Quan Thuật

chương 1457: thay đổi lớn của nhà họ lô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Đồng chí Phóng viên, sao có thể nói không có, những dòng chữ lưu niệm này đang được lưu giữ ở Ủy ban nhân dân quận chúng tôi. Nhà này tuy là hủy đi, nhưng sau khi quy hoạch sẽ xây mới. Cho đến lúc đó, chỗ này càng có ý nghĩa văn hóa, chữ lưu niệm của các đồng chí lãnh đạo được khắc lại càng có ý nghĩa đúng không? Phóng viên Lan, cô nghĩ lại xem, đem chữ của các vị lãnh đạo khắc trên những tòa nhà chống lũ có phải là thích hợp không?

Diệp Phàm hỏi lại khá có tính công kích.

Lan Điền Trúc bỗng chốc như bị vả vào mồm, cười nói:

-Nói như vậy, những tòa nhà này đều là nhân tố không an toàn trong phòng chống lũ, lãnh đạo viết chữ lên không ổn. Quả thật hình như nơi này toàn rác rưởi, ngược lại là cắm trên đống rác. Chẳng lẽ điểm này lãnh đạo cũng không để ý đến sao? Ha ha…

Những lời này của cô em Lan nói ra, mặt Diệp Phàm thiếu chút nữa tối sầm. Trong lòng thầm nói Lan Điền Trúc chưa bình không ra chưa bình, lời này nếu để lãnh đạo nghe được còn gì nữa.

Vì thế, hắn vội vàng nói:

-Phóng viên Lan, cũng không phải các lãnh đạo không thật tinh mắt, là một số nhân viên công tác không tinh mắt.

Vấn đề này hiện nay chúng tôi lập tức sẽ chỉnh đốn. Thái độ của Quận ủy và Ủy ban nhân dân chúng tôi là kiên quyết, đến lúc đó phá tòa nhà này đi còn mời Phóng viên Lan đến hỗ trợ tuyên truyền một chút về tết hoa đăng Hồng Liên. Tin rằng lãnh đạo cấp trên sẽ càng mong muốn nhìn thấy một tết hoa đăng Hồng Liên phồn hoa rực rỡ hơn, phát huy tốt truyền thống tết hoa đăng Cửu vân xưa.

-Ha ha, đây là điều mà phóng viên chúng tôi chờ đợi.

Lan Điền Trúc giọng châm chọc, Diệp Phàm vội vàng trốn.

Chỉ sợ Lan Điền Trúc lại trêu ghẹ mãi ra vấn đề lớn hơn thì phiền. Quanh đây mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm, còn có ánh đèn quay phim chụp ảnh, không thể để mất mặt được. Lan Điền Trúc làm phóng viên báo tỉnh, ai có thể nói lại cô.

Sau đó Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên mang theo bộ máy quận cùng nhân viên làm công tác quy hoạch xây dựng của quận cùng đoàn người của viện sĩ Mâu cùng đi dạo khu Hồng Liên. Diệp Phàm trở lại văn phòng. Tuy nhiên, hắn trực tiếp đi gặp người cầm lái của tập đoàn Lô thị Lô Bạch Vân cũng chính là cha của Lô Vĩ, là người cầm lái hoạt động kinh doanh của nhà họ Lô trên toàn thế giới.

Diệp Phàm đến thăm hỏi y có hai mục tiêu, một là nhà họ Lô có tài sản đến ba bốn tỷ, là kinh doanh chân chính hàng đầu ở Thủy Châu. Nếu họ có thể đầu tư thì đối với Khu Hồng Liên đó là sự giúp đỡ lớn. Huống chi, ảnh hưởng của nhà họ Lô ở Thủy Châu tuyệt đối không thể bỏ qua.

Tập đoàn Lô thị đứng đầu về kinh doanh ở Thủy Châu, y nói chắc chắn sẽ có nhiều bạn bè trong giới kinh doanh tin tưởng. Kỳ thật, làm kinh doanh đâu tư có lợi là quan trọng, nhưng khi điều kiện ngang nhau thì quan hệ cũng rất quan trọng.

Thứ hai, Lô Bạch Vân là thương nhân nổi tiếng của Thủy Châu. Đối với kinh doanh của Thủy Châu ông ta chắc chắn biết nhiều hơn hắn. Diệp Phàm đi thứ nhất là muốn hỏi thăm về tình hình kinh doanh của Thủy Châu, thứ hai là muốn hỏi thăm một chút về hội trưởng thương hội Thủy Châu Đinh Nhất Minh.

Nếu đồng ý với Lan Điền Trúc rồi, đương nhiên cũng phải vì cô làm một chút. Nếu không, cả ngày cô nàng ăn đạn là bình thường. Về sau Hồng Liên có hoạt động gì đều đến quấy rối thì rất đau đầu. Cha của Lan Điền Trúc chính là người mà hắn tôn kính. Diệp Phàm tuyệt đối không thể ra tay trừng trị Lan Điền Trúc.

Trước tiên Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lô Vĩ, không thể tưởng tượng được điện thoại của Lô Vĩ không có ai nhận, hắn có chút tức giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tìm danh thiếp ra số điện thoại của Lô Bạch Vân gọi vào, không thể tưởng tượng được cũng thế, đều không ai nhận. Trong lòng Diệp Phàm lo lắng, cảm giác nhà họ Lô có phải có chuyện lớn gì không.

Hắn lại gọi điện thoại cho quản gia Lư của nhà họ Lô, thì gọi được.

-Quản gia Lư xin chào, tôi là Diệp Phàm. Trở lại Thủy Châu công việc bận, chưa có cơ hội hỏi thăm bác Bạch Vân, không biết bác thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

-A, là Diệp Phàm, hôm nay… hôm nay chỉ sợ ra không rảnh. Để hôm khác có được không? rất xin lỗi, hiện tại có việc gấp toi không thể nói với cậu nữa.

Quản gia Lư nói rất khách khí, tuy nhiên, nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Phàm cảm giác giọng của quản gia Lư có chút lo lắng, hình như có chút kích động. Chẳng lẽ thật sự là việc lớn, trong lòng Diệp Phàm thầm nói một câu, lái xe thẳng đến nhà họ Lô.

Nhà họ Lô xây dựng trong một rừng cách gần ngoại ô thành phố Thủy Châu. Tuy nhiên, biệt thự nhà họ Lô rất rộng, nghe nói đã có lịch sử mấy trăm năm hiện tại cũng đã là qua trùng tu cải tạo.

Diệp Phàm vừa mới xuống xe, thấy ngay một hiện tượng kỳ lạ,cửa ngoài của biệt thự nhà họ Lô không ngờ đỗ đầy xe. Xe có rèm che, rất nhiều loại xe cùng đỗ.

Vừa mới bước tới cửa, hai người đàn ông râu ria ngăn không cho Diệp Phàm tiến vào.

-Tôi là anh em của Lô Vĩ, tôi là Phó bí thư thành phố Thủy Châu Diệp Phàm, cậu gọi Lô Vĩ ra, tôi có việc gấp tìm y.

Diệp Phàm giọng khá hống hách.

-Bí thư Diệp, xin chờ một lát.

Một người đàn ông trung niên tiến vào trong, không lâu Lô Vĩ vẻ mặt khó coi đi nhanh ra.

-Sao lại thế cậu em, sắc mặt khó coi như vậy?

Diệp Phàm hỏi nhìn chằm chằm Lô Vĩ.

-Đại.. đại ca, trưởng lão không được…

Giọng Lô Vĩ nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu rơi. Phải biết rằng Lô Vĩ luôn luôn mạnh mẽ, ít khi thấy y khóc.

-Là trưởng lão Tiên Dật, sao lại thế này?

Diệp Phàm kinh hãi hỏi. Tuy rằng Lô Dật Tiên đã gần trăm tuổi nhưng vì ông ta là cao thủ thất đẳng cơ thể rất khỏe mạnh. Không thể tưởng tượng được trong nháy mắt không ngờ không được.

-Đại ca, vào trong rồi nói chuyện.

Lô Vĩ giơ tay mời, Diệp Phàm đi nhanh cùng vào. Hiện trong phòng khách lớn của nhà họ Lô khá nhiều người đứng, đều là vẻ mặt lo lắng.

Diệp Phàm thấy hình như hai anh em Lô Vân và Lô Nguyệt cũng không có ở đó. Những người này Diệp Phàm không biết. Hắn đoán hẳn là những người thân thích của họ Lô hiện đang ngồi vây quan Lô Dật Tiên nghe ông ấy dặn dò. Mà ở bên ngoài sân xem ra là người thân hoặc bạn bè.

-Anh trước kia hẳn có nghe nói qua, Thủy Châu chúng ta từ xưa có bốn gia tộc lớn, là Phượng Lô Tôn Diệp.

Nếu bàn về tài lực nhà họ Phượng chiếm vị trí đầu tiên. Mà Phượng Sí Diêu so với trưởng lão của chúng tôi công lực còn cao hơn một bậc nhỏ.

Y hiện là thất đẳng người thứ hai trình tự. Mà trưởng lão chúng tôi vì bị thương một lần, cho nên, công lực vẫn dừng lại ở tầng một thứ không thể tiến lên.

Nếu nói về chính phủ quan trường, nhà họ Phượng không bằng nhà họ Lô chúng tôi. Cho nên, hai nhà cũng có sở trường riêng. Vài năm trước bắt đầu, thuyền vận chuyển nhà họ Lô và nhà họ Phượng đến đây, sau đó toàn bổ kinh doanh.

Anh cũng biết, nhà họ Lô chúng tôi có chút mạng lưới quan hệ ở quan trường, cho nên, khách hàng vượt nhà họ Phượng. nhà họ Phượng không phục, dùng giá cả tấn công khách hàng của chúng tôi. Dùng thủ đọa ngáng chân muốn phá hoại.

Hai nhà cũng gặp nhau thương lượng qua. Tuy nhiên, không đạt được thỏa thuận. Đặc biệt từ năm ngoái đến năm nay, trong khoảng thời gian này, canh tranh giữa hai bên chuyển biến xấu, dùng thủ đoạn lẫn nhau. Sau một năm, hai bên tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Nhà họ Lô chúng tôi phải trả giá mấy tỷ tổn thất trực tiếp, gián tiến không nói đến. Mà về quan trường nhà họ Lô còn có ưu thế, xem chừng nhà họ Phượng tổn thất còn đến tỷ.

Mâu thuẫn cuối cùng bùng nổ, trưởng lão Phượng Sí Diêu ra tin khiêu chiến. Mời những gia tộc lớn của Thủy Châu. Nhà họ Tôn trưởng lão Tôn Trấn Đào, y cũng là lục đẳng vị đỉnh. Nhà họ Diệp Diệp Phi Hồ, cô cũng cao thủ lục đẳng đỉnh bậc.

Nhà họ Phượng mời hai nhà làm chứng, hai gia tộc đưa ra ba nhân viên bàn, chia làm lão trung thanh. Một là thế hệ trưởng lão, cha em là thế hệ thứ hai, mà tôi và Lô Vân là đời thứ ba.

Ngoại trừ ba nhân viên chính thức, ở ngoài còn có thể mời đến một người ngoài. Người ngoài này không hạn chết, bất kể là ai đều mời đến được. Việc này nhà họ Lô chúng tôi thật sự không thể nhận. Quan hệ của nhà họ Phượng với phái Thanh Thành khác tốt.

Phái Thanh Thành hiện tại tuy nói xuống dốc nhưng yếu trâu còn hơn khoẻ bò. Dù sao bọn họ là một môn phái, nghe nói hiện tại phái Thanh Thành còn có mấy chục tên đệ tử nổi tiếng.

Tuy nhiên, những người này đều tam đẳng, so với người bình thường lợi hại hơn. Mà cao thủ đương nhiên cũng có mấy người. Nếu đồng ý điều kiện này, nhà họ Lô chúng tôi chắc chắn chịu thiệt.Trưởng lão vẫn không đồng ý.

Tuy nhiên, nhà họ Phượng rất có thủ đoạn, không ngờ âm thầm cổ động một số bề trên trong giới võ thuật, luôn luôn tạo thế nói chúng tôi đớn hèn, không làm nên cái gì, bọn họ là công bằng luận bàn. Trưởng lão bị bắt buộc bất đắc dĩ, đành phải ứng chiến.

Sự thật rõ ràng, mấy ngày trước là trận đầu, tôi cùng con lớn nhất nhà họ Phượng Phượng Lăng Không luận võ. Phượng Tín Thu huấn luyện ở Thanh Thành vài năm, cũng thực sự lợi hại. Tuy nhiên, may mắn có đại ca dạy đặc biệt, cuối cùng tôi may mắn thắng hắn.

Cái này sắc mặt nhà họ Phượng có chút khó coi, tôi vừa thắng Phượng Tín Thu, đột nhiên một lão nhân nhảy ra định đỡ Phượng Tín Thu.

Mà cũng bí mật ra tay với tôi. May mắn nhà họ Lô chúng tôi quan hệ tốt với nhà họ Diệp nên Diệp Phi Hồ quát lên, lão già kia mới ngượng ngùng dừng lại.

Sau khi nghe ngóng, tôi mới biết lão già kia chính là sư phụ của Phượng tin Thu là Lý Thuần Miên. Ông này là trưởng lão của phái Thanh Thành, có thân thủ thất đẳng, cũng là người ngoài mà nhà họ Phượng mời đến.

Tiếp đó là chú Lư Đông Phong cùng Phượng Lăng Không tỷ thí. Tuy nhiên, chú tôi vừa mới đột phá đến lục đẳng tầng thứ đệ một. Phượng Lăng Không từ lâu đã lục đẳng người thứ hai trình tự. nhà họ Lô chúng tôi biết trận này bại.

Kết quả không sai biệt lắm, chú tôi bị đánh bại. Vốn trận này là ba tôi ra trận, chỉ có điều ba tôi từ nhỏ cốt kém. Lần trước Lôi Cửu Âm Long Hoàn đại ca cho cùng sự trợ giúp của trưởng lão mới đột phá đến ngũ đẳng, so với tôi thân thủ còn muốn kém hơn, không có khả năng ứng chiến.

Mà thứ ba chính là trưởng lão hai nhà luận bàn, kết quả có thể thấy. Trưởng lão Lô Dật Tiên của chúng tôi kém Phượng Sí Diêu một bậc nhỏ. Vả lại trưởng lão nhà chúng tôi bị thương vẫn chưa khôi phục. Tuy nhiên, trưởng lão vì lợi ích của nhà họ Lô, không để ý đến sự phản đối của mọi người luận bàn. Dối người trong nhà đem quả Thái Tuế mà lão tổ tông lưu lại ở đập nước Thiên Thủy đời đường còn lại ba giọt nuốt hết.

Lô Vĩ nói đến đây vẻ mặt khổ sở không biết làm thế nào, giọng khàn khàn, trong lòng Diệp Phàm cũng không thoải mái nói:

-Cái đó không thể dùng tung tung, nếu có mệnh gì, ôi…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio