Phó Ba quay đầu vừa thấy trên mặt hiện lên một vẻ vui sướng cười nói:
- Chú, cháu và Chủ tịch thành phố Tăng, Phó trưởng ban Diệp đang định cùng nhau uống vài chén.
- Phó Chủ tịch tỉnh, chào ông
Tăng Khải nhanh chóng đi vài bước chào hỏi.
Diệp Phàm vừa nghe liền rõ, hóa ra là ủy viên Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh Phó Đương Đương. Người này không ngờ là chú của Phó Ba, không biết là thân hay là bà con xa.
Xem ra Tằng Khải là nể mặt Phó Đương Đương. Mà nhà họ Phó cũng không thể rất yếu thế. Phó Đương Đương tự mình ra mặt cũng rất hạ giá. Mà Diệp Phàm dù sao cũng là cấp dưới thân thiết của Triệu Xương Sơn, Phó Đương Đương đương nhiên không hi vọng làm cho Diệp Phàm bất mãn muốn nói với Triệu Xương Sơn.
Chuyện cơ chế bên trong, nhìn như không liên quan đến việc này. Thực ra thì cùng một vấn đề, bởi vậy nhà họ Phó dù sao cũng phải đem việc này lau bình, tránh mầm họa sau này.
Cho nên, muốn diễn trò "vô tình gặp". Vừa để Phó Ba xin lỗi mà bóng dáng Phó Đương Đương chợt xuất hiện, làm cho Phó Ba gia tăng phân lượng. Để Diệp Phàm hiểu được, nhà họ Phó cũng không phải dễ bắt nạt, trong nhà cũng có người có phân lượng. Phó Ba đồng ý làm như vậy, đã là nể mặt anh rồi…
- Phó Chủ tịch tỉnh chào ngài
Diệp Phàm đành phải lên tiếng chào hỏi.
- Phó trưởng ban Diệp đã nhận chức ở đâu, Phó Ba hẳn là bạn của cậu?
Phó Đương Đương nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, y cố ý hỏi.
- Phó trưởng ban Diệp nhậm chức ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Phó Bó cười nói.
- Cậu chính là Diệp Phàm à, cũng nhờ cậu phá án và bắt giam thảm án . Lần trước tôi đến Ngư Đồng, tất cả dân chúng Ngư Đồng đền nhớ cậu.
Phó Đương Đương cũng không phương khen Diệp Phàm một câu, nhìn mọi người liếc mắt một cái, cười nói
- Như vậy đi, các cậu mới ba người, rõ ràng cùng nhau. Tôi bên này cũng không nhiều người lắm, ngồi cùng nhau là được.
- Chẳng qua là việc nhỏ thôi.
Diệp Phàm hơi có vẻ kính cẩn, cười nói.
- Cùng nhau ngồi thế nào Trưởng ban Diệp?
Phó Ba vẻ mặt cười cười nói, hỏi chính Diệp Phàm.
- Cậu thế nào Chủ tịch thành phố Tằng?
Diệp Phàm quay sang hỏi Tằng Khải, y trong lòng khá thích, cảm thấy Diệp Phàm rất tôn trọng mình, có vẻ nể mặt mình, vì thế cười nói:
- Có thể có cơ hội cùng Phó chủ tịch tỉnh cùng nhau ngồi góp tiền, là vinh hạnh của chúng ta, Phó trưởng ban Diệp, chúng ta không ngại ngồi góp vui. Chỉ là quấy rầy phó Chủ tịch tỉnh, hơi ngại.
Ba người liền cùng đi vào.
Đang uống thì Tề Thiên gọi điện thoại, nói là đưa một người đến Việt Châu, hiện đang nghỉ ở khách sạn Shangri-La.
- Ai?
Diệp Phàm hơi có vẻ không ngờ, thuận miệng hỏi.
- Người nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Tề Thiên hơi có vẻ đắc ý, cười nói.
- Cậu nhóc cậu có thể quen ai, con chó con mèo cũng xưng là người nổi tiếng.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Đại ca, đừng coi thường em đi. Thật sự là người nổi tiếng. Đại công tử nhà họ Trần ở Bắc Kinh. Đương nhiệm phó Chánh văn phòng Thủ tướng. Phụ trách công tác cảnh vệ, cơ yếu. Thật ra y còn có một thân phận khác. Y cũng là thành viên chính thức của Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.
Tề Thiên thầm nói.
- Xem ra, còn có chút lai lịch, Phó chánh văn phòng của Thủ tướng. Nhà họ Trần ở Bắc Kinh là ai. Cậu nói tỉ mỉ cho tôi một chút
Diệp Phàm giật mình, để tâm.
- Nói đến nhà họ Trần rất có lai lịch, ông cụ tướng quân Trần Hà Nguyên là đại tướng khai quốc của chúng ta. Mà con trai lớn của Trần Nguyên Hà Trần Khải Việt hiện là ủy viên quân ủy kiêm tư lệnh viên Quân khu Lam Kinh. Em trai Trần Bảo Quốc, Phó tổ trưởng tổ cải cách kinh tế Quốc vụ viện, lãnh đạo cấp thứ trưởng. Trần Hẳng Phong là con lớn của Trần Bảo Quốc. thân phận của Trần Hằng Phong có phải rất hiển hách không.
Tề Thiên nói.
- Làm Phó chánh văn phòng của Thủ tướng, chẳng lẽ là Thủ tướng bảo y xuống đây?
Diệp Phàm giật mình, miệng nói xong trong lòng đã suy nghĩ, có phải Thủ tướng bảo y xuống đây để điều tra vụ án tiếp theo thảm án .
- Việc này em không rõ lắm, tuy nhiên, Trần Hằng Phong em đã quen từ trước. Y nói xuống dưới này muốn gặp anh. Y biết quan hệ của chúng ta tốt, cho nên, bảo em dẫn đường đến. Việc này có chút lạ. Đại ca, anh nói một chút, việc này có phải có một chuyện gì khác?
Tề Thiên không rõ nói.
Diệp Phàm đương nhiên cũng sẽ không nói, mặc dù là anh em, bí mật quốc gia vẫn là bí mật quốc gia. Điểm này Diệp Phàm rất rõ ràng.
Vì thế nói:
- Nếu là bạn của câu, trông thấy cũng không làm gì. Tuy nhiên tôi hiện đang tiếp lãnh đạo uống rượu ở Hội sở Thất Diệp hồng. Nếu không nửa giờ sau tôi mời hai người tiếp tục uống rượu.
- Đại ca, em thật vất vả mới tới Việt Đông một chuyến, anh không chiêu đãi thì không được. Thực không ai bằng, không ngờ đến anh em cũng mặc kệ. Em không quen đất và người ở đây, nếu để người ta bắt nạt thì anh phải áy náy cả đời.
Tề Thiên kêu lên.
- Bắt nạt cậu, mặt trời có mọc hướng tây. Thôi đi, tôi đi chào hỏi rồi đi ra.
Diệp Phàm nói, từ buồng vệ sinh đi ra, nói với Phó Đương Đương là có hai người bạn đến đây, phải cáo từ.
- Phó trưởng ban Diệp, nếu tiện thì đưa đến đây cùng nhau ngồi cho vui. Dù sao cũng không nhiều người. Coi như là thêm vài người bạn cùng nhau uống vài chén.
Phó Đương Dương nói. Y cũng muốnn nhân cơ hội này làm cháu mình và Diệp Phàm tình cảm sâu sắc lên.
Cơ hội này không nhiều lắm, có chính mình ở đây, Diệp Phàm tất nhiên sẽ khách khí một chút. Hơn nữa, đại hội thi đấu thuyền rồng đến nay còn ảnh hưởng. Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đối với Diệp Phàm thân thiết như vậy, mà Phượng lão lại rất yêu quý Diệp Phàm.
Cho nên, tất nhiên cũng muốn tìm cách thân thiết với Diệp Phàm. Phải biết rằng, nhiều lãnh đạo địa phương hiện tại đều là "đứa nhỏ không cha". Bọn họ có thể lên làm chức Phó Chủ tịch tỉnh đều có liên quan đến lãnh đạo ngay lúc đó. Cũng không phải là bọn họ có chỗ dựa ở Bắc Kinh. Cho nên, có thể có cơ hội giao lưu với nhóm quyền quý ở Bắc Kinh, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua. Dù sao, Bắc Kinh là nơi quyết định vận mệnh của họ.
- Để tôi hỏi một chút
Diệp Phàm gật gật đầu, gọi điện thoại cho Tề Thiên, y nói liền lập tức đánh xe đến đây.
Trần Hằng Phong không đến một mét tám, người có vẻ khá lễ phép nho nhã, Nhìn qua cũng không phải người đẹp trai tuấn tú, diện mạo miễn cưỡng cho là đẹp. Tuy nhiên, người nhìn qua rất chín chắn, một đôi mắt thản nhiên thâm thúy, rất khó đoán trong lòng y giận hay vui. Tác phong vui vẻ.
- Là đại ca Tề à, ha ha thực không thể tưởng được, thực không thể tưởng được.
Tề Thiên tiến vào phòng riêng, Phó Ba giàng trước cười lớn chào, cùng Tề Thiên ôm một cái nhiệt tình.
- Hai người quen nhau?
Diệp Phàm quay người liền hiểu rõ, Phó Ba nếu bị Báo Săn đá ra, quen Tề Thiên cũng là bình thường.
- Trước kia y là dưới tay tôi, tôi chính là Tiểu đoàn trưởng, y là phó tiểu đoàn trưởng, chúng tôi cùng nhau khiêng súng đánh kẻ cướp, bắt độc phạm uống chén rượu lớn. Người này khéo léo chơi bài đứng lên hội yếu mạng người. Ở Báo Săn chúng tôi mọi người gọi là "Tiểu ca", so với tôi "" còn phong cách hơn. Tuy nhiên ôi thôi vậy, không nói nữa.
Tề Thiên nói đến đây thở dài.
- Thôi vậy, qua khứ đã qua, người kia sẽ gặp báo ứng
Phó Ba trên mặt giận dữ.
- Đây là bạn tôi Trần Hằng Phong, làm ở văn phòng Thủ tướng.
Tề Thiên đầu tiên giới thiệu với Diệp Phàm. Cậu ta mặc kệ những người ngồi ở đây là cán bộ cấp bậc chức vụ gì. Trong cảm nhận của cậu ta, thì lão đại là lớn nhất.
- Xin chào Phó trưởng ban Diệp, đã nghe nói về cậu nhiều như sấm bên tai.
Kỳ lạ chính là Trần Hằng Phong ngược lại tiến lên trước, hai tay giơ ra, nhiệt tình bắt tay với Diệp Phàm.
Nhìn tư thế, giống như hơi cung kính, khiến Phó Chủ tịch tỉnh và Phó chủ tịch thành phố Tằng đều cảm giác không thể tin nổi. Hai người vừa nghe Trần Hằng Phong là từ văn phòng thủ tướng đến, cũng không dám bày đặt, lập tức đứng lên, đi đến bắt tay chào.
Tuy nhiên, Trần Hằng Phong cùng Phó Chủ tịch tỉnh và Phó Chủ tịch thành phố bắt tay chỉ giơ một tay, hiển nhiên là giữ lễ giơ tay ra. Việc này người là là từ văn phòng thủ tướng xuống, dù sao cũng phải hơi cao ngạo. Khiến Phó Chủ tịch tỉnh Phó và Phó Chủ tịch thành phố Tằng trong lòng buồn bực đồng thời lại tò mò về Diệp Phàm.
Theo lý thuyết, Diệp Phàm chỉ là cán bộ cấp phó giám đốc Sở, Phó Đương Đương vẫn là cán bộ cấp phó Tỉnh, Tằng Khải là cán bộ cấp giám đốc Sở, hơn nữa vẫn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Việc này Trần Hằng Phong không phải là không biết phân biệt cấp bậc cán bộ. Từ văn phòng thủ tướng đi xuống, không thể nào ngu ngốc như vậy. Có gì đó người ta không nghĩ ra.
Đối với bắt tay, hai con cáo đương nhiên hiểu được trong đó, cho nên, trong đầu suy nghĩ. Hai bên hàn huyên vài cậu rồi ngồi xuống uống.
- Người anh em, hiện trong hệ thống công an không tồi chứ? Phó trưởng ban Diệp là đại ca của tôi, về sau cậu phải tôn kính. Nếu không cẩn thận ông anh tôi.
Tề Thiên lúc này có vẻ không ngăn nổi miệng nói.
- Trưởng ban Diệp trước kia vẫn là Bí thư Đảng ủy Công An Ngư Đồng, trong hệ thống công an, danh tiếng hắn truyền xa, tôi đương nhiên tôn kính hắn. Có thể phá án và bắt giam thảm án , trong lòng tôi chính là anh hùng. Thêm nữa, đúng với anh Diệp tôi bội phục. Anh không biết, ngày đó trước mặt hắn tôi ra tay.
Mặt Phó Ba có chút đỏ, Tề Thiên há hốc mồm kêu lên,
- Diệp Phàm, người này cũng khá trơ tráo.
- Múa rìu qua mắt thợ, sao lại thế này, chẳng lẽ cậu đã từng đọ sức với đại ca tôi? Tề Thiên nháy mắt đến đây hứng thú. Thầm nói cậu không thành túi thịt mới là lạ, dám thách đấu đại ca tôi.
Trần Hằng Phong bên cạnh tai cũng dựng lên. Bọn người kia đều luyện qua không ít năm quyền cước, đương nhiên về phương diện này đặc biệt cảm thấy hứng thú.
- Ha ha, hồi đó là hiểu lầm. Tôi quăng hết hồng đào, kết quả là cũng chưa dính được góc áo của anh Diệp, còn thổi cái gì Hồng đào ca, mất hết thể diện, ôi…
Phó Ba thở dài, vẻ mặt khâm phục kia không phải giả vờ.
- Ha ha, cậu không thành đầu heo là may mắn. Cậu khả năng không hiểu được, đại ca là anh em kết nghĩa của đoàn trưởng Thiết.
Tề Thiên vừa nói xong câu này, Phó Ba kinh ngạc, miệng há hố, nhất thời không thể nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Bên cạnh Trần Hằng Phong không nhịn nổi hỏi:
- Cậu Tề vừa nói đoàn trưởng Thiết không phải là Bộ trưởng Thiết Chiêm Hùng chứ?
- Đương nhiên,
Tề Thiên đắc ý nhìn hai người một cái, không chết cậu nhóc này sẽ không ngừng miệng.
Vừa nghe hai chữ Bộ trưởng, Phó Đương Đương và Tằng Khải trong lòng suy nghĩ, không biết Bộ trưởng gì, hình như Thiết Chiêm Hùng rất lợi hại…