Số , Bí thư Thành ủy —— Diệp Phàm.
Số , Chủ tịch thành phố —— Cao Thành.
. Bí thư Đảng - quần chúng —— Khổng Đoan
. Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố —— Lý Vi
. Phó Chủ tịch thường trực thành phố —— Tất Vân Lý
. Phó Chủ tịch thành phố, ủy viên thường vụ —— Ngọc Xuân Phong
. Trưởng ban Tổ chức cán bộ —— Đào Cư Lễ.
. Trưởng ban Tuyên giáo —— Phượng Thủy Linh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
. Bí thư Đảng ủy Công an —— Trì Hạo Cường
. Trưởng ban thư ký Thành ủy —— vẫn để trống
. Tư lệnh quân khu tỉnh —— Lã Lâm
. Bí thư Quận ủy Đồng Lĩnh —— Nhậm Tín Thiên
. Bí thư Thành ủy Chương Hà —Vương Long Đông.
giờ khai mạc, Diệp Phàm đến trước thời gian quy định lúc giờ , cùng Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt bước vào phòng hội nghị, bỗng phát hiện các đồng chí đều đã đến đông đủ.
Lướt qua trên mặt vị ủy viên thường vụ, Diệp Phàm bước về phía chiếc ghế đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Đồng Lĩnh.
Giờ phút này cả phòng họp vốn dĩ đang ồn ào náo nhiệt bỗng lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng đôi chân Diệp Phàm bước từng bước một.
Gạn nắp chén trà, Diệp Phàm nhấp vào một ngụm. Lại liếc nhìn ai nấy một lượt, đoạn nói:
- Đây là hội nghị thường vụ đầu tiên triệu tập mọi người từ khi tôi đến Đồng Lĩnh. Trước cuộc họp này tôi cũng cùng các vị đồng chí làm quen qua. Tôi cũng không dài dòng nữa, tại sao phải mở hội nghị thường vụ, vậy thì phải nhắc chuyện ngày thứ ba sau khi tôi đến Đồng Lĩnh, ở đoạn đường cách văn phòng thị ủy chúng ta không xa đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng. Một xác chết hai mạng người, các đồng chí hẳn là đã nghe nói qua chứ.
- Đúng vậy, là một phụ nữ có thai, bị xe đụng phải mà chết. Rất thảm thương, nghe nói đứa bé trong bụng đã hơn mấy tháng rồi.
Thấy tất cả mọi người đều không ai đáp, Bí thư Thành ủy Chương Hà, vốn là thị xã trực thuộc quận Đồng Lĩnh là đồng chí Vương Long Đông đành làm người đầu tiên tiếp lời.
- Thảm quá! Tất cả mọi người chắc đều đã thấy hoặc nghe nói qua. Vậy vì sao lại chậm trễ áp dụng các biện pháp để ngăn không cho nhưng thảm kịch như vậy phát sinh thêm?
Sau khi việc này xảy ra, tôi đã đi tìm hiểu qua, Phố Tân Long chúng ta bởi vì nguyên nhân đặc thù mà hàng năm đều có mấy mạng người nhét vào một đoạn đường này.
Thưa các đồng chí, sinh mạng là vô giá. Sinh mạng một khi mất đi thì dù có dùng bao nhiêu tiền của đều sẽ không thể lấy lại. Cho nên, việc này nhất đinh phải giải quyết.
Hôm nay tôi cho triệu tập tất cả các đồng chí đến đây chủ yếu là vì việc này... các đồng chí giao lưu một chút về quan điểm, tìm ra một phương án có thể thực thi và mang lại hiệu quả, giải quyết triệt để xong vấn đề Phố Tân Long vốn rất nan giải.
Diệp Phàm giọng điệu rất ngưng trọng, rất nghiêm túc.
Diệp Phàm vừa nói xong, cả phòng họp im ắng hẳn.
Vương Long Đông đợi một lúc rồi mới lên tiếng:
- Phố Tân Long kẹt ở giữa hai tòa nhà của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Đường phố so với chỗ khác hẹp đi không ít. Do đó giải quyết triệt để, mở rộng đường phố chính là phương án tốt nhất.
Bởi vì Vương Long Đông xếp hạng thấp nhất trong số ủy viên thường vụ Thành ủy, cho nên để người này lên tiếng trước cũng là để không khí cuộc họp được bình thường, đảo không khiến cho người ta hoài nghi y cùng Diệp Phàm đang phối hợp đóng kịch. Kỳ thật, khúc dạo đầu này... hai người đêm qua đã sớm thương lượng kỹ lắm.
- Mở rộng đường phố... nói dễ hơn làm?
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Quận ủy Đồng Lĩnh Nhậm Tín Thiên thản nhiên xen vào một câu lấp lửng nửa chừng.
- Đúng, khó khăn đích xác là rất lớn.
Tư lệnh quân khu tỉnh Lã Lâm gật gật đầu nói, phong cách quân nhân của Lã Lâm chính là nói năng thận trọng.
- Không cần bàn những chuyện khác, bây giờ mảng kiến thiết đô thị là khó khăn nhất đấy. Mở rộng đường phố chẳng phải là cần dỡ bỏ mặt bằng gì đó sao.
Cửa hàng người ta mặt tiền đang đẹp như thế mà chịu đồng ý rời đi chỗ khác sao. Nếu có được đi chăng nữa thì tiền bồi thường lấy ở đâu ra? Bởi vậy sẽ dẫn đến một loạt vấn đề rất khó giải quyết.
Hơn nữa... Phố Tân Long có một phần lớn đều là nằm trong địa bàn của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều đã được quy hoạch xong xuôi, sao có thể tùy tiện hủy bỏ.
Lại còn phải quy hoạch thêm lần nữa, xài hết bao nhiêu tiền?
Bí thư Đảng ủy Công an Trì Hạo Cường cau chặt mày mà phản ứng.
- Ôi, có nhiều thứ đúng là hủy đi không có tiện.
Lúc này, ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong liền thở dài.
Diệp Phàm liếc nhìn một cái, nhưng thật ra trong lòng lại gật đầu. Cảm thấy người này là có thể tranh thủ một chút. Lời của hắn ngầm có ý nhắc nhở Diệp Phàm. Kỳ thật phỏng chừng chính là bốn pho sư tử đá trước đại môn rồi.
Đoán chừng là lo Diệp Phàm không rõ lắm lai lịch của bốn pho sư tử đá này mà làm lung tung, phạm vào lãnh đạo. Người này nếu đã có ý nhắc nhở hắn... thì phỏng chừng không phải là người của phe Cao Thành và Khổng Đoan. Tuy nhiên, cũng có thể là kết quả sau khi Tề Thiên nhắc nhở đứa cháu họ Ngọc Đông.
- Kỳ thật việc này cũng không phải chuyện mới mẻ gì, từ mấy năm trước đã phát sinh. Chỉ có điều vẫn kéo dài đến nay vẫn chưa giải quyết được. Bởi vì, chuyện phiền toái nhiều lắm. Không phải là Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta không làm mà căn bản là không giải quyết được.
Lúc này, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tất Vân Lý lên tiếng.
- Không giải quyết được, chỉ sợ là mọi người không ai muốn giải quyết thôi. Chúng ta là ai... là thành viên cốt cán của bộ máy chính quyền Đồng Lĩnh.
Chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn mạng người quy thiên, vừa rồi Bí thư Diệp cũng nói qua rồi, sinh mạng là vô giá. Cho dù là Ủy ban nhân dân thành phố mất đi một tí tiền cũng là nên chăng thế.
Tôi nhận thấy rằng chuyện này nhất định phải giải quyết xong. Mỗi lần phát sinh tai nạn xe cộ, trong lòng Lý Vi liền khổ sở không nguôi. Tuy nói mảng kiến thiết đô thị không phải phạm vi Lý Vi tôi được phân công.
Nhưng, lòng người đều không phải là gỗ đá. Lý Vi này không phải là thần thánh mà có ý chí sắt đá!
Bỗng lúc này... chuyện lạ đã xảy ra. Phó bí thư Thành ủy đồng chí Lý Vi đã tỏ thái độ dứt khoát ủng hộ Diệp Phàm. Lý Vi còn kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Diệp Phàm cảm giác người này hình như là đang trực tiếp phản bác ý kiến của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tất Vân Lý, lại giống như đang nhắm mũi nhọn vào ngay lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, Chủ tịch thành phố Cao Thành.
- Nói ngoài miệng đương nhiên là dễ dàng đơn giản rồi, còn khi đi vào thực thi thì…. Đầu tiên không được dỡ bỏ tường vây bên ngoài cùng với cửa chính của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu Anh Lý muốn giải quyết vấn đề này, đương nhiên có thể cho người đến đem cửa chính dỡ bỏ đi.
Không thể ngờ Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh lại đấu lại Lý Vi một câu. Lý Vi cũng như nghĩ tới điều gì, nhất thời có chút tịt ngòi. Phượng Thủy Linh trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.
- Ha ha, nếu Bí thư Diệp hạ lệnh hủy đi, Cao Thành tôi không có ý kiến. Cũng không phải Cao Thành tôi tiếc mấy đồng bạc lẻ, cần thì cũng phải tiêu thôi!
Lúc này, Chủ tịch thành phố Cao Thành ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nghe kiểu nói chuyện đánh bài ngửa của y như vậy, tất cả mọi người quay sang nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Cao Thành rõ ràng là có ý này nọ. Rõ ràng đang làm khó Diệp Phàm, hơn nữa, còn có ý kích tướng.
Nếu không thể áp chế dáng vẻ bệ vệ kia của Cao Thành thì sau này Diệp Phàm càng khó mà "cựa quậy".
Ngọc Xuân Phong giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn là không thốt ra lời. Đoán chừng là muốn nhắc nhở Diệp Phàm, nhưng lại sợ đắc tội với Cao Thành.
- Bí thư Diệp muốn giải quyết triệt để vấn đề nan giải này, có phải là nhất định phải hủy đi. Về điểm này, tôi xin bảo lưu ý kiến, xem như bỏ quyền cho ý kiến.
Lúc này, Bí thư Đảng - quần chúng Khổng Đoan "không mặn không nhạt" hờ hững buông một câu.
Cao Thành vừa nghe thiếu chút nữa đã muốn chửi má nó rồi, trong lòng tự nhủ lão già chết tiệt này, không ngờ lại rõ ràng bán rẻ mình. Hơn nữa, tuyệt đối là đang muốn kiếm chuyện.
- Ha ha!!...
Diệp Phàm cười ba tiếng, dằn thật mạnh chén trà xuống bàn rồi đột nhiên nói:
- Nếu Chủ tịch Cao cũng ủng hộ đề nghị của tôi, một lòng nghĩ cho người dân, phối hợp công tác với Thành ủy như thế thì không hủy đi đâu có được? Hủy!
Nói đến đây, Diệp Phàm dừng lại một chút. Phát hiện Cao Thành sắc mặt hơi sững sờ một chút. Trong lòng tự nhủ "rõ ràng là mày muốn rũ bỏ trách nhiệm, vậy thì bố sẽ không cho mày như ý nguyện. Phải kéo mày vào cùng chịu tội".
- Mấy ngày qua tôi có cho triệu tập mấy đồng chí phụ trách bên xây dựng đô thị và giao thông, cũng có nghiên cứu qua vấn đề này, lúc đầu cũng có nhờ đồng chí Mễ Nguyệt dẫn một số chuyên gia đi nghiệm chứng qua.
Phát hiện là không thấy một con đường thứ hai nào có thể thay thế Phố Tân Long. Cho nên, vì sinh mạng con người, con đường này nhất định phải mở rộng, không mở rộng là không thể.
Hơn nữa, để giảm bớt lưu lượng xe cộ, không để thảm kịch phát sinh thêm. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải hủy bỏ quy định cũ. Vốn là không cho lái xe vào bên trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Ta thấy như vậy là không được, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta diện tích vẫn là rất rộng mà.
Diện tích đất trống vẫn là tương đối, nếu để xe đỗ vào đây, ít nhất có thể đậu mấy trăm chiếc.
Cũng không cần phải đỗ trên đường nữa rồi, đỗ trên đường một là gây cản trở giao thông, thứ hai là cũng ảnh hưởng đến diện mạo cảnh quan thành phố.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chuyện này!
Cao Thành mới nói ra hai chữ đoạn lại nhìn khắp mọi người một lượt mà rằng:
- Chỉ sợ có chút không thỏa đáng, chuyện này, thật ra đã thành luật bất thành văn nhiều năm nay của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Ít nhất, đã có chừng hai mươi năm lịch sử. Tôi nhớ lúc tôi mới đến đây công tác cũng đã tới nơi này làm việc, mới phát hiện xe không cho đỗ vào đây.
Hơn nữa, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng đại biểu cho hình tượng của đảng, vốn dĩ quy hoạch bên trong đích xác đều không có chỗ cho bãi đỗ xe.
- Đúng vậy, nếu cho toàn bộ xe đỗ vào, phỏng chừng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta thực sự biến thành bãi đỗ xe mất rồi. Đến lúc đó vàng thau lẫn lộn, thứ nhất là bất lợi cho công tac quản lý. Thứ hai là khi xe cộ vào ra, cũng là ầm ĩ, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân viên công tác đang làm việc. Việc này đối với hình ảnh chính quyền hay hiệu suất công việc của văn phòng Ủy ban nhân dân, mọi phương diện đều sẽ dẫn tới ảnh hưởng tiêu cực.
Lúc này, Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh liền tiếp lời.
- Điểm này đích xác có chút vấn đề, tuy nhiên, có thể ra một số quy định thích hợp. Tỷ như, khi đến nơi làm việc mà lái xe vào thì không được ấn còi, tốc độ phải chậm. Còn nữa, chỉ cho xe công vụ ra vào, không thể dừng đỗ lâu. Tin rằng có thêm một loạt quy định này, có mở điểm đỗ xe cũng không có gì là trở ngại?
Ngọc Xuân Phong cho ý kiến.
- Đúng vậy, so với cái giá phải trả bằng sinh mạng mà nói, bấy nhiêu đó có là gì? Hơn nữa, quy định xe đến làm việc không được dừng ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, chuyện này phỏng chừng cũng chỉ là quy tắc ngầm định của Đồng Lĩnh ta.
Những nơi khác đều cho phép dừng đỗ xe, cũng thật dễ dàng cho các đồng chí đến làm việc có phải hay không?
Người ta đều được thì chúng ta có gì mà không được, huống chi, tình trạng giao thông đã thế này, nếu có người kiến nghị lên trên, tất cả chúng ta ngồi đây đều có trách nhiệm cả đấy.
Nếu cấp trên cho người xuống dưới xem xét, phát hiện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hai viện chúng ta cản trở giao thông. Vậy chúng ta làm lãnh đạo Đồng Lĩnh, trách nhiệm sẽ càng lớn.
Hơn nữa, sẽ để lại ấn tượng xấu là chungst a coi thường sống chết của người dân. Tôi thấy, tình hình này là nhất định phải thay đổi.
Hơn nữa, mở rộng, phá bỏ tường vây đều phải tiến hành. Bằng không, không giải quyết được căn bản của vấn đề là không ổn?
Vương Long Đông khẩn trương lên tiếng ủng hộ Ngọc Xuân Phong, trên thực tế chính là ủng hộ đề nghị của Diệp Phàm.
- Hủy đi là có thể, tuy nhiên, cải tạo quy hoạch kiến thiết một lần nữa cùng một loạt chuyện ăn theo sẽ tiêu tốn không ít kinh phí. Đồng Lĩnh ta cũng không giàu có gì, so sánh với các địa phương duyên hải thì chúng ta thu không đủ chi.
Không thể ngờ Khổng Đoan lại bắt đầu thêu dệt ra chuyện rồi, rõ ràng đang giật giây Cao Thành. Bởi vì, Chủ tịch thành phố là người quản ngân sách.