Đánh tay lái vào sân thấy chủ nhiệm phòng giám sát số của Ủy ban kỷ luật đang ngồi trong phòng khách.
-Chủ nhiệm Dương, mấy người Trịnh Bằng đâu?
Diệp Phàm vẻ mặt khó chịu nói.
-Ở trong phòng, anh đừng làm bậy, chúng tôi sẽ giải quyết bọn chúng. Em trai cậu chịu oan ức chúng tôi sẽ xử lý, cậu yên tâm.
Chủ nhiệm Dương cảm nhận được lửa hận trong lòng Diệp Phàm, vội vàng khuyên nhủ.
-Giải quyết cái rắm, giải quyết như thế nào lấy lại xương sườn bị thương của em trai tôi.
Tôi muốn đánh trả.
Diệp Phàm oán hận nói.
-Không được!
Chủ nhiệm Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm còn nhìn Phí Nhất Độ một cái. Tuy nhiên, Phí Nhất Độ lắc lắc đầu, không lên tiếng.
Diệp Phàm không để ý đến y, trực tiếp đi lên phòng. Nhưng bị bảo vệ của Ủy ban Kỷ luật ngăn lại.
-Tránh ra!
Diệp Phàm hừ một tiếng, nhìn Chủ nhiệm Dương một cái.
-Diệp Phàm, anh phải bình tĩnh một chút. Làm như vậy chỉ vô ích lại còn làm cho chúng ta lâm vào thế bị động. Như vậy, thật không đáng.
Dương Kỳ khuyên.
-Cút ngay!
Diệp Phàm tức giận, hất hai người bảo vệ ra.
-Ồn ào thì cả anh cũng bị bắt, cái gì vậy, dám hò hét trước mặt nhân viên của Ủy ban Kỷ luật sao? Chán sống rồi có phải không?
Một người đứng bên cạnh Dương Kỳ xông lên, một quyền đập về phía Diệp Phàm.
-Gì thế?
Phí Nhất Độ đột nhiên miệng mắng, ra tay, một quyền đập vào mũi người thanh niên kia, máu mũi liền chảy ra.
Phí Nhất Độ nhanh hơn một bước, đá người thanh niên kia một cước làm y ôm bụng ngồi xuống. Phí Nhất Độ còn chưa buông tha y, một cước dẫm trên người y, mắng:
-Hắn là anh tôi, biết không hả? Là đại ca của Phí Nhất Độ. Anh là cái gì mà dám mắng đại ca của tôi thế này thế kia. Chán sống có phải không?
Trong phòng lập tức chạy ra mấy người khác, có hai người rút súng nhằm vào Phí Nhất Độ. Những người này là cấp dưới của Dương Kỳ, bình thường chưa gặp bọn họ. Chỉ cần bọn họ vừa ra tay, lãnh đạo cấp phó tỉnh cũng yếu như con sên. Hôm nay không ngờ gặp một người như vậy.
-Tất cả dừng tay, y là Phí công tử.
Dương Kỳ vội vàng kêu lên.
-Phí công tử…
Mấy người nhân viên cùng nhắc lại, hình như lập tức nhớ đến cái gì, toàn bộ dừng tay, súng cũng thu lại.
Diệp Phàm đá cửa loảng xoảng một tiếng, phát hiện bên trong là một động thiên khác, khá lớn. Hơn nữa, nhìn vách tường dầy hẳn là phòng đặc biệt. Thấy mấy người đang bị còng tay ngồi trên ghế. Bên cạnh có hai bàn dùng để thẩm vấn, ba nhân viên đang thẩm tra.
-Các anh đi ra trước.
Dương Kỳ nói câu đầu tiên với ba người nhân viên.
Ba nhân viên tuy nói có chút nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều, tất cả đi ra. Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Phàm hừ lạnh nói:
-Ai là Trịnh Bằng?
-Tôi!
Một người trung niên tóc dài đáp.
-Sao?
Diệp Phàm mắng một tiếng, đá một cước, Trịnh Bằng lập tức ngã xuống. Diệp Phàm bước lên trước một bước, lại đá vào bụng y. Tiếp theo đá vào mông. Tiếng xương sườn gẫy làm người ta khá khiếp sợ.
-Anh làm gì, chúng tôi kháng nghị. Chúng tôi muốn gặp lãnh đạo.
Trịnh Bằng hét lên đau đớn.
-Hừ,
Diệp Phàm hừ một tiếng, lại tiếp tục đấm đá. Mấy người trong phòng đều nguy rồi.
-Ai bảo các anh vu oan cho em trai tôi, sao, dám đánh em trai tôi, chán sống có phải không? Hãy thú nhận toàn bộ cho tôi, không nhận sẽ đánh cho liệt.
Cả người Diệp Phàm hoạt động, thi triển phân cân thác cốt thủ. Không lâu trong phòng vang lên những tiếng kêu rên.
Không lâu, Diệp Phàm đi ra khỏi phòng nhìn Dương Kỳ nói:
-Ngại quá, vừa rồi có chút lỗ mãng. Tuy nhiên, bọn họ đều đã nhận.
Chủ nhiệm Dương vẻ mặt có chút kinh ngạc. Bởi vì nãy vài người đều đã cố gắng, mấy tên này vẫn cắn răng không nói gì.
Không thể tưởng tượng được, Diệp Phàm vừa mới vào vài phút, mấy người kia không ngờ đã thành con ốc sên.
Tuy nhiên, Chủ nhiệm Dương cũng không chậm chễ, vẫy vẫy mấy người nhân viên đi vào phòng.
Ba giờ sáng, vụ án cơ bản đã rõ ràng. Chủ nhiệm Dương Kỳ vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở sô pha uống trà, nói:
-Phó Bí thư Diệp, nếu dựa vào việc đánh đổ Trương Nhất Đống là không thể. Người này rất giảo hoạt, căn bản là không để lộ điểm yếu để chúng ta nắm được. Nếu với những chứng cứ này để làm ngã lão Trương, nói thật, vô ích.
-Xem ra lần này chỉ có thể giết mấy con kiến nhỏ?
Phí Nhất Độ có chút tiếc nuối, lắc lắc đầu.
-Mấy người Trịnh Bằng ít nhất sẽ bị khép tội vu cáo hãm hại.
Chủ nhiệm Dương gật gật đầu.
-Thôi vậy, việc này cứ như vậy đi.
-Tuy nhiên, Trương Nhất Đống là người như thế, tin rằng y sẽ bị báo ứng.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng. Còn muốn đánh động Dương Kỳ thăm dò Trương Nhất Đống là không có khả năng. Người ta đồng ý hỗ trợ buổi tối, cũng là nể mặt Phí Nhất Độ. Việc này, tất nhiên không thể thế. Diệp Phàm quyết định ra tay từ phía khác.
-Mặc kệ thế nào, Trương Nhất Đống ít nhất sẽ bị chịu tội dung túng cho cấp dưới. Tôi hi vọng chủ nhiệm Dương có thể đem việc này báo cáo cho lãnh đạo của y. Tuy nói không thể làm gì Trương Nhất Đống nhưng ít ra có thể làm y khổ sở một chút. Người như thế về sau còn có thể làm loạn. Tôi hi vọng Chủ nhiệm Dương chú ý việc này một chút.
Phí Nhất Độ nói.
-Nếu Trương Nhất Đống thực sự có chuyện, tôi sẽ không nể mặt.
Dương Kỳ nói.
Đi khỏi tòa nhà Ủy ban Kỷ luật xong.
Phí Nhất Độ nhìn Diệp Phàm nói:
-Đại ca, chẳng lẽ cứ thôi như vậy?
Chỉ sợ Trương Nhất Đống về sau có thể tìm Tử Kỳ gây phiền toái.
-Sẽ không thôi như vậy, tôi tuyệt không thể mặc em trai bị người ta gây phiền toái.
Diệp Phàm hừ nói nhìn
Phí Nhất Độ, còn nói thêm:
-Mặc dù bác y là ủy viên thường vụ quốc hội cũng thể.
-Đại ca, việc này nhất thời cũng không nên tiếp tục. Tuy nhiên, náo loạn lần này, tin rằng Trương Nhất Đống sẽ kiềm chế một chút. Nếu muốn trừng trị y, vậy nghĩ cách khác. Hơn nữa, tôi cảm giác người này lòng dại thâm sâu, là đối thủ khó chơi.
Phí Nhất Độ nói.
-Ha ha, bố y không phải ở bộ Xây dựng sao? Bộ Xây dựng là một bộ màu mỡ tôi không tin bố y trong sạch. Nếu Trương Nhất Đống vu cáo hãm hại em tôi, chúng ta trả y nợ cũ. Cứ như vậy, cũng là loại bổ giúp đất nước một sâu mọt. Chúng ta vẫn là người yêu nước thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười.
-Tốt lắm, chúng ta đều là vì đất nước.
Phí Nhất Độ cũng cười gượng một tiếng, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Tôi nói với chủ nhiệm Dương một tiếng, điều tra bố của Trương Nhất Đống.
-Không cần, việc này tôi tìm người khác ra mặt. Không thể phiền chủ nhiệm Dương nữa, chuyện lần này đã đủ y khó chịu rồi. Dù sao, bác của Trương Nhất Đống không phải ngồi không.
Nếu thực là y trừng phạt Trương Nhất Đống, bác của y có thể gây khó khăn.
Diệp Phàm khoát tay nói.
-Cũng tốt, nếu thực không được thì tôi mời ông ta ra tay.
Lo gì ông ấy, gây với anh em của chúng ta, chúng ta phải diệt.
Phí Nhất Độ giơ tay đấm, giống như đang chém.
Phượng Khuynh Thành đã được lái xe của Phượng Bảo Sơn đến đón đi rồi. Diệp Phàm ít nhất cũng bớt phiền toái.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm vừa cảm giác ngủ đã đến giờ cơm trưa. Ăn cơm xong đến chỗ Diệp Tử Kỳ, thấy Kiều Viên Viên đang ở trong phòng bệnh đang nói chuyện với Tống Thiến Thiến.
-Tử Kỳ, không sao chứ?
Diệp Phàm cười nói.
-Không sao anh, vết thương nhỏ đó em không sao. Về nhà nghỉ ngơi vài ngày là tốt. Bệnh viện vẫn không thoải mái hay là về nhà đi. Ở Diệp Hồng Lai thoải mái hơn nhiều.
Diệp Tử Kỳ nói rất kiên cường.
-Anh, không thể để anh ấy về. Bệnh viện này thật tốt, muốn cái gì có cái đó. Ở nhà sao có tiện như vậy. Hơn nữa, bác sĩ và y tá quan tâm cũng khá chu đáo cẩn thận, vết thương sẽ khỏi nhanh.
Tống Thiến Thiến nhìn Diệp Phàm vội vàng nói.
-Hay là ở đây vài ngày. Thiến Thiến nói đúng, khỏi hoàn toàn rồi nói sau.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Kiều Viên Viên cười nói:
-Sao em biết việc này?
-Buổi sáng em đến Hồng Diệp Lai nên biết. Anh đang ngủ, em không quấy rầy.
Viên Viên nói, nhìn Diệp Phàm hỏi:
-Chuyện Tử Kỳ rõ ràng không có, sao có thể vu cáo hãm hại người tốt, thật không thể nói được.
-Không việc gì, biết thế, có mấy người bắt Tử Kỳ, hiện tại đã đều bị bắt.
Diệp phàm thản nhiên nói, đương nhiên không nói rõ ra tình hình thực tế.
-Đáng chết!
Kiều Viên Viên hừ nói.
-Tử Kỳ, nếu không em chữa trị xong theo anh về Nam Phúc vậy, đến sở Tài chính tỉnh.
Đến lúc đó Thiến Thiến cùng đi. Nam Phúc hiện tại phát triển không tồi. Bắc Kinh mặc dù tốt nhưng anh cũng ở quá xa, có khi không có cách để quan tâm đến em. Hơn nữa, cả ngày ở bộ cũng không tốt.
Trải qua công tác ở cơ sở cũng tốt, tích lũy kinh nghiệm hoặc mạng lưới quan hệ cơ sở đều không thể thiếu. Một người không có kinh nghiệm công tác ở địa phương rất khó đi lên lãnh đạo cấp cao.
Diệp Phàm nói.
-Sao thế? Có phải có người đánh lén Tử Kỳ?
Kiều Viên Viên nghe xong hiểu ngay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
-Y là nhằm vào anh, không liên quan đến Tử Kỳ.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
-Y là ai vậy?
Kiều Viên Viên vừa nghe có người nhằm vào Diệp Phàm lập tức trợn mắt.
-Không liên quan, việc này anh sẽ giải quyết. Anh sẽ không để hắn sống yên ổn, nếu dám ra tay với em trai tôi, người làm anh như tôi sẽ không im lặng. Mặc kệ y là ai, ân oán này đã kết rồi.
Diệp Phàm hừ một tiếng, nhướng mày lên, dương như có khí lạnh toát ra.
-Anh, em về Nam Phúc với anh.
Diệp Tử Kỳ lần này không do dự nữa, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn nói thêm,
-Anh, việc này em nghĩ là thôi đi. Nghe nói Trương Nhất Đống đã cho người ra tay. Người ta ra thế rất lớn, chúng ta không thể trêu vào, bỏ qua thôi.
-Thúi lắm! Không phải chúng ta không thể trêu vào y, là y gây với chúng ta. Trương Nhất Đống thì sao, anh sẽ tự có cách cho y biết người nhà họ Diệp không thể đụng vào.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
-Anh, em cũng cùng Tử Kỳ về Nam Phúc công tác.
Tống Thiến Thiến cũng cảm thấy việc vừa xảy ra có chút nghiêm trọng, nên cũng quyết định.