Ài! Muốn cứu sống một nhà máy, chính là nhà máy giấy của huyện chúng ta, đặt ở thị trấn Lâm Tuyền. Có gần mấy trăm người, ngay cả tiền lương cũng không có mà phát. Vốn là xí nghiệp của huyện, nhưng hiện tại thật ra đã đẩy xuống thị trấn Lâm Tuyền quản lý rồi, trở thành nhà máy của thị trấn…Kỳ thực đối với thị trấn chúng ta mà nói chính là một gánh nặng cực lớn. Khoản thua lỗ này có thể tiêu hao tổng thu nhập tài chính một năm của thị trấn chúng ta. Mấy ngày nữa sẽ có một lãnh đạo cao cấp của Mặc Hương tới Lâm Tuyền, cho nên tôi nghĩ không biết có thể từ chỗ ông ấy tranh thủ được một chút tài chính rót vào nhà máy giấy Ngư Dương. Chuyện này lại là trách nhiệm của tôi, cũng không thể để mấy trăm con người của nhà mấy giấy không có gì ăn.
Diệp Phàm vẻ mặt đầy lo lắng, từ các phương diện, phân tích hiện trạng của nhà máy giấy Ngư Dương.
- Anh không phải là một cán bộ thôn ở thôn đập nước Thiên Thủy sao, nhà mấy giấy Ngư Dương vừa rồi nghe anh nói vẫn là một xí nghiệp của huyện. Giám đốc nhà máy vẫn là một cán bộ cấp Phòng, từ lúc nào lại đến lượt một nhân viên cấp xã ngay cả Ban tổ chức cũng không biết đến đến đó quản lý chứ. Nói mạnh miệng quá cũng không sợ đứt lưỡi sao, nhân viên thôn lại đi quản lý cán bộ cấp Phòng, hừ! Chú Tống cũng không phải là người dễ hù dọa đâu?
Lan Điền Trúc bắt đầu nổi đóa rồi.
- Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy kỳ quái?
Tống Trinh Ngọc ở bên cạnh khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt buồn bực nói.
- Chuyện này…chuyện này…
Diệp Phàm không tiện mở miệng, nếu nói mình được đề bạt lên làm Phó chủ tịch thị trấn thì có chút ngại khoe khoang.
- Sao vậy? Không nói được sao, tôi thấy anh đúng là một tên lừa gạt, chú Tống, đừng ở đây nghe anh ta nói chuyện phiếm nữa.
Lan Điền Trúc có một loại khoái cảm trả thù, cảm thấy có thể khiến đồng chí Diệp Phàm nói không ra lời, cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Người trẻ tuổi, nói chuyện phải thật sự cầu thị.
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Tống Sơ Hào cũng xen vào nói phụ họa một câu.
- Tiểu Diệp người ta là quan tâm tới công tác trong thị trấn, cậu ấy mặc dù nói là công tác ở đập nước Thiên Thủy. Tại sao không thể quan tâm tới chuyện của nhà máy giấy?
Giáo sư Lan giải vậy nói, ông ta biết Diệp Phàm sẽ không lừa gạt mình vì chuyện này Diệp Phàm sớm đã nhắc đến với ông rồi.
- Cha! Cha đừng bị hắn lừa, vừa rồi hắn còn nói chuyện của nhà máy giấy do hắn phụ trách.
Lan Điền Trúc cắn chặt không tha, chính là muốn Diệp Phàm mất mặt.
- Được rồi hai cô nha đầu, đừng ồn ào nữa. Anh chàng này có lẽ có điều gì đó, chỉ là người ta không tiện nói ra mà thôi, mọi người không cần miễn cưỡng.
Tống Sơ Hào giải vây.
- Thật ra cũng không có gì khó nói, tôi hiện tại đã không còn công tác ở thôn đập Thiên Thủy nữa mà đã điều về thị trấn Lâm Tuyền đảm nhận chức Phó chủ tịch thị trấn rồi, cho nên chuyện của nhà máy giấy Cảnh Dương, trong huyện đã giao cho tôi xử lý.
Diệp Phàm thản nhiên giải thích nói.
- Phó chủ tịch thị trấn? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Tống Sơ Hào từ lâu đã tôi luyện được trái tim trầm tĩnh cũng có chút kinh ngạc. Hắn chính là công tác ở tổ chức quản lý, một Phó chủ tịch thị trấn cơ sở mặc dù nói chỉ là một chức quan nhỏ không tính là phẩm cấp gì, nhưng cũng là không giống bình thường, trừ phi sau lưng có bối cảnh cực mạnh.
- Phó chủ tịch thị trấn tuổi, là cực kỳ ghê gớm. Đoán chừng sau lưng người ta…
Trong lời nói của Lan Điền Trúc có ẩn ý, kẻ ngốc cũng nghe ra được.
- Cô Lan, sau lưng tôi không có ai chống đỡ cả, cha tôi đến hiện tại vẫn chỉ là một Chủ nhiệm của một văn phòng nhỏ của Phòng lao động huyện Cổ Xuyên, trong họ hàng thân thích càng không có nhân vật nào lớn, về chuyện này cô cứ yên tâm, tôi là dựa vào chính mình, còn có chút may mắn mà thôi, ha ha…
Diệp Phàm không nhịn được phản pháo.
- Diệp Phàm, sau lưng anh không có ai dựa vào cái gì mà tuổi đã thăng lên làm Phó chủ tịch thị trấn chứ? Quá lợi hại.
Tống Trinh Ngọc lắc lắc đầu, có chút không hiểu, cũng có chút không tin. Hai cô gái một trước một sau toàn là đem mũi nhọn nhắm về phía Diệp Phàm. Nhưng Diệp Phàm vẫn là không hoảng loạn một chút nào.
- Thật ra cũng không có gì, lúc đó Chủ tịch và Bí thư của huyện Ngư Dương chúng ta vì chuyện của thôn đập Thiên Thủy mà đau đầu nhức óc. Cho nên nói xuống dưới, ai có thể làm tốt công tác đập nước Thiên Thủy thì sẽ thăng lên một cấp. Cũng xem như là một loại khẳng định người đắc lực đối với công việc! Thôn đập Thiên Thủy, vừa rồi Giáo sư Lan cũng nói rồi, người dân có chút lỗ mãng, công tác không dễ làm gì cả. Tôi cũng là có chút may mắn, lại cộng thêm ông chủ tới từ Hồng Kông lại hợp ý với tôi, nói là muốn quyên góp cho thị trấn Lâm Tuyền vạn để sửa đường, nói trắng ra chính là chó ngáp phải ruồi. Kết quả lãnh đạo trên huyện thực hiện hứa hẹn, chính là thăng lên một cấp. Ha ha, may mắn.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Tôi còn tưởng rằng là anh đi cửa sau, ha ha.
Lan Điền Trúc có chút kỳ quái.
- Ài! Ài!Chân của tôi hình như có chút ngứa ngáy rồi, vì chỗ ngồi này làm loạn đây.
Diệp Phàm một lời hai ý nhìn chằm chằm Lan Điền Trúc.
Người khác không hiểu, nhưng Lan Điền Trúc là người biết rõ nhất, khuôn mặt thoáng cái ửng hồng, hồng như đậu tương tư miền Nam lúc để lạnh, liếc nhìn mấy cái về phía Diệp Phàm, bĩu môi không dám lên tiếng châm chọc. Vì Diệp Phàm vừa nhấc chân chính là cảnh cáo cô ta, nếu một lần nữa ở bên cạnh giở trò kỳ quái thì sẽ tiết lộ nội tình.
Cũng chính là chuyện mỹ nhân Lan Điền Trúc lúc đó đánh cược với Diệp Phàm sau khi mở quan tài đá sẽ rửa chân thối cho hắn. Lúc đó Diệp Phàm sau khi mở ra quan tài đá dành chiến thắng, vốn nghĩ rằng giả vờ không biết, bỏ qua cho em gái lạnh lùng này. Ai ngờ cô ta còn không biết tốt xấu, xuất ngôn lỗ mãng, lại chọc giận Diệp Phàm. Cuối cùng âm thầm tháo ra hai chiếc giày, để lộ ra nội tình, muốn Lan Điền Trúc phải thực hiện lời hứa – Rửa chân cho Diệp Phàm.
Đương nhiên, Lan Điền Trúc dưới sự quan sát của mấy đôi mắt, tủi thân thiếu chút nữa đập vào tường, cuối cùng vẫn phải rửa chân cho Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm cũng không hưởng thụ được sự thoải mái của việc ngâm chân, chà chân của đại mỹ nữ, cái chân đó ngược lại bị Lan Điền Trúc thừa cơ ngắt nhéo một hồi đau đến chết.
Còn đặt cho một cái tên hay – Cách kẹp thịt xát chân theo kiểu xoa bóp.
May mà Diệp Phàm luyện được Dưỡng sinh thuật, nội kình rót vào trong bắp chân, bằng không cái chân đó có lẽ đã biến thành quả cà tím rồi. Sau này thấy Diệp Phàm bước đi không có gì khác thường, theo lý mà nói bản thân mình ngày hôm đó đã liều mạng dùng ngón tay cấu véo cái chân của Diệp Phàm, tại sao một chút khác thường cũng không có, cho dù là thịt heo cũng nên chảy mỡ chứ. Cho nên khi Lan Điền Trúc vẫn còn rất buồn bực, lúc đó bàn chân dế nhũi của Diệp Phàm tại sao lại không bị bàn tay hoa lan giống như kìm nhổ đinh của mình vặn sưng lên, buồn bực vô cùng cả một tuần lễ.
- Ài! Con đường ở thôn đập Thiên Thủy cũng nên sửa rồi. Tiểu Diệp, cậu đánh bản báo cáo đưa cho tôi, Hải Đại chúng ta năm nay có mấy hạng mục giúp đỡ người nghèo. Có một hạng mục chính là liên quan đến chuyện giúp đỡ các xã vô cùng khó khăn sửa đường. Nếu ông trời đã giáng xuống ngôi mộ thời Đường ở đập nước Thiên Thủy, vậy con đường đó tôi cũng nên bỏ ra chút sức lực.
Những lời của Giáo sư Lan khiến Diệp Phàm thiếu chút nữa vui mừng đến ngất đi. Kích động lập tức đứng lên nói:
- Cám ơn! Tôi thay mặt người dân trong thôn đập nước Thiên Thủy cám ơn ngài đã ưu ái. Tôi cũng là hiểu thấu giáo sư Lan, con đường đó cũng là do tôi phụ trách. Lúc đó khi tôi rời khỏi thôn đập Thiên Thủy từng nói rằng, " Nếu không thể sửa xong đường, tôi sẽ quay về nhà bán khoai lang." Ài! Con đường đó mỗi năm đều có chuyện xe lật xuống núi mà chết mất mấy mạng người, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy. Người dân trong thôn lẽ nào có cái mạng rẻ mạt sao? Bọn họ cũng là người, đó cũng là một cái mạng sống sờ sờ.
- Đúng! Muốn giàu có, trước hết phải sửa đường, làm rất tốt chàng trai.
Tống Sơ Hào khen ngợi gật gật đầu.
- Tống tiên sinh thích món ăn thú rừng sao?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi một câu. Vì vừa rồi từ trong lời nói của Tống Trinh Ngọc, con gái của Tống tiên sinh đoán ra cô gái này thích thịt khô thú rừng.
- Món ăn thú rừng! Ha ha, những cái đó đều là động vật quốc gia bảo vệ, thích cũng không thể ăn.
Ý tứ của Tống Sơ Hào khẳng định là thừa nhận thích, chỉ là không thể ăn mà thôi. Kỳ thực Tống Sơ Hào cũng từng ăn một số động vật quốc gia bảo vệ rồi, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, chỉ là không thể bày ra ngoài mặt nói mà thôi.
- Anh có thịt thú rừng sao?
Lan Điền Trúc vui mừng hỏi tới. Cô ta bất kể là động vật có được bảo vệ hay không, chỉ cần được ăn là thoải mái lắm rồi.
- Thịt thú rừng gì chứ? Chị Điền Trúc cũng nói rồi, chỗ đập nước Thiên Thủy đó không có rừng già, có thú rừng đâu mà đánh.
Tống Trinh Ngọc nói tiếp, hình như nước miếng đang đảo quanh trong miệng rồi.
- Ha ha! Tôi cũng may mắn, ở trên núi vừa bắt được một con. Tôi điều tra qua rồi, không thuộc về động vật cần bảo vệ của quốc gia, cho nên mới mang đến, muốn cho Giáo sư Lan nếm thức ăn tươi.
Diệp Phàm theo thế đẩy ra con sói chuột lông xanh của hắn.
- Ở đâu? Mau nói đi?
Lan Điền Trúc lập tức trở nên vội vàng, lại có thể nắm lấy tay Diệp Phàm lắc lắc. Ngẩng đầu lên nhìn thấy mọi người đều đang quái lạ nhìn mình, mới nghĩ ra chuyện gì đó. Bản thân cư xử hơi quá mức rồi, khuôn mặt xấu hổ thoáng cái đỏ bừng, vội vàng rút tay về, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Tôi…tôi chỉ là tò mò thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ở đây…
Diệp Phàm chỉ chỉ vào cái chụp màu xanh.
Lan Điền Trúc và Tống Trinh Ngọc kích động mở cái lớp vải bọc ra.
- Ồ! Lớn như vậy sao. Thân hình có chút giống như sói, hình như lại có chút giống con chuột lớn.
Tống Trinh Ngọc đặc biệt hưng phấn, nhưng cô gái này luôn nho nhã, cũng không giống bộ dạng hấp tấp của Lan Điền Trúc.