Cho nên sau khi nói xong, trong lòng Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung ở bên cạnh đều rất là lo lắng, nhưng hai đại lão kinh nghiệm quan trường, mặc dù nói biểu diễn không có chân thực như trong phim nhưng lần này biểu diễn đích xác là diễn rất xuất sắc, không để lộ ra ngoài.
Trương Tào Trung nghe thấy cũng âm thầm thay Lý Hồng Dương giơ ngón cái lên, thầm nghĩ, - Lý thiên vương không đi làm diễn viên thật là quá đáng tiếc, bằng không ôm về bức tượng vàng Oscar có lẽ cũng không khó-
- Đúng! Lúc ấy Diệp Phàm cũng cứ đấu lý mãi, muốn để lãnh đạo tỉnh đổi ngày khác, nhưng cuối cùng không được.
Ha ha, hôm nay thì do tôi đi cùng với các khách quý tới các nơi, nếu đã tới Lâm Tuyền thì xin hãy thăm quan thưởng thức một chút, phong cảnh xinh đẹp của dòng suối Lâm Tuyền chúng tôi cũng rất tuyệt! Thị trấn Lâm Tuyền vào lúc buổi sớm mai có thể xem như một Thượng Hải thu nhỏ, tôi nghĩ tiên sinh Đông Điều có lẽ cũng nghe nói qua rồi, bên trong còn có một câu chuyện đấy.
Trương Tào Trung là một Chủ tịch huyện, mồm mép cũng rất là lưu loát, nếu nói ra rất có một loại từ tính của phái nam, thoáng cái đã đem sự tập trung của Nam Cung Đông Điều tập trung vào phương diện nhân văn lịch sử của thị trấn Lâm Tuyền.
Lý Hồng Dương cũng âm thầm giơ ngón cái lên nói:
- Tên họ Tào này biểu diễn cũng không tệ! Không đi tham gia so tài hùng biện cũng có chút nuối tiếc. Bằng không cầm về cho đất nước vị trí thứ ba trong so tài hùng biện quốc tế cũng không thành vấn đề…
- Ồ! Nói nghe thử xem.
Nam Cung Đông Điều có vẻ thích thú.
- Trước giải phóng có một thương nhân Thượng Hải tới Lâm Tuyền của Ngư Dương chúng tôi, vừa nhìn thấy trên chỗ đường cong của đường sông rộng hơn cả thước của con suối Lâm Tuyền chứa đầy các con thuyền, trong lúc nhất thời lại ngây người sửng sốt.
Phải biết rằng lúc ấy vì chưa khai thông đường ô tô, cho nên vận chuyển đường thủy là quan trọng nhất.
Mấy huyện lân cận cũng muốn tới Lâm Tuyền đổi vận làm ăn bán các đồ dùng sinh hoạt như muối ăn, vải vóc.
Cho nên vận chuyển đường sông vô cùng tấp nập, lúc đó nhân khẩu ở thị trấn Lâm Tuyền mới có hơn ba vạn người, cho nên thương nhân đó thuận miệng đặt cho cái tên là Tiểu Thượng Hải, vì ông ta thấy Lâm Tuyền lúc đó có chút giống như sông Hoàng Phổ, ha ha.
Trương Tào Trung cười ha ha giải thích, cảm thấy hơi có chút tự mãn.
- Không đúng! Lẽ nào dòng suối Lâm Tuyền thay đổi rồi. Bây giờ tại sao không thể đi lại bằng thuyền?
Nam Cung Đông Điều thuận miệng hỏi.
- Ài, trước kia dòng suối của thị trấn Lâm Tuyền không gọi là suối, mà gọi là sông Lâm Tuyền, vẫn thông thẳng tới Trúc Giang của tỉnh Thủy Châu, hình như còn là một trong những nhánh sông có tầm trọng yếu lớn.
Chỗ rộng nhất ở đây cũng tới thước, chỗ hẹp nhất cũng có tới thước.
Chỗ nước sâu nhất cũng đạt đến trăm thước, chỗ nông nhất cũng khoảng thước.
Độ sâu bình quân là khoảng thước, hiện tại không đi được là do các nguyên nhân trầm tích của đường sông, rác rưởi hoành hành, chiếm sông xây nhà, núi lở đất sụp…tạo nên toàn bộ đường thủy đều bị nông cạn.
Nơi mỏng nhất thậm chí còn lộ ra cả đá cuội ở bên ngoài, nước ăn bình quân cũng chỉ có thước, thuyền đi không được.
Hơn nữa hiện tại đường quốc lộ được xây dọc theo suối, ai còn muốn đi đường thủy, vừa không thông lại quá chậm. Ài…
Tần Chí Minh nhớ lại ngày trước, trong lòng có chút thương cảm.
- Ha ha! Thói đời bể dâu, lịch sử thay đổi, sự vật trên đời cũng thay đổi, nhưng dòng suối Lâm Tuyền vẫn rất đẹp, phương diện ô nhiễm cũng không nặng-
Nam Cung Đông Điều khen ngợi.
Sau đó, Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung đi cùng với Nam Cung Đông Điều, đoán chừng là không lay chuyển được tình cảm, đương nhiên cũng tới nhà máy giấy Ngư Dương đi dạo một vòng.
Tổ kiểm định của tập đoàn đi cùng với lão cũng hiểu được hiện trạng cụ thể của nhà máy giấy.
Cuối cùng đến lúc đi vẫn nói là tạm thời vẫn chưa có cách nào quyết định, đợi Phó chủ tịch Diệp quay về, kêu hắn tới Thủy Châu tìm công ty bàn bạc tiếp.
Nhưng Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung cũng không phải là kẻ ngốc, cảm nhận rõ ràng được Nam Cung Đông Điều chỉ qua loa lấy lệ, đoan chừng là chuyện thu hút vốn đầu tư vào nhà máy giấy lần này % là thất bại rồi, hy vọng không lớn.
Đám người Lý Hồng Dương sau khi tiễn đoàn người tập đoàn Nam Cung đều có chút như đưa đám, tâm tình vô cùng không tốt.
Đoán chừng cả hai đã đem Diệp Phàm mắng đến thấu xương, chờ đợi Diệp Phàm mang đến vận mệnh gì chứ, đoán chừng đó là vận mệnh rất bi thảm.
- Thật là không ra gì, Bí thư Lý, tại sao còn có loại đồng chí có tính kỷ luật tổ chức kém như vậy chứ.
Thanh niên đó! Ngoài miệng không lông làm chuyện gì cũng không bền vững, một hạng mục tốt như vậy mà làm cho thất bại như thế. Tốt nhất vẫn là để cậu ta quay lại đập nước Thiên Thủy đi, làm viên chức ở xã vẫn góp nhặt được.
Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung nhất thời tối sầm mặt ở bên cạnh càm ràm mấy câu, cũng là cố gắng trả thù Diệp Phàm với Lý Hồng Dương!
- Hừ, có khuyết điểm thì chúng ta phải phê bình, làm sao có thể một gậy đánh chết là xong.
Lại nói chúng ta xem, có đồng chí nào dám nói là không có khuyết điểm không, nhìn khuyết điểm của người khác mà không mắc phải tương tự mới là tốt! Ngư Dương chúng ta có mấy cán bộ cấp Phó phòng có thể kiếm được về cho huyện chúng ta vạn? Ai có thể kiếm được, tôi lập tức thăng cho anh ta một cấp.
Thế nào hả ông Trương, ông Chung, nếu không kêu Thái Đại Giang và Diệp Mậu Tài cũng đi kiếm vạn đồng về, thị trấn Lâm Tuyền chúng ta không phải giàu to sao, ha ha ha.
Lão hồ ly Lý Hồng Dương không phải là kẻ ngốc, ha ha mấy câu đã áp chế Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung thành hai kẻ á khẩu.
Nhưng Lý Hồng Dương mặc dù nói ở trong lòng cũng chửi Diệp Phàm đến mất mặt, nhưng nếu đã là người mình ra sức ủng hộ, cũng không muốn để rơi vào tình cảnh đối đầu.
Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ! Cho nên lập tức lấy lại sắc thái nói:
- Đừng nói linh tinh nữa, khoản tiền quyên góp vạn mà tập đoàn Nam Cung dùng là chi phiếu của ngân hàng, chữ ký của người trên thẻ là của đồng chí Diệp Phàm.
Ngay cả mật mã cũng nằm trong tay tập đoàn Nam Cung, chúng ta hiện tại đang cầm một tấm thẻ trống rỗng, ngay cả tiền cũng không lấy ra được, điều đồng chí Diệp Phàm tới đập nước Thiên Thủy, vạn cũng không lấy được.
Nếu Thái Đại Giang và Diệp Mậu Tài cũng có thể kiếm được vạn, tôi lập tức điều anh chàng này tới đập nước Thiên Thủy.
Nghe xong lời nói thẳng thắn của Lý Hồng Dương, Chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang và Phó chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài sắc mặt nhất thời biến thành gan heo.
Lại cộng thêm ánh mắt lạnh lùng của Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa quét tới hai người lại càng giống như ngồi trên đống than, vội vàng cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh.
Sau giờ đêm.
Diệp Phàm dùng chiếc chăn bông quấn chặt người mình, trốn trong chăn, từ trong khe hở của áo bông tìm được một cái cưa kim loại.
Còn chưa nói, đoán chừng cái cưa bằng kim loại này cũng là dùng hợp kim đặc chế làm ra, vô cùng sắc bén, rất khó gãy, nhưng dây xích đeo trên tay chân Diệp Phàm cũng là loại đặc chế.
May mà dưới sự tăng cường nội kình của Diệp Phàm, chiếc cưa bằng kim loại lại trở nên uy phong.
Sau nửa giờ, Diệp Phàm cùng chiếc cưa bằng kim loại chặt đứt xích tay, nắm được cái cưa, cưa xích chân cũng nhanh hơn nhiều, sau mười mấy phút đã cưa gãy xích chân.
Khoảng cách giữa xích tay và chân cũng tương đối lớn, dễ dàng vận động tay chân, bằng không cũng không hề dễ dàng như vậy.
Vì đề phòng Diệp Phàm chạy trốn, trên chân của hắn còn có một sợi dây xích cột vào trên chiếc ghế sắt, Diệp Phàm lại dùng mười phút mới cưa đứt được sợi dây xích này.
Tay chân lập tức được giải phóng, cũng không dám ngồi dậy, dứt khoát nằm ở trong chăn điều khí một giờ
Sau khi cảm thấy cơ thể có thể khôi phục một chút thì bắt đầu quấy phá.
Thật ra Hồ Bình cũng quá đề cao mấy cái khóa sắt này, căn bản không phải là điều chế huyền thiết cổ đào ra trong mộ cổ gì đó.
Chỉ là căn cứ vào cổ phương đào ra trong mộ cổ của một sư phụ rèn sắt rồi viện khoa học quân sự dung hợp với kỹ xảo sắt cứng hiện tại làm ra hợp kim mà thôi.
Dĩ nhiên so với hợp kim bình thường lợi hại hơn rất nhiều, so với huyền thiết chính tông cổ đại tương đối còn có chênh lệch rất lớn, bằng không Diệp Phàm cũng không dễ dàng cưa gãy được nó.
- Ai da, bụng tôi đau quá, đau quá….
Diệp Phàm ôm bụng lăn đi lăn đi trên mặt đất trong mật thất, lừa gạt hai nhân viên an ninh giám sát mật thất buổi tối, thật sự tưởng rằng Diệp Phàm phát bệnh rồi.
Cũng khó trách bọn họ tin tưởng, phải biết rằng dưới sự dày vò mấy ngày nay, một số người biết chuyện đều cảm thấy sởn gai ốc, cũng nghi ngờ anh chàng này cũng không phải làm bằng sắt, tại sao có thể chịu đựng được như vậy.
Người này cuối cùng mắc bệnh cũng là bình thường, cho nên hai thủ hạ vội vàng đem chuyện này báo cáo cho người phụ trách là Triệu Tuấn Võng.
Bọn họ đương nhiên cũng không dám tùy tiện mở cửa mật thất, nếu để Diệp Phàm chạy trốn, Phó cục trưởng Hồ Bình đoán chừng có thể rút da bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không tin dưới ba chiếc khóa sắt nghe nói là dùng kỹ thuật cao của bí quyết cổ truyền làm ra, người này còn có thể chạy trốn, hiện tại báo cáo chỉ là một loại trình tự cần thiết mà thôi.
Không lâu sau Triệu Tuấn Võng tức giận, thở hổn hển cùng với Lâm Trác mở chiếc cửa đúc bằng sắt đi vào.
Cũng khó trách hắn tức giận, tối nay khó khăn lắm mới lừa được vợ nói là phải trực ban, cho nên vừa rồi đang ở chỗ nhân tình Hoàng Kiều liều mạng khai khẩn vùng cỏ thơm ẩm ướt.
Ai ngờ đang cao hứng trên bãi đất hoang còn chưa gieo hạt thì bên này đã xảy ra chuyện rồi, vì vậy ai thán thời giờ bất lợi xoa mắt lái xe chạy tới. Nguồn:
Ở cửa hai thủ hạ đang giơ súng bóng loáng, vẻ mặt trịnh trọng nhắm thẳng vào Diệp Phàm đang kêu đau dưới đất, hình như ngay cả tay giống như đang run rẩy, không biết là do trời mùa đông lạnh lẽo hay là bị người sắt Diệp Phàm hù dọa thành như vậy.
- Mẹ nó! Hai thằng ranh con chỉ có chút tiền đồ.
Ba chiếc khóa sắt huyền thiết này cho dù là thần tiên cũng khó thoát thân, chúng ta còn có năm người, người của an ninh đều là loại gấu khốn khiếp bất tài sao? Tốt xấu gì các cậu cũng được xem là mũi nhọn của "Phòng trinh sát phản gián" chúng tôi, có thân thủ nhị đoạn.
Sợ cái quái gì! Bỏ súng xuống, run cái đồ buồi!
Nhìn lướt qua hai gã thủ hạ không nên hồn, Triệu Tuấn Võng thật sự muốn xông lên tát chết bọn họ.
Thật sự quá mất mặt, sợ đến mức như vậy, tay bồng súng cũng run rẩy, lại không phải là nhân vật dạng trưởng kíp của hải tặc.
- Vâng!
Hai tên thủ hạ trả lời hạ súng xuống, canh gác ở ngoài cửa.
Triệu Tuấn Võng và Lâm Trác tiến đến gần Diệp Phàm cảm thấy trước mặt hoa đi, một bóng người đã nhanh như tía chớp lao tới trước mặt.
Hai người cũng là hạng đã trải qua trăm trận chiến, thầm kêu một tiếng không hay nghiêng người né tránh, nhưng đã quá muộn rồi.
- Bịch! Bịch!
Sau hai tiếng giòn vang, một quyền cuồng bạo của Diệp Phàm đánh ra, quyền phong rít lên, lập tức đập vỡ xương lỗ mũi của Lâm Trác, xương mũi trăm phần trăm là bị chặt đứt.
Khuôn mặt đầy máu mũi nước mắt, Lâm Trác cảm thấy đầu mũi một trận tê dại, cả người dưới quả đấm thép đã bị đánh bay đập vào tảng đá hoa cương cứng rắn của mật thất.
Triệu Tuấn Võng cũng không khác gì, bụng bị cái chân sắt có thể đá vỡ đá của Diệp Phàm liều mạng đá một cước, cảm thấy một trận đau nhức như vỡ tim, bắn vào góc phòng chất thành một đống với Lâm Trác.
May mà Diệp Phàm trải qua ba bốn ngày hành hạ gần chết, lực độ nội kình đoán chừng cũng chỉ còn lại khoảng ba tầng so với bình thường. Nếu không Lâm Trác và Triệu Tuấn Võng đoán chừng rơi xuống lập tức đầu đã gặp phải kết cục mất mạng đầu nở hoa và bụng xuyên thấu ruột vỡ nát.
Diệp Phàm không dừng lại chút nào, thi triển thuật khinh công giống như chim ưng bổ nhào xuống con thỏ trượt đến trước mặt hai an ninh đang hoảng hốt móc súng ra, cơ thể rót đầy nội kình giống như cỗ xe tăng cứng rắn đánh thẳng tới.
- Vù vù vù.
Ba người trực tiếp bay vút đi trực tiếp đụng vào vách tường đối diện lối đi nhỏ, Diệp Phàm thân thủ nhanh nhẹn, nghiêng người lợi dụng thân hình hai thủ hạ của Triệu Tuấn Võng làm tấm chắn thịt ở trước mặt mình, tiện tay hất bay đi, hai tiếng gãy xương răng rắc thanh thúy truyền đến, đoán chừng là xương đùi của hai tên cũng bị gãy rồi, sau khi chữa trị có lẽ có thể nối được, nhưng chắc sẽ không còn mạnh mẽ như lúc đầu.