- Tổ trưởng Diệp này, nói thật là chúng ta đang cạnh tranh với khu Nam Lĩnh và khu Tam Dương về việc nâng cấp lên thành phố, sự khác biệt kinh tế giữa khu vực không lớn lắm, ngoài ra thì các mặt khác cũng không kém gì nhau.
Nếu quốc lộ của Đức Bình không phát triển mạnh như của Ma Xuyên thì chúng ta chẳng có hy vọng gì.
Chỉ có điều, trước khác giờ khác, nếu tổ điều tra xuống đây là muốn điều tra, thì những vấn đề như việc phát triển kinh tế Đức Bình, đời sống của nhân dân…đều sẽ trở thành đối tượng điều tra.
Mà đối với việc nâng cấp lên thàng phố thì Địa ủy và Ủy ban nhân dân Địa khu chúng ta đều không đủ lực, nên phải tranh thủ nắm lấy cơ hội này.
Lộ Trần Thiên nói rất hùng hồn và tỏ thái độ rất cương quyết.
Diệp Phàn cười đáp:
- Trưởng ban Thôi, Trưởng ban Trương, Ttrưởng ban Lưu, thưa các đồng chí tôi thấy rằng đây chính là một cơ hội, Đức Bình đang chuẩn bị nâng cấp lên thành phố, nguyên vật liệu chắc chắn phải đầy đủ, chúng ta mượn dùng tạm thì quá thuận tiện, đây chính là một để tài nghiên cứu rất hay.
- Ừ, xem ra chúng tôi đến thật đúng lúc, ha ha ha.
Thôi Nhất Tân tất nhiên không hề ngốc, nếu là Diệp Phàm nhắc nhở, thì người ta đã sớm chào hỏi trước rồi, nếu như xuống đến đây rồi thì vì Đức Bình tốn ít công sức cũng có sao đâu.
Mà Trương Oánh Nguyệt và Lưu Chấn đều tỏ ra ủng hộ Diệp Phàm, bốn vị đứng đầu đều đã đồng ý, các thành viên của các nhóm khác đâu còn dám đưa ra ý kiến gì khác nữa, đành phải vỗ tay tán thành thôi. Hơn nữa, các vị lãnh đạo của Đức Bình đối đãi các vị như thượng đế, không giúp họ chút chuyện thì thật chẳng ra sao!
- Ồ, thật tiếc, nếu biết sớm thì chắc có lẽ Tổ trưởng Diệp sẽ bật đèn xanh cho Đức Bình các vị.
Tuy nói nâng cấp lên thành phố phải xem chỉ tiêu, nhưng nó cũng có những điều kiện nhất định, kinh tế và nhân văn đều phải đạt tiêu chuẩn mới được.
Nếu Tỉnh ủy Nam Phúc đã đồng ý cho Đức Bình tham gia cạnh tranh thì có nghĩa là Đức Bình các vị đã có những mặt nào đó đạt tiêu chuẩn.
Tất nhiên, đạt tiêu chuẩn là một chuyện, nhưng thực sự có đúng như thế không lại là một chuyện khác, nhưng bất luận chuyện gì thì chắc chắn là đều có mẹo để tìm ra thực hư thế nào.
Thôi Nhất Tân giả bộ đáng tiếc nói.
- Trưởng ban Thôi, đồng chí nói nói tới việc đích thân Thủ tướng tiếp đón hả?
Thứ trưởng Lưu Chấn cố ý hỏi.
- Đúng đúng, tôi nghĩ chắc các đồng chí bên Đức Bình đều đã xem trên tivi rồi. Mấy ngày trước đích thân Thủ tướng tiếp đón tổ trưởng Diệp, hơn nữa…
Lưu Chấn nói đến đây thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông ta, ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, còn may mắn được ăn cơm trưa cùng Thủ tướng ở nhà khách Điếu Ngư Đài Quốc Tân, thật đáng để chúc mừng.
Các thành viên trong nhóm của Diệp Phàm không có phản ứng gì trước lời nói của Lưu Chấn vì bọn họ đã sớm bị bất ngờ từ trước rồi, giờ trong lòng vẫn còn hâm mộ. Tuy nhiên, các đồng chí ở Đức Bình lại có chút kích động rồi.
Chỉ thấy có đồng chí Phó bí thư Tôn Quốc Đống đứng lên nói:
Thế thì đúng là chuyện đáng mừng rồiLại nói đến sự hổ thẹn, tối hôm đó đúng lúc đài truyền hình khu vực chúng tôi đang được sửa sang lại, bởi vậy ngừng hết các tín hiệu truyền hình trong ngày. Cán bộ ở khu vực chúng tôi tính ra chẳng có ai biết, chứng tỏ tin tức về đến tai họ là rất ít, đài truyền hình khu vực phải tăng thêm độ phủ sóng, cải thiện về mọi mặt để đưa đủ tin tức tới mọi người.
Ồ, nghe được tin này, tôi có chút đau lòng, có câu: "gần quan được ban lộc", nếu như sớm kết giao với đồng chí Diệp Phàm thì có phải tốt không. Chỉ cẩn nhắc tới hai chứ Đức Bình trước mặt thủ tướng đã là vinh dự cho Đức Bình rồi, thật là tiếc…
Phó chủ tịch thường trực địa khu Triệu Xa Thành than thở.
- Nào, các cán bộ Đức Bình chúng ta cạn ly nào, uống vì vinh quang mà đồng chí Diệp Phàm của chúng ra đã có được.
Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên cùng đứng lên cạn chén, làm cho không khí thêm tưng bừng.
Ai nấy trong lòng đều háo hức, biết hai ông to nhất Đức Bình đang giúp đỡ Diệp Phàm, nên tự nhiên bọn họ ai cũng muốn thu được ít lợi từ tổ điều tra.
Vì vậy, ai cũng vây lấy đồng chí Diệp Phàm để chúc rượu, tất nhiên họ cũng không quên các cán bộ trong nhóm của Diệp Phàm, Diệp Phàn gặp phải cơn bão rượu ấy tránh sao nổi bị kích thích.
- Thực ra, tôi phải cảm ơn các anh em và các đồng chí Đức Bình, vừa rồi Phó chủ tịch địa khu Triệu nói đáng tiếc, nhưng tôi thấy vẫn chưa muộn, vẫn kịp, tôi sẽ giới thiệu cho các đồng chí của Đức Bình nhân vật.
Lúc này Diệp phàn vỗ nhẹ tay xuống bàn, cả phòng im lặng rồi hắn chỉ tay vào một người trạc tuổi trung niên rồi nói:
- Có lẽ các đồng chí không biết người này nhưng tôi tin rằng đồng chí ấy sẽ giúp ích được rất nhiều trong việc nâng cấp Đức Bình của các vị lên thành phố.
- Vị này là…?
Lộ Trần Thiên giơ chén rượu lên, trong khoảnh khắc ấy gã biết chắc chắn hành động của Diệp Phàm là có dụng ý
- Vị này là cục tưởng nhị cục - Văn phòng quốc vụ viện.
Diệp Phàm cười đáp.
Sau giây phút đó, vận mệnh của Tiền Quang với Diệp Phạm là như nhau. Nhận được sự nhiệt tình tiếp đón của cán bộ của Đức Bình, cục trưởng Tiền Quang liệu còn lời gì để nói sao.
Sau khi say túy lúy thì đồng ý sẽ giới thiệu gì gì đó, thật ra Tiền Quang không phải là người cứ uống say là hứa một cách bừa bãi, tất nhiên hôm nay ông ta cũng chỉ giả bộ lơ mơ để lấy lòng Diệp Phàm mà thôi.
Bởi vì, đồng chí Tiền Quang vài cục trưởng cục – thư kí văn phòng trung ương Trương Vệ Thanh là tri kỉ lâu năm, là Trương Vệ Thanh đã đề cử Diệp Phàm.
Thật ra, sau khi nghe Trương Vệ Thanh nói lúc mới bắt đầu, Tiền Quang còn tưởng là Trương Vệ Thanh muốn ông phải chiếu cố cho Diệp Phàm – Một cán bộ từ địa phương lên. Nào ngờ đồng chí Diệp Phàm giai đoạn này lại có biểu hiện rất vướng mắt, hiện tại vị trí hai người đang bị đảo lộn, Diệp Phàm là chính còn Trương Vệ Phàm là phụ.
Mấy hôm trước, vào một buổi tối tại Bắc Kinh, Tiền Quang ngồi cùng bàn với Trương Vệ Thanh nhâm nhi tí rượu, than thở với nhau rằng thế giới thay đổi thật nhanh, Trương Vệ Thanh nghe thế thuận miệng hỏi Tiền Quang một câu tại sao lại than thở như vậy, Tiền Quang nói ra những biểu hiện vướng mắt của Diệp Phàm dạo gần đây, cả hai đều được một trận thổn thức.
Sau khi tiệc tàn, Diệp Phàm được Bí thư Trang mời đi.
Đại án Ngư Đồng đã được phá, thật đáng mừng đúng không bí thư Diệp.Hiện giờ lại có trong tay danh ngạch để vào học tại trường Đảng trung ương, phỏng chừng sau khi được đào tạo xong là có thể bước lên một tầm cao hơn, "tam hỷ lâm môn" như vậy, Trang Thế Thành cười chúc mừng với vẻ chân thành.
-
Trước kia, Trang Thế Thành xem Diệp Phàm chỉ như hậu bối, nhưng không đến một năm tốc độ trưởng thành của Diệp Phàm khiến ông đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, chỉ có thể lấy câu tục nhữ " Hậu sinh khả úy" để hình dung.
Đến lúc này Trang Thế Thành đã coi Diệp Phàm ngang hàng với mình.
- Phá án là công việc chính của tôi, về việc học ở trường Đảng, nói thật một câu là người ta cố nhét tôi vào, trước đó tôi không hề biết chuyện gì. Còn về chuyện sau khi học xong sẽ được đề bạt thì chỉ là hứa suông mà thôi. Như tôi ở cái độ tuổi này ít nhất cũng phải đợi thêm dăm ba năm nữa mới thăng được cấp nữa. Tuy nhiên, vẫn cảm ơn những lời tốt đẹp của Bí thư Trang.
Diệp Phàm nói một cách khiêm tốn.
- Cậu không ra sức thực hiện, thế danh ngạch này là do ban tổ chức Tỉnh ủy cấp cho hả? Nhưng tôi nghe nói để có được danh ngạch này không hề đơn giản, toàn tỉnh chỉ có , suất, Nam Phúc chúng tôi còn phải đưa ra thảo luận ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Còn tôi, cũng muốn thử vận may, nhưng đáng tiếc là kết quả không như mong muốn.
Trang Thế Thành nói với giọng nghi ngờ. Nguồn:
Diệp Phàm đáp:
- Bí thư Trang, ông là tiền bối thì tại sao tôi phải nói dối ông, nghe nói tôi được vào trường Đảng là do bí thư Triệu Xương Sơn điểm tướng.
- Ừ!
Trương Thế Thành gật đầu, nhưng thoáng chút suy nghĩ, cộng thêm nhìn ánh mắt của Diệp Phàm, cuối cùng không nhịn được, ông nhắc nhở Diệp Phàm:
- Xem ra, bí thư Triệu có ý gì khác sao?
- Tôi nghĩ theo lý thuyết là phải phát triển theo hướng tích cực, nhưng nói về việc cất nhắc là không thể được.
Mặc dù là cũng chỉ mất một năm để học xong trường Đảng, hơn nữa thành tích của tôi cũng không nhiều, tư cách cũng còn phải rèn luyện thêm.
Sống trong cái thể chế mà mạng lưới quan hệ phân biệt đối xử dày như thế này muốn xé rách nó nó là một điều quá khó.
Vì vậy về phương diện này tôi không có ý kiến gì. Để chờ vài năm nữa rồi tính tiếp, chỉ có điều tiếp theo Bí thư Triệu sẽ sắp cho tôi vào vị trí nào cũng là điều tôi có chút mong đợi.
- Tôi nghĩ, bí thư Triệu sẽ cử tôi tới Hải Châu hoặc Thẩm Đức để đảm nhận vị trí Cục trưởng cục Công an.
Diệp Phàm có chút không nắm bắt được hết suy nghĩ được Triệu Xương Sơn
- Dự tính là ở trong đầu ông ấy, chúng ta chỉ có thể cân nhắc. Nhưng còn bí thư Triệu Xương Sơn, nhìn vào tình hình hiện tại của ông ấy có thể thấy rằng việc vững chắc mở rộng sức ảnh hưởng đối với Hội nghị thường vụ chính là mục tiêu lớn nhất của ông ấy.
Việt Đông sao? Phức tạp rồi! Nó là một tỉnh kinh tế lớn, xếp hạng cả nước. Bí thư Tỉnh ủy của Việt Đông phải là Uỷ viên bộ Chính trị, hơn nữa Việt Đông giáp Hồng Kông, vị trí địa lý cũng rất đặc biệt.
Vì vậy Việt Đông chính là mảnh đất mà các nhà chiến lược gia và các nhà chính trị gia đều muốn, làm bí thư một tỉnh mà mọi phương diện đều được chú ý tới như vậy thì đòi hỏi đầu óc ông ta phải chứa đựng không ít sỏi.
Không có trí tuệ, không có quyết tâm lớn thì khó mà nắm giữ được thế cục của Việt Đông.
Trang Thế Thành nói với giọng điệu hùng hồn và đầy nể phục.
- Vâng, tôi cũng thấy được một chút, tuy nói chỉ cần lột tí da cũng có thể dẫn tới mất mạng, một câu nói cũng có thể lật tẩy bộ mặt thật, sự việc cũng có thể bị tổ điều tra điều tra ra. Tôi đã bị điều tra mấy lần rồi. Hôm ở nhà khác Ngư Đồng, các lãnh đạo cao cấp cũng suýt biến nơi đó thành một đống lộn xộn, may mà số vẫn còn tốt. Nếu không có lẽ đã bị gục rồi.
Diệp Phàm nói mà lòng còn chút sợ hãi
- Diệp Phàm, tôi luôn cảm thấy Việt Đông sắp xảy ra chuyện lớn. Bí thư Triệu bảo cậu đi học ở trường Đảng là chuyện mừng, thứ nhất là nó chứng tỏ lão ta xem trọng cậu.
Thứ hai là sau khi rèn luyện học tập xong nhất định sẽ cho cậu đảm nhận trọng trách, theo như cương vị của cậu hiện tại thì đi đến một nơi nào đó quản lí là rất có khả năng.
Tuy nhiên, đối với một số xích mích của lãnh đạo cấp cao Việt Đông, tôi hy vọng cậu trở về sẽ lưu ý đến mấy vấn đề này, mặc dù là nghe thì có vẻ không có gì nhưng nên chuẩn bị trước bước đi trong đầu mình.
Suy nghĩ nhiều một chút đến tâm tư của lãnh đạo cấp cao sẽ có lợi cho việc triển khai công tác của cậu, cũng sẽ giúp cậu không bị lệch khỏi quỹ đạo của các lãnh đạo..
Tuy nói rằng chúng ta đều là cán bộ quốc gia, tất cả đều vì quốc gia đại sự, nhưng những đại sự ấy của quốc gia đều là do con người giải quyết, có đúng không?
Vì vậy, phải làm tốt công việc của mình, trước hết chúng ta phải lĩnh hội được ý đồ của lãnh đạo, có lúc ý đồ của lãnh đạo cũng là ý đồ của cả quốc gia có đúng không?
Trang Thế Thành tỏ ra rất quan tâm đến Diệp Phàm, từng câu từng chữ trong lời ông nói đều được Diệp Phàm chú tâm lắng nghe.
Đương nhiên, Trang Thế Thành coi trọng Diệp Phàm là lý do thứ nhất, còn nguyên nhân nữa là sự chân thành và cái tâm của hắn cũng là điểm để Trang Thế Thành nể trọng.