Quan Thuật

chương 1306: đại sư cũng lừa người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiển nhiên, đến cuối cùng có người vốn định đưa ra ý kiến phản bác. Tuy nhiên, nhìn Phó chủ tịch, hiệu trưởng Đường Hạo Đông ngồi trên lễ đài, kết quả cũng không ai đưa ra phản đối. Khương Hồng cũng là thản nhiên cười, bước xuống bục phát biểu.

Tuy nhiên, khi vị lớp phó thứ hai Yên Phi tự mình cầm đao ra trận, tổ họ nghiên cứu đề tài "Xây dựng thành phố phải tuân theo quy luât khách quan". Yến Phi vừa mới nói xong, "Hồng miệng" Ninh Hồng lập tức đứng lên bác bỏ.

Ninh Hồng nói:

- Thế giới đều có quy luật, làm tốt việc xây dựng thành phố theo quy luật khách quan vốn không có gì đáng trách. Tuy nhiên, là một thành phố, đặc biệt là thành phố lớn, kẹt xe cũng làm cho người ta đau đầu. Nếu chỉ chú trọng yếu tố nhân văn và khách quan, bỏ qua điểm này, xây dựng thành phố sẽ có lỗ hổng lớn…

Đối với luận đề của đồng chí Yến Phi, kết quả có đại diện ba tổ đứng ra bác bỏ. Hai tổ của Tần Bình Minh và Đường Lâm đều bác bỏ. Đồng chí Yến Phi tất nhiên là vẻ mặt cứng đơ ngồi xuống, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm. Nhìn Tần Bình Minh và Đường Lâm một cái, cố chôn giấu tức giận.

Đương nhiên, đây chính là cạnh tranh tàn khốc. Đường Lâm và Tần Bình Minh đều đã bàn bạc trong nội bộ tổ rất tốt, nắm lấy hết thảy lỗ hổng, điểm yếu để ra tay tàn nhẫn.

Trong trứng gà cũng phải lấy ra xương cốt. Chỉ cần đề tài nghiên cứu của một tổ có khuyết điểm, còn có cơ có thể tìm ra. Đã bị người khác bác bỏ, cuối cũng không trả lời được, thì làm sao có thể đạt được cấp bậc cao.

Hơn nữa, thế lực sau lưng hai vị tổ trưởng rất lớn, đứng lên bác bỏ cũng không có gì kiêng kỵ. Thậm chí có khi lý do bác bỏ có chút gượng ép. Nhưng ở xã hội này, trong vận may tranh luận cũng có khi là lớn tiếng. Lý do vốn có chút gượng ép cũng trở nên vô cùng đúng đắn. Có việc, không ai nói rõ ràng, anh nói có lý chính là có lý, vô lý cũng là có lý.

Người thứ tư lên sân khấu chính là tổ của đồng chí Diệp Phàm. Cũng chính là Diệp Phàm tự mình cầm đao ra trận. Chỉ thấy

Diệp Phàm bình tĩnh cười, như gió quất vào mặt, làm cho người ta có cảm giác thân thiết thoải mái.

Hắn ta đứng trước toàn thể lãnh đạo và các bạn học cúi gập người nói:

- Kính thưa các vị lãnh đạo, các bạn bạn học, chúc sức khỏe các vị. Tôi là người đến từ một huyện hẻo lánh xa xôi, cho nên, điều tra nghiên cứu của tổ chúng tôi cũng bị tổ trưởng xấu như tôi làm ảnh hướng, mang theo hơi thở chất phác của nông dân.

Diệp Phàm nói những từ mới mẻ, nhưng vẫn có một hồi vỗ tay thưa thớt. Tuy nhiên khi mọi người thấy Phó Chủ tịch Đường Hạo Đông cũng vỗ tay, sau đó lập tức vỗ tay như sấm dậy. Đề tài điều tra nghiên cứu còn chưa được đưa ra, không khí trong hội trường đã đạt đến cao trào, thật sự, Diệp Phàm biết Đường Hạo Đông sẽ vỗ tay. Đó là tán thành với dân chúng, là vỗ tay với mấy trăm triệu nông dân, cũng không phải vỗ tay với chính mình. Điểm thưởng này đương nhiên cũng có dự tính trước của Diệp Phàm.

- Cảm ơn!

Diệp Phàm đưa mắt nhìn toàn hội trường một cái, lại cúi sâu người lần nữa nói:

- Đề tài nghiên cứu của tổ chúng tôi là " Phát triển điểm kinh tế trọng điểm là quan trọng ".

- Đồng chí Diệp Phàm, đề tài này của anh làm tôi nghĩ đến cứ điểm quan trọng trong quân sự, tổ các anh nghiên cứu hành quân đi đánh giặc sao?

Lúc này chính là tổ viên của Đường Lâm Tống Kỳ dưới sự theo dõi chăm chú của Đường Lâm dũng cảm ngắt lời Diệp Phàm. Đề mục của đề tài mới được đưa ra cậu ta không ngờ đã phản bác.

- Ha ha ha, Đồng chí Tống Kỳ, quân sự đánh giặc cũng là một đề tài thôi, có lẽ người của tổ Diệp Phàm đều xuất thân từ lính.

"Hồng miệng" Ninh Hồng mỉm cười nói trợ uy, tất nhiên có chút châm chọc.

- Các đồng chí an tâm một chút, chớ nóng nảy, nghe tôi nói một chút thế nào là "Điểm kinh tế trọng điểm", đương nhiên, về bản chất thì khác việc hành quân đánh giặc.

Tôi nói "Điểm kinh tế trọng điểm" chỉ giống với quận sự là địa phương và khu vực quan trọng đây là nơi triển khai phát triển kinh tế.

Ví dụ như, tổ chúng tôi đã đến huyện Ma Xuyên của Địa khu Đức Bình tỉnh Nam Phúc điều tra nghiên cứu vài ngày. Đối với thay đổi lớn của Ma Xuyên các thành viên trong tổ đều rõ như ban ngày.

Đặc biệt là bản thân tôi, không dám tự nhận nhưng muốn nói, năm kia tôi đến huyện Ma Xuyên nhậm chức Chủ tịch huyện, kinh tế và các chỉ tiêu của huyện Ma Xuyên đều đứng cuối cùng của tỉnh.

Hơn nữa, lúc đó huyện Ma Xuyên được nhân dân cả tỉnh gọi là phần mộ của chủ tịch huyện. Bởi vì nơi đó, hai người đảm nhiệm chức chủ tịch trước, một đồng chí hiện tại đang trong bệnh viện tâm thần, một vị đã thắt cổ chết.

Mà tôi phải đến địa phương được gọi là phần mộ nói thật trong lòng quả thật có chút lo sợ không yên.

Đường là đường chết, không thông ra bất kỳ địa phương nào, núi Thiên Xa phía trước giống như Thiên Tường làm huyện Ma Xuyên trở thành một chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhưng chốn bồng lai tiên cảnh này cũng không bồng lai tốt đẹp như vậy. Chỉ vì núi Thiên Xa mà giao thông bị xiềng xích hàng năm nuốt hơn chục mạng người.

Mà dân huyện Ma Xuyên nghèo, nghèo đến độ gặm khoai lang ăn lá cây. Sau đó quốc lộ Thiên Tường khởi công…

Kinh tế huyện Ma Xuyên phát triển mạnh, sau hai năm, huyện Ma Xuyên thành công trong việc rút khỏi huyện xây dựng thành phố, trở thành điểm quan trọng trong kết cấu ba tỉnh An Đông, Giang Đô, Nam Phúc.

Hơn nữa huyện Ma Xuyên từ việc các hạng mục và chỉ tiêu đều đứng cuối cùng đã vươn lên đứng thứ . Nghe nói thế có vẻ vẫn chậm.

Nhưng toàn bộ tỉnh Nam Phúc có hơn trăm huyện, hơn nữa chỉ trong gần hai năm. Từ đó, tôi nhìn thấy, thành phố Ma Xuyên làm Điểm kinh tế trọng điểm có tác động rất lớn. thành phố Ma Xuyên vươn lên, đối với các huyện xung quanh, thậm chí các địa khu xung quanh đều có tác động rất lớn.

Tôi nghĩ, Điểm kinh tế trọng điểm như vậy nếu Trung Quốc chúng ta có nhiều thêm chút nữa, lấy nó là điểm nút, phóng xa ra ngoài, giống như một đầu tàu, mạnh mẽ kéo kinh tế các vùng xung quanh phát triển lên, hình thành khu kinh tế quan trọng.

Các đồng chí, mọi người hãy suy nghĩ, một khi cả nước xuất hiện mấy chục điểm như vậy, thậm chí mấy trăm điểm kinh tế trọng điểm như vậy, có phải là cả nước sẽ cùng tiến vào cuộc cách mạng lớn về phát triển kinh tế không?

Lời nói của Diệp Phàm làm cho các bạn học suy nghĩ sâu xa, lúc này, Khương Hồng đứng lên nói:

- Tổ trưởng Diệp, đề tài nghiên cứu của anh thật sự độc đáo và mới mẻ, khi mới bắt đầu tôi còn tưởng rằng là cứ điểm quan trọng trong quân sự, anh có thể so sánh sự phát triển kinh tế và phát triển điểm kinh tế trọng điểm, so sánh rất hình tượng. Tuy nhiên, chỗ nào được coi là điểm kinh tế trọng điểm, cả nước có thể tìm ra nhiều hay ít, nếu mọc lên như nấm thì còn được gọi là trọng điểm sao?

- Ha ha, nếu theo như điểm trọng điểm tự nhiên mà nói thì không nhiều lắm. Đồng chí Khương Hồng, huyện Ma Xuyên ban đầu có thể thấy được là điểm kinh tế trọng điểm sao?

Không thể, vì sao hiện tại có thể chính là bởi vì các điều kiện tạo thành. Tôi muốn nói, mọi việc đều do con người làm ra. Không có điều kiện chúng ta có thể dựa vào sự sáng tạo của chính mình. Người làm lãnh đạo có thể nắm được điểm này, là có thể tạo nên kỳ tích.

Kỳ tích cũng không thể thiếu trong hồ sơ của cô. Có người nói làm lãnh đạo không thể đề xuất chức vụ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Ngược lại bản thân tôi lại cho rằng, có thành tích chiến tích, vì sao không thể muốn chức vụ. Việc này hoàn toàn là yêu cầu được đề bạt hợp tình hợp lý thôi.

Diệp Phàm vừa nói đến đây đã nhận được một tràng vỗ tay. Bởi vì những người ngồi đây đều đồng cảm.

Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Diệp Phàm tiếp tục nói:

- Ma Xuyên lúc đó nghèo nhất trong hai trăm huyện, vì sao hiện tại có thể trở thành điểm kinh tế trọng điểm, vấn đề này tôi có thể trả lời đồng chí tỉ mỉ chính xác. Tuy nhiên, bây giờ còn nhiều tổ chưa nói, chúng ta có thể tạm thời dừng lại, sau này sẽ thảo luận sau…

- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, các cậu có thể thảo luận tiếp. Không có quy định cho thời gian trình bày đề tài nghiên cứu điều tra. Một ngày hoàn thành là rất vội.

Có thể dùng hai ba ngày thậm chí lâu hơn. Chỉ cần có đề tài có lợi cho dân cho nước, các đồng chí đều có thể tiến hành thảo luận.

Cuối cùng nếu có thể đưa ra phương án hiệu quả áp dụng vào thực tiễn mới là thu hoạch lớn nhất của việc điều tra nghiên cứu lần này.

Các đồng chí đều là thảo luận học tập, có thể giúp nâng cao năng lực mọi mặt vì sao không làm. Điểm này, nhà trường ủng hộ các đồng chí. Các đồng chí cứ mạnh dạn nói.

Lúc này phó hiệu trưởng trường Đảng Lý Tế Điền cười lên tiếng.

Hiệu trưởng Đường cũng gật đầu tỏ vẻ ủng hộ.

Tiếp theo, trong tranh luận mạnh mẽ, Diệp Phàm dùng số liệu, dẫn chứng và cảm nhận thật sự kể lại tỉ mỉ. Thật ra khiến cho những người có ý kiến phản bác càng ngày càng ít, chính Ninh Hồng cuối cùng cũng im lặng.

Cuộc tranh luận nghiên cứu và thảo luận suốt ba ngày, tuy nói các đồng chí đều rất mạnh mẽ, giống như đang giằng co, nhưng mọi người đều có thu hoạch.

Kết quả cuối cùng được đưa ra, Tổ của Diệp Phàm Tần Bình Minh, Đường Lâm đạt loại ưu. Vẫn là tương đối công bằng, trong đó không có mưu mẹo, việc này tất nhiên có.

Nhà trường cho nghỉ một ngày, hơn nữa còn có chủ nhật là ba ngày. Diệp Phàm về đến Diệp Bảo, đại sư Trương Đạo Lâm cũng đã tới.

Diệp Phàm nói qua về tình hình cho đại sư Trương, đại sư cười nói:

- Trước kia tôi xem phong thủy đều xem vì ông chủ không thể tưởng tượng được lần này ra tay lại là vì lừa ông chủ, thú vị, ha ha…

Quay người còn nói thêm:

- Tuy nhiên, tôi phải làm rồi giải quyết sau, gạt người cũng phải có chứng cứ mới được. Nếu không, nói bậy rất dễ bị lộ.

- Ôi, việc này hơi ngượng. Nếu làm đại sư bị hao tổn thì tôi thật sự có lỗi.

Diệp Phàm khá ngượng ngùng, tuy nhiên, giọng điệu cũng chắc chắn trở về, người sống cả đời vì cái gì, còn không phải là vì thể diện mà sống sao. Thể diện chính là vẻ bề ngoài, không có thể diện còn sống làm gì. Đương nhiên lượng sức mà đi.

- Không việc gì, phong thủy rất nhiều vấn đề, nói thật, có thiên địa linh khí vật đều có linh. Hiện tại phong thủy thật ra không phải mê tín, mà là địa lý và sinh thái, là một chuyên ngành về văn hóa.

Phong thủy thật ra rất có tri thức, người là vật tự nhiên, sinh ra trong tự nhiên, đương nhiên tự nhiên sẽ có ảnh hưởng đến con người.

Mà xem phong thủy chính là làm thế nào để người và tự nhiên hợp nhau mới là tài. Đại sư phong thủy có thể cho con người chọn được một nơi cuộc sống rất tốt, ít nhất có hòa hợp con người và trời đất.

Nhưng thật sự muốn làm được điều này, thì cuộc sống của anh vẫn có liên quan. Hoàn cảnh địa lý chúng ta có thể lựa chọn, đây là cơ sở. Nhưng hành vi của anh, chúng ta có thể đề nghị nhưng không thể xác định.

Cho nên, trong này còn có nhiều thứ không thể xác định. Nhưng trong phong thủy, ít nhất ở đất nước chúng ta, Trương Đạo Lâm tôi nói nơi này không được, thì sẽ là không được.

Đại sư Trương đột nhiên hào hứng.

- Đây là quyền uy của đại sư.

Diệp Phàm mỉm cười nói.

- Không giống cán bộ chính quyền các anh sao? Lãnh đạo nói đi là đi, không được cũng đúng có phải hay không? Lãnh đạo nói anh không làm tốt công việc, anh làm được cũng không được trọng dụng. Hễ phản đối quyền uy của lãnh đạo, kết cục cuối cùng đều thật đáng buồn, ha ha ha…

Tâm trạng Trương Đại Lâm không tồi, sang sảng pha trò cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio