Tống Lệ Thu theo Cổ Hoài về sau được phân công Phòng Cán bộ , chắc chắn không có cái gì tốt cho chính mình. Quyền lực một khi bị mất, thì chức vụ hư danh dùng làm gì?
Buổi tối, mấy người cùng ngồi ăn cơm.
Vương Triều tức giận bất bình mắng:
- Con mẹ nó, lão Cổ Hoài đúng là đáng đánh, rõ ràng gây sức ép với người khác. Chúng ta có lẽ cũng nên làm gì đó. Nếu không, lão già này càng ngày càng điên cuồng.
- Tên đó làm như vậy, đơn giản là muốn gây ra mâu thuẫn giữa cậu và Lý Man Đầu. Đến lúc mọi việc càng không thể cứu vãn, y ngồi cười.
Túc Nhất Tiêu hừ nói.
- Việc này chắc Lý Man Đầu sẽ gây khó dễ.
Vu Chí Hải gật gật đầu.
- Phản kích, chắc chắn là muốn phản kích. Nếu y bất nhân, tôi cũng không thể nghĩa khí mãi. Tôi nghĩ, việc này không lâu nữa tổng giám đốc Lý sẽ biết. Đến lúc đó y hẳn là sẽ không trách tôi.
Diệp Phàm hừ nói, cùng Vương Triều chạm một ly.
- Có muốn chúng tôi ra tay thăm dò lão già kia không, tôi không tin là y không có một chút tật xấu.
Túc Nhất Tiêu cười gượng một tiếng, nhìn Vu Chí Hải một cái nói:
- Việc này nếu ông anh có thể cho mấy người cấp dưới thân cận bí mật ra tay, cũng có thể tìm ra chút gì đó. Tuy nói căn bản không đủ sức làm lay động Cổ Hoài nhưng cũng khiến y khó chịu một chút. Về sau truyền ra ngoài sẽ là tin không tốt, Cổ Hoài bị ủy ban kỷ luật hỏi qua ha ha.
- Đúng đúng đúng. Cổ Hoài nếu không có chuyện, không thể cam đoan bà xã y và người trong nhà y không có chuyện gì sao? Chỉ cần điều tra ra, Cổ Hoài ít nhất cũng chịu ảnh hưởng vì điều này, chắc chắn mặt mũi cũng không tốt.
Vương Triều gật đầu nói.
- Không ổn, nếu chúng ta có căn cứ chính xác là Cổ Hoài, đương nhiên lập tức ra tay, không nể tình chút nào. Nếu bởi vì một chút việc nhỏ mà làm ầm ĩ, thì không có ý nghĩa gì. Ngược lại, làm cho các cán bộ khinh bỉ tôi. Làm lãnh đạo người nào có thể nói mình trong sạch hoàn toàn? Nói lão Túc đi, có phải không?
Diệp Phàm nói nhìn Vu Chí Hải một cái, nói:
- Việc này để ông anh ra mặt cũng không tốt, Cổ Hoài dù sao cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hơn nữa người phân công quản lý Ủy ban kỷ luật Diệp Đông cũng không dễ chịu. Hai người đều là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đồng điện vi thần, không thể rõ ràng như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Túc Nhất Tiêu vừa nghe, hơi giật mình, nghĩ đến việc lẳng lơ cùng phụ nữ ở Ma Xuyên kia lập tức ngậm miệng lại. Trái lại Vương Triều định nói nhưng cuối cùng không hé răng.
Vu Chí Hải ngược lại cười nói:
- Nếu có thể thực sự điều tra ra việc gì trên đầu Cổ Hoài, tôi không ngại ra tay, y có thể làm gì tôi?
- Thôi vậy, tôi có cách khác.
Diệp Phàm cười thần bí.
Gần một ngày sau, Lý Man Đầu gọi điện thoại tới nói:
- Trưởng ban Diệp, việc này Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy làm được rất tốt. Hơn nữa còn liên lụy đến cậu, ngại quá. Tuy nhiên, Lý Man Đầu tôi sẽ không dừng tay như vậy, nếu Cổ Hoài hướng về phía tôi. Tôi tuy chỉ là một thương nhân như là một người cứng rắn không để mặc y gây khó dễ.
- Ha ha, lãnh đạo Ban có suy nghĩ khác, tổng giám đốc Lý nếu có thể hiểu thì rất tốt.Tuy nhiên, tôi hiện tại đã không được phân công quản lý Phòng cán bộ , tổng giám đốc Lý nếu có ý kiến thì không cần hỏi tôi. Không đúng vị trí thì không bàn chuyện đó, có phải không? Còn chuyện điều chỉnh công tác của tôi, không liên quan đến Lý Sâm.
Diệp Phàm khuyên nhủ, kỳ thực là thầm kích Lý Man Đầu.
- Đừng nghĩ thế, việc này tôi sẽ sớm hỏi thăm rõ ràng. Nghe nói chính là vì chuyện của Lý Sâm mà cậu và lão già kia xảy ra tranh chấp.
Việc này đã truyền khắp Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, không có gì là bí mật. Còn làm như thế nào là việc của tôi, Trưởng ban Diệp cứ yêu tâm, tuyệt đối không xúc phạm đến anh.
Tôi tuy nói chỉ là người làm ăn, nhưng không hoa mắt. Ai là bạn, ai là đối thủ tôi phân rõ ràng.
Nói ngay Trưởng ban Diệp đi, chính là một người mà Lý Man Đầu tôi coi là bạn. Buổi tối tôi làm chủ, chúng ta gặp nhau một chút thế nào?
- Cảm ơn tổng giám đốc Lý đã tín nhiệm tôi. Tuy nhiên gần đây bận, chuyện vị trí mấy Chủ tịch bên doanh nghiệp nhà nước còn chưa được điều chỉnh xong, đã kéo dài không ít ngày. Như vậy đi, hôm nào tôi làm chủ.
Diệp Phàm cười nói, lúc này đương nhiên không thể ngồi cùng một chỗ với Lý Man Đầu, làm cho Cổ Hoài có suy nghĩ là đang kết hội.
- Chủ tịch doanh nghiệp nhà nước? theo lý thuyết thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy các cậu sắp xếp cấp bậc Chủ tịch tương đối cao. Người như vậy ở tỉnh ta khá nổi tiếng. Nếu Trưởng ban Diệp có thể tin tưởng tôi, có thể nói cho tôi nghe một chút đi. Đối với các công ty này, tôi thật ra có biết một chút bí mật.
Lý Man Đầu nhiệt tình lên.
- Ha ha, xem chừng anh đã nghe nói qua, Tổng giám đốc nhà máy thuốc lá Hải Châu Vi Đạt Minh về hưa, còn có tập đoàn Phong Mậu Lâm Đồng cũng nghỉ. Cấp bậc của hai Chủ tịch công ty này đều là cấp cán bộ Phó giám đốc Sở.
Diệp Phàm cười nói, cũng không giấu diếm việc gì. Việc này trong các công ty ở tỉnh thành không phải là tin tức gì.
Chức danh hai Chủ tịch công ty đã khuyết gần nửa năm, người chọn thật ra không ít, vẫn không quyết định được. Gút mắc trong đó Diệp Phàm cũng không rõ ràng lắm, có lẽ Lý Man Đầu là người làm ăn, nói không chừng cũng kết giao với bọn họ.
- Là lão Vi và lão An, hai người này trước kia tôi đã uống rượu vài lần. Lần trước hai ông anh đều nói đến chuyện về hưu, nói là có thể về nhà bế cháu an hưởng tuổi già.
Lý Man Đầu cười nói, quả nhiên là biết hai người.
- Xem ra, Lý Man Đầu thật sự biết hai người họ?
Diệp Phàm cười nói.
- Đương nhiên biết, lúc ấy cùng lão Vi uống rượu thường xuyên có một người đàn ông trung niên là Mã Tân Phong. Tôi nhớ rõ vài lần uống rượu y đều mang theo người này, sau mới biết chính là Phó giám đốc thường trực nhà máy thuốc lá Mã Tân Phong.
Lý Man Đầu thuận miệng nói.
- Mã Tân Phong, là có người này.
Diệp Phàm nói.
- Phỏng chừng lão Vi rất vừa ý y, có một ngày uống rượu, trên bàn không ngờ giải thích cho Mã Tân Phong vì sao có thể quản lý nhà máy thuốc lá, sao có thể chào đón mê hoặc. Chúng tôi nghe đều cười, tuy nhiên, Mã Tân Phong rất cung kính với lão Vi. Có phải lão Vi đề cử Mã Tân Phong, mà có người khác lại ra tay?
Lý Man Đầu hỏi.
- Nhà máy thuôc lá là chỗ kiếm được tiền, các đồng chí cạnh tranh khá nhiều. Ví dụ như Phó tổng giám đốc tập đoàn Vân Tháp Tằng Chí Cương cũng muốn đến nhà máy thuốc là Hải Châu.
Diệp Phàm nói.
- Y đương nhiên muốn đi, tập đoàn Vân Tháp nửa chết nửa sống, nghe nói sắp xụp đổ. Mà Chủ tịch nhà máy thuốc lá Hải Châu muốn đi, Tằng Chí Cương năng lực cũng không được tốt lắm. Tuy nhiên, thế lực sau lưng cũng rất cứng. Nghe nói sau lưng y cũng là người có tiếng nói ở Ban tổ chức cán bộ Trung ương.
Lý Man Đầu hiểu rõ tận đáy.
- Tôi cũng có chút buồn, cán bộ chung quanh vốn không phải do tôi quản lý. Nếu Tằng Chí Cương đã chuẩn bị ở phía sau như thế, sau lại không được quyết định?
Lúc này Diệp Phàm thật sự nghi ngờ, theo lý thuyết Tằng Chí Cương với chỗ dựa vững chắc như vậy, đã sớm quyết định xuống, sao lại kéo dài hơn nửa năm?
- Ha ha, Tằng Chí Cương vừa có hậu trường phía sau nhưng Mã Tân Phong cũng không yếu.
Lý Man Đầu cười nói.
- Mã Tân Phong có người nào chống?
Diệp Phàm cảm thấy việc này có chút manh mối.
- Việc này rất bí mật, tôi cũng là vô tình phát hiện ra. Có lần đến khách sạn Shangri-la uống rượu, lúc đó chiêu đãi vài người khách. Trong khi uống rượu có đi vào nhà vệ sinh. Chính lúc đó chúng tôi nghe được Quản Nhất Minh đang đi vệ sinh vừa nói một chút chuyện thú vị, cố ý nghe chính là Mã Tân Phong. Tôi nghe xong thiếu chút nữa nôn, ha ha
Lý Man Đầu cười.
Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu, hóa ra người đứng sau Mã Tân Phong là Quản Nhất Minh. Mà phía sau Tằng Chí Cương lại là người có phân lượng ở Ban tổ chức cán bộ Trung ương. Hai người âm thầm ganh đua, chuyện nhà máy thuốc lá vì thế ngày càng phức tạp.
Xem ra Phượng Quốc Hưng cũng đứng giữa khó xử, không thể đắc tội với người của Ban tổ chức cán bộ Trung ương, nhưng Quản Nhất Minh cũng không thể để ra một bên.
Cho nên, việc này Tống Lệ Thu giải quyết không được, Phượng Quốc Hưng cũng không giải quyết được. Có lẽ Cổ Hoài người của Ban tổ chức cán bộ Trung ương kia cũng đã có lời, mà quan hệ giữa Quản Nhất Minh và Cổ Hoài cũng có. Cho nên, việc này y cũng không giải quyết được. Cuối cùng là kéo dài đến hiện tại.
- Thì ra là thế, thảo nào kéo dài đến tận giờ.
Diệp Phàm nói, hỏi tiếp:
- Vị ở Ban tổ chức cán bộ Trung ương là ai, tổng giám đốc Lý có biết không?
-Nghe nói là Cục trưởng gì đó, cũng là làm về cán bộ như các cậu. Tuy nhiên, người này họ Tằng, tôi nghi ngờ người này là thân thích của Tằng Chí Cương. Nếu không sao có thể trùng hợp như thế. Cậu ở Ban tổ chức cán bộ, hỏi thăm một chút có lẽ có thể điều tra ra.
Lý Man Đầu nói.
- Cảm ơn.
Diệp phàm nói, thật sự có chút cảm kích Lý Man Đầu.
- Còn nói đến tập đoàn Phong Mậu, tổng giám đốc An trước đây cũng không tồi. Lợi nhuận và thuế của Tập đoàn Phong Mậu ở tỉnh ta khá cao, tập đoàn này có nhiều công ty con, ví dụ như đóng tàu, may, bất động sản bọn họ đều có đề cập đến.
Tổng tài sản của Tập đoàn không dưới tỷ. Tập đoàn Khách Đô của chúng tôi so với họ chỉ là nhi đồng. Lão An nghe nói trước kia là do Chủ tịch tỉnh Uông ủng hộ đi lên, mà tập đoàn Phong Mậu còn có thân phận đặc thù.
Khi khởi công, Phí Nhất Hoàn của nhà họ Phí ở Bắc Kinh có đến cắt băng khánh thành. Đương nhiên, mấy năm trước Phí Nhất Hoàn lúc đó cũng không phải là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trung ương mà là Phó Chủ tịch thường trực của tỉnh Việt Đông chúng ta.
Việc này nghe cha tôi nói chuyện phiếm mà biết. Cuối cùng như thế nào tôi cũng không tõ lắm.
Lý Man Đầu cười nói.
Sau khi buông điện thoại, trong lòng Diệp Phàm có chút cảm giác xót xa. Không thể ngờ vấn đề Chủ tịch của hai công ty mà làm người ta hao tổn tâm trí như thế.
Đặc biệt Tập đoàn Phong Mậu không ngờ liên quan đến Phí Nhất Hoàn của nhà họ Phí. Khó trách Cổ Hoài cũng không tránh kịp, đem vấn đề cán bộ này chuyển cho mình. Mẹ kiếp, đây đơn giản là đem nướng hắn trên than. Diệp Phàm tức giận.
Trở về điều tra một hồi, rốt cuộc phát hiện cán bộ Cục Ban tổ chức cán bộ trung ương, cũng gọi là Cục cán bộ nhà nước cơ quan Trung ương, phó cục trưởng thường trực là Tằng Thiên Tín, xem ra chính là người này.
Vì thế, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Kiều Viên Viên cười nói:
- Viên Viên, em nhờ người quen hỏi một chút về Phó cục trưởng thường trực của cục Ban tổ chức cán bộ Trung ương Tằng Thiên Tín xem người này thế nào?
- Y gây với anh nữa?
Điều đầu tiên Kiều Viên Viên nghĩ đến là việc này.