Lần đó hội Tô Liên thất bại, đương nhiên là có người làm tay chân, mà những người đàn bà ở Tô Liên không đi tìm chính chủ, cuối cùng lại làm cho trưởng phòng này thù hằn.
Bởi vì, lần đó danh sách đề cử của đồng chí Đinh Căn có chữ ký của chính mình. Thái Hoa cũng cực kỳ phần nộ, Đinh Căn là được cấp trên tiếp đón, là kết quả mà Phó bí thư Quản Nhất Minh hạ xuống. Mình chỉ là một trưởng phòng, nào dám chống lại Quản Nhất Minh đường đường là Phó bí thư Tỉnh ủy quản lý Đảng và quần chúng.
Mà mụ đàn bà Tô Liên này cũng có chút lai lịch, nghe nói là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, người nhà của Bí thư Thành ủy Tô Thanh Vân, Thái Hoa lần này vừa ra, không những để lại cái mụn trong lòng Tô Thanh Vân mà còn đắc tội với Cổ Hoài người đứng sau mình.
Bởi vì Cổ Hoài và Quản Nhất Mình nhìn ngoài có vẻ hòa mặt nhưng bên trong thì không hề như thế. Quản Nhất Minh ủng hộ Đinh Căn thăng chức, mà Cổ Hoài thì lại có người do chính mình tuyển rồi.
Lúc trước Thái Hoa không nắm rõ tình hình, nghĩ rằng Cổ Hoài và Quản Nhất Minh quan hệ tốt đẹp, trong lòng nghĩ giúp Quản Nhất Minh là cũng giúp Cổ Hoài, ai ngờ sau việc này còn có chuyện khác.
Cuối cùng, vì chuyện này mà suýt chút nữa Thái Hoa bị Cổ Hoài chuyển đi chỗ khác. Cuối cùng thằng nhãi này khẩn trương đưa ra lập trường kiên định quyết không hai lòng mới là cho Cổ Hoài bớt giận. Nếu không, đồng chí Thái Hoa sớm không biết đi nghỉ mát ở đâu rồi.
- Ừ, nhân vật số một trong sở, đồng chí Thái Hoa đương nhiên quản lý được việc này. Tôi thấy, việc sắp xếp cán bộ quân chuyển lần này để cho đồng chí Diệp trực tiếp xử lý được rồi. Đương nhiên, đồng chí Đặng Vân cũng quen thuộc, đồng chí hãy trợ giúp đồng chí Thái Hoa làm tốt vấn đề sắp xếp việc quân chuyển.
Diệp Phàm trong lòng không thoải mái, có bố chúng nó ở đây mà chúng nó tự xưng là nhân vật số một, thế thì đem bố vứt vào cho nào rồi phải không?
Nếu anh muốn làm đầu to, làm ra khí thế đầu to. Chợt, Diệp Phàm mặt nghiêm, cầm lấy nắp chén trà cào cào mạnh một chút, sau khi ra một tiếng két chói tai, liếc mắt nhìn mọi người một cái, hừ nói:
- Lời khó nghe phải nói trước, việc này đồng chí Thái Hoa và Đặng Vân hai người cùng nhau làm cho tốt. Nếu việc chuyển quân có xảy ra chuyện gì, hừ! Đến lúc đó đừng trách Diệp Phàm tôi trở mặt, hai đồng chí chuyển phải chuyển đi. Hôm nay cuộc họp đến đây đây, tan họp!
Diệp Phàm một tiếng hừ lạnh, rồi bước đi. Để lại trưởng phòng Thái và Đặng vân Phó cục trưởng hai người này hận không nuốt Tô Liên được. Hai người này quan hệ vốn mật thiết. Vừa rồi thương lượng xong rồi mới lấy việc quân chuyển lên biên chế nói ra.
Tốt nhất là đem chuyện này đổ lên đầu Diệp Phàm, đến lúc có xảy ra chuyện gì thì để Trưởng ban Cổ Hoài sẽ xử lý tên này.
Không thể tưởng tượng được, đẩy đi đẩy lại cuối cùng lại bị Tô Liên kết thúc, mà Thái Hoa lại rất muốn làm nhân vật số một, khiến cho người trẻ tuổi Diệp Phàm này nóng lên thật rồi, một cái cào khiến cho hai người này đều bị đào ra, sợi dây thừng nối hai người lại bị làm hỏng rồi.
- Hai vị trưởng phòng, còn chưa muốn về sao, có cần tôi gọi người mang hộp cơm đến không, hà hà hà. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phó cục trưởng Liễu Hồng cũng không già, nghe nói mới tuổi, phía sau cũng có vẻ có điều kiện, lúc này nhìn vẻ mặt có vẻ chế giễu, cười khanh khách như gà mái đẻ trứng rồi đi.
- Kỹ nữ!
Đặng Vân nhìn bóng Liễu Hồng đi xa xa, nhìn cái mông to ấy xoay xoay, rồi nhổ xuống đất một cái, hung hăng chửi. Đương nhiên, mọi người trong phòng đều đã đi hết, chỉ còn lại hai người lão Thái và lão Đặng.
- Cái mông to ấy của người ta, có người sờ, làm kỹ nữ cũng làm có thần khí. Mẹ nó!Thái Hoa cũng không kìm nổi chửi một câu, sặc mặt trầm âm như mực.
- Làm sao bây giờ anh Thái?
Đặng Vân lấy lại tinh thần, rút ra hai điếu thuốc đưa ra, hai người ngồi trong phòng họp và nhả khói lên không trung.
- Hừ, giờ lãnh đạo không phải là tôi, là hắn ta. Thật có chuyện mà hắn có thể không đếm xỉa đến. Tôi không tin hắn dám không liên quan. Việc này, anh cộng lại xem, hắn đã bỏ việc lên đầu chúng ta, chúng ta cũng có thể cho qua mà!
Trưởng phòng Thái Hoa phả ra những vòng khói, hừ nói.
- Làm kiểu gì? Hắn là trưởng ban Phó, nghe nói còn là chó của Triệu gia?
Sắc mặt Đặng Vân có chút khó coi, y như bộ dạng của lợn chết.
- Chưa chắc!
Trưởng phòng Thái lắc lắc đầu, sau khi hút xong nửa điếu thuốc, nhìn Đặng Vân một cái, nói:
- Vấn đề quân chuyển biên chế lần này nói thật có chút khó giải quyết. Lão già Lôi Nhất Hưng kia trượt như con cá trạch. Trước đây ông ta phân công quản lý phòng chúng ta, chúng ta đã muốn đổ chuyện này lên đầu ông ta, nhưng ông ta cố nhiên không nhận, kéo dài thế này, số lượng cán bộ hai năm gộp lại là ra đám người này, hơn nữa, mỗi người đều là tinh anh của quân đội nước cộng hòa, bảo chúng ta phải làm sao?
Trừng phạt không được mắng không xong, lấy việc khuyên làm chủ, những người kia cứ thường xuyên gây rối, quân nhân mà, chúng ta gây chuyện được sao? Tuy nhiên, họ Diệp kia cũng không thể so sánh cùng lão cá trạch họ Lôi được.
Lôi Nhất Hưng nghe rồi có thể giả vờ chưa nghe, căn bản không có biểu lộ ý kiến, họ Diệp như thế nào cũng không chịu hé răng.
Tuy nói bị Tô Liên kia làm hỏng việc rồi, nhưng, ít nhất có thể thấy được một chút, người trẻ vẫn có tâm huyết.
Chỉ cần hắn có tâm huyết, chúng ta còn có cơ có thể tìm ra. Đường đời này, sợ nhất là loại người việc gì cũng không muốn làm, chỉ nghĩ đến cầu an như đồng chí Lôi Nhất Hưng vậy.
Hắn không tiếp chiêu anh đưa tay ra đánh thì chỉ uống phí thôi.
Thái Hoa không ngờ lại mỉm cười đầy quỷ dị.
- Ừ, Lôi Nhất Hưng không cần phải nói nữa, người này là lão hồ ly tinh, vô cùng giảo hoạt, hơn nữa, ông ta cũng là người lớn tuổi trong ban Tổ chức cán bộ chúng ta, đến cả Trưởng ban Cổ cũng phải nể lão đúng không? Diệp Phàm là người trẻ, có tiếng vang, chứ thực ra bị người ta dùng làm sung bắn, mấu chốt là chúng ta muốn dùng hắn như dùng súng thì phải nghĩ ra cách mới được. Đặng Vân nói đến đây, nhìn ra cửa chính, lúc này chẳng có ai, miệng lại nói tiếp:
- Nghe nói vị lãnh đạo thượng cấp nói rất để mắt đến tên này, nếu không sao có thể để cái vị trí quan trọng, quyền lực thế này cho hắn, đến cả mấy vị Phó trưởng ban cũng tức mắt lên được.
- Ha ha, cái này anh lại không hiểu rồi, ý của thượng cấp là muốn những đồng chí khác phải ghen tức, người là cái loại chỉ sợ anh ghen tức, một khi đã ghen thì ắt sẽ dẫn đến bệnh đau mắt, mà đã mắc bệnh rồi thì sẽ sinh chuyện. Tôi đoán, tên họ Diệp này chính là người mà Bí thư Triệu cho vào.
Thái Hoa hạ giọng nói.
- Kẻ gây rối!
Đặng Vân bừng tỉnh, gật gật đầu.
- Anh nghĩ xem, hắn muốn gây rối, trừ khi hắn không muốn cái ban Tổ chức này bị một số đồng chí thâu tóm toàn bộ, Nhưng mà hắn lại không phải người thuận tay, nên dù có thành thì những người cầm quyền cũng không cam tâm mà phục.
Thái Hoa vẻ mặt thần bí nói.
- Đương nhiên là không cam tâm rồi, ban Tổ chức cán bộ nếu nói ra thì quyền lực cũng tương đối lớn, ai mà chẳng muốn nắm lấy vị trí lãnh đạo quản lý đội ngũ cán bộ.
Chỉ cần khống chế được ban Tổ chức cán bộ thì chẳng khác nào đã nắm được mũ cán bộ toàn tỉnh trong tay. Mà mũ chính là quyền lực, cũng là tiền, Quản Nhất Minh muốn nắm trong tay, những người khác cũng muốn nắm trong tay.
Từng vị lãnh đạo trong phòng chúng ta đều không muốn để bất cứ người nào chi phối rồi. Việc này, tốt nhất là làm cho quyền lực của mình cao nhất và độc lập.
Tự nhiên, không để cho conn chuột thối nào đến làm hỏng cả nồi canh phải không?
Đặng Vân cười nói, ông ta trước giờ luôn là cùng hội với Thái Hoa, lúc này cả hai đều cùng không nói gì, bởi vì hai người có họ hàng xa Cái này, chỉ có hai người họ biết, người khác đều không hiểu được.
- Tôi nói với anh, anh xem tuổi tôi bây giờ có phải là cũng nên thăng chức rồi không?
Thái Hoa cười thần bí.
- Thăng! Sớm đã nên thăng rồi. Họ Diệp là cái thá gì chứ, một thằng con nít, thế mà lại đứng đầu chúng ta, định chơi cái trò gì, nghe nói tên nhãi này trước đây từng tham gia vào công tác chính pháp, đột nhiên lại về ban Tổ chức cán bộ. Hắn ta hiểu cái gì chứ, chỉ là lật qua mấy tờ công văn của ban, xem qua vài người được bổ nhiêm, đã tự cho mình là người hiểu những chuyện liên quan của ban Tổ chức, hiểu cái đầu hắn, lần này thuyền rồng rộng lắm, hiểu được hắn phải phát khóc rồi.
Đặng Vân hừ mắng.
- Ha ha ha, đến lúc đó nếu thật sự tôi có thể đi lên, vị trí trưởng phòng này, anh cố gắng mà nắm cho chắc. Chúng ta là họ hàng, phải cùng nhau tiến bộ
Thái Hoa cười nói, dáng vẻ như thể là đã ngồi lên ghế của Phó trưởng ban rồi.
- Cảm ơn chú Thái nhắc nhở.
Đặng Vân lập tức mặt mày hớn hở, đang ngồi bỗng đứng thẳng dậy, ngập người như một thằng gù, vẻ mặt cười nịnh, mặc dù Thái Hoa hơn Đặng Vân vài tuổi nhưng là bà con xa nên Đặng Vân vẫn phải gọi THái Hoa là chú.
- Chúng ta là họ hàng, họ hàng không giúp nhau thì còn giúp ai?
Thái Hoa thản nhiên cười, cảm thấy khẩu sung Đặng Vân này dùng được, chỉ cần mình hừ một tiếng, bảo hắn nhắm ai thì tuyệt đối hắn không nhắm sai. Có thuộc hạ là họ hàng thế này thật là đúng ý thích.
Quả nhiên, Đặng Vân lập tức tỏ lòng trung, nói:
- Chú Thái, Đặng Vân cháu mãi mài là sung của chú, chủ chỉ đâu cháu lấp tức đánh đấy, tên nào dám gây sự với chúng ta, chúng ta cũng phải cho hắn thấy chút nhan sắc. Hội thi đấu thuyền rồng này chính là một hòn vàng thử rất tốt, huống hồ sau khi làm xong Cổ Trưởng ban cũng vừa lòng…
Buổi tối, Diệp Phàm đã đi dạo phố cùng Đổng Oanh Oanh. Ở Việt Đông một năm rồi nhưng chưa đi dạo tử tế lần nào.
Hôm nay Đổng Oanh Oanh dám bắt cóc Diệp Phàm đưa mình đi mua quần áo, Diệp Phàm là phạm lỗi rồi. Không ngờ thân thủ bát đẳng này đi dạo phố mà đau đến cả sống thắt lưng.
Diệp Phàm âm thầm buồn bực nghĩ: "Người ta nói phụ nữ đi dạo phố là đáng sợ nhất, hóa ra đúng là như thế, một bộ quần áo thử đi thử lại đến bảy tám lần ở mấy chục cái cửa hiệu mà không mua được, chán đến mệt cả người, nếu cứ đi đến tối thì thật không phải muốn lấy mạng bố nó sao."
- Diệp Phàm, hôm nay Phó chủ tịch tỉnh Lâm bảo em đi làm rồi. Đổng Oanh Oanh vẻ mặt rạng rỡ tươi cười. Gần đây, mối thù của cha mẹ cũng đã được báo.
Từ khi tập đoàn Bàn Đế gia nhập liên mình, đại án được phá, công ty của Đổng Oanh Oanh có chút khởi sắc, hơn nữa, độc buôn bán lời, còn việc của anh trai Đổng Nhiên lại có chút tin tức, thêm vào là sự thoái mái của Diệp Phàm nên đương nhiên trong lòng rất thoải mái.
- Thư ký Tô vẫn chưa đi xuống, anh trai em chắc đang trợ giúp cho thư ký Tô vài công tác lặt vặt. Thật muốn chính thức trở thành thư ký của Lâm phó thì còn phải đợi một thời gian nữa.Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Hừ, nói khó nghe vậy. Cái gì gọi là việc vặt, anh trai em là đi làm chính thức. Nghe nói thư ký Tô sang năm tới sẽ đi nhậm chức. Đến lúc đó em trai em không phải là chính thức rồi sao. Anh không biết, hiện giờ khí thế anh trai em rất lớn, ngày nào cũng có khách mời cơm. Đến cả những Giám đốc sở, Phó giám đốc sở trước đây không coi anh ấy ra gì giờ cũng bắt đầu nịnh bợ rồi. Nhìn thấy thân thiết thế, cứ Thư ký Đổng Thư ký Đổng mà gọi, anh trai em có ngăn cũng ngăn không được.-Đổng Oanh Oanh bĩu môi, đắc ý liếc Diệp Phàm một cái.