-Mẹ nó, chỗ nguy hiểm nhất lại là chỗ an toàn nhất, câu nói này rất có lý.
Sau khi buông điện thoại Diệp Phàm không kìm nổi mắng một câu. Cảm thấy Trương Nhất Đống quả thật là một nhân tài, không ngờ có thể bình tĩnh đến thế, thật sự là đối thủ đáng sợ.
-Thế nào, điều tra ra chưa?
Phí Nhất Độ hỏi.
-Ngay trong phòng thẩm tra bí mật của Ủy ban Kỷ luật. Cậu hỏi Chủ nhiệm Dương hẳn là biết chỗ này. Cậu hỏi một chút xem. Không được tôi bảo anh Thiết cho người ra tay. Người của Ủy ban Kỷ luật tuy nói là lợi hại nhưng có thể không nể người của bộ Công an sao?
Diệp Phàm hừ nói.
-Được.
Phí Nhất Độ lấy điện thoại ra, nói qua với Chủ nhiệm Dương.
Chủ nhiệm Dương chính là Phó chủ nhiệm Dương Kỳ của phòng giám sát số Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Ở Ủy ban Kỷ luật trung ương cũng là nhân vật có tiếng.
Phòng giám sát một của Ủy ban Kỷ luật trung ương phụ trách giám sát về các bộ và ủy ban liên quan đến kinh tế.
Xét xử liên quan đến Ủy ban kế hoạch và phát triển, bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin Ủy ban Quản lý giám sát tài sản nhà nước, giám sát cục An toàn và cục Thống kê.
Cục thuốc lá, Cục lương thực, mạng lưới điện quốc gia, các vụ án liên quan đến các công ty lớn đặc biệt. Nguồn:
Dương Kỳ cũng là cấp dưới thân thiết của Phí Nhất Hoàn. Đã từng bắt hai Trưởng ban và năm cán bộ cấp thứ trưởng. Ở Ủy ban Kỷ luật trung ương cũng khá nổi tiếng. Được gọi là Dương Hổ. Có thể nói, cán bộ vác Ủy ban Kỷ luật trung ương đều nghe tiếng Dương Kỳ.
-Không thể nào, tôi cho người kiểm tra.
Dương Kỳ căn bản là không thể tin mình không tìm được, trong hai tiếng lại có người tìm được địa điểm chuẩn xác.
-Đại ca, anh chắc chắn phải không?
Phí Nhất Độ trong lòng thực ra cũng thiếu tự tin, quay đầu hỏi Diệp Phàm nói.
-Chắc chắn là ở đó.
Diệp Phàm vô cùng quả quyết. Hắn tin tưởng phương pháp của Trương Hùng chắc chắn tốt hơn chủ nhiệm Dương.
-Chắc chắn, chủ nhiệm Dương, phiền anh nghĩ cách lập tức hành động. Trước tiên phải khống chế mấy người Trịnh Bằng mới được.
-Tôi lập tức gọi người đến bộ Tài chính bí mật điều tra, sau đó sẽ nói cho anh tình hình ở đó.
Dương Kỳ nói dứt khoát.
Diệp Phàm cùng Phí Nhất Độ cũng lái xe thẳng đến bộ Tài chính, xuống xe cách đó không xa. Một người đàn ông trung niên mặt tròn, tai khá lớn.
-Chú Dương xin chào.
Phí Nhất Độ cười nói, chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu:
-Hắn là đại ca của tôi, Diệp Phàm. Đang là phó bí thư Thành ủy thành phố Thủy Châu ở tỉnh Nam Phúc.
-Xin chào bí thư Diệp.
Dương Kỳ giơ tay ra bắt tay Diệp Phàm, vẻ mặt không ngờ rất bình tĩnh. Xem ra tâm lý không tồi.
-Vừa rồi điều tra qua, mấy người Trịnh Bằng thật sự đang tránh ở phòng thẩm vấn bí mật. Làm gì thì không rõ, Trương Nhất Đống thì đang trong phòng làm việc, muốn vào phòng bí mật khống chế người không rõ ràng. Cậu cũng biết lão Trương gia cũng không phải đèn cạn dầu, chúng ta mạo muội đi vào không được tốt.
Dương Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nói. Tuy nhiên y nhìn Diệp Phàm hỏi:
-Bí thư Diệp, cậu có thể chắc chắn là em cậu bị hại sao?
-Chắc chắn trăm phần trăm.
Diệp Phàm gật gật đầu
-Việc này, cậu dựa vào cái gì chắc chắn trăm phần trăm? Ủy ban Kỷ luật chúng tôi phá án cũng phải chú trọng chứng cứ. Tuy nói rằng việc này mặc kệ thế nào chúng tôi cũng sẽ ra tay nhưng nếu thế chúng tôi cũng có một lý do đúng không? Người nhà lão Trương cũng có chút lai lịch, không có lý do chúng tôi ra tay, như vậy không ổn.
Dương Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, nói. Ý không cần nói cũng biết, y đang nể mặt Phí Nhất Độ mới làm, không có cách nào. Nếu Diệp Tử Kỳ thực sự phạm tội, ngay cả Dương Kỳ cũng không giúp được.
-Nguyên nhân rất đơn giản, anh cả của chúng tôi Diệp Cường hiện tại có tập đoàn Bàn Đế ở Thủy Châu, có tài sản mấy trăm triệu. Tết năm trước anh ấy cho anh em chúng tôi một người một khoản tiền, cho nên, hiện tại mấy anh em chúng tôi đều là tỉ phú. Anh thử nghĩ lại, bản thân có hơn một triệu lại còn đi tham ô mấy trăm ngàn kia sao? Tôi đã nói với em trai tôi, đến bộ Tài chính làm cán bộ tốt. Tin rằng y sẽ nghe lời tôi...
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Dương Kỳ nhìn Phí Nhất Độ, Phí Nhất Độ gật gật đầu cười nói:
-Chú Dương, cháu sẽ không lừa chú đúng không? Ba cháu rất yêu quý Diệp Phàm.
Nói đến đây Phí Nhất Độ nhìn Dương Kỳ một cái, cười nói:
-Cháu không nói dối chú. Diệp Phàm là đồ đệ của chú ba cháu, ông cháu cũng rất quý Diệp Phàm.
-Không việc gì, tuy nhiên, hiện tại quan trọng là phải đưa Trương Nhất Đống ra khỏi bộ Tài chính mới tiện cho chúng tôi làm việc.
Dương Kỳ nói.
-Việc này để tôi giải quyết,
Diệp Phàm nói, đi sang một bên, gọi điện thoại cho Triệu Tứ.
-Triệu Tứ, đi chơi thì thế nào?
-Anh ở đâu, tôi đang ở Bắc Kinh.
Triệu Tứ có chút kiêu kỳ nói.
-Thật may, anh cũng đang ở Bắc Kinh, đi dạo phố đi.
Diệp Phàm cười nói.
-Quái, tôi có chút nghi ngờ, có phải anh không yên tâm. Đã sắp nửa đêm còn muốn đi dạo phố, tôi có chút sợ anh,
Triệu Tứ hừ nói.
-Sợ anh ăn mất em?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Tôi mới không sợ, anh dám sao?
Triệu Tứ hừ nói.
-Vậy em đi ra, xem anh có dám không?
Diệp Phàm cười nói.
-Đi ra thì đi ra, ai sợ ai.
Triệu Tứ hừ một tiếng, hỏi địa điểm.
-Chủ nhiệm Dương, anh nghĩ cách nói cho Trương Nhất Đống tin tức tôi và tiểu thư Triệu Tứ đang đi dạo phố là được.
Diệp Phàm nói.
-Việc này rất dễ.
Dương Kỳ hiển nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì.
Nhìn Diệp Phàm lái xe đi Dương Kỳ hỏi:
-Nhất Độ, vị Diệp Phàm có phải đang yêu đương với Triệu Tứ nhà họ Triệu?
-Không rõ lắm,
Phí Nhất Độ lắc lắc đầu, nhìn Dương Kỳ nói:
-Nghe nói Trương Nhất Đống đang tán tỉnh Triệu Tứ nhà họ Triệu, ha ha. Việc này thật vui, chú nhanh chóng nghĩ cách truyền lời đi.
-Việc này dễ, chờ họ gặp nhau tôi sẽ truyền lời, xem ra phải mười phút.
Dương Kỳ không ngờ cười cười, trong lòng cũng rõ một chút nguyên nhân.
Không lâu Diệp Phàm gọi điện thoại đến, Dương Kỳ cũng đi sắp xếp.
-Thế nào Triệu Tứ, tối nay muốn ăn gì, chúng ta đến Bát đại phủ đồng ăn chút gì nhé?
Diệp Phàm vẻ mặt cười cười dịu dàng nói.
-Tùy anh, hôm nay anh đến làm khách, tôi là chủ nhân mời khách chọn.
Triệu Tứ nghiêng người nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên cười nói.
Đên nay Triệu Tứ dáng vẻ vô cùng dịu dàng, không ngờ mặt một chiếc váy liền trắng tinh.
Làm cho Diệp Phàm cảm giác đang nhìn thấy Hằng nga. Hơn nữa, Triệu Tứ dáng người rất gợi cảm. Mặc chiếc váy trắng làm những phần gợi cảm của cơ thể lộ ra trước mắt. Tuy là buổi tối nhưng, dưới đèn đường, dưới đôi mắt ưng của Diệp Phàm, Triệu Tứ có chút mờ ảo.
Diệp Phàm ngậm một điếu thuốc, tay phải gõ gõ lên đùi nhìn Triệu Tứ cười nói:
-Nắm tay anh, buổi tối chúng ta khó có cơ hội ngắm trăng, rất thú vị có phải không?
-Việc này có phải là giống tình nhân?
Triệu Tứ đột nhiên cười khanh khách.
-Em nói thế?
Diệp Phàm hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Triệu Tứ, tối nay chỉnh là muốn biểu hiện một chút tình cảm thầm kín mới được. Để Trương Nhất Đống đến, khiến y chua xót một trận mới được.
-Tôi sợ cái gì?
Triệu Tứ bĩu môi, khoác tay Diệp Phàm. Hơn nữa, ngực bên trái ép sát vào cách tay bên phải của Diệp Phàm. Lập tức làm cho trái tim Diệp Phàm không cầm được đập mạnh lên.
Tay phải của Diệp Phàm cũng vuốt vuốt mông của Triệu Tứ, cười gượng vài tiếng nói:
-Triệu Tứ, chỗ này hình như càng ngày càng đầy đặn?
-Thật chán, em vẫn thế, anh giờ mới phát hiện sao?
Triệu Tứ quay đầu nhìn Diệp Phàm.
-Dễ chịu quá.
Diệp Phàm hít một hơi thuốc, nói. Quay sang nhìn Triệu Tứ, đột nhiên cười nói:
-Triệu Tứ, có thể cầm một chút?
-Không được.
Triệu Tứ vẻ mặt đứng đắn lắc đầu, nhìn Diệp Phàm có chút trách móc, rồi đột nhiên cười nói:
-Tuy nhiên, có thể chạm. Nhưng chỉ có thể chạm không thể cầm.
-Được, thế thì chạm.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, thấy mặt Triệu Tứ hơi ửng đỏ.
Hơn nữa, cơ thể càng nhanh. Triệu Tứ miệng lẩm bẩm nói:
-Anh, thật thoải mái, trăng đêm thật đẹp. Nếu không, tìm một vùng ngoại ô vắng người ngồi trên cỏ tâm sự thật tốt.
-Đi dạo phố trước rồi nói sau.
Diệp Phàm thản nhiên cười rồi bước đi. Thầm nói, đến vùng ngoại ô, hiện giờ Trương Nhất Đống còn chưa đến, chờ y đến diễn cho y nhìn một chút.
Triệu Tứ rất vui vẻ, khoát tay Diệp Phàm, vừa đi vừa vừa nói luyên thuyên như một cô bé.
Lúc này, điện thoại của Diệp Phàm vang lên. Phí Nhất Độ cười nói:
-Trương Nhất Đống quả nhiên đi ra, hơn nữa mặt hầm hầm hiện tại chắc đã đến chỗ các anh. Đại ca.
Diễn phải thật mốt chút. Tốt nhất phải làm cho Trương Nhất Đống tức chết, ha ha …
-Nói chuyện với ai mà vui vẻ thế?
Triệu Tứ lườm Diệp Phàm một cái nói.
-Không có gì, nói đùa với bạn.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Triệu Tứ một cái đột nhiên giật mình nói:
-Vừa rồi bạn anh hỏi anh đang làm gì, anh nói đang cùng một cô gái đẹp đi dạo phố.
Y không tin, nói là nếu có bản lĩnh thì hôn một cái. Anh nói y không nhìn thấy thì làm sao, y nói có thể cảm giác.
-Nghĩ đến.
Triệu Tứ nhìn bốn phía, mặt càng đỏ hơn. Đánh yêu Diệp Phàm một cái.
-Hôm nay anh đã quyết định rồi.
Diệp Phàm ra vẻ người chủ động, đột nhiên lôi Triệu Tứ vào dưới gốc cây. Diệp Phàm ôm Triệu Tứ vào lòng. Ngực hai người dán vào nhau, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của người kia.
-Không… không thể ở đây…
Triệu Tứ giãy dụa.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có cách của hắn. Tay vuốt ve lưng Triệu Tứ vài cái rồi nói:
-Nếu không yên lặng để người ta thấy càng khó nói.
Triệu Tứ vừa nghe, quả nhiên không từ chối.