- Anh đi đi!
Cô gái đeo mắt kính Cố Phượng Minh lèo nhèo một tiếng, rồi thét lên rất to. Biết Tề Thiên đi ra từ
Báo Săn. Muốn chơi y ư, trừ khi người nhà họ Cố muốn biến mình thành những bao cát.
- Diệp Phàm, tao nhớ mặt mày rồi đấy!.
Cố Nhất Vũ đột nhiên mở lời, mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Ha ha, lần trước ngồi lì ở cục mà vẫn chưa đủ đúng không Cố Đại không vậy?
Diệp Phàm nhếch mép cười một cách bí ẩn. Câu nói đó đã chạm trúng nỗi hận thù của Cố Nhất Vũ.
Lần trước, vì chuyện của Mai Phán Nhi mà đã ẩu đả ngay hội sở Hoàng Thị, kết quả là một mình Cố Nhất Vũ đã bị Lô Vĩ bắt giam vào cục Thủy Châu mấy tiếng liền, đúng là mất mặt vô cùng. Diệp Phàm đúng là bình nào chưa mở thì nâng bình đó.
Mặt Cố Nhất Vũ khi ấy từ màu gan lợn nướng chuyển thành màu khoai lang nướng.
- Núi không chuyển thì nước chuyển, rồi có một ngày sẽ lại chạm mặt nhau, mày sẽ phải nếm quả của Cố gia chúng tao.
Cố Nhất Vũ nhếch mép, hằn giọng nói.
- Qủa của Cố gia chắc chắn sẽ đắng chát, tao không có hứng thú mấy đâu.
Diệp Phàm cười nhạt. hắn ta nhỉnh vai, ưỡn người ra vẻ ta đây đi lại một lượt, hằn giọng mà nói:
- Đương nhiên là nếu bọn bay thích, thì tao sẵn sàng chuẩn bị hái quả cho. Đừng nói là hái quả, tới hái cả quả đào trong vườn Cố gia cũng được tất, cáo từ! Các vị, hãy từ từ mà thưởng thức quả nhé!
Sau khi nói xong hắn mở rầm cửa một phát rồi bỏ đi, Tề Thiên đương nhiên là cũng bỏ đi theo.
- Anh à, tại sao không hạ tên kiêu ngạo, ngông cuồng kia đi cơ chứ?
Một thanh niên hô lớn.
- Hò hét cái khỉ gì ở đây! Sau này tao ắt sẽ tự có cách trừng trị hắn. Trước mắt, việc điều chỉnh cấp cao ở Nam Phúc đang trong thời kì then chốt, chúng ta không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu Tề Chấn Đào mà xía vào thì rắc rối to đó, tất nhiên là trong vụ này Tề Chấn Đào chẳng có vai trò lớn lao gì cả đâu. Nếu như trên đó có người của chúng ta xuống thì tới khi ấy tao sẽ để chúng biết uy lực của Cố gia chúng ta ở phía Nam kinh thành!
Khi Cố Nhất Vũ thốt ra những lời vừa, tay xiết lại kêu lên răng rắc.
- Cậu muốn tôi đi làm thuyết khách à?
Diệp Phàm lườm ngược Tề Thiên một phát rồi hỏi.
- Haha, cũng không phải là thuyết khách gì cả. Anh đi làm mối có khi lại hay.
Tề Thiên cười phá lên một tiếng.
- Em Mai với cậu sao rồi. Nói thật với tôi đi xem nào? Diệp Phàm hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cũng ổn.
Tề Thiên gật đầu, đưa mắt nhìn Diệp Phàm, rồi nói tiếp:
- Lần trước sau khi từ Hàn Quốc trở về bọn em cũng có chút cảm tình với nhau, lâu dần, bọn em cũng nhiều lần cùng đi dạo phố cùng nhau. Anh phải biết rằng là cô ấy chưa bao giờ đi dạo phố với ai cả, hơn nữa cô ấy cũng không muốn làm Báo Săn nữa.
- Được, nếu cô ấy đã quyết định đi lấy chồng, thì cũng đành phải thôi làm Báo Săn. Đàn bà con gái làm những việc như vậy có vẻ không thích hợp cho lắm.
Diệp Phàm gật gù tỏ vẻ đồng ý, liếc nhìn Tề Thiên rồi cười nói:
- Thằng ranh này được phết đó, tôi nghe Thiên Kiệt nói rằng trước đây cô nàng Mai này sống chết cũng phải làm Báo Săn, thế mà bây giờ lại quay phắt đòi rút lui, cậu quả là có sức hút không nhỏ đâu thằng em.
- Hì hì, anh cũng nên xem lại xem thằng em này là người như thế nào chứ?
Tề Thiên cao ngạo nghểnh mặt lên trời, Diệp Phàm lúc này lại toát mồ hôi hột vì xấu hổ, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với người anh em, lúc đầu vì chữa trị cho Mai Diệc Thu mà hắn đã trót ngắm qua thân thể của cô gái đó mấy lần.
Nhưng khi đó cả người hắn cứ mơ màng, may mà hắn chưa làm chuyện gì đáng hối hận. Thôi coi như là hắn làm bác sĩ một lần đi.
Không có Mai Diệc Thu phiền phức nữa, trong lòng Diệp Phàm cũng thoải mái hơn nhiều. Đương nhiên là chuyện này tuyệt đối không thể cho Tề Thiên biết, nếu không cho dù là anh em ruột, thì trong lòng y cũng sẽ rất căm tức.
Sự thực trong Báo Săn khi bị thương do tấn công, thì chỉ chú tâm chữa trị vết thương, chứ cũng không để ý tới đó là ai cả, chỉ cần đầu óc không nghĩ bậy bạ thì cho dù nhìn tới mấy lần cũng có sao đâu.
Không lâu sau, Mai Diệc Thu đã hẹn Tề Thiên ra ngoài. Khi vừa nhìn thấy Diệp Phàm, ánh mắt Mai Diệc Thu bỗng để lộ tâm trạng ngại ngùng khó tả, nhưng rồi cười trừ nói:
- Không ngờ là Trưởng ban Diệp cũng tới đây cơ à.
- Sao, tôi làm bà mai cho hai người được chứ?
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Anh…làm bà mối…
Mai Diệc Thu suýt chút nữa thì bị nghẹn tới cổ, mắt chăm chăm nhìn Diệp Phàm một hồi lâu. Quay ngoắt đi rồi cười lớn:
- Tề Thiên à, hình như em vẫn đồng ý lấy anh cơ mà. Anh xem đấy, việc vẫn chưa đâu vào đâu, thế mà anh đã đi rao khắp nơi rồi, có phải anh muốn em không lấy được chồng, rồi sau đó anh chờ sẵn để nhặt lấy đúng không?
- Diệc Thu à, anh nào dám cơ chứ, chẳng phải là đã bàn xong rồi hay sao? Cuối năm nay, em sẽ tới ra mắt nhà anh mà. Hơn nữa, cái kia anh cũng là rồi, em thấy đó?
Tề Thiên mang bộ mặt đáng thương, con người lập tức cũng nhu nhược hẳn.
Diệp Phàm thấy vậy muốn phì cười, vụ này thật đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn. Tề thiếu gia ở cái tỉnh Nam Phúc này hò hét thế nào giờ lại như thế. Xem ra thì đàn ông cũng có lúc cũng rất đáng thương.
Ngay sau đó, hắn bèn liếc mắt một cái, trêu ghẹo:
- Thằng em à? Cậu đã làm cái quái gì vậy? Chắc không phải cậu đã bê nước rửa chân cho cô nàng Mai rồi đấy chứ?
- Em... việc này.... haizz...
Tề Thiên bỗng dưng bẽn lẽn ấp úng y như một cô gái.
- Người anh em, chắc cậu sẽ không bê nước rửa chân đâu nhỉ?
Diệp Phàm trừng mắt, liếc nhìn Tề Thiên, không ngờ rằng những lời nói đùa của mình lại làm Tề Thiên thành ra như vậy, có lẽ Tề Thiên đúng là đã làm chuyện đó thì phải.
Mai Diệc Thu chẳng nói chẳng rằng, nhưng có vẻ hơi chú ý tới hai tên đó. Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng:
- Tề Thiên à, anh nên thú thật đi, Diệp Phàm dù gì cũng là anh của anh, là người một nhà, có gì phải mất mặt cơ chứ?
- Bê rồi!
Tề Thiên gằn hai chữ. giống như nặng ngàn cân, Diệp Phàm đang vô cùng bất ngờ thì y kịp thời lên tiếng giải thích rằng:
- Khi đó là do Diệc Thu bị thương nên em mới làm việc đó vài lần mà thôi, cũng chỉ là vì muốn an ủi cho cô ấy bớt đau mà thôi.
- Haha, chỉ vài lần ư, đủ rồi đó.
Diệp Phàm cố cười gượng gạo, liếc sang nhìn Mai Diệc Thu, và nói:
- Thế nào, để thằng anh làm mối như tôi, cô đồng ý chứ?
Thằng em tôi tới cái việc bê nước rửa chân cho cô cũng đã làm rồi, chả nhẽ đó lại không phải là thành ý của nó? Vả lại, Tề Thiên cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi, sắp rồi còn đâu, làm cái thằng đàn ông, đúng là sống thật không dễ dàng gì, hôm nay, tôi nhất định phải tới thăm Tề gia một chuyến?
- Không đi được! Quá sớm đó!
Mai Diệc Thu quyết không nể mặt hắn, kiên quyết lắc đầu không đồng ý.
- Ôi bà cô của anh ơi, anh phải làm thế nào thì em mới chịu đi, chả có nhẽ em còn muốn thằng Tề Thiên phải quỳ trước phố?
Tề Thiên suýt chút nữa thì kêu lên.
- Như vậy đi, thế cũng được, em thích thế.
Mai Diệc Thu liếc mắt nhìn Tề Thiên, vênh mặt lên giống như một cô Công chúa nổi loạn.
- À đúng rồi, đừng có mà quên mua bông hoa hồng đấy nhé!
Những lời này của Mai Diệc Thu khiến ngay cả Diệp Phàm cũng bị choáng, hai tên đứng ngây ra đó như sắp hóa đá, trong lòng không ngớt rủa thầm, bà cô này khó chiều quá.
Diệp Phàm đột nhiên dần ngưng cười, và nói rằng:
- Không đi thì thôi, tôi không làm được mối cho nhà họ Mai, thì làm mối cho nhà họ Cố vậy?
- Tên họ Diệp kia, anh có ý gì thế?
Mai Diệc Thu bỗng trở nên dữ dằn.
- Có ý gì, có biết là vừa nãy tôi và Tề Thiên từ đâu tới không?
Diệp Phạm cười nhạt.
- Từ đâu tới ư, chả nhẽ Tề Thiên còn dám đi xem mắt?
Mai Diệc Thu cười nhạt mà nói, anh Tề Thiên đang vã cả mồ hôi hột, có vẻ như chả dám lên tiếng nhỉ, đôi chân kia sao cứ run lên như vậy kìa.
Đứng vững vào người anh em, hoa thơm cỏ lạ thiếu gì cơ chứ. Ban nãy mẹ cậu chả phải muốn cậu đi tới xem mắt em Phượng Minh nhà họ Cố ở sở Hoàng thị hay sao? Sợ cái quái gì cơ chứ? Là một thằng đàn ông, dám làm thì phải dám chịu.
Diệp Phạm vỗ ngực ra oai, kích cho Tề Thiên.
- Điều đó có đúng không anh Tề Thiên?
Mai Diệc Thu liếc nhìn Tề Thiên với vẻ mặt ðáng sợ, bộ mặt ấy làm Tề Thiên lo nhất. Vì y biết rằng, Mai Diệc Thu lúc đó đã nổi cơn tam bành.
- Anh đừng nhắc tới nữa, thằng em này cầu xin anh đấy.
Tề Thiên tí nữa thì hét lên.
- Đừng có mà sợ, có anh ở đây, cô em họ Mai kia không làm được gì đâu!
Diệp Phàm lên tiếng một cách quả quyết, trong lòng không chút đắn đo.
Đi xem mặt thì có làm sao cơ chứ?Anh lúc nào cũng cầu xin em tới thăm nhà anh, nhưng em đâu có chịu, chả nhẽ em không muốn cho mẹ anh được xem mặt em.
Mẹ đã già rồi, rất mong sớm có cháu bế. Anh cũng không còn trẻ nữa, tận hiếu với mẹ là việc anh phải làm.
- Hơn nữa, anh nhờ đại ca làm mối cho mình, là vì coi trọng nhà họ Mai. Vả lại, Thiên Kiệt lại còn là đồ đệ của anh ấy, điều này chứng tỏ đã thân nay còn thân hơn sao!
Nhờ ánh mắt cổ vũ hết lòng của Diệp Phàm, cuối cùng thì Tề Thiên cũng lấy lại được tinh thần, ngẩng đầu lên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Mai Diệc Thu. Có điều là, sau khi nói xong, Tề Thiên có vẻ vẫn chưa đứng vững hẳn, vẫn phải dựa nhờ vào Diệp Phàm. Mục đích chủ yếu là muốn ngăn không cho con sư tử Hà Đông kia sôi máu vì tức giận.
- Ha ha ha…
Mai Diệc Thu đột nhiên phá lên cười khanh khách, cười ngả cười nghiên, tới nỗi mà chiếc lưng nhỏ của ả như sắp gẫy gập.
Cô nàng cười tới nỗi chảy ra cả nước mắt, khiến cho Diệp Phàm cùng Tề Thiên cảm thấy trong lòng có chút bất an. Hai tên này đã cố chấn tĩnh lại bản thân, quay ra chau mày nhìn lẫn nhau, luôn trong tư thế chuẩn bị chạy thoát. Đấu với Mai Diệc Thu có gì hay ho cơ chứ, chỉ có mất mặt hơn thôi.
Vợ của anh em mình mà lại, tuyệt đối không thể đánh được.
Cái chuyện làm mọi người phải rơi mắt kính đã xảy đến rồi. Mai Diệc Thu đột nhiên giống như là thay đổi tính cách vậy. Bỗng dưng cười nói đon đả, ưỡn ẹo bước ra chỗ Tề Thiên.
Lúc này, Mai Diệc Thu trong chiếc váy dài trông thật giống một thục nữ xuất thân nơi kinh thành. Có ai dám nói rằng cô nàng này đã từng mồm ngoác đòi cạo lông chỗ đó của Trư ca chứ.
- Làm…làm gì…
Tề Thiên ấp úng hỏi, rồi lại nép người về phía sau Diệp Phàm.
- Tề Thiên, anh cuối cùng cũng đã mạnh mẽ hơn một chút rồi. Anh sợ gì cơ chứ, em là bạn gái của anh, hãy thể hiện sức mạnh khí chất của một thằng đàn ông ra đi nào, Mai Diệc Thu này luôn thích những người đàn ông ra dáng như vậy. Nếu anh vẫn bực tức thì thậm chí có thể ra tay tát em vài cái để nguôi giận. Hãy thể hiện mình đi, em sẽ không giận anh đâu.
Mai Diệc Thu đưa tay giữ lấy Tề Thiên, dịu dàng nói với y những điều này.
Cô nàng này chả nhẽ lại không biết tự trọng, tự dưng lại bảo Tề Thiên tát cô… Diệp Phàm lúc này bỗng run lẩy bẩy, lẩm bẩm nói liệu có phải Mai Diệc Thu sinh ra đã thích bị ngược đãi.
- Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!
Tề Thiên nói lớn một tiếng, liếc nhìn Diệp Phàn rồi nói tiếp:
- Bà mối này không định dẫn đường sao?
- À đúng!
Diệp Phàm trả lời dứt khoát rồi ra mở cửa xe.
Nhưng, Mai Diệc Thu lại chạy tới thẩm mĩ viện rất lâu, khiến cho Diệp Phàm và Tề Thiên giống như những con ngỗng hút tới bảy, tám điếu thuốc lá mới chờ được tới lúc cô Mai trang điểm xong.
Lúc cô nàng bước ra đã khiến hai gã mắt sáng bừng lên, Diệp Phàm khi đó không ngớt khen ngợi:
- Bàn tay của thiên nhiên thật khéo khi làm nên cảnh tượng thanh thủy xuất phù dung này!
Thật không ngờ, vẽ qua loa vài đường mà lại có thể vẽ nên một vẻ đẹp hoàn toàn khác thế này.
- Vợ em mà, đương nhiên rồi.Haha!
Tề Thiên khoe khoảng và cười một cách đầy sung sướng. Nhìn thấy Mai Diệc Thu như vậy, hắn chỉ muốn nuốt chửng ngay lập tức thôi.
- Ứ ừ, chưa phải là vợ, chỉ là bạn gái thôi, anh phải rõ ràng chứ, đừng có đi rêu rao khắp nơi đó.
Mai Diệc Thu trợn trừng đôi mắt dữ tợn lên, hằn giọng nói.