- Tôi quên chuyện này rồi. Phó trưởng ban Diệp, đồng chí ấy Chu Tiềm, bí thư của thành phố Kim Mã. Đồng chí Chu Tiềm cũng rất giỏi đấy, ông ấy lãnh đạo thị xã Kim Mã chúng tôi lập được rất nhiều thành tích. Hơn nữa mấy vị lãnh đạo trên tỉnh cũng khen đồng chí Chu Tiềm làm tốt…
Chủ tịch thành phố Ngưu quả nhiên đóng vai trò là thuyết khách.
- Ừ! Xem ra Bí thư Chu đúng là giỏi thật. Nếu không thì đâu làm ra nhiều thành tích như vậy? Tuy nhiên, không biết là những vị lãnh đạo nào đã từng khen Bí thư Chu.
Diệp Phàm có vẻ tò mò hỏi.
- Ha ha, hai vị Bí thư Quản ở Tỉnh ủy đã từng khen ông ấy.
Chủ tịch Ngưu nói.
Diệp Phàm vừa nghe trong long liền hiểu ra rằng ý của Quản Nhất Minh là muốn đẩy Chu Tiềm lên chức Chủ tịch thành phố Triều Châu. Đương nhiên thằng nhãi này muốn giành quán quân ở hội đua thuyền rồng mới được.
Khẩu vị của lão Quản này xem ra quá lớn rồi, Chủ tịch Ngưu này rõ ràng là cánh tay mà Quản Nhất Minh đã đẩy lên, giờ nó lại muốn vươn sang thành phố Triều Châu nữa.
Tuy nói thành phố Triều Châu kém xa so với thành phố Hải Châu, nhưng cũng đứng thứ năm trong toàn tỉnh Việt Đông, chỉ sau thành phố Ngư Đồng một bậc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tuy nhiên, cái nhíu mày của Diệp Phàm khiến mọi người trong bàn cảm thấy khó hiểu.
- Phó trưởng ban Diệp, có chuyện gì không ổn sao? Hay là cán bộ thành phố Hải Châu chúng tôi có gì không phải?
Nhạc Kỳ đến lúc này mới mở miệng.
Diệp Phàm thu lại nụ cười, lập tức nghiêm mặt lại nói:
- Không biết là đồng chí Chu Tiềm đã nhận được văn kiện của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chưa.
- Nhận được rồi, có phải là văn bản về tiết kiệm đó không?
Chu Tiềm trả lời, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì đó nên sắc mặt mất hẳn sự tự nhiên, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc.
- Haiz, việc này nói ra cũng hơi ngại. Hôm qua Bí thư Quản đến ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy giám sát công việc, tôi đã bị phê bình.
Công tác của tôi chưa làm tới nơi tới chốn, nên tôi cũng đã nhận lỗi. Bí thư Quản nói còn bảy tám ngày nữa là đến cuộc thi rồi, sao còn đến Hải Châu làm gì.
Hơn nữa, hàng loạt đồng chí bao cả toàn bộ nhà khách. Mấy trăm người ăn uống, lãng phí tiền của của nhà nước.
Lúc ấy tôi cũng giải thích là huấn luyện để chuẩn bị cho mấy ngày tới, đây cũng là lệ của thế vận hội Olympic.
Sau đó lại bị Bí thư Quản phê bình, nói là cuộc đua thuyền rồng của chúng ta làm sao lại so sánh với thế vận hội được. Hơn nữa trong nội tỉnh Việt Đông nơi xa nhất cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ ngồi xe là đến rồi.
Cho nên tôi thấy chỗ này dường như có chút không ổn.
Diệp Phàm nói đến đây thì phát hiện sắc mặt của Chủ tịch thành phố Ngưu có chút thay đổi, trông còn khó coi hơn cả sắc mặt của Chu Tiềm ban nãy.
Diệp Phàm sau đó liền cười nói:
- Bí thư Chu, thị xã Kim Mã cách Hải Châu không xa phải không?
- Vâng, cách không xa.
Sắc mặt Chu Tiềm càng khó coi hơn. Những lời này của Diệp Phàm ý muốn nói rằng, tại sao ông nhận được thông báo rồi lại không chấp hành.
Theo lý thì ông phải đưa những nhân viên thừa về chứ. Đây không phải là ngang nhiên cãi lời của ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy hay sao. Hơn nữa còn giống như vả cho Bí thư Quản Nhất minh một cái vào mặt. Nói nghiêm trọng một chút chính là chỉ thị của Bí thư Quản ông không chấp hành.
Cái này, Chủ tịch Ngưu và Chu Tiềm đương nhiên không hiểu ý của Phó trưởng ban Diệp và không hiểu Diệp Phàm đang mượn miệng của bọn họ.
Quản Nhất Minh ông muốn đẩy chu Tiềm lên vị trí kia thì tôi sẽ làm cho thất bại. Hơn nữa, ở phương diện khác Diệp Phàm cũng là đang mịt mờ thể hiện thái độ với Triệu Xương Sơn.
Hơn nữa mình đem chỉ thị của Quản Nhất Minh đập lên đầu Chu Tiềm, cho nên Chu Tiềm thực ra là bị oan, kết quả là phải tự phạt một chén rồi chuồn thẳng. Nghe nói Chu Tiềm lập tức đem người trở về, chỉ giữ lại mấy người làm công tác liên lạc mà thôi.
Khi Chu Tiềm vừa rút lui, bốn vị bí thư kia cũng cảm thấy bất ổn mà đành phải đưa người rút về.
Sau đó thành phố Hải Châu khôi phục lại "bình tĩnh". Diệp Phàm mượn tay của chu Tiềm rung cây dọa khỉ, không mất chút sức lực nào đã đem chỉ thị của Quản Nhất minh đặt đúng chỗ. Đến cả chủ tịch Ngưu Sâm cũng phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể không khâm phục thủ đoạn của thằng nhãi này.
- Mẹ nó, nhóc con miệng còn hôi sữa, không ngờ còn độc hơn cả rắn nữa.
Chu Tiềm cắn rang, phun ra những lời này.
- Haiz, ý của Bí thư Quản là Kim Mã cách Hải Châu gần, các đội khác đi lại nhất định sẽ rất mệt. Chúng ta ở gần thì hôm đó đến cũng kịp. Không ngờ, Diệp Phàm lại giở chiêu này.
Chủ tịch Ngưu thở dài nói.
- Hừ, rút lui thì rút lui. Chúng ta có thuận lợi hơn so với đội khác. Bất luận là thằng họ Diệp đó làm gì thì chúng ta cũng đến trước hai ba ngày. Hơn nữa chúng ta cách gần như vậy, lén đến tập luyện cũng được. chẳng lẽ họ lại không cho chúng ta tập hay sao?
Chu Tiềm đen mặt lại hừ nói.
- Nói cũng vậy, sông Kim Mã dài như vậy, lại không khác là bao so với nơi thi đấu. Các ông bí mật làm một chỗ chẳng lẽ không được hay sao?
Chủ tịch Ngưu cười nói, nhìn Chu Tiềm một cái nói thêm:
- Quan trọng là thủ đoạn tấn công như thế nào thôi.
- Phương án của chúng tôi đang được cải tiến. Đương nhiên đội thuyền cũng tàm tạm rồi. Diệp Phàm muốn ép chúng tôi rời khỏi đó, chúng tôi có thể giở chút mánh khóe ở một mặt nào đó không? Ha ha
Chu Tiềm cười gượng một tiếng.
- Lời này khi ông chưa nói thì tôi cũng chưa nghe qua. Cụ thể các ông làm gì thì đó là chuyện của các ông, đừng hỏi tôi, hỏi tôi cũng không biết đâu.
Tuy nhiên quan trọng bây giờ là giám khảo là ai, chúng tôi cũng chưa rõ.
Chủ tịch Ngưu nói.
- Giám khảo không quan trọng, mọi người chỉ cần xem là biết ngay mà.
Chu Tiềm khẳng định.
- Chu Tiềm, nếu ông nghĩ như vậy thì hoàn toàn sai rồi. Giám khảo sao lại không quan trọng được, ông sơ suất quá rồi.
Nếu có vị giám khảo nào đó cầm mic nói một chiếc thuyền của thị xã Kim Mã các ông vi phạm quy định, bị loại thì ông nghĩ là hai chiếc thuyền còn lại sẽ thắng được sao?
Chủ tịch thành phố Ngưu vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ừm, đúng là tôi có sơ suất thật. Tuy nhiên hiện tại vẫn chưa công bố ban giám khảo. Nghe đồn Phó chủ tịch tỉnh Đới nằm trong ban giám khảo. Giờ Diệp Phàm tiếp tay không biết là có thay đổi gì không.
Chu Tiềm trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng nói.
Phó chủ tịch tỉnh Đới thì không cần nói nữa, chắc chắn là bị loại rồi. Cháu ông ta bị Diệp Phàm hồi còn ở Ngư Đồng bắt. Diệp Phàm để ông ta làm giám khảo mới là chuyện cười đấy.
Phó chủ tịch thành phố Ngưu phủ quyết tin đồn Đới Duy Cường được chọn làm giám khảo.
- Lão Ngưu, ông nói xem liệu Diệp Phàm có giở trò bịp bợm gì không? Nhìn cái bộ dáng nhằm vào tôi hôm nay, trông thằng nhóc đó vênh váo quá đi mất.
Chu Tiềm vẫn lo lắng những chuyện liên quan đến mũ quan này, mà không lo lắng cũng không được.
- Người này tuy còn trẻ, nhưng có thể ngồi lên vị trí đó, lại trông có vẻ chính trực như vậy, có lẽ đây mới là cao thủ của cao thủ đấy. Hơn nữa, có Bí thư Triệu đứng sau, chúng ta làm gì được hắn chứ.
Chủ tịch Ngưu thở dài, thầm lo lắng người đứng sau Diệp Phàm này.
- Thằng nhóc đó sao đã lấy lông gà làm mũi tên rồi?
Quản Nhất Minh đem tờ báo dặt lên mặt bàn, sắc mặt có chút biến đổi.
- Lão Quản, thằng nhóc đó càng ngày càng kiêu ngạo. Đây rõ rang là bẻ cong sự thật. Chu Tiềm lần này xui xẻo lọt vào tầm ngắm của hắn. Thằng nhóc đó miệng lưỡi cũng lợi hại thật, phỏng chừng hiện tại cán bộ của năm thành phố đã bắt đầu truyền tai nhau rồi.
Phó chủ tịch Chu Phương Ninh thở dài nói.
- Lão Chu, tôi biết ông có câu còn chưa nói, đó chính là Quản Nhất Minh tôi giờ thành ác nhân rồi. Tất cả cán bộ của năm thành phố đang chửi sau lưng, có đúng không nào?
Quản Nhất Minh hừ nói.
- Xem ra chuyện của Chu Tiềm phiền phức rồi, vốn tôi muốn nhân cơ hội này để cho cậu ta bứt lên, nhưng ai ngờ bị thằng nhóc kia làm hỏng rồi.
Không phải là hắn đã biết được kế hoạch của chúng ta chứ? Sao tự nhiên Diệp Phàm lại làm khó Chu Tiềm chứ? Chu Tiềm mời rượu hắn, đó là tôn trọng hắn, như vậy cũng là sai hay sao?
Chu Phương Ninh có chút khó hiểu nói.
- Chắc hắn không có cái tài đó. Còn về phần lão kia thì…
Quản Nhất Minh vừa nói vừa chỉ vào phòng làm việc của Triệu Xương Sơn.