Mặt Đình Hồng hình như người Ấn Độ, mũi có đeo trang sức. Yêu Nguyệt cũng giống như là người Anh, tóc màu nâu nhạt. Ngược lại Tình Vũ giống như người Hàn Quốc, dịu dàng nho nhã và thanh lịch. Phong Diễm chắc chắn là người Nga, nhìn dáng người là biết ngay. Tuy nhiên, dáng ai cũng cao gầy, sắc mặt thông minh, bộ ngực tuyệt đối hạng nhất, không thua B.
Có phải long hay không không ai biết. Hai bầu ngực lớn làm bên dưới của đa số tú tài, tri phủ hay thương nhân rục rịch ngóc đầu dậy, đoán chừng cái đàn ông bên dưới hẳn có tám phần đều đang cử động.
Bởi vì, gã bất nhã kia đều vểnh, cho nên, được ấn xuống để không bị người ta nhìn thấy ngượng ngùng. Tuy nói đều hóa trang, nhưng có thể đến đây đều là nhân vật giàu có nổi tiếng, mặt mũi dù sao cũng phải giữ gìn. Hơn nữa, đóng giả cái gì cũng có đến người đồ tể bán thịt cũng có người chọn. Thói đời là như vậy.
Diệp Phàm cũng đè, đột nhiên nghe một giọng quen thuộc, nói: - Ngài cũng tới rồi.
Diệp Phàm nghiêng đầu vừa thấy, phát hiện là con trai lớn của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nam Cung Hồng Kông Cung Hồng Sách, Nam Cung Cẩm Thần. Cứ cho bọn họ hóa trang, nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm hóa trang cái gì cũng có thể thoát được.
Nhớ rõ lúc ấy mình đã cứu mạng y. Hơn nữa, sau vẫn chính mình đã ra tay dùng thuật châm cứu cứu y. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Không thể tưởng tượng được là Thần công tử.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Nhìn thấy bên cạnh còn có một người, không phải Nam Cung Phi Thanh thì là ai?
Người này là em họ của Nam Cung Cẩm Thần, trước kia thừa dịp Nam Cung Cẩm Thần hôn mê muốn đoạt quyền, cuối cùng Nam Cung Cẩm Thần được chính mình cứu tỉnh.
Người này hẳn là ghi hận trong lòng. Tuy nhiên buổi tối có chút kỳ lạ. Nam Cung Phi Thanh hình như đã quên chuyện kia. Không ngờ vẻ mặt thân thiết, còn mỉm cười kính rượu hắn. Về việc cấp bậc lễ nghĩa dù sao cũng phải làm, cho dù không thể nào thích người này, Diệp Phàm cũng cùng y cụng một ly.
Hai bên hàn huyên vài câu lại trở lại bàn của chính mình.
Tứ đại tú nữ trên sân khấu biểu diễn tuyệt kỹ sở trường, cũng không mất sự tao nhã. Hơn nữa, tuy nói rất mập mờ nhưng cũng không cũng không có trình diễn tình dục trắng trợn. Ví dụ như thoát y hay gì đó.
Tề Thiên chắc là nghẹn vì sắp tiến vào cuộc đấu tranh kết hôn. Không ngờ cùng một đội viên tai to mặt lớn có mũ viên ngoại ra giá tú nữ, tranh chính là Yêu Nguyệt, cô bé người Anh.
- Hiện tại Tài tử Tề đã ra giá đến vạn lượng, xin hỏi Trương viên ngoại còn muốn tăng giá không?
Mụ mụ dưới sự cổ vũ của mọi người nói.
Tại đây chữ tiền đã thành hai, nói đến tiền chính là hai ý tứ. Đương nhiên không thể so sánh với tiền trong thời xưa.
- Năm vạn lượng tính cái rắm, bố mày ra vạn lượng.
Trương viên ngoại hình như tức giận, miệng đưa ra giá dọa người. Chính Diệp Phàm cũng phải chớp mắt, dùng vạn lượng đổi lấy cô bé người Anh thật sự là một khoản kinh phí lớn.
- Trương viên ngoại thật tinh mắt, Yêu Nguyệt của chúng tôi là một tay trống nóng bỏng của đội nhạc Jazz của Anh. Để cô đến phòng chăm sóc ngài một phen, tình cảm nóng bỏng kia chắc chắn sẽ làm ngài thích thú, ha ha…
Mụ mụ cười tủm tỉm nói, sắc mặt khó coi nhìn Tài tử Tề một cái, hỏi:
- Tài tử, còn tăng giá không?
- Cái này….
Tề Thiên nói nhỏ một câu, còn sờ soạng phía dưới, dáng vẻ rất khó chịu.
- Chơi không chịu nổi thì không chơi, không có bản lĩnh còn đấu cùng viên ngoại, chơi cái gì. Một tú tài nghèo còn dám gọi là tài tử. Tài tử sẽ nghèo như thế sao? Tất cả đều loại xấu, chỉ có đọc sách, cao cái rắm.
Trương viên ngoại kia nhìn Tề Thiên như con chim non, không ngờ cao giá, ăn nói ngông cuồng. Ai ở trường hợp này cũng không lưu tình chút nào. Cái gì là nho nhã, lịch sử mất hết, bày ra toàn bộ là sự thật giàu có. Cái muốn đạt được chínhh là thoải mái mà chơi. Vì chính cái đó mà toàn bộ mặt nạ đều đánh rơi, trở về tự nhiên, trở về trước đây thôi.
- vạn.
Tề Thiên đột nhiên lên tiếng,
- Tăng giá, tăng giá, Viên ngoại sao có thể thua bởi một tài tử nghèo.
Dưới khán đài mấy chục người đều điên cuồng la hét.
Tiếng chén đĩa vang lền ầm ĩ, trong phòng sôi sục tinh thần quần chúng. Dường như cùng tấu một khúc hòa âm. Trường hợp này, sẽ kích thích nhiệt huyết. Sau này người ta sẽ nhớ đến.
Diệp Phàm thậm chí nghi ngờ, trong đội ngũ khách này có người của Đào Nguyên sơn trang đóng giả. Nếu không, sao có đến bốn năm mươi người đến đây tiêu khiển, chỗ này giá trên trời, có mấy người có thể chịu được. Đương nhiên, không ngoại trừ có thật nhiều đàn ông muốn khoản này.
- Người này, người ta bỏ cha bỏ quyền, cậu không ngờ bỏ tiền. Không qua được tiền chính là ngu ngốc.
Diệp Phàm có chút cảm thán, lắc lắc đầu, nghĩ đến sáng mai Tề Thiên tỉnh dậy, nghĩ lại chuyện này với bộ dạng hối hận đã muốn cười.
Hạ Hải Vĩ sớm nhíu mày, giơ tay lôi tay áo tài tử rộng thùng thình của Tề Thiên, ý nhắc nhở y đừng ham mê.
Tuy nhiên, Tề Thiên vẻ mặt hết sức bình tĩnh, căn bản là không thay đổi.
Ma ma dáng vẻ thướt tha hô:
- Cái vị, các tiên sinh cùng hô với tôi…
Tuy nhiên vừa mới nói đến đây, khách của bữa tiệc hô lên một hồi, ma ma hơi chuyện, lập tức thoải mái, thuận tay một cái, áo khoác màu đỏ trên người nhẹ nhàng bay đi.
Trời ạ, bên trong không ngờ là một quần tam giác lộ cả những đám cây cỏ rõ ràng, hơn nữa che hai vú là một dải yếm nhỏ màu đỏ thẫm, hai núm dâu tây cũng lộ ra. Các tài tử, thương nhân, cử nhân, tri phủ toàn bộ đều phun huyết.
Kỳ thật, trong phòng này đều có điều hòa không khí, nhưng thật ra không lạnh.
Bởi vì, đây là thời xưa, nếu xưng hô hiện đại cũng bị phạt. Ma ma vô ý đã nói hai chữ tiên sinh, bị phạt thoát y. Đương nhiên đây cũng không loại trừ ma ma cố ý, tất nhiên là vì để lộ ra thân thể, làm không khí sôi động.
- Cùng tôi đếm đến mười, nếu Trương viên ngoại không tăng giá, tối nay Yêu Nguyệt chính là nô tì của Tài tử Tề.
Ma ma xoay người một cái, khiến cho đỉnh cầu phơi bày hoàn toàn trước toàn thể ánh mắt của khách quan, làm bầu không khí sau đó nóng lên.
,…,,…
Mọi tình cảm quần chúng đều bị kích thích, tất cả đứng lên, hét to. Chính Diệp Phàm cũng khó kìm nén, Hạ Hải Vĩ giả đạo học lúc này không ngờ cũng rất hung, hô lớn. Giọng của người trước kia đã làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, thiếu chút nữa làm sập cột nhà.
Giọng Lô Vĩ có chút khàn khàn, người này không muốn gọi là câm. Mà Tri phủ Ngư không ngờ đứng trên ghế, một chân đá ghế nhựa bên cạnh, hét to. Tất cả đều thả lỏng, tất cả đều quên hết mọi thứ, trở về quần xã nguyên thủy.
Cùng tiếng la như sấm dậy, quần áo ma mâ cũng ngày càng ít. Áo ngực bay, quần tam giác cũng làm đạn rồi, một thân thể sinh tươi hiện ra trước mắt mọi người. Hơn nữa, cố tình uốn éo, cổ vũ mọi người đếm số.
- vạn.
Trương viên ngoại bỏ thêm mười ngàn.
Mọi ánh mặt đổ dồn về phía Tề Thiên, y mặt đỏ bừng, cắn chặt răng, tài tử Tề rất thiếu lễ độ, đã từ bỏ thân phận tứ đại tài tử, giống như đồ tể bán thịt, một quyền đập lên bàn, hô lớn:
- Cháu trai, vạn, đến thuận thông sát! Thông sát!
Người này thật sự đến chín rồi, khiến mấy người Diệp Phàm hết chỗ nói.
- Tăng giá, tăng giá!
Mọi người trong phòng đều hét lớn, ma ma kích động, cùng hô, tăng giá, tuy nhiên, cô tỉnh rất nhanh, chưa nói xong, không đợi tiếng hét của cả phòng, một mảnh yếm hồng kiểu như khăn tay hồng Nhị Nhân Chuyển bay xuống phía khán giả, may mắn thế nào không ngờ rơi trên mặt Hạ Hải Vĩ. Thủ pháp này, chắc chắn phải trải qua rèn luyện đặc biệt. Làm khách hoảng sợ hơn so với người hát kiểu đông bắc.
- Ha ha ha…
Căn phòng lại cuồng nhiệt.
Có người hô:
- Trúng thầu, trúng thầy, khăn thêu của mụ mụ ném trúng tài tử.
Lão Hạ ngượng ngùng cầm khăn trên tay, mụ mụ cười duyên dáng, chậm rãi tới trước mặt Hạ Hải Vĩ, đưa lưỡi liếm nhẹ trêm mặt Hạ Hải Vĩ nói:
- Tài tử, Tử Hồng tối nay chính là của ngài, Tử Hồng ẩn dật đã năm năm, hôm nay lần đầu bắt đầu lại.
- Thôi vậy, tôi không thích việc này.
Hạ Hải Vĩ giơ tay lắc lắc, lập tức tiếng hô vang dậy căn phòng.
- Ngài thật sự nhẫn tâm để bộ ngực của Tử Hồng lồ lộ trước bao nhiêu ánh mắt độc địa suốt đêm sao?
Ma ma thật ra cũng chưa già, chưa đến mươi tuổi, hơn nữa, vẫn rất xinh đẹp.
- Ôi…
Hạ Hải Vĩ thở dài một tiếng, đem cái yếm cho mụ mụ mặc vào, lão Hạ vẫn là người khác thường.
- Cảm ơn, buổi tuối thiếp sẽ cho ngài biết Tử Hồng.
Mặt ma ma ửng đỏ, làm người ta động lòng. Cặp mắt lão Hạ có chút đăm đăm, nuốt nước miếng, vẻ mặt cười cười đáng khinh. Mà Yêu Nguyệt cô nương, tất nhiên bị Tề Thiên giữ lấy.
- Tôi thích Thưởng Xuân.
Diệp Phàm đột nhiên nói ra, đương nhiên là có dự định thăm dò.
- Thưởng Xuân là vai chính, bán nghệ không bán thân!
Ma ma cười giải thích.
- Tôi ra vạn muốn cô ấy, ha ha…
Đột nhiên một âm thanh chói tai vang lên. Diệp Phàm quay đầu vừa thấy, đôi mắt ưng phát hiện không ngờ y là tên Hứa Thông.
Lần trước vì ngăn cản hắn, Hứa Thông bị xe hắn đâm cho văng lên ven đường, y suýt chết, sau đó còn ăn vài năm cơm tù, tuy nhiên, Hứa Vạn Sơn dù sao cũng la Bí thư Tỉnh thành, tuy là sau đó bị xui xẻo, Hứa Thông cuối cùng tại ngoại để chữa bệnh, không đến hiện giờ lại ra hoạt động. Y ngày xưa là Đại công tử của tỉnh thành, hiện tại là chân phá.
Không biết y nhận ra mình không, nói như vậy là không nhận ra. Dù sao đã nhiều năm qua, hơn nữa, hóa trang nếu không nhìn kỹ cũng khó nhận ra.
Nhưng không thể chắc là y không nhận ra mình. Tuy nói có hóa trang nhưng bản tính con người vẫn có thể trong lúc vô ý thể hiện ra. Hứa Thông hận chính mình như vậy, sẽ chú ý đến mình cũng là bình thường.
- vạn.
Diệp Phàm không nháy mắt chút nào, hừ nói.