Y nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nói:
-Biết rõ là thua mà còn đi làm, như vậy sẽ ảnh hưởng không hay ho gì cho danh dự của cậu đâu. Tiền mất đi thì còn có cách để kiếm lại, nhưng danh tiếng còn quan trọng hơn cả tiền đấy. Vả lại, cậu đối mặt với Chủ tịch tỉnh Yến, việc này thật không sáng suốt chút nào.
-Tôi biết là sẽ có ảnh hưởng bất lợi.
Diệp Phàm gật đầu, cảm thấy vô cùng thân thiết khi hắn nghe được những lời nói thẳng thắn của Kiều Chí Hòa. Nếu xã giao bình thường thì sẽ không bao giờ nói với cậu những lời thật lòng đó đâu.
Diệp Phàm nhìn Kiều Chí Hòa rồi nói:
-Nhưng, nếu cấp trên đồng ý cấp triệu. Hơn nữa, khi cấp trên cấp khoản tiền có kèm ghi chú rõ ràng, triệu ấy chính là tiền để khu Hồng Liên chống ô nhiễm và xây dựng đường sông. Đương nhiên là có cả việc trị thủy nữa. Xây dựng đường sông có liên quan mật thiết tới việc trị thủy. Thành phố lấy đi mất tiền của chúng tôi, vì vậy vấn đề trị thủy có vài sơ hở, trách nhiệm đó không ai có thể gánh vác nổi. Vì thế mà một khi cấp trên đã cấp rồi, haha, chả nhẽ cấp trên đã nhìn lầm, cấp nhầm tiền cho khu Hồng Liên ư? Vậy tại sao bọn họ không cho khu Đông Hồ hoặc cho khu Tây Cảng triệu đó?
Kiều Chí Hòa nghe xong liền nghĩ thoáng hẳn ra, lát sau đã không còn cái cảm giác mịt mờ nữa rồi. Diệp Phàm đang nhắc nhở y, nếu cấp trên đã đồng ý cấp triệu thì, điều đó chứng rỏ mối quan hệ của hắn với cấp trên không tồi. Nếu không thì, làm sao có thể quan tâm tới khu Hồng Liên như vậy được.
- Haha, Chuyện này cậu đã quyết tâm như vậy, thì tôi cũng không ngăn cản cậu nữa, hai anh em cậu cứ nói chuyện với nhau đi!
Kiều Chí Hòa cười nói, quay lại nhìn Túc Nhất Tiêu, nói:
- Nhất Tiêu, nếu đã quay về rồi, thì ngồi tụ tập lâu lâu một tí với Bí thư Diệp nhé.
- Tất nhiên là phải tụ tập lâu lâu rồi, vừa nãy cháu và Bí thư Diệp có nhắc tới chuyện quay trở lại sở Giám sát. ACậu ấy nói có thể tối mai, gọi cả đồng chí Lô Vĩ đi tụ tập một phen. À Cậu, nếu cậu rỗi thì cũng tới chung vui nhé?
Túc Nhất Tiêu khéo léo truyền đạt ý tứ.
- Haha, nhất định phải tới rồi.
Kiều Chí Hòa liền hiểu ra, phát hiện ra rằng Diệp Phàm sớm đã chuẩn bị xong hết rồi.
Sau khi bước ra khỏi nhà họ Kiều, nhìn giờ thì đã qua h rồi. Muộn như vậy thì cũng ngại tới làm phiền Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Lý Xương Hải.
Hắn quyết định sáng mai trước khi đi trình tài liệu thì phải qua được cái cửa ải Lý Xương Hải này đã. Còn Phí gia thì sẽ không đi nữa, Diệp Phàm tin là Phí Mãn Thiên khi đã chịu cấp tiền cho mình, thì chắc sẽ không có chuyện để kẻ khác phá đám đâu. Mặc dù là lần trước vì chuyện của Hồ tư lệnh quân khu tỉnh mà cãi nhau, nhưng Diệp Phàm tin vào Phí Mãn Thiên. Đại quan biên giới là gì chứ?
Vả lại, Yến Xuân Lai làm như vậy, cũng đáng nghi ngờ là muốn ngáng chân Phí Mãn Thiên. Phí Mãn Thiên tôi đồng ý cấp tiền cho Diệp Phàm, Yến Xuân Lai ông lại ngấm ngầm cho người đi lấy khoản tiền ấy đi.
Ông coi Phí Mãn Thiên này là không khí hả? Nếu thách thức quyền uy đối với Phí Mãn Thiên, thì chắc chắn lão ta sẽ quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Nếu không thì lời của Bí thư tỉnh ủy nói còn có tác dụng gì nữa.
Ngày hôm sau.
Thông qua Mai Thiên Kiệt, Diệp Phàm đã trình tài liệu lên văn phòng thường vụ ủy viên tỉnh ủy. Hắn tin là ít lâu sau sẽ vào tay của Kiều Chí Hòa, sau khi tới tay ông ta rồi thì ông ta sẽ tìm cách để đệ trình lên Bí thư Phí Mãn Thiên.
Mà Diệp Phàm chuyển hướng đi tới văn phòng của Lý Xương Hải, may mà Lý Xương Hải có ở đó.
-Bí thư Diệp,cậu là người bận bịu, rất khó để gặp được đấy, hahaha…
Lý Xương Hải cười lớn.
Thằng nhãi này trong lòng khảng khái vô cùng. Diệp Phàm là người anh ta theo dõi quá trình trưởng thành. Mấy năm gần đây, anh ta đã leo lên cái vị trí khiến Lý Xương Hải cũng tương đối khiếp sợ. Có lẽ Diệp Phàm vượt qua anh ta cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đối với chuyện đề bạt của Diệp Phàm, Lý Xương Hải không để ý lắm, chuyện lập mối quan hệ tối với Diệp Phàm mới là dự tính của Lý Xương Hải.
- Bí thư Lý quản công tác chính trị pháp luật của toàn tỉnh, bận lắm nhỉ, nếu không có việc em nào dám tới làm phiền đâu?
Diệp Phàm cười rồi ngồi xuống cạnh Lý Xương Hải.
-Bận lắm.
Lý Xương Hải gật gật đầu, quay người nói với Bí thư Xung:
-Tiểu Vũ à, đem pha trà Bích Loa Xuân mà lần trước Phù gia tặng tôi nhé, Bí thư Diệp chắc là chưa uống bao giờ, haha.
- Bích Loa Xuân, có nghe qua rồi, nổi tiếng đấy, thật sự là em chưa được uống thử.
Diệp Phàm cười nói.
-Nhắc tới Bích Loa Xuân thì có chút lai lịch. Giá của nó có nhiều loại, như Bích Loa Xuân của An Huy, Tích Giang, Giang Tây và vài vùng nữa, mặc dù là bên ngoài nhiều lông, nhưng nhìn kĩ giá thì một cân không quá vài trăm đâu, mấy loại căn bản ấy à,chất lượng kém hơn chút chỉmấy chục một cân. Loại trà này uống chẳng thú vị gì cả, đại đa số là chế biến trà bằng máy. Nhưng loại Bích Loa Xuân chính cống là loại trà được làm thủ công từ ngọn trà được hái ở Thái Hồ trước thời Minh ở Tô Châu. Loại trà Bích Loa Xuân đó trên thị trường có lẽ rất đắt, giá cả cũng chát. Nghe nói loại đắt nhất một cân phải tầm nghìn. Tôi có được trà này là do đợt trước đi họp ở thủ đô, nhà họ Phù tặng cho.
Lý Xương Hải cười nói, quay người như đang nghĩ tới cái gì đó, quay sang nói với thư ký:
-Thế này đi, anh gọi tiểu Lý tới đi, tay nghề cô ấy được lắm.
-Không cần phiền phức vậy đâu, pha tạm trà gì cũng được, em uống rồi đi ngay ấy mà. Haha.
Diệp Phàm cười nói.
-Bí thư Diệp, anh chắc không biết Trưởng phòng Lý Ngọc của văn phòng chúng tôi. Tay nghề pha trà của cô ấy tuyệt đỉnh lắm.
Thư ký tiểu Lưu đứng một bên cười.
-Ồ! Không ngờ ủy ban chính trị pháp luật lại ngoạ hổ tàng long à! Không những biết cầm súng, mà còn biết cả nghệ thuật pha trà à.
Diệp Phàm cười lớn.
-Cô ấy là Phó phòng phòng tiếp đón của văn phòng ủy ban chính trị pháp luật. Năm ngoái mới tốt nghiệp trường Đại học Công an. Tháng một năm nay thay mặt cho ủy ban chính trị pháp luật chúng tôi, tới Bắc Kinh cùng các cảnh sát khác cọ sát về trà đạo. Lý Ngọc giành được cúp bạc đó. Không tồi không tồi!
Trong lời nói của Lý Xương Hải chứa đầy vẻ đắc ý.
- Xem ra thì, quả là cao thủ rồi. Em rất muốn xem tài cô ấy biểu diễn trà đạo.
Diệp Phàm cười nói. Nhìn Lý Xương Hải, rồi hỏi:
- Vừa nãy cái nhà họ Phù mà Bí thư Lý nói tới có phải đang xây dựng nhà khách dân tộc ở cầu Cửu Vân thuộc khu Hồng Liên chúng em không? Đại công tử nhà bọn họ Phù Chính Hưng cũng đang ở Thủy Châu phụ trách hạng mục này.
-Đúng rồi đấy, chính là tập đoàn Thiên Mậu. Tôi và ông cụ nhà bọn họ đánh qua vài ván cờ, thua quá bi đát.
Lý Xương Hải khéo léo nhắc tới nhà họ Phù, Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ngay. Có lẽ anh ta đang ám chỉ hắn trong phạm vi cho phép về mảng chính trị thì hãy quan tâm tới nhà khách dân tộc nhà họ Phù một chút.
-Ừ, bọn họ rất giữ chữ tín. Tiền đầu tư mấy chục triệu đã xong hết rồi, nhà khách dân tộc đã bước vào giai đoạn xây dựng toàn diện rồi.
Móng cũng đã xong rồi, đang quy hoạch một vài hạng mục giải trí trên sông.
Diệp Phàm cười nói, thực tế là đã đồng ý lời đề nghị của Lý Xương Hải.
Đang nói thì tiếng gõ cửa vang lên, sau khi Lý Xương Hải thốt lên một tiếng thì phát hiện ra một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước vào với trên người là bộ cảnh phục, dưới là váy cảnh sát, đôi dầy da màu hồng, khuôn mặt hình quả táo lộ vẻ hào hứng, không những thế cô gái xinh đẹp ấy còn có chút ý vị nữa.
-Bí thư Lý, anh gọi tôi?
Cô gái đó hành lễ theo đúng tiêu chuẩn của cảnh sát, rồi hỏi. Nhưng Diệp Phàm phát hiện ra cô gái đó đang âm thầm liếc nhìn hắn. Trong lòng nghĩ: tôi chẳng hề bệnh gì, cô nhìn cái gì cơ chứ?"
-Anh này là Bí thư Diệp của thành phố Thủy Châu, cô làm tốt nhé, đừng để anh ấy khinh cô gái đã giành được chiếc cúp bạc của chúng ta.
Lý Xương Hải cười nói.
-Xin chào Bí thư Diệp.
Lý Ngọc chào hỏi, đó quả là sự kinh ngạc khó có thể che giấu được, bởi vì, Diệp Lão đại trẻ hơn cô ấy tưởng tượng một chút.
Màn biểu diễn trà đạo của Lý Ngọc đúng thật là hay, tới nỗi mà Diệp Phàm tỏ ra rất phấn khích. Sau khi pha xong trà, Lý Ngọc liền biết điều lui ra ngoài.
Nhưng, trước khi đi Diệp Phàm lại cười nói:
-Vừa lúc quá, lần trước đi Hồngkông còn đem về một hộp sản phẩm dưỡng da. Cô Lý Ngọc, cô đã giúp tôi thưởng thức được sự tinh túy của trà đạo, vậy cái này tôi tặng cô. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nói xong, Diệp Phàm rút từ trong túi ra một hộp sản phẩm dưỡng da.
-Không… không cần.
Lý Ngọc môi run run nói, cô nhanh tay đưa hai tay ra từ chối.
-Haha, Bí thư Diệp quả thật là thần tài, rất ít khi tới chơi chỗ chúng ta. Nếu lấy được thì cô cứ lấy đi vậy.
Lý Xương Hải cười đầy ẩn ý.
- Cảm ơn Bí thư Diệp.
Lý Ngọc cầm hộp dưỡng da mà lòng đầy cảm kích.
- Ôi…Đừng nói là thần tài, bây giờ em đang nghèo rớt đây!
Diệp Phàm tìm được cơ hội, liền chuyển ngay vào đề tài chính.
-Không thể nào, nghe nói cậu nhận được , triệu, tới tôi đỏ mắt cũng chả được. Làm sao có chuyện nghèo cơ chứ?
Lý Xương Hải thực sự không hiểu, nhìn Diệp Phàm.
-Ông anh chắc không biết chứ, hôm qua Chủ tịch tỉnh Yên tới khu Đông Hồ đi tuần đã chỉ đạo công việc…
Diệp Phàm kể lại câu chuyện cho Lý Xương Hải biết.
-Thế báo cáo đã trình lên chưa?
Lý Xương Hải suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi.
-Đã trình lên văn phòng thường vụ tỉnh ủy ồi, có lẽ không lâu sau sẽ tới tay thư kí Kiều. Tới khi đó nếu có thể vì lần này mở mở cuộc họp thường vụ, thì mong ông anh ủng hộ chút xíu. Nếu không thì, cục tức này em thực sự không nuốt nổi.
Diệp Phàm nói.
-Mỗi mình tôi thì có lẽ chả được gì cả đâu.
Lý Xương Hải thản nhiên nói, đương nhiên là anh ta sẽ không đồng ý ngay được. Hơn nữa, việc này rõ là muốn ngấm ngầm đối đầu với Chủ tịch tỉnh Yến rồi, mặc dù Lý Xương Hải cũng có chút kiêng kị về người đứng sau Diệp Phàm, nhưng sức mạnh của Chủ tịch tỉnh Yến cũng rất mạnh.
- Đã có vị đồng ý rồi, hơn nữa, triệu đó là ai cấp vậy? Đấy là kinh phí chuyên để cải tạo sông, haha.
Diệp Phàm tất nhiên lại nói tới việc Phí Mãn Thiên để giương cờ làm da hổ dọa mọi người. Lý Xương Hải vừa nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi, không chút do dự nói:
-Được, nếu đúng vì việc này mà mở cuộc họp thường vụ thì tôi sẽ nói.
-Cảm ơn nhé, hôm khác em sẽ mời.
Diệp Phàm cười đáp.
-Haha, được vậy thì tốt!
Lý Xương Hải cười cười, nhìn Diệp Phàm, rồi đột nhiên hỏi:
-Diệp lão đệ có nghe nói về "Vọng sừng công quán" ở thủ đô bao giờ chưa?
-Vọng sừng công quán? Để em nghĩ xem...
Diệp Phàm nghĩ một lúc. Rất lâu sau mới nói:
-Có phải đó là Vọng sừng công quán có liên quan tới hậu nhân của tướng quân Trương không?
-Đúng vậy đó, nếu có thể vào đó ngồi uống trà thì sẽ có cơ hội quen biết vài người bạn
Lý Xương Hải cười nhạt nói.
-Bí thư Lý cũng đi rồi chứ?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
-Tôi ư, chưa.
Lý Xương Hải lắc đầu một cách chua xót, nhưng cũng không giấu nổi Diệp Phàm.
-Chẳng qua là một công quán thuộc kiểu hội sở mà họ hàng xa của tướng quân Trương mở mà thôi, chả nhẽ lại còn phân cấp bậc tôn ti?
Diệp Phàm có chút không hiểu.
-Không giống nhau đâu, nghe nói phải có thẻ hội viên của hội sở này, bắt buộc phải là quan chức cấp bộ, tỉnh trở lên mới có cơ hội này. Tất nhiên là những gia đình như nhà họ Phù ở trong giới giàu có của thủ đô cũng rất có danh tiếng, cũng làm được thẻ hội viên. Ví dụ là do một quan chức nào đó tặng.
Lý Xương Hải nói.