Diệp Phàm sửng sốt rồi hiểu ngay, ý tứ của Hoàng Hải Bình là dùng một ngàn người này để cho mình xuống ngựa. Đây quả thật là vấn đề lớn, gần đây bận rộn lôi kéo đầu tư, nghe nói có một số công nhân nhà máy giấy Ngư Dương mấy tháng chưa nhận được tiền lương đang chuẩn bị làm loạn. Hiện giờ nhà máy giấy do Lâm Tuyền quản lý, có người gây chuyện thì thị trấn phải đứng ra giải quyết, mà Diệp Phàm lại quản lý chuyện này nên phải gánh trách nhiệm này.
Hai người cứ vậy vô hình giao phong mấy hiệp, có thắng có bại, đều mơ hồ cảm giác đối phương cũng không phải là đèn cạn dầu gì.
Một khúc nhạc chầm chậm lại vang lên, đèn trong phòng càng mờ ảo, chỉ còn lại một ngọn đèn hồng yếu ớt căn bản không soi rõ mặt người. Có hai nam nữ tiến ra chỗ khoảng trống để nhảy bắt đầu dìu nhau vào điệu.
- Chủ tịch Diệp, Tiểu Muội...... Mời anh...... Một chén.
Khuôn mặt trứng ngỗng của Phương Nghê Muội đỏ ửng càng làm tôn thêm vẻ khả ái, rất giống một quả đào chín tới chờ người đến hái, người này đương nhiên chính là Diệp Phàm rồi.
Tuy nhiên Phương Nghê Muội còn rất ngượng ngùng, có chút né tránh. Diệp Phàm giơ chén uống một hơi cạn sạch, Nghê Muội cũng chỉ nhấp một ngụm, xem ra tửu lượng cũng kém.
- Để nuôi cá a!
Diệp Phàm trêu chọc.
- Nghê Muội không uống được rượu, còn...... Mong chủ tịch Diệp tha thứ.
Phương Nghê Muội sợ hãi, hai má càng đỏ hơn, khổ sở nâng cái chén, cuối cùng còn ngớ ngẩn buông một câu:
- Chủ tịch Diệp, hi hi! Nghe nói anh có biệt danh gì mà "anh Trư".
- Không uống cũng được. Đã gọi anh là anh Trư thì có tiếng cũng phải có miếng chứ......
Cánh tay của Diệp Phàm thọc luôn vào váy của Phương Nghê Muội, vừa chạm vào đùi non thì cảm giác rõ ràng Phương Nghê Muội theo phản xạ khép chặt hai chân lại làm tay hắn bị kẹp cứng vào giữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không được á!
Điều này hình như là ra ám hiệu cho Diệp Phàm xung phong, sắc tâm của Diệp Phàm lúc này quả thật khó có thể khống chế. Đan điền bốc lên nóng rực rồi tỏa khắp người, xem ra quả Thái tuế hồng lại bắt đầu không an phận rồi.
Anh Trư nhẹ nhàng dùng lực, cây gậy thuận thế áp vào đùi Phương Nghê Muội mơ hồ đụng phải chỗ tam giác mê người làm Phương Nghê Muội sợ đến tái mặt, vội vàng giơ chén ngăn lại:
- Chủ tịch Diệp, em mời anh thêm lần nữa.
- Tốt!
Diệp Phàm vừa trả lời giơ chén lên nhưng tay kia vẫn không ngừng nghỉ. Lúc chạm vào giải đất tam giác kia thì dừng lại, sau một lúc thì Phương Nghê Muội đã không chịu được, thân thể mềm nhũn dựa vào vai, tuy nhiên vẫn cố giơ chén để che chở cho hành động của anh Trư phía dưới.
Cánh tay của Diệp Phàm cứ thế thẳng tiến, nhẹ nhàng xoa lên giải đất thần bí, được một lúc thì Phương Nghê Muội thở hắt ra, ngay cả cái chén cũng không giơ nổi nữa.....
Ngay vào lúc này, chiếc đèn đỏ cuối cùng cũng như hiểu ý tắp phụt đi, trong phòng tối om, chỉ còn vũ khúc kích động vẫn vang lên.
Cảm giác nhạy bén của Diệp Phàm đã phát hiện Trịnh Khinh Vượng bên kia cũng đã vật Phương Lan Hinh ra ghế, mồm miệng đang chơi trò gặm đầu heo. Ở đằng kia, Hoàng Hải Bình cũng quăng vẻ văn nhã, chắc là đang giương oai trên người cô gái bên cạnh.
- Mẹ kiếp! Toàn bộ động thủ rồi! Ông mày cũng không thể lạc hậu, lạc hậu sẽ phải bị đánh.
Diệp Phàm thầm mắng một câu rồi kéo tuột Phương Nghê Muội vào ngực hôn ngấu nghiến. Lúc đầu Phương Nghê Muội còn mím chặt miệng lại, sau đó lại sợ hãi kêu khẽ nên hơi hé ra, Diệp Phàm chớp cơ hội nhẹ nhàng dùng lực, đầu lưỡi trơn trượt lách ngay vào chiếc miệng nhỏ thơm tho.
Phương Nghê Muội cứng đờ, chắc là nụ hôn đầu đời, lát sau dưới sự dạy dỗ của Diệp Phàm cũng đã bắt đầu hưởng ứng.
, dùng cái lưỡi thơm tho của mình quấn lại, lĩnh ngộ của loài người về phương diện này quả thật siêu cường. Phương Nghê Muội từ chỗ ngây ngô đã thành thục ôm cứng lấy Diệp Phàm hôn đến đất trời xoay chuyển, hận chỉ không hòa được vào nhau......
Tuy nhiên bây giờ Diệp Phàm cũng có cảnh giác với năng lực tự khống chế của bản thân, hắn cũng không muốn biến mình thành con quỷ hiếu sắc mà chỉ là phong lưu mà thôi.
Sau khi ra ngoài ăn điểm tâm, Trịnh Khinh Vượng cũng không nói chuyện của em trai y, hình như đúng là chỉ đến đây để tiêu khiển. Thật ra trong lòng của Diệp Phàm cũng hiểu, người ta lần này đến đây là cho em trai mình một con ngựa, có khi không nói lại hay hơn, ít nhất trong lòng hắn đã quyết định nếu có cơ hội sẽ cho Trịnh Lực Văn ngồi lên cái ghế giám đốc sở tài chính, còn Phương Nghê Muội thì đem vào ban Đảng – Chính chắc là không khó, nếu như có thể dành được cái ghế phó chủ nhiệm thì tốt nhất.
Phương Nghê Muội cũng không quýt lấy mình, có vẻ vẫn còn ngượng ngùng, mấy lần khẽ liếc trộm Diệp Phàm làm hắn thấy rất thoải mái, thấy cô thật khác với chị gái.
Đương nhiên, Diệp Phàm nghĩ chắc Trịnh Khinh Vượng cũng đoán được chuyện hắn và Phương Nghê Muội, tuy nhiên cũng là đồng bệnh tương liên, hai vưu vật của nhà họ Phương phân đều cho hai người, y cũng không cho là Diệp Phàm sẽ lấy Phương Nghê Muội.
Diệp Phàm mới tuổi, chắc sẽ không ở mãi thị trấn Lâm Tuyền, đây là nguyên nhân chính để Trịnh Khinh Vượng quan hệ với Diệp Phàm. Trong quan trường nếu có giao hảo với người có tiềm năng chẳng khác đốt sẵn cho mình một ngọn đèn chỉ đường, nhiều lúc sẽ có tác dụng không ngờ.
Nếu không thì Trịnh Khinh Vượng là một cán bộ cấp sở lại phải hạ mình giao hảo với Diệp Phàm, cho dù là chuyện của em trai y thì cũng có rất nhiều cách. Y chỉ cần nói với Tần Chí Minh và Thái Đại Giang một tiếng, lấy danh nghĩa lâm trường Cảnh Dương quyên chừng mười vạn cho Lâm Tuyền, chẳng lẽ không lấy được cái ghế tốt cho em mình.
Trở về đến phòng thì đã sắp h.
Diệp Phàm vừa đi đến cửa thì thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài hành lang có ý đợi, vừa thấy Diệp Phàm thì vội vàng bước tới nói khẽ:
- Là Phó chủ tịch Diệp sao?
- Là tôi! Anh là......
Diệp Phàm liếc nhìn người đàn ông này một cái thấy y có vóc người vừa phải, trên má trái có một cái nốt ruồi to trông rất bắt mắt.
- Tôi là phó giám đốc Phí Chẩm Tường của công ty Võ Thần, có chút việc tìm anh, chúng ta đi Bách Vị Các uống chén trà nhé?
Trong giọng của Phí Chẩm Tường có một chút kiêu ngạo, cũng không có vẻ khép nép.
- Công ty Võ Thần, hình như có nghe nói qua, là một trong mấy công ty xây dựng lớn của Ngư Dương, theo lời đồn là sau lưng rất mạnh. Công ty xây dựng tìm mình làm gì, mình đâu quản mảng này.
Diệp Phàm nghĩ một lúc cũng không ra liền từ chối:
- Thật xin lỗi, tôi đã ăn rồi, để ngày mai tới phòng làm việc đi! Hơn nữa tôi cũng không quản bên xây dựng, lẽ ra anh phải tìm Phó chủ tịch Tiếu chứ.
- Ha ha! Chúng tôi tìm anh.
Phí Chẩm Tường cười nói. Diệp Phàm nhíu mày, đang muốn từ chối thì điện thoại chợt reo lên.
- Phó chủ tịch Diệp, còn chưa ngủ a! Tôi là lão Diệp a, đến Bách Vị Các uống vài chén nhé?
Phó Chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài ở trong điện thoại cười nói.
- Tôi còn bận chút, có thể không tới được á!
Diệp Phàm ngần ngại.
- Ha ha! Có phải công ty Võ Thần mời uống trà phải không, ha ha, chúng ta cùng một nhà mà, vừa rồi tôi gọi điện thoại không ai trả lời nên bảo y đến phòng anh chờ đấy.
Diệp Mậu Tài giải thích.