- Thằng nhãi cậu đến làm thuyết khách đúng không?
Tề Chấn Đào sau khi nghe xong câu đầu tiên chính là câu nói khô khốc này. Xem ra, đồng chí lão Tề trong lòng thực sự có ý khác.
- Chú Tề, haha, không phải thuyết khách. Lúc trước Tề Thiên với cháu và Lô Vĩ cả ba cùng kết nghĩa anh em. Mà hai đứa chúng nó lại gọi cháu là đại ca.
Chú cũng biết, tuổi của cháu là nhỏ nhất trong ba người. Bọn họ đã cất nhắc cháu như vậy, cháu cũng phải làm được chút gì cho họ đúng không nào?
Bằng không, chẳng lẽ cái danh đại ca của cháu chỉ có cái tiếng vậy thôi sao. Chiếm mất cái hầm cầu mà không thải ra thì người ta lại khinh cho. Giờ có vị trí tốt, cháu đương nhiên không thể quên anh em của mình đúng không ạ?
Đem chuyện của cháu mà nói đi, chú Tề, chú xem, quân hàm thượng tá sáng long lanh kia của Tề Thiên, hơn nữa, chức vị cũng tăng, cố vấn của Báo Săn, cũng là chức lớn đấy chứ ạ.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng nói. Đương nhiên là kéo cả chuyện của Tề Thiên vào.
- Tiểu tử, cậu bàn điều kiện với tôi đúng không vào?
Tề Chấn Đào hừ giọng nói, rồi lại nói tiếp:
- Tề Thiên là anh em của cậu, dựa vào quan hệ giữa cậu và lão Thiết, cậu tranh thủ cho nó một chức cố vấn và quân hàm thượng tá là việc nên làm. Không phải cậu mới nói sao, cậu là đại ca của chúng nó. Chuyện đại ca vì các em là chuyện hoàn toàn chính đáng. Sao có thể đem ra đây khoe khoang cơ chứ, hơn nữa, tiểu tử cậu có ý áp chế. Nói rõ cho cậu biết, Tề Chấn Đào tôi rất không thích. Sau này mà còn như vậy thì tôi sẽ chửi đấy, hừ!
Tề Chấn Đào da mặt dày, suýt chút nữa làm Diệp Phàm mắc nghẹn. Thằng nhãi này trong lòng mắng đồng chí lão Tề vô sỉ, miệng cười nói:
- Lô Vĩ cũng là anh em của cháu mà! Lần trước là giúp Tề Thiên, lần này không phải là đang giúp Lô Vĩ sao ạ. Người làm đại ca như cháu không thể bên trọng bên khinh được, đúng không ạ?
- Được rồi, không nói lại cậu. Tuy nhiên. Có hai con đường cho cậu lựa chọn.
Tề Chấn Đào mỉm cười.
- Hai con đường nào ạ, chú Tề nói đi, cháu nghe trước rồi tính sau.
Diệp Phàm giật mình, biết đồng chí lão Tề lại muốn chơi trò "giảo hoạt."
- Trước kia tôi có đồng ý với cậu, khi nào cậu cần giúp đỡ tôi sẽ giúp cậu một lần. Nếu bản thân cậu không cần giúp đỡ thì giúp Lô Vĩ cũng được. Tuy nhiên, lần sau cậu sẽ mất một lần cơ hội. Đến lúc đó đừng trách chú Tề nói dối nhé!
Tề Chấn Đào nói câu này, Diệp Phàm hoàn toàn hết chỗ nói.
Đồng chí lão Tề này "hậu hắc học" đúng là học tới nơi tới chốn rồi, đã đến trình độ đại sư. Bản thân mình giờ là cán bộ cấp Giám đốc sở, tiến thêm bước nữa là cán bộ cấp Thứ trưởng.
Cán bộ ở cấp bậc này mới có thể được gọi là "cán bộ cao cấp", là do Ban tổ chức cán bộ trung ương xuống khảo hạch. Tề Chấn Đào muốn giúp mình chắc chắn cũng bất lực. Cho nên, đồng chí lão Tề muốn ve sầu lột xác.
- Được, lần này giúp Lô Vĩ trước đã.
Diệp Phàm giở trò vặt. Tuy nhiên, trước mặt đồng chí Tề đại pháo, cái này có vẻ hơi non. Chỉ nghe Tề đại pháo nói:
- Không phải giúp trước, mà chỉ có lần này.
- Vậy cũng được, con đường sau này của Tề Thiên vẫn còn dài. Trên đầu còn có cấp đại tá, phó sư trưởng, sư trưởng, thậm chí là vị trí Quân đoàn trưởng.
Diệp Phàm nói, đương nhiên cũng đang phản kích lại nói chút. Tuy nói hiện nay mình với Tề Chấn Đào giống như châu chấu đá voi, nhưng châu chấu cũng phải kích thích thần kinh đồng chí lão Tề một chút.
- Tiểu tử, cậu uy hiếp tôi đúng không?
Giọng Tề Chấn Đào lớn hơn nhiều, dùng từ như sấm nổ bên tai cũng không đủ hình dung. Khó trách ở tỉnh mọi người gọi ông là "Tề đại pháo", đúng là xứng với tên thật.
- Cũng như nhau cả thôi ạ.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, không hề bị "đại pháo" làm cho choáng váng.
- Tên nhóc giỏi lắm, vài năm không gặp, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?
Tề Chấn Đào hừ một tiếng, đột nhiên cười phá lên, làm bộ rất vui vẻ.
- Chú Tề, cục diện khu kinh tế mới Hồng Liên rất rối rắm. Chúng cháu phải quy hoạch toàn bộ khu kinh tế mới Hồng Liên xây dựng lại, chỉ mới xây dựng cơ sở đã phải đầu tư không dưới năm trăm triệu. Hiện nay trong tài khoản của Khu kinh tế mới chỉ còn lại có mấy chục ngàn, hơn nữa, còn có khoản nợ lớn hai chục triệu. Chú xem xem, có thể cấp chút tiền từ tỉnh xuống không?
Diệp Phàm nói, đương nhiên là muốn nhổ chút lông trên người lão Tề.
- Làm cái rắm! Hiện nay tôi quản lý Đảng và quần chính, không phải là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, lấy tiền đâu ra, lẽ nào bảo tôi đến hỏi tiền các cán bộ à?
Tề Chấn Đào tức giận, hừ nói.
- Quản lý Đảng và quần chúng quyền lực phải lớn hơn chứ, chú mở miệng một cái, chẳng lẽ sở Tài chính tỉnh dám không nể mặt chú sao? Bằng không, chú mà nổi cơn giận, lấy mũ quan bọn hò là tiêu ngay.
Diệp Phàm nói.
- Lấy cái rắm, lấy mũ quan là lão già Thiết Thác kìa, không phải tôi. Tuy nhiên, nói cũng đúng, à, mà cậu làm tôi nhớ đến hạng mục này. Gần đây trong tỉnh đang thảo luận tiến hành cải tạo thành phố cũ. Đặc biệt là đối với ô nhiễm sông. Riêng mảng ô nhiễm sông tỉnh cũng chuẩn bị cấp xuốn triệu dùng để kiến thiết phương diện này. Phương diện thành phố cũ dự toán đầu tư chắc cũng triệu. Có thể lấy được bao nhiêu, phải xem bản lĩnh của cậu.
Tề Chấn Đào để lộ tin tức quý giá, Diệp Phàm vừa nghe xong, trong lòng tương đối phấn chấn.
- Chú Tề, chuyện này chú dẫn đầu đi. Bí thư Đoàn chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ cấp khoản tiền đó cho khu kinh tế mới Hồng Liên chúng cháu. Chủ nhiệm Thiết chắc chắn không có vấn đề, bên Trưởng ban Lô cháu bảo Lô Vĩ đi tấn công một chút. triệu ít nhất cũng phải kiếm được triệu đúng không ạ?
Diệp Phàm kích động, giọng điệu khá lớn.
Tề Chấn Đào không thích, hừ nói:
- Lòng tham của tiểu tử cậu không nhỏ đâu nhỉ! Tỉnh thành lớn như vậy, mà khu kinh tế mới Hồng Liên các cậu nuốt mất triệu, những nơi khác không đến phá nát tòa lầu tỉnh ủy đi à. Đừng có tham quá như thế, có chừng có mực thôi. Đương nhiên, nếu cậu có thể kiếm tiền từ Bí thư Phí, vậy thì chẳng có gì để nói cả.
- Cháu nhờ lời chú Tề dạy bảo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm cười nói.
- Tiểu tử cậu, tôi chẳng nói gì cả, hừ!
Tề Chấn Đào gác máy.
Nhìn đồng hồ, mới hơn giờ. Lại gọi cho Tề Thiên. Tên nhãi này vừa về nhà, Diệp Phàm đem chuyện kể lại cho gã. Tên nhãi này lập tức gọi điện thoại cho chú Mã liên hệ một chút.
Không lâu sau thì gọi lại, nói là chú Mã đã nhận lời mời rồi. Đương nhiên là Tề Thiên mời ông ta đi ăn khuya, còn Diệp Phàm và Lô Vĩ tự nhiên lại thành người tiếp khách.
Mã Lập Chí người béo, rất có quan uy. Liếc mắt nhìn Lô Vĩ, thằng nhãi này đã hiểu rõ mọi chuyện.
- Bí thư Diệp, anh cũng đến à.
Mã Lập Chí giành nói trước.
- Haha, cậu em mời khách, sao tôi dám không đến?
Diệp Phàm giả bộ cao giá.
- Cậu em?
Mã Lập Chí hơi ngạc nhiên, nhìn Tề Thiên một cái. Tề Thiên vội bước lên, nói:
- Chú Mã, đại ca nói đúng đấy. Bí thư Diệp với cháu và Lô Vĩ trước kia ở thị trấn Lâm Tuyền thành phố Mặc Hương có quen biết nhau, cháu với Lô Vĩ đều gọi Bí thư Diệp là đại ca. Cho nên, đại ca gọi cháu tiểu đệ là trân trọng cháu đấy ạ. Lô Vĩ là lão nhị, cháu gọi anh ấy là Lô nhị ca. Chú không biết, chứ ông già nhà cháu cũng rất nghe lời đại ca, có khi, cháu còn phải nhờ đại ca đi xin giúp đấy ạ.
Tề Thiên cũng rất thông minh. Vừa nói mấy câu, lập tức đã làm sáng tỏ quan hệ của ban người. Hơn nữa, còn lộ ra quan hệ khá tốt giữa Tề Chấn Đào và Diệp Phàm.
Mã Lập Chí có vẻ không ngờ, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Khó trách Bí thư Tề trước kia vừa cấp tiền vừa cho vinh dự, hóa ra là như vậy.
Sau đó mấy người chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, không bàn đến chuyện liên quan đến Lô Vĩ. Những chuyện thế này, chỉ có thể hiểu, không thể diễn đạt bằng lời được, nói ra sẽ rất thô tục.
Sáng thứ ba, Diệp Phàm vừa vào văn phòng, đã nhận được thông nói nói là mở hội nghị thường vụ.
Đây chính là hội nghị thường vụ đầu tiên sau khi Diệp Phàm đến Thủy Châu. Phàm sửa sang lại quần áo, lái xe Thành ủy.
Hội nghị thường vụ Thành ủy Thủy Châu có ủy viên.
Bí thư- ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Đoàn Hải Thiên.
Chủ tịch thành phố —— Chu Sâm Mộc
Bí thư Đảng - quần chúng —— Mã Lập Chí
Phó bí thư —— Trương Hòe
Phó bí thư —— Triệu tử Dung.
Phó bí thư —— Diệp Phàm
Phó Chủ tịch thường trực thành phố —— Kim Kiện
Trưởng ban Tổ chức cán bộ —— Phí Ngọc
Bí thư Đảng ủy Công an kiêm chức Cục trưởng Công an —— Điền Kỳ đã được điều đi, hiện tại vị trí này đang trống.
Trưởng ban Tuyên giáo —— Vương Tồn Tư.
Trưởng ban thư ký Thành ủy —— Lưu Vũ Tư.
Tư lệnh quân phân khu Thủy Châu —— Điền Thiệu
Bí thư khu Đông Hồ —— Vu Tây Dương
Trong ủy viên, những người hiện nay Diệp Phàm thực sự tiếp xúc qua là bốn vị Đoàn Hải Thiên, Chu Sâm Mộc, Trương Lập Chí và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phí Ngọc. Các đồng chí khác, chỉ gặp qua lúc nhậm chức, cũng không có quá nhiều ấn tượng.
Sau khi Diệp Phàm vào phòng họp, thấy Đoàn Hải Thiên và Phó chủ tịch thành phố Chu vẫn chưa đến. Bên trong ngoài Phí Ngọc thì những người khác chẳng quen ai. Gật đầu với Phí Ngọc xong thì đi thẳng đến chỗ ngồi của mình. Châm điếu thuốc bắt đầu ngồi im. Tuy nhiên, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, vài đồng chí khác đang lờ mờ quan sát mình.
Chắc hẳn hôm đó náo động quá lớn, Tề Chấn Đào và Lô Minh Châu hai vị ủy viên thường vụ đích thân đưa mình xuống, phân lượng quả thực là hơi nặng rồi.
Không lâu sau, Đoàn Hải Thiên, Chu Sâm Mộc và Trương Lập Chí ba người đều bước vào, sau khi mọi người đã đến đông đủ, Đoàn Hải Thiên liếc mắt nhìn tất cả các đồng chí một cái, nói:
- Chúng ta bắt đầu họp thôi!
Bắt đầu bàn về vài công trình, sau đó là vài nghị định nhân sự. Cái này, Diệp Phàm thấy ánh mắt của Đoàn Hải Thiên, nên cũng không phát biểu ý kiến gì.
Phí Ngọc nguyên nhậm chức ở thành phố Mặc Hương, cũng không biết chuyển tới Thủy Châu từ khi nào. Năm đó Phí Ngọc đã là ủy viên thường vụ Thành ủy, Diệp Phàm chỉ mới là một Phó chủ tịch huyện nhỏ.
Không thể ngờ chỉ vài năm trôi qua, Diệp Phàm lại leo lên đầu Phí Ngọc. Cho nên, hôm đó trong cuộc họp chào đón, ánh mắt của Phí Ngọc có chút phức tạp. Trong phòng họp ủy viên thường vụ, Phí Ngọc ngồi sát vách Diệp Phàm.
- Đồng chí Điền Kỳ đã điều đi gần nửa năm rồi, tỉnh thành là thành phố quan trọng, nhan khẩu mấy triệu người, vị trí Bí thư Đảng ủy Công an tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa. Ban Tổ chức cán bộ trải qua cuộc tuyển chọn, đã có hai đồng chí được lựa chọn. Một người là Cục trưởng Công an đương nhiệm đồng chí Lô Vĩ, tuổi tác đồng chí này cũng thích hợp, đảm nhiệm Cục trưởng Công an Thủy Châu cũng hia năm rồi. Còn một vị khác là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố Thương Hải đồng chí Vu Kiệt.
Vẻ mặt Phí Ngọc bình thản nói về hai đồng chí này.
- Về hai đồng chí này, mọi người hãy bàn bạc đi, hôm nay quyết định luôn, chúng ta cũng có thể đề cử lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Như những gì Trưởng ban Phí đã nói, hệ thống chính pháp của tỉnh thành không thể một ngày không có soái, chúng ta đều làm việc dưới ánh mắt của tỉnh ủy, không thể qua loa được. Vấn đề trị an một khi có sai sót, thì sẽ là vấn đề lớn.
Đoàn Hải Thiên mở mắt, nói.
Bí thư khu Đông Hồ Vu Tây Dương xếp hạng thấp nhất trong hội nghị thường vụ, đương nhiên sẽ do ông ta phát biểu trước. Ông nhìn mọi người một cái, nói:
- Tôi nghĩ nên nói về đồng chí Vu Kiệt trước, thành phố Thương Hải là đặc thu, thành phố cấp phó tỉnh, tầm ảnh hưởng quốc tế đến các phương diện đều rất lớn.