Quan Thuật

chương 1525: kiều báo quốc được bổ nhiệm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Cũng giống lão Hà, hai chúng tôi không phải là người có lá gan lớn. Nếu không, lão Hà ở Sở Thủy lợi một năm có bao nhiêu công trình, chỉ cần tiền hoa hồng cũng nhận cũng mỏi tay. Hơn nữa số tiền hoa hồng lớn kinh người. Lão Hà cũng không nhận tiền hoa hồng, nhưng ngày lễ ngày tết người khác bao vợ con y xem ra cũng không nhỏ. Nếu không, có thể gặp lão Hà không cũng khó nói.

Hoàng Cửu Lâm kể khuyết điểm của Hà Nghi Viễn.

-Nhận là phạm sai lầm, nhận thuốc rượu vẫn được. Mấy thứ này một chai đã hơn mười ngàn tệ, qua tay cũng có thể có chút tiền tiêu, đủ rồi. Tiền nhiều chẳng lẽ mang theo vào quan tài. Còn việc lợi dụng quyền lực trong tay xử lý chút việc tư, ví như xây dựng chỗ nho nhỏ này cũng là bình thường. Nếu không, ai đồng ý làm lãnh đạo. Việc này Ngưu Mãn ở trong cánh rừng, để y sáng tạo ra một nơi thoải mái để tắm rửa cũng là chuyện lãnh đạo chúng ta nên làm có phải không? Quan tâm đến cấp dưới thôi!

Hà Nghi Viễn nói.

-Lời anh Hà là cao kiến.

Diệp Phàm cười nói.

-Không phải cao kiến, cậu em, sự thật là như thế.

Hà Nghi Viễn cười, trầm ngâm một lát, hỏi:

-Cậu em khi nào thì rảnh.

-Rảnh thì vài ngày nữa.

Diệp Phàm nói nhưng thật ra đang suy nghĩ xem chọn nhà nào giới thiệu cho Hà Nghi Viễn. Như nhà họ Kiều nếu có thể quyết định chuyện của Kiều Báo Quốc, mẹ Kiều Viên Viên chắc chắn đã mời. Mà nhà họ Phượng cũng có thể giới thiệu, nhà họ Phí cũng đúng. Diệp Phàm đang lựa chọn nhà ai.

Đương nhiên vừa rồi Hà Nghi Viễn hỏi như vậy là có ý tứ. Thật ra là hỏi Diệp Phàm khi nào có thể giới thiệu y với nhà họ Kiều ở Bắc Kinh.

Tảng sáng ba người trở về.

Lúc đi, Thúy Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Diệp Phàm biết ý của cô, cũng hứa hẹn. Vài ngày nữa có thời gian sẽ sang đó giải quyết chuyện Chủ tịch xã Trương. Một chủ tịch xã, Diệp Phàm tin rằng mặc dù hắn không quen một ai ở khu Nam Lĩnh muốn bắt y vẫn không cần tốn nhiều sức lực.

Xe đi xa, Phạm Ngưu Mãn nhìn Thúy Nhi, nhưng Thúy Nhi lắc lắc đầu.

-Bây giờ còn có cán bộ như vậy, thế là thế nào?

Phạm Ngưu Mãn kinh ngạc, nhìn Thúy Nhi nói:

-Chắng lẽ hắn không hài lòng, không thể nào, cháu xinh đẹp nhất trong thôn mà.

-Cháu cũng không biết vì sao. Hắn không động đến cháu, xem ra cũng sẽ không giúp cháu. Tuy hắn nói vài ngày nữa có thời gian sẽ xuống dưới xử lý việc này. Nghe nói lãnh đạo đều thế, nghĩ một đằng nói một nẻo. Cha cháu không biết làm thế nào mới tốt? Trong nhà… haiz…

Thúy Nhi lắc đầu vẻ mặt thất vọng, giọng có chút nghẹn ngào.

-Chẳng lẽ hắn không được, sao lại tìm người như thế. Nều sảnh trưởng Hà muốn cháu, có lẽ đã đồng ý với cháu việc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phạm Ngưu Mãn vẻ mặt khinh miệt. Nếu Diệp Phàm nghe thấy chắc chắn sẽ một quyền đập vào vẻ mặt già nua của lão Phạm vì dám nói ra những việc này.

-Hắn làm được.

Thúy Nhi đỏ bừng mặt lắc lắc đầu.

-Sao thế được? Cháu biết sao cháu còn nói hắn không động vào cháu?

Lão Phạm cảm thấy không hiểu được.

-Cháu nhìn thấy phía dưới của hắn vểnh cao.

Thúy Nhi xấu hổ nói.

-Việc lạ, nếu chịu được, lợi hại.

Phạm Ngưu Mãn quả thật khâm phục Diệp Phàm.

Nghĩ một chút nói:

-Có lẽ hắn thật sự đồng ý giúp cháu, chờ vài ngày xem.

-Chỉ có thể như vậy.

Thúy Nhi gật gật đầu.

-Cậu em, hình như không nghe động tĩnh của cậu?

Trong xe, vẻ mặt Hoàng Cửu Lâm có vẻ không hiểu hói.

-Thôi vậy, đường làm hại người ta.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

-Có gì hại không hại, đối với cô ấy có lẽ vẫn là chuyện tốt. Không phải cô ấy muốn nhờ cậu làm việc, cậu làm xong, cô ấy báo đáp cậu là nên thế. Không phải là đêm đầu.

Hoàng Cửu Lâm nói.

-Không thể nói như vậy, đêm đầu tiên đối với một cô gái rất quan trọng. Cả một đời người, đối với một cô gái sẽ nhớ cả đời. Thôi vậy, không nói chuyện này nưa.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

-Vậy cậu thật sự quyết định giúp cô ấy?

Hà Nghi Viễn cũng có chút kinh ngạc. Tuy rằng chỉ là đối phó với một Chủ tịch xã nhỏ nhưng khá phiền toái. Bởi vì địa khu Nam Lĩnh xem ra Diệp Phàm không có người quen. Giải quyết việc này phải nhờ người giúp, lại nợ một ân tình.

-Đương nhiên, nếu là thật tôi sẽ đi xem xem. Đồng ý với người khác phải làm được. Nếu không, tôi sẽ không dễ dàng hứa.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Chỉ một câu như vậy lại khiến cho Hà Nghi Viễn cùng Hoàng Cửu Lâm lại hiểu sâu sắc thêm về Diệp Phàm.

Buổi chiều ngày hôm sau Diệp Phàm ngồi trên ghết, Vệ Sơ Tịnh đến báo cáo công việc. Nói là nhà khách quân khu tỉnh lần này nhanh thần kỳ, đã làm xong mọi việc. Hơn nữa, khoản tiền bồi thường cũng không nhiều lắm, chưa đến một trăm vạn.

-Làm thỏa đáng là tốt rồi, có ký giao ước chính thức không?

Diệp Phàm hỏi, thầm nói, cô chỉ nhìn bên ngoài, gút mắc bên trong làm sao mà hiểu được. Cuộc sống này không vô duyên vô cớ mà yêu cũng không vô duyên vô cớ mà hận.

-Sáng nay Chủ tịch quận Trương thay mặt Ủy ban nhân dân quận ký kết. Bọn họ nói hai ngày sau sẽ khởi công dỡ bỏ phần xây dựng trong lòng sông.

Vệ Sơ Tịnh nói.

-Cuối cùng cũng xong một việc, thời đại này, muốn làm một việc thật khó.

Diệp Phàm thở dài, lắc lắc đầu.

-Bí thư Diệp, bên này đàm phán xong, nhưng chuyện Thuyền chính học đường chúng ta lại chưa thể ra tay. Bên đó phần phải dỡ bỏ lớn hơn. Hơn nữa, tôi tìm hiểm qua, cơ quan quản lý của Thuyền chính học đường là bảo tàng quân sự quốc gia, ơ Thủy Châu chúng ra căn bản là không thể ra tay.

Vệ Sơ Tịnh vẻ mặt lo lắng nói.

-Người phụ trách Thuyền chính học đường tên là gì, cán bộ cấp bậc gì?

Diệp Phàm hỏi.

-Khâu Thiếu Thông, quân hàm đại tá. Quan trọng là y không phải do quân khu tỉnh quản lý, mà là bảo tàng quân sự quốc gia quản lý. Kinh phí của bọn họ không liên quan đến địa phương. Cho nên, địa phương căn bản là không quản được bọn họ. Hôm trước chúng tôi có đi tìm y người ngày thái độ rất cứng rắn mạnh mẽ. Hơn nữa, có vẻ không kiên nhẫn. Nói là Thuyền chính học đường là di sản nổi tiếng, thuộc loại văn vật, không có khả năng dỡ bỏ.

Vệ Sơ Tịnh có chút bất mãn nói.

-Lúc đó tôi nói là bọn họ lấn chiếm lòng sông, là vi phạm xây dựng. Hơn nữa là tai họa ngầm đối với tài sản và sinh mạng của nhân dân Thủy Châu.

Đối với việc chống lũ yêu cầu họ dỡ bỏ phần xây dựng trên mặt sông. Thật ra, phần trên mặt sông của họ chính là khu nhà máy cũ, bên trong là một con thuyền rỉ sét, loang lổ.

Mà đại tá Khâu cười lạnh nói nếu chỗ đó có vi phạm về xây dựng thì cũng là từ triều Thanh, không liên quan đến y.

Hơn nữa, còn châm chọc bảo chúng tôi đi tìm người xây dựng nó. Quả thật đây là cố tình gây sự. Những người đó xương cốt chắc đều đã thành tro, làm sao có thể đi tìm?

Vệ Sơ Tịnh có chút tức giận rồi. Gần đây vì chuyện dọn dẹp lòng sông cũng khá cố gắng.

-Lãnh đạo bảo tàng quân sự quốc gia là ai?

Diệp Phàm hỏi.

-Tướng quân Trần Trung Thắng, người này rất nổi tiếng. Cái gì là Giám đốc nhà bảo tàng quân sự quốc gia, quân hàm thiết tướng Nghiên cứu sinh thạc sĩ học viện Quốc phòng. Đương nhiệm Phó chủ tịch hiệp hội bảo tàng quốc gia. Phó chủ tịch Ủy ban bảo tàng Quốc tế tại Trung Quốc. Thường vụ hội lịch sử Trung Quốc. Hội viên hội Thư pháp Trung Quốc. Tác phẩm thư pháp khá có danh tiếng. Còn được lãnh đạo nhà nước lấy làm quà tặng cho lãnh đạo nước Mỹ, Anh Pháp Áo và mấy nước khác. Trung Nam Hải, Đại hội đường nhân dân, nơi kỷ niệm của các vĩ nhân cũng treo tác phẩm của y. Người này thanh danh uy vọng trong nước rất lớn.

Vệ Sơ Tịnh nói.

-Đúng là một nhân vật khó chơi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Vệ Sơ Tịnh một cái, nói.

-Các cô tiếp tục cùng người của Thuyền chính học đường tiếp tục trao đổi việc này. Những cái khác tôi sẽ nghĩ cách. Mặc kệ có thành hay không, cần phải phá nhà máy trên lòng sông. Nếu không, khu sinh thái nhân văn Hồng Liên của chúng ta cũng bằng không. Nếu đã công phu và đầu tư nhiều tiền như vậy, không thể bỏ dở nửa chừng.

Thái độ Diệp Phàm kiên quyết, Vệ Sơ Tịnh tuy nói có chút hoài nghi, nhưng cũng không nói gì nữa, gật đầu nói ngày mai tiếp tục đi trao đổi với đại tá Khâu.

Đúng với hi vọng của quần chúng nhân dân, Giám đốc Sở Thủy lợi Hà Nghi Viễn lại chủ trì hội nghị phê duyệt quy hoạch chống lũ sông Hồng Liên.

Đây chính là quần chúng dĩ nhiêu là kết hợp với công ty nhận thầu phát động nhân dân hai bờ sông ký tên liên hợp.

Tuy nói Cố Tắc Phi bị bắt giam, chỉ huy trưởng phòng xử lý chống lũ tỉnh tạm thời vẫn bỏ trống. Nhưng Hà Nghi Viễn là giám đốc Sở Thủy lợi kiêm phó chỉ huy trưởng, chủ trì hội nghị như vậy cũng là bình thường.

Gần hai ngày, phê duyệt được ban hành. Vệ Sơ Tịnh một lần nữa triệu tập Chủ tịch các công ty xây dựng công trình. Đọc quyết định của phòng xử lý. Dưới lòng sông lại một lần nữa vang lên tiếng máy móc ầm ầm.

Về vấn đề thủy lợi chống lũ, Hà Nghi Viễn vận dụng quyền lực của chính y, còn tạo ra được công trình chống đê kè chống lũ sông Hồng Liên hơn ba mươi triệu. Coi như là vì một chút việc tư, Diệp Phàm biết lão Hà đang thể hiện thiện ý với hắn. Dùng ba mươi triệu của nhà nước đối lấy mũ Phó Chủ tịch tỉnh trên đầu ý.

Cuối tháng năm.

Tin tức tốt cuối cùng được truyền đến, Kiều Báo Quốc được bổ nhiệm xuống dưới.

Tuy nhiên không phải đến thành phố Mặc Hương đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố mà là đến địa khu Nam Lĩnh đảm nhiệm Chủ tịch địa khu. Tuy rằng địa điểm kém một ít nhưng tốt xấu cũng là đề bạt đến cấp Giám đốc sở, hơn nữa vẫn là cầm trong tay quyền Chủ tịch Địa khu.

Trong lòng Diệp Phàm hiểu được, Bí thư thành phố Mặc Hương Tạ Quốc Trung là người do Bí thư Phí đề bạt. Mà Phí Mãn Thiên còn muốn ôm đồm vị trí Chủ tịch tuyệt đối không thể. Chính lãnh đạo cấp trên chơi công bằng nói như vậy không tốt.

Phí Mãn Thiên biết rõ điểm này, nếu còn muốn đẩy Kiều Báo Quốc lên ngồi vị trí Chủ tịch thành phố Mặc Hương là không có khả năng. Yến Xuân Lai chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt.

Cho nên, muốn thay đổi biện pháp, đem Chủ tịch địa khu Nam Lĩnh đễn thành phố Mặc Hương đảm nhiệm chức Chủ tịch, mà Kiều Báo Quốc lại đến Nam Lĩnh đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu.

Như vậy là cân bằng, Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai cũng không dảm thể hiện sự phản đối kịch liệt. Dù sao, nhà họ Kiều ở Bắc Kinh có hai nhận vật quan trọng trong lãnh đạo nhà nước. Một ủy viên bộ Chính trị Kiều Viễn Sơn, một ủy viên quân ủy Kiều Hoành Sơn. Muốn đắc tội với nhà họ Kiều, lão Yến đúng là không sáng suốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio