- Chu Tướng quân, hành động của anh làm cho tôi bội phục. Ở xã hội mà xu hướng đặt lợi ích của mình lên trên hết như bây giờ, Chu tướng quân một thân chính khí rất làm cho tôi bội phục. Đương nhiên, đối với vụ án, tôi cũng là may mắn gặp dịp. Vừa vặn gặp đúng người, ha ha.
Diệp Phàm cười thản nhiên nói. Lời nói tuy qua loa, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tán thành đối với Chu Thế Dã của hắn.
- Chúng ta lên nhà chứ?
Trần Tiến Bình mời nói.
Ba người đi lên lầu.
Vợ và con trai Trần Tiến Bình vẻ mặt nhiệt tình cảm kích đi ra nghênh đón. Như là tiếp đãi khách quý, khiến cho Diệp Phàm hơi ngượng, đồng thời, cũng có chút tự hào.
Ăn uống một lát, hai bên càng thêm hòa hợp, cũng bắt đầu tán chuyện.
- Phó trưởng ban Diệp, nghe nói cậu đang điều tra tiếp sau thảm án ?
Chu Thế Dã thu lại nụ cười, nói.
- Việc này Chu tướng quân cũng biết?
Diệp Phàm giật mình, đích xác hơi bất ngờ.
- Trung ương sẽ không vô cớ phái đặc phái viên, Thế Dã tuy là một kẻ vũ phu, nhưng có vài chuyện cũng có thể suy đoán được một chút.
Chu Thế Dã rất khiêm tốn, nói.
Diệp Phàm dứt khoát gật đầu thừa nhận. Hơn nữa, Diệp Phàm cảm giác Chu Thế Dã có thể có chuyện muốn nói.
- Nghe vụ thảm án rắc rối phức tạp, Thế Dã lúc nhàm chán cũng có xem qua bản tin đề cập đến. Tôi cảm thấy rằng, Lô An Cương tuyệt đối không nói ra kẻ đầu têu phía sau màn. Hắn tối đa chỉ có thể coi là là đại tướng 'tiên phong' mà thôi.
Chu Thế Dã nói ra gây kinh động.
- Tôi cũng hơi hoài nghi, chỉ là, chứng cớ thật sự khó có thể tra được.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối, lắc đầu.
Nghe nói Lô An Cương trước kia là do chính tư lệnh quân khu tỉnh đồng chí Vu Thăng đề bạt.
Chu Thế Dã nói đầy ẩn ý. Diệp Phàm nghe xong, giật mình, cố ý nói:
- Việc này chúng tôi cũng biết, đồng chí Vu Thăng lúc ấy còn vô cùng đau lòng. Chửi mình mắt bị mù này nọ, chuyện này, ở trong thể chế thuần túy là bình thường. Lãnh đạo đề bạt cấp dưới, sao có thể biết rõ bọn cấp dưới nghĩ cái gì?
- Đúng thế!
Trần Tiến Bình khẽ gật đầu.
- Thế Dã trong lúc vô tình đã nghe được một ít tin tức nhỏ.
Chu Thế Dã nói đến đây liếc nhìn Diệp Phàm.
- Chu tư lệnh mời nói.
Diệp Phàm nói.
- Bố của Lô An Cương tên là Lô Cư Nhất, từng cùng Quản Nhất Minh làm việc cùng nơi. Thời kỳ đó là thời kỳ đặc thù, bọn họ gọi là thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Lô Cư Nhất và Quản Nhất Minh hai người đều rất trẻ, hơn nữa, đồng thời cùng yêu một cô gái trong thị trấn tên là Lý Muội Dung. Kỳ thật, Lý Muội Dung quen Lô Cư Nhất trước. Thông qua Lô Cư Nhất mới biết được Quản Nhất Minh.
Lý Muội Dung trên thực tế là thích Lô Cư Nhất. Chỉ là, Lô Cư Nhất khá trung thực, tương đối chú trọng phương diện tình cảm. Hơn nữa, hoàn toàn không dám mở miệng thổ lộ lời yêu.
Mà Quản Nhất Minh thì lợi hại hơn nhiều, lại xảy ra việc tiên hạ thủ vi cường đem gạo sống nấu thành cơm. Nghe nói là đêm hôm đó Lý Muội Dung uống say, Quản Nhất Minh đưa bà ấy đi về, xử lý tại chỗ ngay trên bãi cỏ tranh.
Chu Thế Dã vừa nói đến đây, Trần Tiến Bình há miệng mắng:
- Súc vật!
- Ừ, Quản Nhất Minh xử lý Lý Muội Dung trên thực tế vẫn còn có mục đích. Bởi vì bố của Lý Muội Dung lúc đó vẫn còn là phó chủ tịch huyện. Quản Nhất Minh dĩ nhiên là nhìn thấy chỗ tốt này mà hành động.
Mà đồng chí Lô Cư Nhất vẫn cứ chẳng hay biết gì, chỉ cảm giác là Lý Muội Dung làm sao dần dần xa cách với mình. Về sau cũng không biết xảy ra chuyện gì mà biết được việc này, Lô Cư Nhất giận dữ, chạy đến đánh cho Quản Nhất Minh một trận.
Từ đó, hai người trở thành oan gia đối đầu. Mà Quản Nhất Minh mượn thế lực của bố Lý Muội Dung. Sau đó không lâu bay thẳng lên mây, lại vứt bỏ Lý Muội Dung.
Để đền bù, Lý Muội Dung lại được gả cho em trai của Quản Nhất Minh là Quản Thanh làm vợ. Sinh ra Quản Phi nhưng thật ra là con của Quản Nhất Minh. Chẳng qua, Lô Cư Nhất vẫn vụng trộm chiếu cố Lý Muội Dung, có quan hệ nam nữ hay không thì tôi không rõ.
Chỉ có điều, chuyện này lại bị Quản Nhất Minh phát hiện ra. Từ đó ghi hận trong lòng. Vài năm sau, Quản Nhất Minh đã tìm được cơ hội. Lúc ấy Lô Cư Nhất đảm nhiệm chức cục trưởng cục xây dựng thành phố Hải Châu, bởi vì tòa nhà Hải Châu Nguyệt Lượng bị sập mà phải vào tù, cuối cùng bị chết ở trong tù.
Quản Nhất Minh lúc ấy đã là cán bộ cấp chính sở, người này đem giận dữ trút lên người nhà của Lô Cư Nhất.
Vẫn cứ đuổi tận giết tuyệt, muốn đem toàn bộ thân thích của Lô Cư Nhất bóp chết ở trên quan trường. Tuy nhiên, về sau Lô An Cương gặp được Vu Thăng, có đồng chí Vu Thăng che chở, Quản Nhất Minh muốn ra tay cũng khó khăn, dù sao hệ thống quân đội là hệ thống riêng, từ sau đó Lô An Cương đi theo Vu Thăng.
Tuy nhiên, có một cơ hội ngẫu nhiên rơi xuống. Tôi lúc ấy điều tra chuyện của Trương Thiên Minh, lại tra ra một ít chuyện của Vu Thăng.
Chu Thế Dã nói đến đây uống một hớp rượu, Diệp Phàm thì vẻ mặt chú ý.
- Vu Thăng lúc trẻ đã từng đã cứu một hòa thượng trên Ngũ Đài Sơn tên là Trí Dã. Có điều, người này bây giờ cũng là một cao thủ. Nghe nói, một cước có thể đá gãy cây to bằng cái bát ăn cơm. Đứa cháu họ xa của hắn tên là Chu Thanh, người này luyện vài chục năm công phu quyền cước cùng Trí Dã, cũng rất cao minh. Lúc ấy lí do tôi mất đi năm tên thủ hạ bộ đội đặc chủng, chính là Chu Thanh lén ra tay, dùng phi tiêu phi chết trước. Sau đó mới cho thuốc nổ nổ tung. Trương Thiên Minh với Vu Thăng lại không có liên hệ gì, Chu Thanh chỉ là cùng với con trai Trương Xuân của Trương Thiên Minh là bạn bè thân thiết mà thôi.
Chu Thế Dã nói đến đây thì dừng chủ đề lại.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm chỉ nói hai chữ
Cơm nước xong xuôi, Diệp Phàm gọi cho Túc Nhất Tiêu, Vương Triêu đến chỗ Trương Hùng. Lúc Diệp Phàm đem tin tức Chu Thế Dã cung cấp nói ra, mấy người trong phòng tâm tình đều rất nặng nề.
- Chẳng lẽ kẻ đầu sỏ sau màn chính là tư lệnh viên Vu Thăng, việc này quá kinh người.
Túc Nhất Tiêu vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Tôi một chỉ cảm thấy có một cao thủ, người này so với tôi lợi hại hơn nhiều. Chỉ là, người này cho tới bây giờ vẫn không thấy bóng dáng. Chỉ có thể cảm giác mà không thấy được người thật, chẳng lẽ người này chính là Trí Dã?
Vương Triêu nói.
- Chu Thanh đã bị bắt chưa vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Chu Thanh mất tích, tạm thời còn chưa tìm được.
Đặc phái viên của Thủ tướng Trần Hằng Phong nói.
- Người này là nhân vật mấu chốt, có lẽ, hắn sẽ biết được một ít chuyện của Trí Dã. Có điều, phải điều tra trọng điểm thêm Trí Dã.
Diệp Phàm nói. Quay ngươi nhìn Túc Nhất Tiêu, hỏi,
- Tập đoàn Dương Điền gần đây có chiều hướng gì hay không?
- Chiều hướng, nếu như nói chiều hướng khá lớn chính là đình chỉ hợp tác với Thủy Châu bên kia. Mà công ty khai thác mỏ ở Ngư Đồng vẫn khai thác bình thường. Quản Phi từ nước Mỹ trở về, nhìn không thấy khác gì. Chỉ là đi cà nhắc.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Giám sát biến thái, đồ chơi không có, lại để ý đi đường không bình thường.
Vương Triêu vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Tuy nhiên, các anh phải chú ý một chút. Tôi đang theo dõi Quản Phi đồng thời phát hiện ra một chuyện ngoài tình huống. Bên cạnh Quản Phi có một tên hòa thượng, vốn không biết hắn là hòa thượng. Chỉ là một lần ngẫu nhiên thấy hắn sửa sang lại đầu, mới biết được hóa ra là đội tóc giả. Người này không phải là từ Ngũ Đài Sơn đến chứ?
Túc Nhất Tiêu nói, nhìn Diệp Phàm và Vương Triêu, còn nói them:
- Hơn nữa, ảnh của anh và Vương Triêu bị Quản Phi treo trên tường dưới tầng hầm. Quản Phi mỗi ngày đều phải đến đâm mấy đao mới hả giận.
- Xem ra, trưởng ban Diệp, hai chúng ta thành đống cỏ khô rồi.
Vương Triêu còn có thể ha ha cười nói.
- Các anh phải cẩn thận một chút, Quản Phi hận các anh như thế. Có thể âm thầm ra tay hay không cũng khó nói, loại người như thế bây giờ đã không phải là một người bình thường, chuyện gì cũng có thể làm.
Trương Hùng nói.
- Lão Túc cũng chú ý điểm này, đừng làm cho bọn chúng phát hiện ra.
Diệp Phàm dặn dò.
- Không có việc gì, tôi rất cẩn thận. Gọi người khéo léo đi làm, cũng là trong lúc vô ý thấy một cao thủ. Nếu bàn về quyền cước hắn không được tốt lắm? Nhưng, về phương diện theo dõi, trèo tường thực là một cao thủ. Nghe nói tổ tiên của hắn trước kia là làm nghề "ba ngón".
Túc Nhất Tiêu thản nhiên nói.
- Trộm!
Vương Triêu lại có hứng thú, tuy nhiên, Túc Nhất Tiêu không chịu tiết lộ thân phận người này, Vương Triêu đành phải chép miệng buồn bực, bộ dáng như muốn bức hỏi lại thôi.
- Vương Triêu, trên đời này, mỗi người đều có bí mật. Bí mật này chính là mấu chốt sống còn của họ. Anh không phải cũng có rất nhiều bí mật giám đốc sở Túc Kê cũng không biết sao?
Diệp Phàm cười ha ha nói.
- Tôi hiểu, chỉ là hơi hiếu kỳ mà thôi.
Vương Triêu khẽ gật đầu. Nguồn:
Hai giờ qua đi, một người trẻ tuổi đi đến, đưa cho Trương Hùng một phần tài liệu. Hắn nhìn một lần lại đưa cho Diệp Phàm, cười nói:
- Theo tin tức điều tra sơ bộ được, 'Hồng Môn Tự' trên Ngũ Đài Sơn đích xác có một hòa thượng tên là Trí Dã.
Tuy nhiên, người này hình như tinh thần hơi thất thường. Cả ngày điên điên khùng khùng, nghe nói thường xuyên mất tích, mỗi lần đi là mười ngày nửa tháng.
Tất cả mọi người cho là hắn là kẻ điên, cũng không ai quản hắn. Có điều, Trí Dã mặc dù điên, nhưng bối phận rất lớn. Nghe nói còn là sư huynh đệ của chủ trì Trí Lâm.
Cho nên, có lúc Trí Dã làm chuyện điên cuồng khác người, ví dụ như, ở trong chùa ăn thịt chó uống rượu, những cái đó hòa thượng biết rõ thân phận của hắn dọa người, cũng không ai dám đi quản hắn.
Bởi vì, chủ trì Trí Lâm đều mắt nhắm mắt mở thì những người khác nào dám đi trêu chọc ôn thần này. Hồng Môn Tự ở Ngũ Đài Sơn tương đối có danh tiếng, chủ trì Trí Lâm đại sư là cao nhân một đời.
Ở phương diện phật pháp dưỡng sinh còn rất có thành tựu, nghe nói có mấy quan to cấp tỉnh hay cấp bộ nào đó vẫn thường xuyên đến Hồng Môn Tự cùng Trí Lâm đại sư tham thiền lý Phật, trò chuyện một chút về con đường Phật pháp dưỡng sinh vân vân….
Trí Lâm chẳng những phật pháp cao thâm, võ công lại càng tinh thâm. Dùng thuật ngữ quốc thuật mà nói, hắn là cao thủ tám đẳng. Ngay cả những ngành bí mật của quốc gia đối với hắn cũng đều rất tôn kính.
Trương Hùng nói đến đây, thần sắc hơi quái dị liếc nhìn Diệp Phàm. Bởi vì Diệp Phàm chính là cấp tám đẳng, gã nghĩ là có thể kiềm chế Trí Lâm.
- Xem ra, việc này còn có điểm khó giải quyết! Nếu như muốn động Trí Dã, khẳng định là phải lên tiếng chào hỏi với Trí Lâm. Bằng không thì, Trí Lâm vận dụng sức ảnh hưởng của hắn muốn gây chút phiền toái cũng rất đau đầu.
Diệp Phàm nhíu mày, không ngờ một tên hòa thượng lại là cao thủ tám đẳng.
- Ừ, hắn cũng không phải đại biểu cho một người. Mà là đại biểu cho một cái chùa, nói quá lên, là cả một tập đoàn hòa thượng. Nếu như chúng ta động đến Trí Dã, Trí Lâm sẽ làm khó dễ. Đoán chừng sẽ giật giây tất cả hòa thượng cả nước đi ra lý luận. Cái đội ngũ này cũng không phải là số lượng nhỏ, hơn nữa, nếu như ngay cả Thiếu Lâm tự cũng đứng ra, vậy thì càng đau đầu.
Trương Hùng lông mày nhíu lại tương đối chặt.