Vì tiền đồ của con trai, Hà Nghi Viễn quyết định tới thử xem. Nhưng, Hà Nghĩ Viên không hợp với Cố Tắc Phi lắm. Vì Cố Tắc Phí hống hách quá, ở ban chỉ huy phòng chống lụt bão Hà Nghi Viễn căn bản là đã trở thành một kẻ phụ hoạ, trong lòng luôn không thoải mái.
Có lẽ có thể lợi dụng cơ hội này chỉnh Cố Tắc Phi được một lần. Lai lịch của Diệp Phàm sở trưởng Hà cũng đã biết, nghe nói hắn có mối quan hệ rất tốt với Phó chủ tịch Tề. Chỉ riêng chuyện này là đã có thể khiến cán cân sở trưởng Hà hướng về phía Diệp Phàm rồi.
Đương nhiên, sở trưởng Hà cũng có chút nguy hiểm như đi xiếc trên dây vậy, mối quan hệ giữa Diệp Phàm và Tề Chấn Đào cũng chỉ nghe nói thế. Sự thực ra sao thì cũng chỉ hai bọn họ biết.
Vì thế, trong lòng sở trưởng Hà có chút hỗn loạn, cho tới bây giờ vẫn chỉ ở mức do thám, vẫn chưa có quyết định rõ ràng.
Sở trưởng Hà nghĩ phê duyệt vụ sông Hồng Liên, thì con trai ông ta sẽ tự nhiên được đề bạt lên chỗ ngon hơn. Đương nhiên là sở trưởng Hà cũng không muốn quá đắc tội Phó chủ tịch tỉnh họ Cố ấy, dù gì, thì người ta cũng là một Phó chủ tịch tỉnh.
-Ừ, về việc cải tạo sống, và báo cáo việc phòng chống lũ lụt đã được gửi tới ban chỉ huy rồi. Có điều là nghe Vệ Sơ Tịnh nói là ban phòng chống lũ lụt của tỉnh lại cứ kéo dài chuyện này.
Tôi muốn hỏi thử sở trưởng Hà, là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chả có nhẽ ban phòng chống lũ lụt của tỉnh gần đây lại quá bận, bận tới nỗi không thể phê duyệt được? Phải biết rằng, báo cáo xin phê duyệt của chúng ta là bản báo cáo mang tính chân thực vì nó đã được viện sĩ Mâu Trung Ninh cùng tổ chuyển gia qua điều tra nghiên cứu, kết hợp với kinh nghiệm nhiều lần phòng chống lụt lội ở sông HồngLiên.
Các số liệu đều rất tỉ mỉ xác thực, lí do cũng rất đầy đủ. Khu Hồng Liên không thể kéo dài mãi được. Vì thế, tôi thận trọng mờ ban phòng chống lũ lụt tỉnh nhanh chóng đồng ý phê duyệt. Chúng tôi đang chờ lệnh để được khởi công.
Diệp Phàm mặt nghiêm túc nói.
-Haizz…Việc này, hôm trước trước khi Chủ tịch tỉnh Cố đi thủ đô họp thì có dặn dò rằng sông Hồng Liên có vài điều kiện chưa đạt được đúng yêu cầu của ban phòng chống lũ lụt tỉnh. Yêu cầu ban phòng chống lũ lụt tỉnh phải nghiên cứu thảo luận lại lần nữa, lại còn phải có luận chứng rõ ràng nữa. Có khi còn bắt các anh phải quy hoạch lại từ đầu, viết đơn trình báo lên phòng chống lụt bão tỉnh lần nữa? Kết hợp với các yêu cầu cụ thể của phòng xử lý, chúng ta sẽ nghiên cứu thảo luận lại.
Sở trưởng Hà mập mờ nhắc khéo Diệp Phàm, việc này Chủ tịch tỉnh Cố đang cố tình làm rồi lên, chứ không phải là ông ta muốn kéo dài đâu.
-Vậy thì dễ rồi, Bí thư Diệp, các cậu cứ về bảo người quy hoạch lại. Sau đó lập tức trình lên phòng xử lý tỉnh. Chắc chắc sở trưởng Hà sẽ phải lo lắng cho Hồng Liên thôi, ông ta sẽ tổ chức nhóm người tiến hành nghiên cứu luận chứng, việc thảo luận đã được duyệt rồi đúng không?
Vu Kiến Thần là tên giảo hoạt, khi có cơ hội thì y sẽ lập tức mở miệng nói giúp.
-Haha.
Sở trưởng Hà cười phá lên, nhưng dường như vẫn có chút lo nghĩ, chứ không hề đồng ý ngay.
Diệp Phàm đương nhiên không thể đoán nổi tâm tư của sở trưởng Hà, thực sự thì ông ta vừa muốn mượn tay hắn trừng trị Cố Tắc Phi, nhưng lại không dám đắc tội Cố Tắc Phi. Chủ yếu là vì trước khi chắc chắn được chuyện sau lưng Diệp Phàm có hậu thuẫn, thì sở trưởng Hà trong lòng vô cùng rối bời, vì thế có chút do dự.
-Hà Bân, cậu làm ở văn phòng cũng được vài năm rồi, có lẽ nên thay nơi khác rồi. Cứ làm ở một chỗ như vậy cũng chán phải không?
Diệp Phàm cười nói, chuyển ngay sang vấn đề khác.
-Em nghe mọi chỉ thị của lãnh đạo.
Hà Bân tỏ ý thuận theo, y rất biết cách trả lời.
-Thế này đi, cậu đợi bộ quy hoạch, phối hợp tốt việc xây dựng đô thị với sông Hồng Liên. Trưởng phòng Xây dựng quận đồng chí Mâu Trường Hưng năm nay cũng tuổi rồi, làm tốt nhé, thanh niên trẻ.
Diệp Phàm cười nói, ý tứ đã rất rõ ràng.
Ý hắn là muốn bồi dưỡng cho Hà Bân. Phải biết là Cục trưởng cục Xây dựng đôi thị là vị trí Cục phó, hơn nữa, khu Hồng Liên đang kiến thiết về mọi mặt, nên Cục trưởng cục xây dựng là một vị trí béo bở giàu nứt đố đổ vách.
Những lời này đương nhiên là sở trưởng Hà hiểu, trong lòng ông ta mừng rỡ vô cùng. Nhưng, cứ hễ nghĩ tới cái thế lực mạnh của Chủ tịch tỉnh Cố, ông ta lại có chút do dự, mồm cười nói:
-Hà Bân à, còn không cảm ơn Bí thư Diệp đã bồi dưỡng con sao.
-Cảm ơnBí thư Diệp, bố em là chuyên về mảng thủy lợi. Thực sự thì em cũng thích mảng này, từ nhỏ đã nghe bố nói về rất nhiều kiến thức có liên quan. Mặc dù em không học về thủy lợi, nhưng nghe lâu dần cũng thấm. Bí thư Diệp, em kính anh.
Hà Bân lại đứng dậy nâng chén rượu lên.
-Chén nàytôi uống.
Diệp Phàm sảng khoái uống rượu, liếc nhìn sở trưởng Hà, rồi nói:
-Thế sao được? Ngày mai tôi sắp xếp Bí thư Vệ dẫn nhân viên đi làm thêm giờ. Phối hợp với các chuyên gia sửa lại quy hoạch một lần nữa. Buổi sáng ngày kia - thứ hai, tôi sẽ bảo Hà Bân đem phương án sau khi đã quy hoạch lại từ đầu trình lên phòng xử lý tỉnh, thế được không sở trưởng Hà?
- Việc này, cũng không gấp lắm.
Sở trưởng Hà nhìn Diệp Phàm rồi nói:
-Vội thì cũng không giải quyết được gì, bây giờ Chủ tịch tỉnh Cố kiêm chỉ huy trưởng vẫn đang họp ở thủ đô. Ông ấy chưa về thì e là không thể nhất thời hành động được.
Vì thế, các cậu cứ từ từ sửa lại bản quy hoạch. Cố gắng làm cho thật tốt, đợi Chủ tịch tỉnh Cố về thì tôt lập tức bảo các cậu đưa qua đây.
Tới lúc đó chúng tôi sẽ nhanh chóng phê duyệt việc điều tra nghiên cứu, thanh thủ để được thông qua.
Sở trưởng Hà thản nhiên nói. Lời của sở trưởng Hà khiến cả Diệp Phàm và Vu Kiến Thần trong lòng đều không vui. Việc này, rõ ràng là vẫn đang cố kéo dài. Chuyện tốt trên đời này đúng là chẳng thể để một mình ông ta hưởng trọn cả. Vừa muốn con trai mình được đề bạt, bản thân làm chức chủ nhiệm phòng xử lý nhưng chả có tí trách nhiệm nào cả? Trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?
Diệp lão đại lạnh lùng hừ nói:
-Sở trưởng Hà, việc này không thể đợi được nữa rồi. Tôi muốn hỏi là Chủ tịch tỉnh Cố khi nào mới về?
- Khoảng , ngày nữa.
Hà Nghi Viễn biết thừa là Diệp Phàm không vui, nhưng ông ta vẫn kiên trì.
-Chúng tôi đợi không nổi đâu, nếu sở trưởng Hà cứ khăng khăng đợi Chủ tịch tỉnh Cố, thì chúng tôi chỉ còn biết tìm cách khác mà thôi.
Diệp Phàm hừ nói, tỏ vẻ không hề khách khí.
Hà Bân vừa nghe xong liền tỏ ra vội vàng, bố anh ta đã đắc tội với lãnh đạo của mình, vậy ngày tháng sau này anh ta sẽ phải sống ra sao đây. Anh ta nhìn bố, rồi nói:
-Bố à, nếu nhỡ Chủ tịch tỉnh tạm thời không quay về, việc cải tạo khu Hồng Liên lại không đợi được nữa, thì bố có thể triệu tập các chuyên gia bảo họ nhanh chóng điều tra nghiên cứu luận chứng được không.
- Hà Bân, con thì biết gì cơ chứ?Chuyện này không có chữ kí của Chủ tịch tỉnh Cố thì có hiệu lực gì chứ?
Hà Nghi Viên nói, nhìn Diệp Phàm tỏ ý xin lỗi, ông ta lại nói:
-Việc này đúng là có chút rắc rồi, Bí thư Diệp à, không phải là tôi muốn gây khó dễ. Nhưng người đứng đầu phòng xử lý là Chủ tịch tỉnh Cố. Tôi chỉ mang danh cái chức chủ nhiệm thôi. Về việc cải tạo sông do không thuộc phòng xử lý, thì sở thủy lợi chúng tôi cố thể trực tiếp thông qua. Việc này ngay bây giờ tôi có thể tự quyết định. Nhưng việc phòng chống lũ lụt là việc vô cùng quan trọng, không có sự đồng ý của ông ấy, thì có lẽ các anh cũng sẽ không dễ dàng bắt tay vào làm được đâu, tôi nói đúng chứ? Việc này vẫn phải tính toán chút nữa, chú trọng vào chỉnh đốn và cải cách. Sau khi đã có đủ điều kiện…. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
-Sở trưởng Hà, bọn họ không đợi được nữa rồi, ông là chủ nhiệm phòng xử lý, nắm quyền chủ trì trong phòng.
Vu Kiến Thần có chút giận dữ, giọng điệu trầm xuống.
-Giám đốc sở Vu, việc này, haizz, anh cũng ở phòng xử lý, anh cũng biết chuyện này…
Sở trưởng Hà vẻ mặt ngượng nghịu.
-Haha, thế thôi vậy
Diệp Phàm cười một tiếng rồi hừ giọng nói, nhìn Vu Kiến Thần, nói:
- Viên Viên, kính anh Vu một chén.
-Anh Vu, Viên Viên kính anh một chén.
Kiều Viên Viên nâng ly coctailk lên, nói.
Thấy Diệp Phàm đột nhiên nháy mặt mình, Vu Kiến Thần nhìn Kiều Viên Viên, trong lòng liền hiểu ra. Y ngầm chửi rằng thằng nhãi này thật giảo hoạt, không ngờ hắn dám đem cả Kiều đại tiểu thư ra để bơm đểu sở trưởng Hà. Đây quả là cách hay.
Trong lòng Vu Kiến Thần nghĩ, mồm lại cố ý cười nói:
-Kiều đại tiểu thư, bộ trưởng Kiều vẫn khoẻ chứ?
Vừa nghe xong câu nói này, Diệp Phàm liền để ý thấy đôi tai của sở trưởng Hà dỏng ngược lên, ánh mắt đang âm thầm nhìn về phía Kiều Viên Viên.
-Đại tiểu thư ư, anh Vu đừng có gọi em như vậy. Hôm qua còn có ai đó còn chửi em thậm tệ nữa cơ. Anh chớ có gọi em như thế, em không dám trêu Đại lão gia đâu.
Kiều Viên Viên quả thật thông minh sắc sảo, cố ý lôi chuyện tối qua ra nói.
-Ai đó ư, ai dám mắng thiên kim tiểu thư của bộ trưởng Kiều nhà họ Kiều Bắc Kinh cơ chứ, to gan thật đó. Nói cho anh biết xem nào, phải để anh trừng trị hắn mới được.
Vu Kiến Thần có ý ra mặt, hừ giọng nói. Câu nói này quá rõ ràng, thủ đô nào có mấy nhà họ Kiều, vả lại, còn là bộ trưởng nữa chứ. Diệp Phàm đưa mắt phát hiện ra da mặt của sở trưởng Hà đột nhiên giật giật.
-Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Anh Vu à, anh giúp em trừng trị người đấy nhé. Hahaha…
Kiều Viên Viên cười nói, liếc nhìn Diệp lão đại rồi lại nói:
-Y thật kiêu ngạo, tối qua còn dám mắng cả bố em.
-Mắng bộ trưởng Kiều ư?
Chuyện này, trông có vẻ như Kiều Viên Viên không hề nói đùa, tay Vu Kiến Thần hơi run lên, không ngờ y lại làm rượu rớt ra ngoài. Nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm hỏi:
-Thằng em, việc này thật hay giả vậy? Chắc không như vậy chứ?
-Hahah.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng nhưng không đáp lại, lúc đó, đồng chí Vu cực kì kinh ngạc. Nhìn Diệp Phàm một cái:
-Cậu không sợ bị mất mũ quan ư?
-Sợ ư, em sợ gì chứ, con gái ông ấy chả phải trong tay em sao? Đây gọi là "điểm yếu" anh Vu có biết không?
Diệp Phàm tỏ vẻ đắc ý hừ lên một tiếng. Cái "điểm yếu" đó được phát ra từ khoảng mũi của hắn, nên âm rất nặng.
-Anh muốn chết à!
Kiều Viên Viên ngay lập tức xấu hổ đỏ cả mặt, một tay đấm nhẹ vào người Diệp Phàm, không ngờ trước mặt người ngoài, mà hắn lại dám nói những lời này. Đúng là cực kì vô liêm sỉ. Mắc cỡ chết đi được.
-Bí thư Diệp à, chuyện này theo tôi thì thế này đi, ngày kia các cậu trình tới, tôi sẽ triệu tập họp các đồng chí, nếu mọi người không có ý kiến gì thì cứ quyết như vậy đi. Nếu các đồng chí không đồng ý thì tôi cũng hết cách rồi, cậu thấy thế được chứ? Mong cậu thứ lỗi, việc này, tôi cũng có chỗ khó của mình.
Sở trưởng Hà thái độ thay đổi khác hẳn, mặc dù vẫn cái vẻ mặt khó coi đó, nhưng đã có chút tháo gỡ. Diệp Phàm biết là chuyện đã thành. Hà Nghi Viên nói chuyện với đồng chí phía dưới, chẳng qua là muốn che giấusự xấu hổ của bản thân mà thôi.
-Được thôi, ngày kia tôi sẽ sắp xếp cho Hà Bân trực tiếp đi trình bản quy hoạch mới.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Hà Nghi Viễn rồi nói:
-Hà Bân cậu tới cục Xây dựng đảm nhận chức Phó cục trưởng thường vụ trước, Quyền cục trưởng đi nhé.
-Cảm ơn Bí thư Diệp
Hà Bân cảm kích vô cùng, môi như đang run rẩy. Diệp lão đại hai bút cùng vẽ, ép Hà Nghi Viễn thay đổi ý định, mà lại khiến ông ta chả còn cách gì nữa.
Bước ra khỏi hội sở Hoàng thị, mỗi bên đi một hướng.
-Giám đốc sở Vu này, vị Kiều đại tiểu thư đó xuất thân từ nhà họ Kiều ở thủ đô à?
Sở trưởng Hà vẫn còn muốn hỏi dò lại, lão ta cẩn thận thật đấy.