Diệp Phàm nói xong liền nâng chén tự phạt, uống một hơi luôn chén rượu.
- Tửu lượng của cậu không tệ!
Trương Tân Huy nói với Diệp Phàm:
- Tôi phụ trách giao thông, việc sửa chữa trường học phải đi tìm phó huyện trưởng Cố. Nhưng có Triệu đại thần tài ở đây, cậu có thể hỏi luôn ông ấy vấn đề này cũng được! Ha ha…-
Trương Tân Huy nở một nụ cười hiếm có, cũng bớt lãnh đạm hơn một chút.
- Ông bạn học cũ, tôi thấy ông như vậy là không được. Quản lý giao thông lẽ nào nông thôn không cần sửa đường sao? Tiểu Diệp, đường đến trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy các cậu cũng cần phải tu sửa rồi, vừa may có chủ tịch Trương ở đây, lúc này không cấp một chút phí sửa đường thì còn đợi đến lúc nào nữa chứ? Ha ha, hơn nữa tôi chỉ là người quản lý chứ không có quyền sử dụng tiền, quyết định vẫn là nằm trong tay mấy vị lãnh đạo.
Cục trưởng Triệu đắc ý đá bóng sang sân phó Phó Chủ tịch Trương. Hai người Triệu Bính Kiến và Trương Tân Huy là bạn học nên nói chuyện cũng rất thoải mái, không hề có giọng phân biệt cấp trên cấp dưới gì cả.
- Được lắm cái lão Triệu kia, có phải muốn trả đũa tôi không? Nhưng chúng tôi chỉ quản lý sửa đường đường cấp ba và cấp bốn, ít nhất cũng phải từ cấp thị trấn trở lên chứ bình thường đường thôn thì…-
Trương Tân Huy mới nói đến đây, đoán chừng đang tìm vài lý do để từ chối thì bị một câu nói của Hiệu trưởng Trương Gia Lâm phá hỏng.
- Chú út, cháu muốn có tệ, chú có cấp hay không.
Trương Gia Lâm nói rất ngang ngạnh không cho có đường lui, không giống như đi xin xỏ người khác mà ngược lại giống như bức cung.
- tệ, ở chỗ các cháu cũng không phải là đường cấp hai cấp ba gì cả, quá nhiều rồi…
Trương Tân Huy ý chừng là muốn giảm một chút.
- Không cấp thì cháu đi đây.
Trương Gia Lâm đứng lên, phủi phủi lỗ thủng kỳ quái trên quần.
- Được rồi, cháu xem đó, muốn nói cũng không được. Năm nghìn thì năm nghìn, cháu thật nên thay đổi tính tình đi. Ai! Gia Lâm, ngồi xuống nói chuyện với chú đã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nhìn thấy lỗ thủng trên quần Trương Gia Lâm, Trương Tân Huy rõ ràng là chấn động, dù cố gắng che giấu nhưng trên mặt vẫn để lộ vẻ thương xót. Ông ta thấy Trương Gia Lâm ngồi xuống liền cầm chén rượu cùng uống với anh ta.
- Ha ha! Chủ tịch Trương đã cho năm nghìn tệ, tôi cũng không thể không bỏ ra cái gì, bằng không Khả Hinh sẽ…
Triệu cục trưởng liếc mắt nhìn Diệp Phàm đầy ẩn ý, cười nói:
- Như vậy đi, vừa rồi nhìn thấy Tiểu Diệp uống liên tiếp chén mà mặt không đổi sắc, vậy chúng ta đánh cuộc một phen, số lúc trước tính là một ngàn tệ, tiếp theo phải dựa vào bản thân cậu. Một chén rượu đồng, cậu có thể uống được bao nhiêu tôi sẽ tính cho cậu bấy nhiêu.
Triệu cục trưởng không ngừng đắc ý sờ sờ bụng bia của mình thầm nghĩ:
- Con bé Khả Hinh này, bình thường cao ngạo như thiên nga, hôm nay ta khiến cho anh chàng Diệp của nó phải say không biết gì, vậy có trò hay để xem rồi, hắc hắc…
- Khả Hinh, hình như là tên người, không biết là ai?
Diệp Phàm suy nghĩ trong chớp mắt đã xong, nhanh chóng rút bàn tính ra tính toán:
- Một chén tệ, với tửu lượng của mình không dùng thuật dưỡng sinh cũng có thể uống được chai bia, chai chính là cốc, cũng chính là một ngàn tệ lọt vào trong tay rồi. Nếu cộng thêm chức năng tán rượu của thuật dưỡng sinh vẫn có thể uống thêm chai, khẳng định là say rồi, nhưng vì tiền đành phải liều mạng thôi-
- Lão Triệu, ông cũng quá hẹp hòi rồi, một cốc có tệ, sao không tính tệ một cốc đi.
Phó huyện trưởng Trương cũng là nổi hứng, ha ha cười nói.
- Không ít đâu anh Trương, tiền lương của chúng ta cũng chỉ có hơn tệ một ngày. Một cốc rượu kiếm được một ngày lương, như vậy đi, một cốc tệ, không hạn chế, uống đi Tiểu Diệp, tôi coi trọng cậu, ha ha.
Cục trưởng Triệu cũng thầm tính toán:
- Theo tửu lượng của Tiểu Diệp nhiều nhất là chai, cốc nhân với chính là một ngàn tám trăm tệ, cộng thêm một ngàn tệ lúc đầu vẫn chưa quá ba ngàn tệ. Không nhiều, dùng ba ngàn tệ trêu đùa bạn trai của con bé Khả Hinh một chút cũng đáng. Con bé này còn bí mật, xem nó giữ bí mật thế nào…
- Được rồi! Triệu cục trưởng, có phó chủ tịch huyện Trương làm chứng, chú không được đổi ý, trong ba ngày sẽ có khoản tiền này chứ?
Diệp Phàm lôi luôn Trương Tân Huy làm chứng. Hắn cũng hơi lo nếu Cục trưởng Triệu uống say rồi phủi đít bỏ đi thì cũng chẳng làm gì được. Ai bảo mình chỉ là một trưởng ban nhỏ không có phẩm cấp chứ.
- Không sao! Cậu yên tâm uống đi, lão Triệu là người trọng chữ tín, nhất là đánh cược rượu- Trương Tân Huy lên tiếng, nhìn kiểu đó thì có vẻ Triệu cục trưởng thường xuyên làm chuyện này, đoán chừng những người đến xin tiền đều bị ông ta làm cho thê thảm cả.
- Ừng ực! Ừng ực! Ừng…-
Trong nhà vang lên tiếng uống rượu, Diệp Phàm vừa uống rượu vừa uống chút canh để giải. Tất cả đều im lặng, sáu cặp mắt trợn tròn quan sát.
Khi cốc thứ chui vào bụng thì Trương Tân Huy và Triệu Bính Kiến đều giật mình, uống cốc bọn họ đã gặp rồi nhưng cốc thì đúng là cao thủ siêu cấp. Mà Diệp Phàm vẫn còn tiếp tục.
Sau khi hết cốc thì cục trưởng Triệu vội vàng kêu lên:
- Ngừng! Anh bạn trẻ, coi như tôi phục cậu rồi. Đừng uống nữa. cốc tổng cộng là tệ, cộng thêm một nghìn tệ lúc đầu, tôi đưa cậu tệ nhé.
Ông ta thầm nghĩ đừng có uống đến mức đi bệnh viện, đến lúc đó con bé Khả Hinh chắc sẽ tìm mình liều mạng, như vậy thì thê thảm rồi.
Diệp Phàm đã uống ngất ngư, vội vàng rút ra hai bản báo cáo đưa cho hai vị lãnh đạo, đương nhiên là mỗi người một bản rồi.
- Tiểu Diệp, nghỉ ngơi một chút đi.
Cục trưởng Triệu thân mật vỗ vỗ vai Diệp Phàm:
- Ông chủ Trịnh, chuẩn bị một phòng thật tốt để đồng chí Tiểu Diệp nghỉ ngơi, chi phí cứ tính vào phần của tôi.
Trương Tân Huy và cục trưởng Triệu dặn dò Trương Gia Lâm mấy câu rồi đi.
- Diệp tổ trưởng, hôm nay làm khó cho cậu quá, vì đập nước Thiên Thủy mà cậu phải uống nhiều như vậy, ai! Có cần tôi chạy ra hiệu thuốc mua thuốc giải rượu không.
Trương Gia Lâm đôi mắt có chút ướt át, cảm kích không thôi.
- Không cần…không có chuyện gì đâu, tôi đi…lên lầu nghỉ ngơi một chút.
Diệp Phàm lè nhè đáp, trong lòng vừa đau vừa mừng, ói ra không biết trời đất gì nữa.
Hắn chật vật ra khỏi nhà vệ sinh, tách khỏi Trương Gia Lâm rồi bắt đầu ngồi khoanh chân vận hành thuật dưỡng sinh hóa giải sức rượu còn sót lại.
Theo vận hành chân khí thuật dưỡng sinh, trên người Diệp Phàm xuất hiện lớp sương mờ mờ, đương nhiên là mỏng vô cùng, về cơ bản không nhìn thấy được. Những cao thủ nội công trong TV trực tiếp ép rượu chảy thành dòng ra khỏi lòng bàn chân chảy vũng dưới đất là chuyện không thể có được.
Ba giờ sau, Diệp Phàm toàn thân mồ hôi ướt đẫm, may mà trước đó đã cởi quần áo ra, bằng không bây giờ đã phải ra phố mua đồ rồi.
- Không tệ! Lần này trong họa có phúc, chẳng những kiếm được mười nghìn tệ, hơn nữa thuật dưỡng sinh hình như sắp đột phá tầng thứ ba rồi. Lẽ nào rượu có thể trợ giúp tu hành? Không biết tầng thứ ba có thể chặt đứt được hai viên gạch không?-
Diệp Phàm lẩm bẩm cực kỳ mong đợi. Mặc dù nói bản thân cũng không phải muốn làm cao thủ võ lâm chó má gì đó, nhưng có chút kỹ năng để phòng thân cũng tốt. Hơn nữa hôm qua ở thôn đập Thiên Thủy, nắm đấm của mình không phải đã uy hiếp được cái tên Đức Quý gì đó sao.
Mặc dù vũ khí lạnh không còn xưng bá giống như thời cổ đại, nhưng có vĩ nhân nói "Nắm đấm lớn chính là đạo lý mạnh" cũng bao hàm triết lý sâu sắc.
Đặc biệt là đối với thôn đập Thiên Thủy vẫn còn đang nằm trong thời đại bộ lạc Hoa Hạ, nắm đấm có lúc còn quan trọng hơn pháp luật.
Ngày hôm qua Diệp Phàm còn mơ hồ cảm nhận được bóng dáng kình khí nội gia trên người bí thư thôn Lý Kinh Đống, lẽ nào trong thôn còn có môn phái cổ xưa gì đó sao? Thế nên hắn rất hứng thú.
Buổi tối trở lại thị trấn Lâm Tuyền tắm rửa ngủ một giấc thoải mái, khi vừa tỉnh giấc Diệp Phàm đã mơ hồ nghe thấy bên kia vách có tiếng nói lào xào, trong lòng kinh ngạc thiếu chút nữa thì mừng như điên.
Bởi vì ký túc xá của khu nhà chính quyền có vách tường dày cm, cho dù người ở vách tường bên kia có kêu to thì tiếng truyền sang bên này cũng vô cùng nhỏ, còn nếu nói nhỏ thì căn bản là không thể truyền sang, lẽ nào lỗ tai của mình có công năng đặc biệt.
Diệp Phàm cố gắng một hồi, cuối cùng nhớ rằng Phí sư phụ từng nói:
- Tiểu Phàm, sau khi thuật dưỡng sinh đột phá đến tầng thứ ba thì lỗ tai của chúng ta sẽ khác hẳn, nhạy bén gần gấp đôi so với người thường, có nói là lỗ tai chó cũng không quá đáng. Đây chính là chỗ thần kỳ của thuật dưỡng sinh. Có chút tương tự với thuật Thiên thị địa thính của Đạo gia trong truyền thuyết nhưng cũng không thể xuyên qua tường mà chỉ là ánh mắt sẽ nhanh nhạy hơn một chút vào buổi tối.