- Được! Tề Thiên, hãy điều tra cho kỹ, dồn công sức ra để điều tra. Dù sao bên ngọn núi Bối Sơn cũng là công tác cụ thể cậu đang phụ trách phải không nào? Tra ra sự thật, tôi sẽ lập tức báo hóa đơn chi trả cho cậu. Nếu tra không ra, tôi sẽ không khách khí đâu. Sau này cậu phải tự kiểm soát đũng quần của mình là được, ha ha.
Trương Cường cười gượng một tiếng.
-Vâng, thưa Đại Sư trưởng Trương!
Tề Thiên lớn tiếng hô một tiếng, bất mãn liếc nhìn cả hai vị lãnh đạo một cái. Diệp Phàm vừa nhìn thấy, thản nhiên cười nói:
-Đương nhiên, nếu tra ra sự việc thật, nếu chúng ta thật sự có thể khơi ra bí mật của núi Xương Bối thì thượng tá Tề Thiên đã lập công. Đến lúc đó, Diệp Phàm tôi ra mặt giúp cậu, đề nghị tổng bộ có thể suy xét phong quân hàm đại tá cho cậu.
Thằng nhãi này hổ thẹn trong lòng, cho nên bù đắp cho Tề Thiên một chút.
Tất nhiên Tề Thiên vừa nghe thấy, mặt mày lập tức rạng rỡ, chào theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội nói:
-Cảm ơn Diệp soái đã nhắc nhở. Em lập tức trở về núi Xương Bối. Không có việc gì, em sẽ theo dõi sát sao.
Thằng nhãi này nhanh nhẹn, lập tức lái xe nhằm hướng Việt Đông mà đi.
-Anh nhìn xem, vừa mới nói đến công trạng, hoàn tiền thì anh chàng này như uống phải thuốc kích thích.
Trương Cường nhìn theo bóng dáng Tề Thiên lắc lắc đầu, lại liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười gượng nói:
-Diệp soái, cô bé Nhật Bản Thưởng Xuân kia cảm giác rất tuyệt phải không?
-Tôi nào có biết, hỏi Tề Thiên đi, đây là chuyện tốt mà cậu ta làm.
Diệp Phàm hừ một tiếng, hai người chạm cốc Brandy loảng xoảng, liếc mắt nhìn nhau một cái, tự nhiên không cần nói cũng hiểu lòng nhau.
Trở lại Thủy Châu đã là giờ đêm.
-Nghiên Nhi, buổi tối em ở nhà sao?
Vừa rồi ở trong căn cứ Báo Săn, sau khi Diệp Phàm uống hết hai bình rượu đỏ, máu có phần bốc lên, không nhịn được, liền cho xe chạy đến căn nhà mua Phạm Xuân Hương mua, ngồi trong xe gọi điện thoại.
-Ở nhà, để làm gì?
Phạm Nghiên Nhi mắt vẫn còn ngái ngủ, hỏi.
-Anh ở dưới lầu.
Diệp Phàm nói.
-Em dậy mở cửa.
Phạm Nghiên Nhi không mảy may miễn cưỡng, buột miệng đáp.
-Không cần, anh có chìa khóa.
Diệp Phàm nói.
Không lâu sau thì vào phòng.
Phát hiện tiềng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh, nghe được động tĩnh bên ngoài, tiếng Phạm Nghiên Nhi từ bên trong vọng ra:
-Anh đợi một chút, em xả nước cho anh tắm.
Nhưng soạt một cái, cửa phòng vệ sinh bị ai đó thô bạo đấy mạnh ra, vốn dĩ đã không khóa, chỉ là ổ khóa hỏng rồi.
Dưới làn hơi nước mờ ảo phát hiện thân thể lộ ra trọn vẹn đang đắm chìm trong làn hơi nước nóng hôi hổi. Bộ ngực cao cực lớn ngạo nghễ sừng sững ở trước mặt Diệp Phàm, hai tay Phạm Nghiên Nhi che ở vùng kín, vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng cũng không có vẻ hoảng sợ.
Diệp Phàm đưa tay sang dụi trán vào ngọn núi lớn vào, ôm thật chặt. Phạm Nghiên Nhi ôi a một tiếng, toàn thân run lên ngã vào lòng Diệp Phàm.
Thằng nhãi này sờ soạng khắp tấm thân xinh đẹp, Phạm Nghiên Nhi có chút thở hồng hộc, thè lưỡi liếm mặt hắn vài cái như một chú mèo Ba Tư, miệng thơm mát, nhẵn mịn.
Điện thoại đột nhiên reo lên.
-Mẹ kiếp, ồn chết mất! Đã muộn thế này còn làm mất hứng!
Diệp Phàm giận dữ, rút điện thoại từ sau lưng ra định tắt máy, vừa thấy dãy số, a- Kiều Viên Viên.
Thằng nhãi này một tay vừa ôm Phạm Nghiên Nhi, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách vừa nhận điện thoại.
-Đã muộn thế này còn chưa ngủ hả Viên Viên?
Diệp Phàm hỏi, tay Phạm Nghiên Nhi cũng không để yên, khẽ luồn vào trong ngực Diệp Phàm xoa xoa nhè nhẹ.
-Hừ! Bên cạnh là có gái phải không, sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng như vậy?
Kiều Viên Viên hừ một tiếng, Diệp lão đại xấu hổ trong lòng, thầm nhủ hay là Viên Viên đã có linh cảm. Mẹ kiếp, ông đây muốn làm chút chuyện xấu cũng đều không có cơ hội.
Thằng nhãi này khẩn trương cười nói:
-Nói gì vậy, dịu dàng là vì đã lâu không gặp em, nhớ em nhớ đến mức thành ra bộ dạng này rồi. Em có biết, khi không có em, anh đến ngủ cũng không tài nào ngủ được. Đêm dài khó ngủ đó, đại tiểu thư Viên Viên của tôi ơi.
- Đi lừa người khác đi! Diệp lão đại anh lại còn không tìm được đàn bà. Chỉ cần mở miệng một cái thì bao nhiêu gái đẹp cấp dưới còn không xếp thành hàng dài đằng sau ấy. Đàn ông đều là loại miệng lưỡi đầu môi nói ngọt như mía lùi.
Kiều Viên Viên nói sẵng.
- Lòng anh chỉ có trời mới hiểu được!
Lão Diệp kêu to, Phạm Nghiên Nhi bên cạnh suýt chút nữa cười thành tiếng, vội lấy tay bịt chặt miệng mình, chỉ sợ mang đến phiền phức không cần thiết cho Diệp Phàm.
-Hiểu, anh đang ở chỗ nào, thành thật khai ra đi?
Kiều Viên Viên nói.
Quái, Viên Viên đột nhiên sao lại hỏi câu này. Không thể nào là cô đến Thủy Châu, chắc chắn không có khả năng, sao có thể nửa đêm còn đến Thủy Châu được. Tuy nhiên, Diệp Phàm chú tâm hơn một chút, nói:
-Haizz, không phải thế. Buổi tối bị Trương Cường kéo đi uống rượu, vừa uống đã say, đang nằm ở căn cứ đây chứ đâu? Em không biết là ông nội của Lô Vĩ đã chết rồi, lòng anh có chút buồn khó chịu.
-Ô, vậy anh lập tức bảo Trương Cường cử ai đưa anh về. Uống ít đi một chút kẻo tổn hại sức khỏe. Người già thì đều phải ra đi, nghe nói ông nội Lô Vĩ cũng đã hơn trăm tuổi rồi, coi như là sống đã thọ và chết tại nhà.
Kiều Viên Viên dịu giọng đi nhiều, cũng là quan tâm tới Diệp lão đại.
- Về, về làm gì? Dù sao không có chuyện gì làm, sáng mai lại là chủ nhật, trở về căn phòng đơn thân một mình không bằng cứ lười biếng ngủ lại ở căn cứ.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Hừ hừ, có phải đã bị cô bé họ Phí mê hoặc rồi không? Cô bé đó trông rất đáng yêu, chỉ có điều là quá đanh đá.
Kiều Viên Viên đột nhiên tuôn ra một câu đáng sợ có thể làm nổ mắt người ta.
Diệp lão đại vừa nghe, cảm thấy thật sự chẳng hiểu ra làm sao cả, hỏi:
-Câu này là có ý gì? Cô bé đanh đá hung hăng gì đó của Phí gia có liên quan gì đến anh? Cô ấy đã bắt nạt em có phải không? Nhanh nói đi, anh sẽ đi chỉnh cho cô ta một trận, loạn rồi?
-Hừ, anh không dám nói đang ở cùng một chỗ với cô bé của Phí gia có phải không? Ah, đúng rồi, không phải họ Phí mà là họ Ninh, thích đấu khẩu đấu tới mức thành tật xấu?
Miệng Kiều Viên Viên rõ ràng ngoa ngoắt như chứa một vại dưa chua Thúy Hoa.
- Ý gì đây? Phí gia có cô bé gì gì đó rồi lại sửa sang họ Ninh, anh thật sự là không biết nữa?
Diệp Phàm vội nói che đậy, thầm nhủ chẳng lẽ là chuyện cùng với Mai Thiên Kiệt và Ninh Hòa Hòa bị người khác phát hiện rồi, gay to, không biết cô ấy có biết đến Điệp Vũ không nữa…
-Ninh Hòa Hòa, hừ, đúng rồi, con gái vàng ngọc của Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Ninh Chí Hòa. Cũng không thể nói là cô bé của Phí gia phải không? Đừng cho là em không biết, gần đây các người có quan hệ mật thiết với nhau.
Nghe nói đã tới mức chọn ngày đính hôn rồi. Anh nói đi, Kiều Viên Viên tôi có chỗ nào chưa tốt với anh. Khi ở bên nhau thì hầu hạ anh như lão gia. Mấy lần anh bị thương, tôi…tôi đều hầu hạ anh cả chuyện tiểu tiện đại tiện.
So với y tá cẩn thận còn chu đáo gấp trăm lần. Ngày ngày đều lo lắng cho anh, anh… Anh là đồ không có lương tâm, đồ lòng lang dạ sói! Tôi biết anh muốn trả thù cha tôi.
Họ Diệp kia, anh chỉ cần ho một tiếng, Kiều Viên Viên tôi không cần gia đình này ở thủ đô cũng sẽ đi theo anh. Nhưng anh vẫn luôn khuyên tôi nói là từ từ đã, hóa ra đều là lừa dối tôi. Chính anh ngược lại đã định ngày cùng con bé của Ninh gia kia sau lưng tôi.
Họ Diệp kia, anh nghĩ Kiều Viên Viên tôi là cái gì hả? Sau này còn muốn nuôi tôi làm phòng hai, phòng ba, phòng bốn hay phòng năm. Nói rõ ràng cho anh hay, Kiều Viên Viên tôi dù có làm ni cô hầu sư tăng cũng không để cho anh thực hiện được. Anh …
Kiều Viên Viên không ngờ nghẹn ngào lên tiếng, xem ra thật sự rất đau lòng.
-Viên Viên, đừng... đừng... khóc. Em nghe ai nói chuyện anh và con bé của Ninh gia kia, chuyện nhảm nhí mà! Nhất định là em hiểu lầm rồi!
Diệp Phàm đẩy Phạm Nghiên Nhi ra, mặc áo rất nhanh rồi đứng dậy, bước sải xuống lầu.
-Tôi không nghe, tôi ở ngay tại Sở Thiên Các. Anh muốn làm thế nào thì làm.
Kiều Viên Viên nghẹn ngào một hồi rồi cúp điện thoại.
"Phiền phức rồi, nhất định là hiểu lầm. May mà mình chưa nói là tối ngủ ở nhà, bằng không không biết trong lòng Viên Viên sẽ nghĩ như thế nào, đây đều là chuyện gì thế này…"
Diệp Phàm trong lòng mắng ông trời, lái xe thẳng đến hướng về nhà.
Tính chuẩn xác thời gian để trở về Sở Thiên Các - Diệp phủ.
Phát hiện lão Trần và Trần Quân đều đứng ở cửa viện, Trần Quân nhìn thấy Diệp Phàm xuống xe, khẩn trương tiến lên mở cửa xe, đi theo gần Diệp Phàm hạ giọng nói nhỏ:
-Cô Kiều đến rồi, ở trong phòng anh. Khuôn mặt nặng như chì, hình như là có chuyện gì. Vừa nãy chúng em nói thông báo cho anh, cô ấy không cho, nói là nếu chúng em dám báo cho anh thì sau này sẽ không đến Sở Thiên Các nữa. Cho nên chuyện này chúng em cũng không tiện gọi điện cho anh.
-Được, không sao, tôi sẽ đi vào.
Diệp Phàm gật đầu, đi vào đại sảnh. Lấy hết can đảm bước vào phòng, thấy Kiều Viên Viên đang nằm dựa nghiêng trên giường trạm trổ hoa văn của chính mình, nghe nói là chiếc giường cổ này có một vị phi tử nào đó của thời nhà Thanh đã từng ngủ qua. Tất nhiên, nệm đã được chính mình đổi thành đệm tơ tằm.
-Viên Viên, em hiểu lầm rồi.
Diệp Phàm đi tới, vươn tay sờ sờ hai má Kiều Viên Viên.
- Đừng chạm vào tôi, bàn tay bẩn thỉu của anh.
Kiều Viên Viên giơ tay lau sạch vết tay của sói Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
-Ha ha. Đúng là hơi bẩn, vừa mới lái xe, trên tay vẫn còn mùi xăng. Anh đi rửa một chút.
Diệp Phàm đi vào phòng vệ sinh.
-Hừ, trái tim đen tối có rửa cũng không sạch được.
Kiều Viên Viên nhìn ngang phòng vệ sinh lườm một cái, lạnh lùng nói.
-Viên Viên, đợi chút nữa em cũng đến tắm đi, tắm một cái sẽ thấy dễ chịu ngay.
Diệp Phàm không tìm được lời để nói.
-Tắm, được, tôi tắm, tắm…
Kiều Viên Viên giống như đã nghĩ thông suốt. Không lâu sau, cửa phòng vệ sinh vang lên một tiếng, Diệp Phàm vừa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đã trợn tròn mắt.
Kiều Viên Viên không ngờ đã thoát y lại còn mặc quần đùi, lộ rõ ra làn da trắng như tuyết, hơn nữa trông rất nuột nà, mềm mại. Cái rốn mắt mê hồn kia hoàn toàn trình ra trước mắt Diệp Phàm. Bộ ngực của Kiều Viên Viên không phải tròn như bánh xe lớn mà là loại rất đầy đặn, rất săn chắc, nhìn rồi làm người ta không rời mắt ra được.
Cô giống như một pho tượng nữ thần, trừng mắt lạnh lùng nhìn đồng chí lang sói Diệp Phàm.
Diệp Phàm nào dám động thủ làm gì đó thiếu tôn trọng hay khinh nhờn gì, vội nói:
-Anh tắm xong rồi, ra ngoài trước để đợi em nhé.
-Tôi hầu hạ anh, tôi là nô tỳ của Diệp lão đại, tắm đi, tắm đi!
Kiều Viên Viên hình như hơi điên cuồng, dám đẩy Diệp Phàm ấn vào trong bồn tắm lớn. Đương nhiên, lực Kiều Viên Viên dùng hết sức là rất lớn, nhưng cũng là Diệp lão đại thuận theo cô nên mới như vậy.
-Em kỳ cọ giúp anh một chút nhé.
Kiều Viên Viên thật giống một cô hầu gái tuyệt sắc giai nhân, nhẹ nhàng giúp Diệp lão đại bắt đầu kỳ cọ. Tuy nhiên, kỳ cọ đến sau lưng thì cảm thấy hoàn toàn khác.
Diệp Phàm cảm giác lực tay của đại tiểu thư Kiều càng lúc càng lớn, nào có giống là cọ lưng, căn bản là lấy mình ra làm tảng đá phiền phức. Kiều Viên Viên duỗi mở năm ngón tay như năm chiếc răng đinh trên cào của Trư Bát Giới như liều mạng cày ruộng trên lưng mình vậy. Chắc chắn trên lưng bị năm ngón tay của đại tiểu thư Kiều cào qua nhất định lập tức sẽ hiện ra năm đường vân sâu hoắm.
-Có đau không?
Kiều Đại tiểu thư hỏi.
-Không đau, không đau! Viên Viên dịu dàng như vậy, anh làm sao thấy đau được?
Diệp lão đại cau mày, thống khổ rặn ra mấy câu này.