- Không vội, cứ chuẩn bị trước đã, chẳng hạn như thiết bị lặn, hơn nữa, tìm thêm hai người giúp đỡ càng tốt. Dưới đầm không chừng có nguy hiểm, cái này, ngay mai cậu sẽ đi Bắc Cực tự, để thăm dò cái đầm đó trước đã, xem đầm đó lai lịch như thế nào?
Diệp Phàm dặn dò Lý Cường.
Diệp Phàm đâng ăn cơm tối, Kiều Thế Hào bước vào nói là muốn cùng ăn cơm.
- Viên Viên, lấy thêm đôi đũa đi.
Diệp Phàm cười nói. Kỳ thật, Kiều Viên Viên đã sớm đi lấy rồi.
- Không tệ nhỉ, đúng là cuộc sống tiêu chuẩn, vượt quá mức trung bình rồi.
Nhìn rượu thịt trên bàn ăn, Kiều Thế Hào cười ha hả nói.
- Haha, anh nếm thử đi.
Diệp Phàm chỉ chỉ bát thịt gà trên bàn.
- Không ăn, thịt gà tôi ăn nhiều quá rồi!
Kiều Thế Hào lắc đầu, đưa đũa về phía dĩa thịt bò.
- Anh, không ăn, chắc chắn anh sẽ hối hận.
Kiều Viên Viên cười thần bí, nói.
- Ồ, có ý gì? Chẳng lẽ công chúa Viên Viên của nhà chúng ta nấu ăn đã đạt đến mức xuất thần rồi sao?
Kiều Thế Hào trêu chọc nói.
- Anh cứ nếm thử trước rồi hẵng nói.
Kiều Viên Viên cười hihi nói.
Kiều Thế Hào nửa tin nửa ngờ gắp một miếng thịt gà, nhưng, khi anh ta vừa cắn một miếng, lập tức, hai mắt trợn to.
Buột miệng nói:
- Sao thế này, xương đâu rồi?
Hahaha...
Diệp Phàm cười phá lên.
- Đừng cười, xương có phải được tách ra trước rồi không? Nhưng, hình như không phải vậy, xương này dường như đã trở nên mềm rục. Cách này ai nghĩ ra vậy? Rất có sáng kiến đấy.
Kiều Thế Hào tán thưởng.
- Đây là bí mật, nếu muốn biết, gọi em một tiếng sư phụ là được.
Kiều Viên Viên đắc ý nhướng mày.
- Hứ!
Kiều Thế Hào hừ một tiếng.
- Xem điệu bộ của anh, chuyện em hỏi chắc làm xong rồi đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, Trần Thanh sẽ lập tức đi hỏi thăm. Nghe nói tối qua Phó tư lệnh khu cảnh vệ Tương Huy có đi tìm Tư Mã Thanh, nhưng, đồng chí Tư Mã Thanh này cũng không tệ, nhất định không chịu thả người.
Phó tư lệnh Tương tức giận bỏ đi, sáng hôm qua Tư Mã Thanh mới nhận được điện thoại của Tư lệnh quản lý trực tiếp anh ta, Trịnh Nhất Thọ, nên không thể không đưa người bàn giao cho Phòng công an quận Ngũ Mã.
Nhưng, gần tiếng sau đám Hứa Tam Cường đã được thả ra. Hơn nữa, nghe nói Hứa đại thiếu gia tuyên bố sẽ trả thù, không phá bỏ được Hồng Diệp bảo thề không làm người gì đó.
Diệp Phàm, cậu phải cẩn thận. Hứa gia có thể nhờ vả được Tương Huy, năng lượng không nhỏ đâu. Nếu thực sự muốn họ kiêng kị chúng ta thì phải nhanh chóng ra tay mới được.
Bằng không, tối nào cũng sẽ bị người ta gây phiền phức
Vừa nói đến đây, bên ngoài đã truyền đến vài ba tiếng nổ.
Lý Cường vội vã bước vào
- Sao vậy?
Diệp Phàm nhíu mày.
- Không biết là thằng chó nào ném mìn vào, làm sập tường rào nhà chúng ta. Giờ xung quanh trống rỗng. Chúng đứng khắp nơi quăng mấy thứ linh tinh vào. Nhưng, em đang chú ý, chỉ cần bắt được vài tên là ổn thôi.
Lý Cường nói.
- Thấy chưa, vừa mới nói xong. Cái này, chắc là mới bắt đầu, càng về sau sẽ càng phiền phức.
Kiều Thế Hào noi.
- Được rồi, Lý Cường, cậu ra ngoài trước đi.
Diệp Phàm khoát tay, sắc mặt trầm xuống. Liếc mắt nhìn Kiều Thế Hào một cái, nói:
- Chẳng lẽ Tương Huy có thể đả thông tư tưởng Trịnh Nhất Thọ?
- Chắc hẳn là không đâu, nghe Trần Thanh nói, Tương Huy với Trịnh Nhất Thọ không hợp nhau. Mà, gần đây hai người này cũng âm thành cạnh tranh nhau vụ thăng lên thiếu tướng. Nghe nói cuối cùng khu cảnh vệ đề cử Tương Huy. Cậu xem trong chuyện này có phải có gì kỳ lạ không?
Kiều Thế Hào cười nói.
- Tư lệnh khu cảnh vệ là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôn Lực
Kiều Thế Hào nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Chắc hẳn mới nhậm chức không lâu, trước kia không phải là Thang Tân Thanh sao?
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cũng hai năm rồi.
Kiều Thế Hào nói.
- Tương Huy chắc hẳn sẽ không đi cầu cạnh Trịnh Nhất Thọ quản lý trực tiếp của Tư Mã Thanh này, mà đi vòng từ cấp trên ép xuống, tức là nhờ vả Tôn Lực.
Diệp Phàm nói.
- Thông minh, không hổ là ở chính phủ được năm. Đúng vậy, chính Tư lệnh Tôn đã hạ lệnh, cái này, Túc Nhất Tiêu cũng không vừa lòng, nhưng, cũng chẳng còn cách nào khác.
Nghe nói Tương Huy với Tư lệnh Tôn quan hệ không hệ. Bằng không, sao lại đề cử gã. Nhân vật số một mà, trên danh nghĩa là đề cử dân chủ thôi.
Trên thực tế không phải là nhìn vào thái độ của nhân vật số sao. Kỳ thực, đều là mượn danh nghĩa.
Kiều Thế Hào nói.
- Ai có thể ngăn chặn được Tôn Lực?
Diệp Phàm hỏi.
- Haha, ba tôi mà chịu ra tay thì chắc là được.
Kiều Thế Hào cười nói.
- Không cần, em nghĩ, có một người có thể đấy.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Ai?
Kiều Thế Hào thích thú.
- Anh nói Triệu Quát của Triệu gia có thể không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái đó thì chắc chắn rồi, Phó tư lệnh quân khu số Bắc Kinh, lão không được còn ai được.
Kiều Thế Hào ngẩn người, mỉm cười.
- Haha, cứ người mũ cao thì chặn được kẻ mũ thấp thôi. Đạo lý nó là như vậy. Nhưng, muốn nhờ vả được Triệu Quát thì em cũng có chút phiền phức. Không có lợi ích thì ai mà muốn động đến Tôn Lục nhân vật số của khu cảnh vệ này, người ta chưa chắc đã chịu làm.
Nói đến đây Diệp Phàm liếc mắt nhìn Kiều Thế Hào nói:
- Anh nói thử, hiện tại Triệu gia đang thiếu gì?
- Phải là lợi ích khiến họ động lòng, cái này đối với Triệu gia mà nói thì hơi khó. Nếu bàn về thực lực, Triệu gia còn hơn Kiều gia chúng ta, quyền lực gia đình họ thuộc hàng đầu rồi.
Đương nhiên, từ khi Triệu Bảo Cương lui về tuyến hai, thực lực của họ cũng giảm xuống. Nhưng, hẳn vẫn còn nằm ở tầng thấp nhất của hàng đầu tiên.
Tốt xấu gì cũng ở hạng nhất, chưa rớt xuống hạng hai. Mà bên chính giới Triệu Xương Sơn là Ủy viên bộ chính trị, bên quân giới Triệu Quát là Phó tư lệnh quân khu số Bắc Kinh, rồi Triệu Phóng Hào là Phó tư lệnh hạm đội Đông Hải nữa.
Thực lực Triệu gia tương đối hùng hậu, cậu hỏi bọn họ thiếu gì, tôi cảm thấy nhất thời khó tìm được họ đang thiếu gì.
Dù người ta có thiếu cái gì, chúng ta cũng không thể nào tìm được thứ khiến họ độnglòng. Bởi vì, trình tự khác nhau.
Kiều Thế Hào nói thẳng.
- Chuyện này đúng là khó, muốn người ta giúp, thì mình phải có gì khiến người ta vừa lòng mới được. Nói về tiền tài, người ta không thiếu, hơn nữa, anh tặng chưa chắc người ta đã nhận. Đúng là hơi phiền phức, trước kia chân của lão Triệu có bệnh, em còn thường xuyên qua đó, giờ thì chữa khỏi cho người ta rồi. Sớm biết thế này lúc trước em cứ kéo dài thêm, đáng tiếc.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối lắc lắc đầu.
- Vậy xuống tay từ y học đi.
Lúc này, Kiều Viên Viên đột nhiên xen vào.
- Triệu Bảo Cương đã khỏe rồi, có bệnh gì nữa đâu, không thể nào người ta đang khỏe mạnh lại nói thành có bệnh được, Diệp Phàm anh không làm được.
Diệp Phàm nói.
- Triệu Bảo Cương không bệnh, chẳng lẽ những người khác trong Triệu gia không mắc bệnh hay sao?
Kiều Viên Viên nói.
- Vậy em nói thử xem, ai bệnh?
Kiều Thế Hào không kìm nổi hỏi.
- Bị bệnh thì không, nhưng, cũng khiến người ta phải phiền đấy.
Kiều Viên Viên cười thần bí, nói.
- Đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc ai có bệnh, bệnh gì, anh có chữa được không?
Diệp Phàm có chút bực bội.
- Hihi...
Kiều Đại tiểu thư mỉm cười, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Kỳ thực cũng không coi là bệnh, nghe nói trên mặt nổi rất nhiều mụn, gần đây bị rất nặng, không dám gặp ai cả.
- Triệu gia có ai bị như vậy?
Diệp Phàm như cười như không nhìn Kiều Viên Viên.
- Triệu Mỹ Mỹ.
Kiều Viên Viên nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói tiếp:
- Hậu Cung hoàn kia của anh có thể có tác dụng đấy.
- Triệu Mỹ Mỹ, chưa từng nghe nhắc đến.
Diệp Phàm nói.
- Là con gái của Triệu Xương Sơn, nghe nói năm nay tuổi, tốt nghiệp học viện âm nhạc Đức, đàn dương cầm hay lắm, nghr nói còn được đề cử giải vàng ở Vienna, ở trong nước được xưng là Bắc Kinh Cầm Hậu.
Kiều Viên Viên nói.
- Chắc hẳn Triệu Mỹ Mỹ rất được ông cụ Triệu thương yêu?
Kiều Thế Hào nói.
- Triệu gia tuy nói là gia tộc lớn, anh chị em tương đối nhiều. Nhưng cháu gái, chắc hẳn ông cụ Triệu thương Triệu Giai Trinh và Triệu Mỹ Mỹ nhất. Triệu Giai Trinh tuổi tác lớn rồi, hiện nay cháu gái được cứng chìu nhất chính là Triệu Mỹ Mỹ.
Kiều Viên Viên nói.
- Cũng đúng, người ta biết đàn dương cầm. Còn được xưng là "Bắc Kinh Cầm Hậu", chắc chắn là có nhiều người hâm mộ. Tự nhiên mặt nổi mụn như vậy, sẽ chẳng thể nào dám ra đường được.
Kiều Thế Hào cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm:
- Không phải cơ hội của cậu đã đến rồi sao?
- Cái gì mà cơ hội đến, nhiều nhất thì em cũng chỉ đi chữa mụn thôi mà.
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn nói, liếc mắt nhìn Kiều Viên Viên:
- Anh thấy em rất ít khi ra khỏi nhà, sao chuyện này mà em cũng biết?
- Anh nghĩ rằng Kiều Viên Viên em không có người trong vòng tròn bí mật sao, chuyện trong vòng cũng chẳng có gì bí mật cả. Đương nhiên, người trong vòng tròn cũng không nhiều.
Em chỉ cần cùng mấy chị em kia gọi điện nói chuyện là biết thôi. Nghe nói khoảng thời gian trước Triệu Mỹ Mỹ có tổ chức một buổi hòa nhạc, nghe nói đều mời những người nổi tiếng trong giới âm nhạc.
Thiệp mời đã phát cả rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện này, Triệu Mỹ Mỹ lo đến phát khóc, người trong Triệu gia ai cũng vì cô ấy mà không được yên
Cuối cùng, ông cụ không còn các nào khác, ngay cả "ngự y" của Trung Viên Hải Triệu gia cũng đã mời luôn rồi.
Kết quả là chưa chữa được.
Kiều Viên Viên nói.
- Đúng là có chút phiền phức, nhưng cứ đi thử xem. Cái này, nếu có thể chữa được, Triệu Xương Sơn sẽ thiếu Diệp Phàm cậu một ân tình. Cứ để người ta nợ mình trước, sau đó cậu đem chuyện sân nhà mình bị đập kể cho ông cụ Triệu nghe. Người ta sẽ tự ra tay thôi.
Kiều Thế Hào cười nói.
- Chỉ có thể làm vậy thôi, haizz, chỉ có thể dày mặt đến đó. Nếu không chữa được, phen này mất mặt to.
Diệp Phàm thở dài.
- Trị không khỏi thì người ta cũng đã cho anh sờ rồi, Diệp Phàm anh có thiệt thòi gì đâu.
Kiều Viên Viên đột nhiên phán một câu, Diệp Phàm suýt nữa bị nghẹn, trừng mắt nói với cô nàng:
- Không phải anh đang vì cái nhà này sao? Em nhìn xem, em lại như vậy rồi. Anh chữa bệnh, chứ có phải đi sờ mặt người ta đâu đúng không? Hơn nữa, phải tốn rất nhiều công lực, rất nhiều công lực đấy.