhất Phàm nói là quả lựu đạn đó thật sự là mình ném, việc này thật sự là lạ. Mỗi người đều sợ bị trút giận lên mình, bọn họ đều muốn cố gắng hướng lửa về chính mình, anh nói có lạ không?
Vương Hán cảm giác không hiểu.
- Chẳng lẽ ba người Khiếu Nhất Phàm có nhược điểm gì bị người ta bắt được, không dám nói thật, mà bạn bè anh ta nói thật.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Không phải là ba người Khiếu Nhất Phàm tham gia thảm án cho nên bị nắm nhược điểm, không dám nói thật chứ? Tôi thấy trong này Lô An Cương rất đáng nghi.
Vương Triều nói, quay người nói thêm:
- Tôi có đến nhà giam tìm được nguyên Bí thư huyện ủy Vân Lĩnh Vàng Sâm, người này trước đây cũng không khai gì, xem ra là sợ tội càng thêm tội, hoặc là nói đến người mà y kiêng kỵ.
Tuy nhiên, sau không có cách nào, đành phải dùng thủ đoạn đặc thù, y mới khai. Nói lúc đó Lô An Cương thật sự có ép y, hãm hại chủ tịch huyện Vân
Lĩnh Chu Bá Lâm.
Mà lúc đó Vàng Sâm cũng muốn rút viên răng nọc này, hai người hợp sức, cuối cùng Chu Bá Lâm bị hại bỏ tù.
Về phần Chu Bá Lâm vì sao chết trong ngục Vang Sâm thề thốt là y không làm. Tôi thấy hình như không phải y nói dối, đã đến nới Chu Bá Lâm bị giam điều tra, mới phát hiện manh mối.
Vương Triều nói đến đây uống một ngụm trà.
- Án trong án, án lớn chụp án nhỏ, thật sự là phức tạp.
Diệp Phàm không kìm nổi thở dài
- Đã chết nhiều người như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Điều tra, nhất định phải điều tra tận gốc, tìm ra nguyên nhân cuối cùng, để người chết được nói. Vương Triều nói tiếp đi.
- Chu Bá Lâm là khi ăn cơm bị một người bạn tù tên là A Bát đánh chết. Lúc ấy Chu Bá Lâm thân thể cũng suy yếu, chẳng qua là đá mấy nhát, kết quả dẫn đến xuất huyết dạ dày mà chết.
A Bát sau lại bị bắt chết, tuy nhiên, tôi còn tìm được vài người tù cùng ở đó lúc ấy. Kết quả là, qua mấy lần điều tra, không ngờ chỉ hướng đến một người thân của Lô An Cương, là Lô Nhất Dũng.
Người là anh em họ xa của Lô An Cương, rất xa, làm cai ngục ngay tại nhà giam, nghe tù nhân nói, việc này thật ra là Lô Nhất Dũng âm thầm sai khiến A Bát làm. Đương nhiên, A Bát đã chết, việc này không thể nào chứng mình.
Tuy nhiên, tôi không đành lòng, tiếp tục điều tra, cuối cùng tìm ra được chứng cứ, A Bát là người không đơn giản, không ngờ ghi âm lời nói với Lô Nhất Dũng, đây là băng ghi âm, các anh nghe một chút.
Vương Triều nói xong đưa ra băng ghi âm.
- A Bát, chuyện lần này thành, tôi có thể giúp cậu ra ngoài trước năm năm. Cậu cũng biết, hiện tại tôi đã là phó trưởng trại giam. Không lâu, có thể đến Cục công an thành phố Hải Châu đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, tôi có thể bao che, sau khi rời khỏi đâ còn sợ gì đúng không?
Lô Nhất Dũng nói.
- Phó trưởng trại Lô, làm như vậy là giết người, nếu điều tra ra tôi sẽ rơi đầu.
Giọng ghi âm trong băng của A Bát có chút lo lắng hỏi.
- Sợ cái gì, có tôi ở đây, hơn nữa, trong trại giam giữa các phạm nhân thường xuyên phát sinh đánh lộn, đó không phải là việc bình thường sao? Đến lúc đó một đám người các cậu đi lên, pháp luật trách không trúng, mỗi người gánh vác một ít không phải trôi qua sao. Đợi mấy tháng nữa, tôi tìm cớ giúp cậu lập công lớn, cậu không phải là có thể thoát thân mà ra sao?
Lô Nhất Dũng lạnh lùng hừ nói.
- Việc này tôi vẫn có chút lo lắng, dù sao, người này cũng là Chủ tịch huyện Vân Lĩnh, người nhà người ta chẳng lẽ không có ai?
A Bát thật ra còn cò kè mặc cả, y là một thủ lĩnh ở Hải Châu, sao sợ làm việc này.
- Mặc kệ cũng đúng, ha ha, bố có khi là thủ đoạn đùa chết người, có tin hay không?
Lô Nhất Dũng tức giận quá.
- Muốn tôi làm cũng được, trước tiên đưa cho người nhà tôi triệu, nếu không, anh muốn động thì động.
A Bát cũng kiên cường lên.
- Đồ chó!
Lô Nhất Dũng đạp một cái.
- Đáng tiếc, A Bát bị lừa. Kết quả thế nào, Lô Nhất dũng ra tay mạnh, A Bat không thoát khỏi kết cục đáng buồn.
Diệp Phàm thở dài.
- Thật ra, A Bat không phải chính thức đưa ra pháp trường mà bị Lô Nhất Dũng sai khiến muốn vượt ngục, bị giết chết tại chỗ, việc này khẳng định là Lô Nhất Dũng làm.
Bát vừa chết, lúc đó một người bạn tù với y sợ tới mức cũng không dám hé răng. Lần này có một trong số các bạn tù bị bệnh sắp chết, tôi đáp ứng một điều kiện của y y mới nói ra.
Bằng không, thật đúng là điều tra không ra.
Vương Triều nói nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái
- Chỉ có điều việc này là tôi đáp ứng rồi, tuy nhiên, muốn làm còn phải nhờ Bí thư Diệp nghĩ cách xử lý một chút. Với một người sắp chết, tôi nghĩ không nên lừa dối.
- Chuyện gì, xem ra là khó làm đi.
Diệp Phàm nói.
- Tên này tên thật là Dương Hổ, có em tên là Dương Thái Hà. Hiện đang học ở một trường đại học hạng ba ở thành phố Việt Châu, điều kiện của Dương Hổ chính là em y được công tác ở tỉnh thành thành phố Việt Châu, hơn nữa ở một đơn vị tốt.
Vương Triều nói.
- Trường đại học hạng ba, khẳng định là trường rất kém cỏi, muốn vào một đơn vị tốt của tỉnh thành, thật sự là khó. Tuy nhiên, nếu cậu đáp ứng rồi, tôi giúp làm được.
Diệp Phàm gật đầu nhíu mày nói.
Nhìn Mã Hán Vương Triều một cái hừ nói:
- Lập tức tức thẩm vấn Thang Lang, việc này chỉ ba chúng ta biết thôi, nếu Lô Anh Cương thật sự có điểm đáng ngờ không nên để cho quá nhiều người biết. Tôi có chút lo lắng, bên trong Cục công an cơ bản là không có gì bí mật đáng nói.
- Bí thư Diệp, tôi có chút lo lắng, nếu tổ điều tra đã điều tra đến ba người Khiếu Nhất Phàm, sau đó không biết có người giết người diệt khẩu hay không?
Mã Hán nói.
- Đây thật ra cũng là một vấn đề, lập tức bắt giữ ba người Khiếu Nhất Phàm, nhột tại trại tạm giam Cục công an thành phố.
Diệp Phàm hừ nói.
- Như vậy không phải là cho Lô An Cương một tín hiệu sao?
Vương Triều nói.
- Để y ra tay.
Diệp Phàm hừ nói.
Vương Triều Mã Hán vâng lệnh đi.
- Nên thu lưới!
Diệp Phàm thở dài đem tình hình nói qua cho Thiết Chiêm Hùng một chút, hắn cũng biết phải nhanh mới được, nếu không người đứng sau bức màn giết người diệt khẩu thì phiên toái.
Đêm khuya, Diệp Phàm ở trong phòng thẩm vấn.
- Thang Lang, cậu còn có gì muốn nói không?
Câu đầu tiên Diệp Phàm hỏi sau khi cho Thang Lang nghe băng ghi âm, nhìn thấy y mắt đỏ lên, nắm chặt tay vang lên tiếng răng rắc.
Cuối cùng Thang Lang không kìm nổi quát:
- Lô An Cương, mày là chó Nhật, chắc chắc là mày làm, chắc chằn là mày làm. Đồ chó, tao đã liều chết vì mày, vì sao mày đối với tao như vậy….
- Thang Lang, Lô An Cương nợ cậu chuyện gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Y chẳng qua chỉ bảo tôi vào tập đoàn Dương Điều, âm thầm làm một chút chuyện bất lợi cho Dương Điền.
Thang Lang nói.
- Quái, chẳng lẽ Lô An Cương không qua lại với tập đoàn Dương Điền?
Diệp Phàm hỏi nhanh.
- Việc này tôi không rõ ràng lắm,
Thang Lang lắc đầu không giống như nói dối.
- Thảm án là cậu làm?
Diệp Phàm đột nhiên dùng hóa âm mí thuật nói ra.
- Phải…
Trong nháy mắt Thang Lang nói, tuy nhiên, chợt tỉnh táo, nhìn Diệp Phàm một cái thản nhiên nói:
- Muốn biết vì sao? Muốn biết lúc đó có bao nhiêu người sao?
- Đương nhiên muốn biết
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Anh cho tôi giết Lô An Cương, tôi sẽ nói.
Thang Lang hung dữ quát to.
- Nếu thảm án là do Lô An Cương sai người làm, chẳng lẽ y còn có thể trốn thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Không cần nói với tôi về pháp luật, pháp luật là của kẻ có tiền có quyền, không phải là của người nghèo, ha ha, pháp luật.
Thang Lang khàn khàn nói to, ánh mắt khinh thường tất cả.
- Tôi đồng ý với cậu, chỉ cần việc này thật sự là Lô An Cương làm, mặc kệ là đề cập đến người nào, tôi sẽ điều tra đến cung, sẽ cho cậu một câu trả lời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Giọng Diệp Phàm kiên quyết nhìn chằm chằm Thang Lang.