- Giữa em gái cậu và con gái tôi chỉ là sự sự giao đấu về võ thuật bình thường, lỡ tay làm bị thương cô ấy cũng là bình thường.
Huống chi, cũng là do em gái cậu, Kim Mộng Na gây chiến trước. Đường đường là Kim gia, sao gây chiến mà không dám nhận thua?
Cậu là cao thủ, lén lút làm bị thương con gái tôi, khiến nó trong mấy năm tới chỉ có thể sống trên chiếc xe lăn.
Cậu, đường đường là Thiếu chủ của Đông Tháp Kim gia, võ phẩm ở đâu? Nhân phẩm ở đâu? May là cậu khoác lên mình tấm áo da, thật ra là lại là loại tiểu nhân như vậy. Tôi rất thất vọng về cậu.
Trương Đạo Lâm tuy nói phẫn nộ nhưng ông cũng không có cái tính chửi ầm ĩ cả lên.
- Thế nào gọi là đánh lén? Nói chơi. Tôi thách đấu với con gái ông. Chính Trương Cầm cũng đồng ý rồi. Dùng thuật ngữ Hoa Hạ của ông thì chính là giao đấu võ thuật một cách công khai. Không đọ được với tôi, cô ta tự làm chân mình bị thương thì chẳng có quan hệ đến tôi cả. Lần trước ông tự dưng tìm đến, tôi nghĩ đến lòng thương con của ông mà tha cho ông. Ông thực sự cho rằng Đông Tháp Kim gia là loại bùn nhão hay sao? Lần này, tôi quyết định không bỏ qua cho ông nữa, bao gồm cùng ông giải quyết. Nguồn truyện: Truyện FULL
Kim Tử Hoàn có chút càn rỡ, liếc mắt nhìn Diệp Phàm phát hiện đều là thanh niên cả.
Chính là người đó, nhiều nhất cũng chỉ xấp xỉ tuổi mình. Chẳng lẽ đẳng cấp còn cao hơn mình? Kim Tử Hoàn rất có niềm tin với tài năng thiên phú tuyệt hảo của mình. Không thể tin ở độ tuổi của mình mà có loại cao thủ lục đẳng như vậy. Hơn nữa, ở địa bàn của Kim gia, lại có ông cụ ở phía sau chống đỡ. Cho nên, càng không biết sợ là gì, thái độ thể hiện trong lời nói rất tỏ vẻ ta đây.
- Haha. Tình hình lúc đó, người người lớn nhỏ nhà họ Kim các anh dùng tình thế bắt buộc để gây chiến với Trương Cầm. Trước sự bao vây của các anh, không nghênh chiến mà được sao? Phỏng chừng, nếu cô ấy không nghênh chiến thì các anh sẽ tha cho cô ấy sao? Chuyện đùa.
Diệp Phàm nói đến đây, liếc nhìn Kim Tử Hoàn, hừ nói:
- Một cao thủ đáng lẽ phải có chút phong độ của cao thủ mới đúng. Thật uổng cho anh có một vóc dáng đẹp, đáng tiếc.
Nói những câu này, ánh mắt Diệp Phàm tràn đầy sự thất vọng còn lắc lắc đầu.
- Võ đức? Nói đùa. Vừa rồi anh ra tay đánh lén làm bị thương tay tôi, đó là có võ đức sao?
Kim Tử Hoàn phản bác lại.
Diệp Phàm trong lòng ngạc nhiên, cảm thấy rằng dựa vào thân thủ của Kim Tử Hoàn, không thể thấy được việc mình ra tay. Rồi chợt hiểu ra, ở nơi nào đó của đại sảnh còn có cao nhân thực sự trấn thủ. Hẳn là người này đã thông báo cho Kim Tử Hoàn, xem ra Đông Tháp Kim gia quả nhiên ngọa hổ tàng long.
- Nói chuyện phiếm ít thôi. Nếu Kim Tử Hoàn cậu đã nói đi gây chiến với Trương Cầm. Được, Phí Nhất Độ tôi tới Bắc Kinh. Hôm nay, chính vào lúc này, ở địa bàn của Kim gia, khiêu chiến với Kim gia, chúng ta cũng giao đấu với nhau mười mấy chiêu xem thế nào?
Phí Nhất Độ nhìn Diệp Phàm ánh mắt ra hiệu, rồi tiến lên một bước, vẻ mặt bình tĩnh hừ nói.
- Phí Nhất Độ.
Kim Tử Hoàn thản nhiên liếc nhìn Phí Nhất Độ.
- Mở mắt ra mà nhìn.
Hừ nói:
- Được. Tuy nhiên, đến lúc bị đánh cho bị thương thì đừng hành xử giống ông ta.
Kim Tử Hoàn chỉ vào Trương Đại Sư hừ nói.
- Cũng đừng quỵt nợ.
- Quỵt nợ? Phí Nhất Độ tôi không biết từ này có ý gì. Tuy nhiên, thật ra anh cũng có thể nghi ngờ tôi, bởi vì anh trước tôi một khóa
Miệng lưỡi của Phí Nhất Độ tuyệt đối không buông tha người ta.
- Vậy ký giao ước.
Tể Thiên ở bên hừ nói.
- Ký.
Không ngờ Kim Tử Hoàn và Phí Nhất Độ cùng một lúc thốt lên. Hai người đều giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương, sát khí đằng đằng. Xem ra, thật sự là ngang tài ngang sức.
Không lâu sau, một người trông như quản gia soạn một bản giao ước, hai bản bằng tiếng Hàn Quốc, hai bản bằng tiếng Hán. Mai Diệc Thu xem qua rồi gật đầu. Kim Tử Hoàn và Phí Nhất Độ lần lượt kí tên.
Sân huấn luyện của Kim gia khá to. Hơn nữa, lại rất có khí thế. Chẳng những có tất cả các tài liệu luyện công của Hoa Hạ cổ đại, ví như khóa đá, cối xay thạch, cọc Mai Hoa, mà còn có các máy móc cơ năng có thể nâng cao thân thể rất hiện đại.
Ở trên một vùng đất ẩm, Kim Tử Hoàn và Phí Nhất Độ mỗi người đứng một bên. Hai người đều nhìn nhau chằm chằm.
Khoảng chừng ba phút qua đi.
- Sát.
Hai bên rống to một tiếng, đi vài bước cà nhắc, nhảy lên cao hơn hai mét. Một chân cắt qua không khí, tư thế chân kích khởi linh hoạt sắc bén hướng về phía đối phương.
Hai bên chạm chân nhau trên không. Hô sát một tiếng, mỗi người đều bị đối phương làm cho chấn động phải lùi vài bước dài mới có thể đứng vứng. Hai bên đều có chút ngạc nhiên. Lúc này, biết đối phương đều là những người có khả năng cho nên ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương dần dần nghiêm trọng hơn.
- Anh ở Hoa Hạ hẳn không phải loại vô danh tiểu tốt, sao tôi chưa từng nghe qua tên Phí Nhất Độ bao giờ nhỉ?
Kim Tử Hoàn hừ nói.
- Haha. Tôi đến từ Phí gia trang ở chân núi Hương.
Phí Nhất Độ thản nhiên cười một tiếng.
- Phí gia trang…
Kim Tử Hoàn lẩm bẩm, lục tìm một lát, không có kết quả. Thôi kệ đi, lại là một tiếng rống, lần này một bạo quyền mạnh mẽ đánh thẳng về phía Phí Nhất Độ.
- Đánh hay.
Phí Nhất Độ hô một tiếng, từ trên không trung giáng xuống một cái đập chân như búa tạ hướng về phía trên đầu Kim Tử Hoàn.
Vậy mà Kim Tử Hoàn thân thủ nhanh nhẹn hơn hẳn người thường, đột nhiên thay đổi độ, bất ngờ trượt qua phía sau Phí Nhất Độ, đưa chân đá đúng về phía eo của Phí Nhất Độ.
Phí Nhất Độ nhìn thấy nhưng không kịp tránh, một bên thân mình bị đuổi tới sườn bộ phía sau thắt lưng. Tác dụng quán tính của cơ thể vồ hướng về phía trước. Tuy nhiên, đang lúc Kim Tử Hoàn hơi có vẻ đắc ý chuẩn bị đạp chân về phía trước một cước, chuẩn bị làm cho Phí Nhất Độ thành con chó ngửi bùn
Phí Nhất Độ đột nhiên dùng cơ ở một bên thân quay một vòng độ, toàn bộ thân mình đột nhiên hướng về phía mặt đất. Trong nháy mắt tiếp đất bùng phát lực, một hồi mã thương.
Dưới quán tính của chân, tốc độ đôi tay giống như tia chớp hướng về trước mặt Kim Tử Hoàn. Nắm tay oa đại của Na Sa, hung hăng nện về phía đùi Kim Tử Hoàn.
Kim Tử Hoàn cảm giác đùi đau điếng, cuồng kêu một tiếng, nâng chân lên muốn đá về phía mặt Phí Nhất Độ. Tuy nhiên, Phí Nhất Độ sao có thể để anh ta thực hiện được mục đích. Hai tay vừa xoắn lại, Kim Tử Hoàn đứng không vững, trong chớp mắt té ngã trên đất.
Phí Nhất Độ đứng lên từ cú nhảy mãnh liệt trên người Kim Tử Hoàn, một cước nện lên bụng của Kim Tử Hoàn, hung hăng một bước giẫm lên rồi quay tròn, thêm một lần nữa dùng chân đá hậu. Kim Tử Hoàn lập tức đau tới mức miệng há hốc.
Phí Nhất Độ không buông tha người ta. Hai chân như luyện nhảy cầu lại tiếp túc đá thêm mấy cái.
- Dừng lại.
Đột nhiên từ phía cây đại thụ không xa đó vang lên một tiếng nói như rống. Lúc tiếng nói truyền đến, Phí Nhất Độ còn hết sức nhấc chân đá thêm một cước, cước này đá vào cằm Kim Tử Hoàn, lập tức cằm Kim Tử Hoàn rơi xuống dưới, miệng há hốc, máu chảy cả ra.
Một bóng người nổi giận, hướng về phía Phí Nhất Độ run lên.
- Lão gia, đối thủ của ông là tôi.
Diệp Phàm nghiêng người tới trước mặt Phí Nhất Độ. Nhẹ nhàng vòng quanh, Phí Nhất Độ bị làm cho phải dừng lại mấy chục mét phía ngoài. Bên này chân cũng không chậm, một chân nhấc lên đá mạnh về phía ảo ảnh.
Nói…,Diệp Phàm cảm giác như là gặp phải tấm bản thép cứng rắn, bàn chân đau điếng, thu chân đứng tại chỗ.
Phát hiện dưới chân hơi sưng lên, trong lòng có chút hoảng sợ, phát hiện một người mặt béo, toàn thân mặc trang phục Triều tiên cổ, vẻ giận giữ trừng mắt nhìn mình. Ông ta vừa cúi đầu, vỗ vào cằm Kim Tử Hoàn, sau tiếng răng rắc rất nhỏ, cằm Kim Tử Hoàn cuối cùng hợp lại.
- Ba
Kim Tử Hoàn nén đau kêu lên.
- Lui ra, để ta.
Ông này cũng nói tiếng Hoa.
- Ba
Kim Tử Hoàn còn muốn tranh, tuy nhiên ông ta khoát tay chặn lại hừ nói:
- Con không phải đối thủ của cậu ta.
- Các hạ tuổi trẻ tài cao, hẳn không thể vô danh, hãy xưng tên ra xem.
Ông này khá là kênh kiệu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hừ nói
- Hoàng đậu đó vừa rồi của tôi ông đã nhìn thấy, lẽ nào còn không biết tôi là Diệp Phàm sao?
Diệp Phàm hừ nói, một lời Phá Thiên cơ.
- Các hạ là một cao nhân, sao phải chấp nhật một đứa trông cửa. Võ đức ở đâu?
Ông ta lớn tiếng hừ nói.
- Các hạ cũng là cao nhân, sao có thể đánh lén một cô gái yếu ớt, nhân phẩm của ông ở đâu?
Diệp Phàm cũng không khách khí phản bác lại.
- Động vào người của Kim gia không lấy mạng của cô ta đã là may rồi.
Ông ta vô cùng kiêu ngạo.
- Kim gia, Kim Duệ Thiên là như thế nào với ông?
Diệp Phàm đột nhiên nói ra tên người này, cũng là để dò xem Kim gia Đông Tháp có phải hậu duệ của Kim Duệ Thiên hay không.
Thứ hai, nếu thật là vậy, vậy có thể mượn danh tiếng của lão gia Phí Thái để trấn trụ bọn họ. Nếu lời nói đã không giải quyết ðýợc, thì phải trực tiếp ra tay dùng bạo lực khiến bọn họ phải khuất phục.
- Cậu biết cha ta?
Mí mắt ông này đột nhiên nháy vài cái, lỡ lời nói. Đó là vì trong câu hỏi đường đột vừa rồi, Diệp Phàm bỏ thêm hóa âm mê thuật, ông này nói ra trong vô thức.
Mẹ nó, quả nhiên là hâu duệ của lão gia Kim Duệ Thiên, thật là gặp phiền toái, Diệp Phàm hơi suy nghĩ, nói:
- Nói vậy hẳn ông đã nghe đến cái tên Phí Trường Thiên?
- Cậu là con cháu Phí gia? Tuy nhiên cậu họ Diệp.
Ông ta hừ nói, thật ra trong lòng khá trấn động.
- Haha, Phí Nhất Độ mà khi nãy đấu với Kim Tử Hoàn chính là con trai của Phí Trường Thiên lão gia.
Diệp Phàm chỉ vào Phí Nhất Độ nói.
- Không thể tưởng tượng được đúng là hậu nhân của Phí gia.
Ông ta thì thào một câu. Đột nhiên khuôn mặt trở nên nghiêm túc, hừ nói:
- Tôi đang muốn tìm con cháu Phí gia giao đấu một phen. Cậu không phải con cháu Phí gia thì tránh ra. Để Phí Nhất Độ qua đây cùng ta đánh mấy chiêu.
- Lão nhân, ông cũng quá là không biết xấu hổ đi. Có tiếp tục đấu cũng phải là Kim Tử Hoàn cùng đấu với Phí Nhất Độ đúng không?
Mai Thiên Kiệt ở một bên hừ nói.
- Tôi có thể đại diện Phí gia cùng ông giao đấu mấy chiêu.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Cậu…dựa vào cái gì?
Ông ta lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ.
- Anh ấy có thể.
Phí Nhất Độ thận trọng gật đầu, chỉ vào chiếc vòng cổ của Diệp Phàm nói:
- Anh ấy là người thanh niên cùng lữa với Phí gia, Phi Ưng
Ông ta quả nhiên sắc mặt có chút biến đổi, nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ Diệp Phàm. Nhìn hổi lâu mới gật gật đầu
- Phí Trường Thiên cho cậu cái này. Xem ra cậu có tư cách khiêu chiến. Vậy qua đây. Tôi là Kim Tinh Hiền, chủ của Đông Tháp Kim gia.
- Mời, Kim gia chủ.
Diệp Phàm vừa ôm hai tay, nghiêm túc.
- Đại ca, hiệp định còn chưa kí
Lúc này Tề Thiên ở một bên hô lớn.
- Cần thiết sao? Tôi tin Kim gia chủ không phải loại người như thế.
Diệp Phàm giật giật miệng nói, liếc nhìn Kim Tinh Hiền, nói:
- Nếu tại hạ may mắn thắng, hy vọng Kim gia các ông phải chữa khỏi chân tật cho Trương Cầm.
- Thắng, cậu không có cơ hội.
Kim Tinh Hiền liếc nhìn Diệp Phàm, quay người còn nói thêm:
- Tuy nhiên, nếu cậu thắng, về việc Trương Cầm sẽ đưa cho cậu cách trị liệu cho Trương Cầm.