- Vâng, nói nó là cục diện rối rắm cũng không quá. Tài khoản chỉ còn lại mấy chục ngàn, mà còn nợ của người ta gần hai chục triệu. Cũng không biết Cố Nhất Võ đã làm gì nữa, lúc đó xây dựng quy hoạch đô thị lớn như vậy, nhưng lại dám giao cho công ty tên "Thuận Đức" xử lý, đúng là trò đùa. Giờ lại phải quy hoạch thêm lần nữa, tuy nhiên, lại không có tiền.
Diệp Phàm vội vàng tung đề tài, mặc kệ Phí Mãn Thiên có vui hay không.
- Quyết định ban đầu của tỉnh về chuyện này cũng có chút sai lầm, tuy nhiên, cũng đã qua rồi. Giờ không phải cậu đã được dẹp đường hồi phủ, còn được thăng chức nữa sao. Nói đi, dự toán quy hoạch lại cần bao nhiêu tiền?
Phí Mãn Thiên cũng hơi ngượng ngùng, lúc đầu đẩy Cố Nhất Võ lên cũng là nể mặt Cố giá, kỳ thực cũng có chút không phải với Diệp Phàm.
- Sáu trăm triệu.
Diệp Phàm lập tức tung công phu sư tử ngoạm.
- Khẩu vị cũng không nhỏ nhỉ, quy hoạch lại của các cậu xem ra có khởi điểm rất cao. Tuy nhiên, số tiền này kiếm đâu ra, không phải vừa rồi cậu mới nói trong tài khoản chỉ còn mấy chục ngàn, còn nợ hai chục triệu nữa à.
Phí Mãn Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thản nhiên nói.
- Haha, cái này, tối nay vừa hay được gặp Bí thư Phí.
Diệp Phàm kiên trì tung ra những lời này.
- Tính toán nhỏ nhặt của cậu cũng không tệ nhỉ! Tuy nhiên, tôi cũng chẳng có tiền, nhiều nhất chỉ cấp được cho cậu hai chục triệu thôi.
Phí Mãn Thiên mở miệng, nhưng, số lượng quả thực không nhiều.
- Chú, chú em. Diệp Phàm mới về khu Hồng Liên, vạn sự khởi đầu nan, có thể cấp nhiều thêm chút nữa không?
Phí Nhất Độ ở một bên bồi vào.
- Nhiều hơn, kiếm chỗ nào bây giờ. Đừng thấy tôi là Bí thư tỉnh ủy, tỉnh Nam Phúc lớn vậy đấy, có biết bao nhiêu nơi cần đến tiền.
Phí Mãn Thiên hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Phí Nhất Độ một cái, đột nhiên cười nói:
- Nếu cháu nói như vậy, chi bằng cháu cấp thêm cho Diệp Phàm đi, không cần nhiều, kiếm vài chục triệu cũng được đúng không nào?
- Cháu, cháu kiếm đâu ra tiền. Chú cũng biết, ba cháu làm công tác Ủy ban Kỷ luật, bên bọn họ chẳng cách nào kiếm được tiền cả.
Phí Nhất Độ vội vàng từ chối.
- Thì chỉ nói vậy thôi, tiền không dễ kiếm nhỉ!
Phí Mãn Thiên cười ha hả.
- Bí thư Phí, không phải nghe nói tỉnh ủy chuẩn bị bỏ triệu để cải tạo thành phố cũ và ô nhiễm sông sao, sông Hồng Liên giờ đã bẩn lắm rồi, không phải cũng đang ở trong phạm vi cải tạo ôi nhiễm sao. Hơn nữa, ba khu trong khu kinh tế mới Hồng Liên hiện nay cũng chẳng hiện đại chút nào, có gần năm thành đô đều là khu phố cũ.
Diệp Phàm vòng vo hỏi.
- Hồng Liên, tỉnh ủy tạm thời không suy xét đến các cậu. khu Nam Thành bên kia không phải là còn cũ còn bẩn hơn à. Lần trước cấp trên xuống, vừa lúc nhìn thấy, đã điểm danh phê bình rồi. Cho nên, tỉnh ủy lần này phải mạnh mẽ cải tạo mới được.
Phí Mãn Thiên nói tình hình thực tế.
- Bí thư Phí, khu Nam Thành chỉ tiêu xếp hạng kinh tế còn đứng trước Hồng Liên chúng tôi, còn có được một vị trí. Tỉnh ủy đồng thời suy xét cho bọn họ, nhưng cũng chẳng thể bỏ quên Hồng Liên cục diện rối rắm đúng không ạ?
Diệp Phàm có chút nóng nảy.
- Haha, khu kinh tế mới Hồng Liên các cậu là đơn vị cấp Phó giám đốc sở, cấp bậc cao hơn so với khu Nam Thành nửa bậc. Sao cứ phải nhìn chằm chằm vào chút tiền này của tỉnh, cậu có thể mở rộng phạm vi một chút, gan cũng lớn một chút, buông thả một chút.
Chẳng hạn, có thể đi Bắc Kinh kiếm chút tiền! Tiểu Diệp, không phải tôi nói với cậu rồi à. Lần này cậu quay lại, sự sắc bén năm đó dường như giảm bớt không ít.
Năm đó, quốc lộ Thiên Tường bốn năm trăm triệu không phải cậu đều kiếm về được à, con đường ba tỉnh, tên tuổi vang dội cỡ nào.
Hơn nữa, huyện Ma Xuyên chỉ là huyện lót đáy trong toàn tỉnh, hiện nay đã vượt lên đứng thứ toàn tỉnh. Tốc độ phát triển này, không phải đều là do cậu làm ra lúc ban đầu sao.
Huyện Ma Xuyên cục diện rối rắm đến như vậy cậu còn có thể lật lại giúp nó phát triển, khu kinh tế mới Hồng Liên ít nhất còn tốt hơn huyện Ma Xuyên nhiều đúng không?
Động não nhiều hơn đi, mở ra con đường kiếm tiền. Lãnh đạo tỉnh ủy tin tưởng cậu, cậu xem xem, các cậu được Bí thư Đoàn coi trọng thế nào.
Lúc trước để cướp cậu về đây, suýt chút nữa đã đập bàn đấu võ đài trên Hội nghị thường vụ. Đừng bao giờ phụ lòng kỳ vọng của Bí thư Đoàn đối với cậu!
Phí Mãn Thiên đội chiếc mũ rất cao lên đầu Diệp Phàm, đồng chí tiểu Diệp suýt chút nữa là nghẹn đến phun huyết.
Lấy những chuyện nổi tiếng mà mình đã làm, giờ đã biến mình thành chuyên gia xóa đói giảm nghèo. Cảm giác Phí Mãn Thiên nói chuyện còn sâu cay hơn Triệu Xương Sơn. Triệu Xương Sơn có khi còn nói chuyện thẳng thừng hơn một chút. Phí Mãn Thiên nói chuyện cứ như là vùi bạn dưới giếng sâu, cuối cùng thì đành ngậm bồ hòn làm ngọt chẳng nói lại được lời nào. Đây chính là nghệ thuật lãnh đạo, quan thuật đó.
- Bí thư Phí, tuy nói là vậy. Nhưng lúc ấy tình hình của huyện Ma Xuyên với khu kinh tế mới Hồng Liên hoàn toàn không giống nhau. Bốc thuốc theo cách đó với Hồng Liên không được. Hồng Liên ở trong thành phố Thủy Châu, tất cả đều là đường của thành trấn, không thể nào làm công trình sửa đường mô hình lớn được, có muốn sửa cũng phải tinh tế. Hơn nữa, nói đến địa bàn và tài nguyên thì đều chẳng thể so sánh với huyện Ma Xuyên.
Diệp Phàm nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Tiểu Diệp, góc độ nhìn nhận vấn đề phải chuyển đổi. Lẽ nào mở rộng đường không thể làm thành hạng mục sao? Cậu nói xem, đất đai của huyện Ma Xuyên có so được với giá cả đất đai khu Hồng Liên không? Cái này chẳng cần phải nghĩ, chắc chắn khu Hồng Liên đáng tiền hơn. Tại sao nơi đáng tiền hơn lại khó làm giàu hơn? Đây là một trong những nguyên nhân đáng để cậu suy ngẫm, có khi, cách là do người nghĩ ra đúng không nào? Mấu chốt là cậu có quyết tâm không, có động não suy nghĩ hay không.
Phí Mãn Thiên nói, cái miệng không mềm không cứng kia khép chặt lại, không thèm cấp thêm tiền, làm Diệp Phàm hận ngứa cả răng.
Còn Phí Nhất Độ nhìn Diệp Phàm, chu mồm thè lưỡi không hé răng, bộ dạng lực bất tòng tâm. Nhưng trên mặt Phí Hướng Phi lại có vẻ thản nhiên vui vẻ vì người khác gặp họa.
Diệp Phàm sau khi nhìn thấy tương đối tức giận, đảo mắt, đã có chủ ý, liếc nhìn Phí Hướng Phi, cười nói:
- Nghe nói anh Hướng Phi là Phó tham mưu trưởng quân khu tỉnh?
- Ừ, cũng không tệ đâu đại ca. Người anh em của tôi, anh xem xem, gần tuổi, chưa đến đâu, đã là một trung tá phó tham mưu trưởng. Nhìn lại trong số mấy ông lão trong quân đội, râu trắng tóc bạc mà cũng chỉ leo lên được tới thượng tá. Hướng Phi, có khả năng sẽ trở thành tướng quân đó.
Phí Nhất Độ vỗ vai Phí Hướng Phi, cười nói.
- Không tệ nhỉ!
Diệp Phàm gật đầu, liếc mắt nhìn Phí Mãn Thiên một cái, nói:
- Tuy nhiên, Phó tổng tham mưu trưởng hình như chỉ là hư chức. Hơn nữa, cứ ở mãi quân khu tỉnh tiền đồ chẳng thể nào đến được chỗ nào tốt đâu! Khi tuổi trẻ tinh lực dư thừa, lúc này nên đến chi bộ đội nào bên dưới rèn luyện đi, dù nói điều kiện hơi gian khổ một chút, nhưng, những kinh nghiệm này sau này đề bạt, chắc chắn là một hòn đá không thể thiếu được để từng bước trở thành tướng quân. Tướng quân của nước cộng hòa, không phải đều chọn những người lăn lộn từ bộ đội cơ sở sao.
- Nổ cái gì chứ, không phải anh từ nông thôn lăn lộn lên chứ? Nghĩ đề bạt của quân khu cũng dễ dàng vậy à? Anh đi xem thử xem, mấy lão già kia, bảy tám chục tuổi rồi cũng chỉ mới là thượng tá. Phí Hướng Phi tôi đã là trung tá, là dựa vào thành tích chính mình làm ra. Đừng nghĩ là tôi dựa vào Phí gia mới mò được cái quân hàm trung ta này. Anh có thể hỏi Nhất Độ, có khi nào tôi nói mình là người nhà Phí gia không? Giờ ở trong quân khu tỉnh, chẳng có mấy người biết Phí Hướng Phi tôi bước ra từ Phí gia trang của nhà họ Phí ở Bắc Kinh.
Phí Hướng Phi khó chịu, lập tức cãi lại. Lời nói, tương đối không khách khí.
- Kỳ thực, dựa vào tuổi tác của người anh em, mới đầu ba mươi mà có thể đề bạt lên thượng tá. Ở nước ta, kinh nghiệm, tuổi tác, năng lực, bối cảnh đều cần, không thể thiếu thứ gì. Phí Hướng Phi mưới tuổi, quả thực hơi nhỏ. Đề bạt lên thượng tá là cũng hơi gượng ép. Hơn nữa, Hướng Phi sống cũng rất khiêm tốn.
Phí Nhất Độ vô cùng vừa lòng, Phí Mãn Thiên không nói gì, chậm rãi tước miếng khô bò bỏ vào miệng.
- Haha, tôi có nói gì đâu. Chuyện này, vốn là có một "cơ hội", nếu hai anh em đều nói vậy, tôi cũng không nhắc đến nữa, không nhắc đến nữa. Chúng ta uống rượu đi, Bí thư Phí, tôi kính ngài ba ly, tôi ba ly, ngài một ly, được không ạ?
Diệp Phàm cố ý nói, hai chữ "cơ hội" nhấn mạnh. Hắn biết, cái này, tuyệt có thể chọc vào khẩu vị của Phí Hướng Phi.
- Cơ hội gì, Diệp đia ca, anh thử nói đi!
Thang Hồng đã mở miệng, cô thấy Phí Nhất Độ gọi Diệp Phàm là đại ca, cũng cũng gọi theo như vậy.
- Haha, chúng ta uống rượu đi, bàn mấy chuyện vô dụng đó làm gì?
Diệp Phàm lắc tay, Phí Mãn Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái, không hé răng, biết tên này đang câu cá.
- Đại ca, có cơ hội thật à?
Phí Nhất Độ nén cười, vẻ mặt đứng đắn, hỏi.
- Hình như quân đoàn hai đóng ở vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu định làm binh chủng hợp thành kiểu mới, kết hợp không lục hải quân thành một loại binh chủng hoàn toàn mới, tốc độ phản ứng nhanh, năng lực chiến đấu mọi thời tiết, mọi phương diện được gọi là Sư đoàn A.
Diệp Phàm nói đến đây thì im lặng.
Sau vài phút, Phí Hướng Phi rốt cục không kìm được, hỏi:
- Bí thư Diệp, thực sự có chuyện này à?
- Đương nhiên, không thể giả được.
Diệp Phàm cười nói, biết cá đã mắc câu. Tuy nhiên, con "cá già" Phí Mãn Thiên đang ăn bát canh thịt chó. Trong lòng chẳng lẽ là đồng chí lão không được rồi, nên muốn ăn tiên cẩu để bổ món đồ chơi kia.
- Cái gì mà Bí thư Diệp, gọi là đại ca, tôi đã gọi là đại ca rồi, tiểu tử cậu lớn hơn cả tôi à?
Vẻ mặt Phí Nhất Độ nghiêm túc, dạy bảo Phí Hướng Phi.
- Đại… đại ca, chuyện này có thể giải thích rõ ràng hơn không ạ?
Phí Hướng Phi có chút lắp bắp nói.
- Nói đến đại ca tôi mới nhớ, sư trưởng mới nhậm chức của Sư trưởng A cũng gọi tôi là đại ca, haha.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Ai?
Vẻ mặt Phí Nhất Độ mong chờ hỏi.
- Trấn Trung Lương, chắc cậu chưa nghe nói qua đâu nhỉ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi biết anh ấy, là đại công tử của Thượng tướng Trấn Đông Hải vừa qua đời. Không thể ngờ được anh ấy lại đến Thủy Châu.
Phí Nhất Độ thở dài nói.
- Haizz…
Phí Mãn Thiên thở dài, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói,
- Đưa Hướng Phi vào Sư đoàn A cậu nắm chắc bao nhiêu phần?
- Cái này cũng khó nói, bữa tết, cũng bận rộn quá. Nhưng, nếu chuyện bên Hồng Liên không có gì phiền phức, tôi sẽ có tinh lực chạy thử, chắc là cũng nắm tương đối chắc. Nhưng, gần đây nhiều chuyện quá, đều cũng tại chẳng tiền mà nháo nhào ra, mỗi ngày đều có người đến gõ cửa nhà tôi, chủ thầu cũng có, ông chủ tiệm cơm cũng có, ngay cả cửa hàng tạp hóa cũng có người đến đòi tiền tôi. Đây là chuyện gì chứ? Có mấy gói thuốc mà cũng phải mua nợ, cho nên, muốn dứt người ra cũng chẳng có cách nào cả!
Diệp Phàm thở dài, nói.