-Chỗ này ngứa quá, anh gãi giúp em đi!
Đôi mắt của Triệu Tứ mơ hồ, trời ạ, ngón tay còn đang chỉ ở ngực nữa chứ.
-Anh gọi Trinh Dao gãi cho em nhé!
Diệp lão đại dù nước miếng chảy ròng ròng, nhưng, vẫn đau xót nói câu này, chủ yếu là tai vách mạch rừng không dễ làm gì được.
-Hừ! Có phải có em Trinh Dao của anh ở đây nên anh không dám không?
Triệu Tứ đột nhiên hừ một tiếng.
-Anh có gì mà không dám?
Diệp lão đại cười khổ một tiếng, tuy nhiên, Triệu Tứ ngồi trong lòng, bộ ngực căng tròn kia bày ra trước mắt. Món đồ chơi của Diệp lão đại trong lúc vô ý đã bất nhã tự đứng lên.
-Phải không đó?
Triệu Tứ trong mắt tuy nói đầy men say, nhưng vẫn bắn ra tia khinh khi coi thường.
Diệp lão đại giận dữ, trong lòng nghĩ ông đây có gì mà không dám chứ. Thằng nhãi rốt cuộc cũng đưa tay ra, hơi run run, cuối cùng thì cũng đặt lên đỉnh núi. Với đỉnh núi đôi lớn này của Triệu Tứ, Diệp lão đại đã mơ ước từ lâu. Vì ngực của Triệu Tứ vừa căng tròn vừa lớn. Hơn nữa, đỉnh ngực không chút mềm nhão như phụ nữ đã sinh con. Lòng bàn tay to lớn của Diệp lão đại chỉ có thể bao lấy nửa sườn núi, căn bản chẳng chạm được đến chân núi.
Đúng thích thú quá mẹ ơi… Diệp lão đại trong lòng thở dài một tiếng, máu nóng dâng lên như thủy triều.
-Em với Trinh Dao của ai thoải mái hơn?
Triệu Tứ liếc nhìn Diệp lão đại, không ngờ lại hỏi câu này, đôi mắt quyến rũ như tơ, làm người ta phun cả máu mũi. Đôi mắt này nào giống như lúc bình thường mắt cao hơn trán, vô cùng tao nhã, Triệu Tứ của Triệu gia với ai cũng không gần không xa.
-Mỗi… mỗi người mỗi vẻ…
Diệp lão đại cũng không dám nói xấu cô em Tống.
-Hứ!
Triệu Tứ bất mãn bĩu môi
-Sợ cô ấy có đúng không?
-Của em thoải mái hơn một chút.
Diệp lão đại nhìn trộm ra cửa, thấy không có động tĩnh gì mới nói.
-Anh, sao anh còn chưa quay lại?
Lúc này, giọng Tống Trinh Dao từ trong phòng truyền ra.
-Không cho quay lại.
Triệu Tứ kêu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp lão đại như một đứa trẻ cáu kỉnh.
-Về ngủ nhé!
Diệp lão đại nhẹ giọng hỏi, đầu cảm thấy thật sự căng ra.
-Không chịu!
Triệu Tứ cắn môi, hừ nói. Còn giơ tay ấn bàn tay Diệp lão đại xuống ngực mình. Trước kia Triệu Tứ và Tống Trinh Dao cùng xưng tứ đại mỹ nhân Thủy Châu, quan hệ như chị em. Không ngờ uống rượu xong hai người lại đấu nhau.
-Em muốn uống nước!
Tào Phi Nhi không ngờ cũng góp vui.
-Haizz…
Diệp lão đại cười khổ một tiếng, mạnh mẽ ôm Triệu Tứ về phòng. Châm thêm ấm trà, ngày cực khổ này cũng làm cho hắn thích thú.
-Em còn muốn uống.
Lúc này, Tống Trinh Dao bĩu môi kêu lên.
-Đừng uống, các em đều say rồi mình anh hầu hạ không nỗi. Nếu uống rồi nôn ra một đống rối mù thì sao? Các em đều là con gái, mất mặt lắm.
Diệp lão đại vội vàng khuyên nhủ.
-Em không sợ.
Trinh Dao cáu kỉnh, hai tay lắc cánh tay Diệp Phàm như cô bé đòi ăn đậu đường, có thể làm mềm lòng bất cứ ai. Sau khi nói xong đắc ý liếc nhìn Triệu Tứ một cái.
-Muốn uống thì mỗi người một chai.
Triệu Tứ cảm giác thân phận đại tỷ của mình bị khiêu khích, mắt nhìn chằm chằm Tống Trinh Dao, đầy mùi vị gây hấn.
-Được được, mỗi người hai chai, anh đi lấy đây…
Thế là Diệp lão đại bị hai bên lắc qua lắc lại, đành đầu hàng.
-Làm anh ngốc theo luôn rồi, để anh lấy!
Diệp lão đại biết không thể nào giảng hòa được, đành đi lấy mấy chai lại.
-Chị cạn đây bé Tứ!
Trước kia Tống Trinh Dao luôn gọi Triệu Tứ là chị Triệu, chị Tứ, tối nay như bị trúng tà, không ngờ lại dùng cái tên mà Triệu Bảo Cương thường dùng với Tiểu thư Triệu Tứ.
Tống Trinh Dao càu nhàu một tiếng rồi uống hết ly rượu, trời ơi, cái ly đó bao nhiêu chứ, cũng phải ml đó. Trinh Dao mặt bắt đầu đỏ bừng. Uống xong nhìn chằm chằm Triệu Tứ, lại khiêu khích.
Triệu Tứ vừa nghe quả nhiên tức giận, chỉ vào Trinh Dao hét lên:
-Một ly đáng gì, một chai!
-Được, được, một chai, chúng ta uống mỗi người một chai. Diệp Phàm kính chúng ta một mình anh ấy ba chai.
Tào Phi Nhi vỗ tay hét lớn.
-Không được, không được, ba chai sao anh uống nổi, mới nãy đã uống ba chai rồi, đợi tý nữa mọi người say lấy ai chăm sóc chứ.
Diệp lão đại giờ phút này đã không còn chút háo sắc nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng trốn đi thôi, chuyện hồ đồ ba thiên kim danh môn này muốn làm khiến Diệp lão đại đau đầu quá rồi.
-Đàn ông mà nói không được sao?
Triệu Tứ cười phá lên như yêu tinh.
-Đúng, đàn ông mà nói không được sao?
Tống Trinh Dao cũng liếc mắt nhìn Diệp Phàm hừ nói. Đã không còn chút thuần khiết nào, lúc này cô em Tống giống như Dao Trì Thánh Nữ hạ phàm. Khuôn mặt đỏ như lửa, đối với đàn ông chỉ nói một câu, phải giết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
-Đúng, đúng, đúng, anh không uống nổi thì đứng cạnh rót rượu đi. Ba chị em em uống!
Tào Phi Nhi càu nhàu không rõ chữ.
-Ông đây có gì không được chứ, mẹ nó, cạn!
Diệp lão đại tức giận, bị ba cô bé khinh như thế, sao có thể nhịn nỗi.
Đúng là điên cuồng, ba cô gái như gà chọi thi nhau uống, cô uống một ly tôi cũng phải uống một ly. Diệp lão đại cũng phải uống bal y. Cứ qua lại như vậy, cho dù là tiên tửu Lý Bạch chuyển thế cũng không trụ nổi.
Diệp lão đại liều mình ép nội công muốn hóa giải lực rượu, tuy nhiên, cuối cùng cũng anh dũng ngã xuống, lúc ngã xuống, hắn nhìn thấy sáu bắp chant rắng nõn đang giằng co trước mắt hắn. Hơn nữa, thung lũng thần bí và những ngọn núi cao ngất nửa ẩn nửa hiện trước mặt, Diệp lão đại không trụ nỗi nữa dũng cảm ngã xuống. Không biết nên ngã vào ngọn núi hay thung lũng.
Diệp lão Đại chỉ cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ…
Giấc mơ thế này…
Giữa hai đoạn trắng nõn nà có một u cốc, hai điểm đỏ sẫm giống như dâu tây đang nở rộ về phái mình. Diệp lão đại vui vẻ chạy đi hái dâu tây. Đưa lưỡi ra liếm, cảm giác quả dâu này rất đặc biệt. Tuy không ngọt, nhưng rất mềm, rất thoải mái.
Một trận đau đớn, một tòa núi lớn ép cho Diệp lão đại không thở nổi, hắn rốt cục cũng tỉnh dậy.
Hắn phát hiện cái gì?
Là sáu cặp đùi đều gác lên người hắn.
-Mình đã làm cái gì, chắc là không làm chuyện hoang đường gì chứ?
Diệp lão đại cả kinh, lại nhìn nhìn, lập tức thiếu chút nữa là ngất xỉu, hắn thấy mình không mặc gì cả. Thằng nhãi này sợ đến mức vội vàng nhấc sáu chân ra, trèo ra khỏi sáu chân này.
Mùi vị của cây lựu là mùi này, hình như cũng không phải. Diệp lão cảm thấy bực mình, lắc lắc đầu. Nhưng Diệp lão đại thấy ba cô nàng người đều mặc áo ngủ, tuy nói hơi lộn xộn, ngẫu nhiên có lót chút cảnh xuân, nhưng vẫn còn nguyên trên người.
Đang định lấy chăn đắp lên, tuy nhiên, sáu cái chân đè loạn xạ không dễ đắp chút nào, đành nhẹ nhàng kéo sáu chân định đặt lại ngay ngắn để đắp chăn lên. Tuy nhiên, sau khi nhẹ nhàng kéo chân ra thì Diệp lão đại thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Vì sao?
Bởi vì, hắn phát hiện trên chiếc chăn vệt máu loang lỗ, những vệt máu diễm lệ như hoa mai khiến Diệp lão đại ngây ngốc. Thằng nhãi này hung hăng nhéo đùi mình, quơ quơ mắt, thấy đúng là màu đỏ, tình hình thế nào Diệp lão đại có ngu dốt thì cũng đoán ra được. Vì đã có vật chứng, Diệp lão đại lại mở chăn nhìn nhìn, thấy quả nhiên dính vài cánh hoa rơi loang lổ.
-Xong rồi, có phải cả ba đều để mình làm rồi không
Diệp lão đại trong lòng thống khổ kêu một tiếng, lại dùng đôi mắt ưng quan sát một lúc, ngồi ở sofa hút điếu thuốc. Suy nghĩ xem có chút manh mối nào không, chắc tám phần là chỉ có một người thôi, chắc không phải cả ba đâu, cả ba thì hơi tà môn quá. Tuy nhiên, Diệp lão đại cân nhắc hồi lâu cũng chưa nhìn ra rốt cuộc là ai đã bị mình hại.
Thằng nhãi này đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đứng bật dậy, vội vàng chạy đến phòng khác ôm cái chăn trắng tinh qua. Luống cuống tay chân thay cái chăn đỏ sẫm kia đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
-Xong rồi, rốt cuộc làm ai?
Diệp lão đại tự hỏi chính mình. Tuy nhiên, cái này cũng không tiện kiểm tra, Diệp lão đại đang tối như hũ nút. Cảm thấy đây là thành nơi thị phi, vội vàng gọi điện đánh thức Lan Điền Trúc. Nói là mình có việc gấp phải làm, muốn trốn một cách mất phong độ vậy đấy.
-Làm chuyện xấu gì nên muốn trốn à?
Lan Điền Trúc không dễ bị lừa. Nhìn chăm chú Diệp lão đại một cái.
-Nói đùa, làm chuyện gì xấu. Anh cũng say mà, dìu các cô ấy vào phòng là điện cho em đấy. Em xem, mấy người các em, thích coi những người đàn ông kiên cường như chúng anh thành cái gì chứ? Quân tử ái sắc, thủ chi hữu đạo, em có hiểu không hả Lan Điền Trúc?
Diệp lão đại vẻ mặt giả bộ đạo mạo nói.
-Thật không?
Lan Điền Trúc nhìn nhìn trên giường, lật chăn. Không phát hiện dấu vết gì, tuy nhiên, Lan Điền Trúc cũng không dễ lừa, hừ nói:
-Đàn ông cứng rắn, được! Làm chuyện xấu phải dũng cảm thừa nhận. Đó mới là đàn ông.
-Làm gì chứ? Trong đầu em đang nghĩ gì vậy?
Diệp Phàm anh là ai chứ?
Diệp lão địa kiên trì chống lại những lời chỉ trích của Lan Điền Trúc.
-Anh đi rồi, em phải chăm sóc các cô ấy đấy.
-Nếu có làm chuyện gì mà không thừa nhận thì cái chỗ đó của anh sẽ mãi mãi không vểnh lên được nữa!
Lan Điền Trúc nói một câu thâm độc. Sau khi nói xong mới thấy câu đó "phấn hồng" quá, cô gái chưa chồng Lan Điền Trúc lập tức đỏ mặt.
-Anh mãi mãi vểnh lên được! Em có muốn thử không?
Diệp lão đại lỗ mãng nói.
-Anh là đồ khốn kiếp! Đồ lưu manh!
Lan Điền Trúc cầm gối đập qua. Nhưng, Diệp lão đại sớm đã thi triển Khinh Thân Đề Túng Thuật chạy ra ngoài rồi.
-Khốn kiếp, tốc độ này, chắc chắn được giải quán quân thế giới.
Lan Điền Trúc mắng một câu.
-Không vểnh lên được? Không phải vậy chứ, mẹ nó, câu thần chú độc quá.
Bước vào xe Diệp lão đại ngước lên nhìn, cười khổ.
-Haizz… rốt cuộc là ai bị mình hành hình vậy! Ông đây oan uổng quá! Không phải có ai đến, ông đây không hề làm gì, nhưng vẫn phải đổ vỏ đấy chứ.
Diệp đại dông dài thêm một câu rồi lái xe đi. Đương nhiên, lý do thì dễ tìm rồi. Diệp lão đại chẳng qua tìm đại một lý do chẳng ra lý do, để giúp bản thân có thể thoải mái hơn thôi!