-Buồn rầu? Bản thân tôi muốn hỏi cậu Diệp một chút, câu này là có ý gì?
Lý Thuần Miên lạnh nhạt nói, thật ra đã sớm nổi điên lên rồi. Sắc mặt đó, hàm răng đó hình như là đang nghiến răng ken két, cơ thể cũng giận run lên, chắc chắn đã tức điên lên rồi.
-Chúng ta đều là những người lưu lạc góc bể chân trời mà!
Diệp Phàm cố ý nhún vai, mang vẻ mặt cô đơn nói, còn liếc xéo Lý đạo trưởng một cái.
-Hừ, không chung chí hướng không đi cùng trên một con đường. Sao cậu Diệp lại nói ra những lời đó?
Lý đạo trưởng nói.
-Chẳng lẽ Phó hội trưởng Lý, Phó viện trưởng Lý đã thiên vị rồi.
Diệp Phàm nét mặt vờ ngạc nhiên nhìn Lý đạo trưởng nói.
-Câu này của cậu là có ý gì?
Lý đạo trưởng hết sức kiềm chế, hình như đang nghiến rang.
- Ha ha, hiểu lầm rồi. Tôi đang cảm phục chúng ta đều là cấp phó. Lý đạo trưởng là phó hội trưởng hiệp hội đạo giáo gì đó, còn kiêm chức phó viện trưởng gì đó. Mà bản thân tôi ở Thành ủy Thủy Châu cũng chỉ là chức Phó Bí thư. Cho nên chỉ là đồng bệnh tương liên thôi, chứ không có ý gì khác nha!
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Trong câu nói có hàm ý rằng đến thằng ngu si cũng nghe ra, đơn giản là Lý Thuần Miên ông chỉ là mang danh nghĩa một phó hội trưởng, phó viện trưởng mà thôi. Nhưng câu này vừa nói ra, Lý đạo trưởng rốt cuộc đã tức phát điên lên, nói:
- Xin mời ra tay! Một phó viện trưởng tôi đây cũng đang muốn lĩnh giáo một chút công phu quyền cước của Phó Bí thư thành phố Thủy Châu xem có giỏi được như công phu mồm mép hay không?
-Mời!
Diệp Phàm thản nhiêm nắm tay lại, nhìn Lý Thuần Miên một cái, bất ngờ nói thêm:
-Nhưng Lý đạo trưởng à, mất lòng trước được lòng sau, lời khó nghe vẫn nên nói trước. Đợi đến khi giao đấu, bất luận là ai bị thương hay có tình trạng gì bất thường, sau khi chuyện này qua rồi thì cũng không được nuốt lời, không được truy cứu có phải không?
- Lời này của cậu là có ý gì? Xem Lý Thuần Miên tôi là loại người gì hả? Dù sao tôi cũng là người trong hiệp hội đạo giáo đấy…
Vừa nói đến đây, Lý Thuần Miên chợt nghĩ đến nếu chính mình phun ra là Hội trưởng nhất định sẽ bị thằng nhãi Diệp Phàm này trêu chọc.
Cho nên đồng chí lão Lý vội vàng dừng lại, nói:
-Ngồi ở đây hôm nay đều là người làm chứng, bằng không chúng ta hãy kí cam kết? Tôi ngược lại còn lo lắng đến lúc đó Phó Bí thư Diệp còn đổi ý không muốn làm theo, không chịu từ bỏ, tôi đây là một kẻ quê mùa? Sao có thể đấu lại với một quan lớn như cậu? Dân không đấu lại với quan mà?
Lý Thuần Miên nghiến răng, hai tiếng Phó bí thư Diệp đặc biệt được nhấn mạnh.
-Chuẩn!
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Lý Thuần Miên một cái, cười nói:
- Nếu đã là giao đấu, vậy có cần cho thêm chút phần thưởng? Nghĩ rằng Lý đạo trưởng là một hội trưởng, viện trưởng, lại là một ẩn sĩ cao nhân sơn dã gì đó,… Phái Thanh Thành lại khen ngợi đạo trưởng nhiều như vậy, thanh danh như sấm bên tai, cái gì mà có năm lịch sử gì gì đó. Thời triều Thanh có hơn vị võ cử nhân gì đó… Diệp Phàm tôi nghĩ thế này! Thanh Thành là một môn phái lớn của Trung Quốc, có thể so sánh với phái Võ Đang, Thiếu Lâm phải không nào? Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy các vị tiền bối phái Thanh Thành chắc hẳn tích lũy được không ít phải không? Chẳng hạn như tiền bạc, đồ cổ quý giá, tranh chữ hay cái gì đó?
-Phó Bí thư Diệp muốn tăng thêm phần thưởng, được! Cậu hãy ra giá đi?
Lý Thuần Miên liếc xéo Diệp Phàm một cái, một ánh mắt vui sướng chợt lóe lên rồi biến mất.
Lần này đạo trưởng Lý Thuần Miên xuống đây còn có một nhiệm vụ, đó là lấy được một ít tiền của Phượng gia dùng để phát triển phái Thanh Thành lớn mạnh. Xã hội hiện đại và quá khứ hoàn toàn khác xa nhau rồi, gặp phải mấy đệ tử có tiền của nhưng người ta lại không muốn học võ.
Làm thế nào đây?
Đương nhiên, phái Thanh Thành sẽ dùng một số thủ đoạn dụ dỗ. Tuy nhiên, người hiện đại cũng chẳng dễ hù dọa cho lắm. Thanh niên vui chơi chỉ có cách dùng tiền tác động thôi. Cuối cùng, phái Thanh Thành không khác gì dùng tiền để mời đệ tử luyện công.
- Con số này thì thế nào?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, giơ năm đầu ngón tay lên.
- triệu, cũng là không ít. Tuy nhiên, tôi đây có chút lo lắng là Phó bí thư Diệp làm một cán bộ chính phủ, không lấy ra được số tiền này. Nếu lấy ra nổi thì đó chẳng phải là quan gì gì đó sao? Điều này thật không tốt! Nghe nói triệu cũng đủ bị xử bắn rồi. Bản thân tôi không muốn hại Phó bí thư Diệp. Tuy nhiên, lấy không ra nổi cũng được, đến lúc thua rồi chỉ cần đồng ý khấu đầu lậy tôi ba cái, gọi một tiếng đại sư là được. Huống hồ, cậu không phải là Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên sao? Nghe nói khu Hồng Liên bây giờ tương đối giàu có. Tuy rằng là một cái khu rách nát, nhưng muỗi có đốt cũng đều là thịt có phải không? Ừ, đến lúc đó lên đến núi Thanh Thành, bỏ chút tiền cho núi Thanh Thành tu sửa mấy đạo quan, cải tạo đường là được rồi.
-No!
Diệp Phàm giơ giơ bàn tay lên, nói lại:
- Là triệu, không phải triệu!
- triệu?
Đạo trưởng Lý Thuần Miên chợt nuốt nước bọt, nhìn Phượng Lăng Không của Phượng gia. Tất cả những ai có mặt trên hiện trường đều có chút kinh ngạc trong lòng, con số này quả thực quá lớn, đơn giản chỉ là đánh cược, chưa bao giờ gặp lần đánh cược nào lớn đến như vậy. Bình thường mà nói, chỉ có ở Hồng Công, khi gặp vua đánh cược mới có thể nhìn thấy rầm rộ như thế. Trong hiện thực mà nói thì ở sòng bạc Ma Cao, sòng bạc Lasvegas cũng khó thấy được.
- triệu, chúng tôi trả.
Chủ nhà Phượng Lăng Không bị ánh mắt của đạo trưởng Lý Thuần Miên nài ép không thể không bấp chấp tất cả mà gật đầu. Chuyện này, vào giây phút này thì Lý đạo trưởng là người đại diện cho Phượng gia, không thể đắc tội với ông ta được.
Nếu đồng chí lão Lý nhất thời cúp đuôi, bỏ của chạy lấy người thì tổn thất của Phượng gia còn lớn hơn nữa. Huống chi Phượng gia vẫn tương đối tin tưởng vào chiến thắng của Lý đạo trưởng.
Kiểu gà mờ như Diệp Phàm thì cơ hội thắng lợi gần như nắm chắc rồi, không, trừ phi là Lý đạo trưởng cố ý nương tay. Phượng gia tuyệt đối tin tưởng Lý đạo trưởng không thể làm như thế. Cho nên lúc này đã thu xếp người đi làm, không đến năm phút đồng hồ, một tấm chi phiếu triệu đã được trình lên.
Lý Thuần Miên sau khi tiếp nhận tờ chi phiếu còn nắm một góc chi phiếu búng tay, phát ra tiếng sàn sạt say lòng người, chợt mỉm cười nhìn Diệp Phàm, ý gì thì khỏi nói cũng biết được rồi.
-Cậu Diệp, đây là triệu. Chúng tôi cho cậu mượn. Thắng thì tính là của cậu, thua thì tính là của Lô gia chúng tôi.
Lúc này, Lô Bạch Vân bình tĩnh lấy ra một tờ chi phiếu thả xuống tay Diệp Phàm.
-Thế nào Lý đạo trưởng, đã xong thủ tục rồi có phải không nào?
Diệp Phàm tủm tỉm cười hỏi.
- Đã xong!
Lý Thuần Miên thuận tay đưa tấm chi phiếu cho người làm chứng đại sư Trí Vân, Diệp Phàm cũng không chậm, đưa qua luôn. Nguồn truyện: Truyện FULL
-Tôi là người làm chứng, hai bên giao đấu nếu có thương tích thì việc này không ai có thể trách ai. Sau khi giao đấu, hai bên cũng không được gây sự. Bên nào thắng thì hai tờ chi phiếu này sẽ thuộc về bên đó. Tất cả những người ở đây đều là nhân chứng. Đạo trưởng Lý Thuần Miên, Phó Bí thư Diệp, hai người có đồng ý không?
Trí Vân vẻ mặt trịnh trọng nói.
- Tôi tán thành!
Lý Thuần Miên nói.
-Đồng ý! Đến lúc đó, nếu tôi may mắn giành chiến thắng thì sẽ đem triệu này quyên tặng cho chùa Không Nguyên làm tiền nhan đèn.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đến triệu cũng không chớp mắt cái nào.
-Xin cảm ơn!
Đại sư Trí Vân vừa nghe, vội nói cảm ơn. Hòa thượng này, khóe miệng lập tức nhoẻn cười, sắc mặt khá buồn cười. Thoáng cái có được triệu, không vui mừng mới là lạ.
Lý Thuần Miên vừa thấy cũng không thể thua kém, gã này đành cắn răng một cái nói:
-Tôi quyên triệu.
Đại sư Trí Vân đương nhiên là cảm ơn vui vẻ hơn, trong lòng thầm nhủ mặc kệ ai thắng ai thua, triệu vẫn là đến tay.
Hai bên đứng ở trung tâm bãi cỏ, tất cả những người xem đều nín thở, hồi hộp.
Hai người vẫn đứng, ước chừng mười lăm phút qua đi, đột nhiên, miệng Lý Thuần Miên tuôn ra một tiếng hừ lạnh nói:
- Lên!
Diệp Phàm cũng hừ lạnh một tiếng, không khí dao động thành sóng. Trong nháy mắt, bóng dáng hai người đã giáp lại gần nhau. Mọi người nhìn thấy chân của Lý đạo trưởng đá về phía đầu của Diệp Phàm. Còn Diệp Phàm ngược lại thuận thế như ngồi xổm trên mặt đất.
Mắt thấy một chân của Lý đạo trưởng kia như sấm chớp đá đến phía mũi Diệp Phàm. Diệp Phàm đột nhiên phát lực, gập người, thân hình cong như cây cung, xa xa nhìn lại rất giống cây cung bị người ta ép đến gần gẫy. Chân của Lý đạo trưởng vừa mới chạm đến đầu Diệp Phàm, Diệp Phàm đã đột ngột bật người từ đất lên, hai tay đẩy qua, mềm nhẹ như rắn vòng quanh người Lý đạo trưởng.
Đây là tinh hoa đẩy thủ Thái Cực của Trần Thị kết hợp với Khai Bi Thủ của Lô Thị Thủy Châu, là công phu độc đáo của Diệp gia mà Diệp Phàm sáng tạo ra.
- Hự!
Một tiếng động lớn nặng nề vang lên, âm thanh cũng không phải là to lắm. Mọi người nhìn thấy đạo trưởng Lý Thuần Miên giống như một con chim lớn đang bay ngược rất nhanh về phía sau. Mọi người đều tưởng rằng Lý đạo trưởng đang áp dụng kế sách lùi một bước để tiến hai bước. Mà Diệp Phàm cũng lui hai bước mới đứng vững thân mình, hơn nữa, thân mình còn đung đưa, hình như là đã bị yếu thế hơn.
Đám người Phượng Lăng Không của Phượng gia còn hô lên một tiếng:
- Hay!
Tuy nhiên, tiếng "hay" vừa dứt lời thì theo đó chính là soạt xoẹt, một tiếng vang giòn truyền lại. Lập tức, mặt cỏ cách xa hơn mười mấy mét ngoài Lý Thuần Miên chạm đất bị đẩy cao lên bảy tám mét bùn đất. Lá cỏ trong không trung giống như đột nhiên gặp phải lốc xoáy nên đều bị càn quét bay lên không trung, bay lượn toán loạn; mà trong đó còn kèm theo bùn đất sàn sạt rơi lả tả như đậu đỗ từ trên trời rơi xuống.
Đợi lá cỏ và bùn đất rơi hết xuống đất, Diệp Phàm đã sớm bình tĩnh, ung dung vẫy vẫy tay, cười nói:
-Quá yếu, mới có một cước đã bất động. Haizz, chẳng bù cho thân thể cường tráng này của mình, quả có chút tiến bộ.
Mọi người vừa nghe liền giật mình thất kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ cao nhân Lý Thuần Miên đã thua rồi. Chợt toàn bộ ánh mắt nhìn chăm chú về phía đó, lập tức tiếng "A" đồng loạt vang lên một tràng dài.
Bởi vì đại sư Lý Thuần Miên giây phút này thật sự giống một chữ "đại", cả người nằm sõng soài trên bãi cỏ. Sao có thể nói là trên bãi cỏ? Vì cả người ông ta rơi vào trong đống cỏ, chỉ hở ra một chút quần áo trên người, hơn nữa một lúc lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Hay là chết rồi.
Mọi người vội vàng chạy đến vây quang, chủ nhà Phương Lăng Không hét lớn:
-Đại sư, đại sư…
-Không chết được đâu, cho một bát canh gừng là có thể tỉnh lại được ngay.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đại sư Trí Vân vội vàng lấy điện thoại di động ra ừ a một hồi. Không lâu sau, một hòa thượng bưng một khay nhỏ chạy từ từ đến. Trong khay toàn là canh gừng, nóng hôi hổi.
Một đạo sĩ vốn định kéo Lý Thuần Miên ra khỏi mặt đất để lật người lại, bởi vì nằm sấp như vậy thì không có cách nào cho uống canh gừng được. Nhưng Diệp lão đại ngồi ở trên ghế oai phong như Đại Mã Kim Đao nói:
-Kéo hỏng rồi thì tôi đây không đền đâu đấy.
-Vậy, sao lại… làm thế nào thưa Phó Bí thư Diệp?
Tiểu đạo sĩ chắc là đồ đệ hoặc người nào đó của Lý Thuần Miên sợ tới mức không dám động tay nữa.
Người nhà Phượng gia vẻ mặt nhăn nhó, cũng không dám động tay vào, thực sự sợ kéo hỏng người Lý Thuần Miên rồi thì phái Thanh Thanh đến đòi người thì làm thế nào? Cao nhân Lý Thuần Miên trong mắt mọi người ở giờ phút này không khác gì một người mềm như bã đậu.
-Đào đất lên, đào từ từ thì người không phải sẽ tự lật lại rồi sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói.