-Đều là người một nhà.
Diệp Phàm nhìn Tề Thiên, Vương Triều, Mã Hán một cái, lần lượt giới thiệu với Khương Chí Hòa. Thuận tay lấy tấm thẻ bạch kim ra.
Lúc trước Trương Hùng cẩn thận dặn dò Khương Chí Hòa nói phải đối đãi giống như với lãnh đạo, nghe chỉ thị của Bí thư Diệp như lãnh đạo. Ám chỉ Khương Chí Hòa và Diệp Phàm cùng là nhân viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Khương Chí Hòa còn tưởng Diệp Phàm so với đội viên chính thức cao hơn một bậc thôi, có lẽ là bạn của Trương Hùng.
Không thể tưởng được Khương Chí Hòa đời này chỉ thấy thẻ biểu thị sĩ quan của Tổ đặc nhiệm A, chưa thấy qua thẻ bạch kim. Lúc này không ngờ rõ ràng hiện ra trước mắt mình. Bởi vì Khương Chí Hòa đã thấy tổ trưởng Trương Hùng cầm thẻ vàng.
-Chí Hòa ra mắt thủ trưởng, mời thủ trưởng ra chỉ thị.
Khương Chí Hòa lập tức quỳ gối xuống đất, hai tay ôm quyền, vẻ mặt kích động mà cung kính nói.
Cấp dưới của Tổ đặc nhiệm A gặp thượng cấp nghi lễ chính là lễ của võ sĩ cổ đại, đây là nghi lễ rất long trọng, là một lễ nghi thể hiện cấp dưới rất tôn kính thượng cấp. Bình thường, nói như vậy đều là hành quân lễ. Người này đồng ý dùng loại lễ này, đó là thể hiện y đối với anh tôn kính vô hạn.
-Miễn, thượng tá Khương, trước tiên anh kể tỉ mỉ cho chúng tôi tình hình có liên quan đến nhà giam Hồ Sơn. Chúng tôi muốn tranh thủ thời gian đến Hồ Sơn, chậm sinh biến.
Diệp Phàm nói.
-Người quản lý nhà giam Hồ Sơn là Chung Thủy Thiếu, y còn kiêm Phó đoàn trưởng đoàn . Nhà giam Hồ Sơn là nhà giam rất lớn, hơn nữa, nói như vậy bên trong giam giữ đều là những phạm nhân đặc biệt, có có một số phần tử cấp tiến, chung thân…
Khương Chí Hòa nói.
-Mặc kệ, đi xem trước.
Diệp Phàm khoát tay áo, mấy người lên xe xuất phát.
Mặt đường chưa được rải nhựa, đi hai tiếng hơn mới đến nơi.
Người quản lý nhà giam Chung Thủy Thiết râu ria xồm xoàm, khổ người giống người mù, vừa nhìn hơi giống với vua thời cổ đại. Tuy nhiên, ánh mắt y hơi nhỏ một chút.
Nhà giam Hồ Sơn được canh giữ nghiêm ngặt, Phó tư lệnh Khương trình thẻ công tác, Chung Thủy Thiết tới chỗ người gác cổng, xem qua thẻ công tác sau lại xem chứng minh thư. Về sau, nhìn mấy người Diệp Phàm một cái nói:
-Mấy vị này là ai?
-Đều là đồng nghiệp của tôi.
Khương Chí Hòa hơi kiêu căng ngạo mạn nói vẻ bất mãn.
-Bọn họ không thể vào, nếu muốn vào thì xin mời đưa giấy chứng nhận.
Chung Thủy Thiết hừ nói, không nể mặt chút nào.
-Đây có đủ không?
Diệp Phàm nhẹ nhàng lấy ra giấy chứng nhận Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu. Vương Triều đưa hai tay đỡ lấy giơ ra.
Chung Thủy Thiết mở ra xem, lập tức da mặt giật giật, y hơi do dự một chút, chào theo nghi thức quân đội:
-Thủ trưởng khỏe, người phụ trách nhà giam Hồ Sơn đoàn quân khu Lan Tây Chung Thủy Thiết xin chỉ thị.
-Bọn họ đều là theo tôi, nhận chỉ thị của tổng bộ, chúng tôi muốn vào kiểm tra một chút. Gần đây tổng bộ phải tổ chức kiểm tra nghiên cứu một chút đối với hệ thống quản lý nhà giam.
Diệp Phàm hừ nói, cũng là bày ra.
-Trưởng ban Diệp mời!
Chung Thủy Thiết không dám đề xuất kiểm tra giấy tờ của mấy người Vương Triều, đi trước dẫn đường.
Tiếng mở cửa sắt loảng xoảng vang lên, đoàn người Diệp Phàm đi vào nhà giam Hồ Sơn.
Đầu tiên đến một phòng khách, lính cần vụ pha trà.
-Các cậu ở đây có một người tù tên là Diệp Hào, trước kia là quân nhân.
Diệp Phàm hỏi.
-Tôi lập tức tìm.
Sắc mặt Chung Thủy Thiết cứng đờ, tuy nhiên, chỉ thoáng qua, nói.
Không lâu sau, có thiếu úy tiến vào báo cáo nói là Diệp Hào ở phòng tù số -.
-Sao thế, ở chỗ các anh còn có phòng giam số âm?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
-Báo cáo thủ trưng, phạm nhân này có chút đặc biệt, cho nên ở đó.
Thiếu úy cúi chào nói.
-Đi, đi xem.
Diệp Phàm ngẩn ra trong lòng, vung tay lên hừ nói.
-Trưởng ban Diệp, tôi cho người đưa y lại đây vậy?
Chung Thủy Thiết nhíu nhíu mày, vội vàng nói.
-Không cần, chúng tôi cứ đến đấy một chút.
Diệp Phàm hừ nói, hắn phát hiện Chung Thủy Thiết có chút khác thường, có lẽ, phòng - còn có chuyện gì đó.
Chung Thủy Thiết nhíu mày, cùng vài người lính dẫn Diệp Phàm nhằm thẳng phòng -. Phòng gọi là phòng - hóa ra là gian phòng sâu dưới lòng đất.
Đi xuống có cảm giác từng trận gió tà, mùi vị ẩm mốc ngút trời, mùi bệnh tật ngút trời. Chỗ này sao có thể là chỗ người sống, thối cũng thối đến chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm nhíu nhíu mày hỏi:
-Phía dưới có bao nhiêu người?
-Không nhiều lắm, mười người. Nói như vậy, đều là những phạm nhân không bình thường, để những phạm nhân này ở cùng những người bình thường sẽ xúc phạm đến họ. Cho nên, cai ngục không có cách nào, chỉ có thể để dưới này.
Chung Thủy Thiết vẻ mặt khó xử nói.
-Không bình thường là có ý gì?
Khương Chí Hòa hỏi.
-Ví dụ như đặc biệt tàn bạo, không tuân theo quản giáo, có bệnh về thần kinh, ngoan cố không chịu cảm hóa.
Chung Thủy Thiết miêu tả sơ lược, hình như đang nói một số việc không tầm thường.
Không lâu, tới phòng -.
-Mở ra.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Chung Thủy Thiết hừ nói, tức giận ra mặt. Diệp Hào ngồi ngay dưới nền đất cũng không biết tội gì. Loảng xoảng một tiếng, cửa sắt nặng chạy điện mở ra.
Bên trong hiện ra mấy người, áo tù nhân bẩn đến nỗi không còn là áo. Hơn nữa, rất rách rưới. Trên người phát ra một mùi hôi khó chịu, giờ phút này, lúc này Diệp Hào hai chân đều bị khóa, hai tay không ngờ bị trói lên đỉnh đầu. Cả người như một chữ "Đại".
Nghe tiếng động, người này giọng khàn khàn nói:
-
-Các anh dùng trọng hình?
Diệp Phàm lửa giận bốc lên đầu, quát lên. Đôi mắt ưng mở ra, mơ hồi phát hiện người này có dáng giống mẹ nuôi Diệp Kim Liên, hẳn là Diệp Hào. Chỉ có điều trên mặt rõ ràng có vết roi, hơn nữa, môi còn đang chảy máu chưa lành.
-Y kêu loạn, hình như là điên rồi, gặp người liền cắn chúng tôi không có cách nào.
Lúc này, thiếu úy nhìn Chung Thủy Thiết liếc mắt một cái, rụt cổ đáp. Bởi vì hắn phát hiện sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, hơi sợ hãi.
Bốp…Một cái tát tai. Thiếu ủy cảm giác bị quăng cả người ra xa hơn ba mét. Đâm vào bốn người lính phía sau đều lảo đảo.
-Cậu làm gì?
Chung Thủy Thiết không ngờ quát to, đánh tới chỗ Diệp Phàm. Phía sau không ngờ vang lên tiếng súng nổ, Diệp Phàm liếc nhìn lại phát hiện mấy tên cấp dưới của Chung Thủy Thiết không ngờ rút súng.
-Làm gì, đây là pháp luật gì mẹ ôi!
Diệp Phàm tức giận cực kỳ, đau lòng cực độ. Nhược Mộng trước khi chết hi vọng hắn có thể quan tâm người nhà của cô, không thể tưởng tượng được Diệp Hào gặp bất công như vậy.
Hắn cuối cùng không kìm nổi, kêu mẹ ôi pháp luật gì. Một cước đá tới, thình thịch một tiếng, quản lý nhà giam Chung Thủy Thiết bị Diệp Phàm đá một cái thẳng tắp vào nền đá của phòng giam. Máu trên đầu lập tức chảy ra, cả người cuộn lại giống như con tôm bị nướng. Vẻ mặt vô cùng đau khổ. Một cước của Diệp Phàm dùng hai phần khí lực, cơ thể Chung Thủy Thiết có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
-Bọn họ muốn cướp ngục!
Chung Thủy Thiết hét to một tiếng, y lúc đau đớn này còn chưa quên đổ tội lên đầu mấy người Diệp Phàm.
Bốp một tiếng nữa vang lên.
Không đợi Diệp Phàm ra lệnh, Khương Chí Hòa, Tề Thiên Vương Triều đều ra tay. Một trận quyền cước đấm đá, bảy tay lính dưới tay Chung Thủy Thiết đề bị đá lăn lộn dưới đất, súng bên hông chưa kịp rút đã bị mấy người Tề Thiên đoạt mất.
Ô ô ô…
Tiếng cảnh báo ở nhà giam vang lên chói tai, một ầm thanh hỗn độn qua đi, lập tức hai mươi người lính cầm súng trường hùng dũng đi xuống, toàn bộ hung ác nhìn chằm chằm đoàn người Diệp Phàm. Nhìn tư thế của bọn họ, thân thủ phỏng chừng cũng không thấp, hơn nữa, phỏng chừng trong đó chắc chắn có người đã từng giết người.
-Buông súng, tôi là Phó tư lệnh quân khu Lan Tây, Trưởng ban Diệp là ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu xuống người dưới kiểm tra công tác, muốn kiểm tra một chút. Chung Thủy Thiết phạm thượng tấn công Trưởng ban Diệp, y đã bị bắt.
Lúc này Khương Chí Hòa rất điềm tĩnh, đưa ra thẻ công tác hướng về nhóm binh linh quát lớn.
-Gọi lãnh đạo của các anh lên đây.
Diệp Phàm một cước đá Chung Thủy Thiết vào góc phòng, Tề Thiên bước lên trước một bước, súng kề vào đều Chung Thủy Thiết quát:
-Còn không buông súng, bố làm đầu y nở hoa, các anh tin không?
Lúc này mặt Tề Thiên thật sự dữ tợn, giống như một ác ma.
-Đừng nổ súng, tôi là phó quản lý nhà giam Dương Xuân Hoa, có chuyện từ từ nói.
Lúc này một thượng tá chen chúc đi lên, hô lớn.
-Khốn khiếp, có gan thì nổ súng bắn chết bố, Xuân Hoa, bắn toàn bộ đám người này, bọn họ là giả mạo, muốn cướp ngục. Tôi vì nước mà chết, chết có ý nghĩa!
Chung Thủy Thiết miệng giật giật, hô hớn. Không ngờ dũng cảm mười phần tự nhân y là lão Đại ở đây. Mấy người Diệp Phàm có bay lên trời cũng không ra khỏi nhà giam Hồ Sơn.
-Im miệng, anh sống không có kiên nhẫn có phải không?
Tề Thiên bạt tai một cái Chung Thủy Thiết thiếu chút nữa méo miệng, hình như răng cửa rớt ra hai cái. Máu chắc chắn chảy.
-Anh cho là tôi không dám bắn anh có phải không?
Diệp Phàm nhìn Chung Thủy Thiết một cái, lạnh lùng hừ nói.
-Có gan thì nổ súng!
Chung Thủy Thiết hô, không ngờ cứng rắn cãi lại.
-Bùm
Một tiếng súng vang lên, mọi người đều nghĩ Chung Thủy Thiết vỡ đầu. Dương Xuân Hoa hoảng qua hô lớn:
-Đừng…
Về sau mọi người nhìn phát hiện Tề Thiên bắn xuống đất.
-Súng này, kém hơn hẳn với súng Báo Săn của ông đây, không phải là hóa nước chứ?
Tề Thiên nhún vai, rất thản nhiên.
Tuy nhiên, mọi người quay đầu nhìn Chung Thủy Thiết phát hiện đũng quần hình như có một mùi khó chịu toát ra. Xem chừng là tiểu ra quần, xem ra thâ thể cường tráng của y là giả vờ. Đứng trước cái chết, không có mấy hảo hán thật sự.
-Anh đi lên.
Diệp Phàm chỉ vào Dương Xuân Hoa nói.
-Anh xem xem, giấy chứng nhận này giả sao?
Diệp Phàm đưa giấy chứng nhận ném lên cái bàn cũ đen ở phòng giam.
Dương Xuân Hoa từ từ đi lên, toát mồ hôi trán. Ngẫm nghĩ một chút, nói:
-Trưởng ban Diệp, việc này lớn một chút, tôi không làm chủ được, phải báo cáo thủ trưởng một chú.
-Xin cứ tự nhiên.
Diệp Phàm hừ nói.