Quan Thuật

chương 2262: công kích hiệu trưởng đại học yến kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hiệu trưởng Trần, ông liên mồn nói trái là Đảng ủy nhà trường, phải cũng Đảng ủy nhà trường. Tôi muốn hỏi một chút, các ông dựa vào cái gì mà đuổi học Tuyết Hồng?

Chúng ta nói chuyện em ấy đã đánh người tàn phế đi, cái này, cơ quan công an đã đưa ra chứng cứ xác minh chưa? Tôi là người giám hộ của Tuyết Hồng, ông có thể cho tôi xem hồ sơ của Tuyết Hồng không?

Tôi là người giám hộ có quyền xem chứng cứ không? Các người không thể nói suông được, muốn đuổi sinh viên thì đuổi sao?

Nước cộng hoà là xã hội pháp chế, không có quy cũ không thành vuông tròn. Các ông có quy củ của các ông, nhưng, chúng tôi cũng có đạo lý của chúng tôi.

Đối với một sinh viên nghèo khổ xuất thân nông thôn mà nói bị đuổi học là một đả kích không thể chấp nhận được.

Đây sẽ là một vết bẩn trên con đường đời của em ấy. Sẽ ảnh hưởng đến chuyện cả đời của em ấy.

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

- Chứng cứ, đương nhiên là có, là diệp phàm Đội cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố cung cấp. Không có chứng cứ chúng tôi sao dám xử lý chuyện này. Xử lý việc gì cũng cần có một trình tự cẩn thận, nghiêm túc. Nhà trường không thể đuổi học lung tung bất kỳ một sinh viên nào, đối với bất kỳ sinh viên nào, nhà trường cũng đối xử công bằng không chút thiên lệch.

Trần Hậu Bạch cau mày, cảm thấy tên này cũng tương đối khó chơi.

- Nói láo.

Một tiếng bộp vang lên, Diệp Phàm gõ nhẹ xuống bàn, tuy nhiên, âm thanh truyền ra ngoài rất đáng sợ, dọa cho Thư ký Thái nhảy dựng từ trên ghế xuống định tiến vào trong.

Tuy nhiên, hai bàn tay to lớn mạnh mẽ đã đè y xuống.

- Đừng nóng vội, chỉ đánh xuống bàn một cái thôi, chắc là đặt chén trà hơi mạnh một chút, yên tâm, hiệu trưởng Trần không sao đâu, chúng ta đều là người có học mà.

Vương Triều vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Vương... Cục trưởng Vương, việc này, anh nên nhắc nhở Bí thư Diệp một chút. Đây là phòng làm việc của Hiệu trưởng đại học Yến Kinh.

Hiệu trưởng Trần chẳng những là đại học hiệu trưởng Yến Kinh, ông ấy còn là ủy viên Bộ giáo dục, còn được hưởng trợ cấp đặc biệt của Chính phủ dành cho chuyên gia.

Hơn nữa, các quan lớn tốt nghiệp trường này không trên chục ngàn người cũng trên ngàn người. Thậm chí, có sinh viên hiện tại đang ngồi ở vị trí lãnh đạo quốc gia.

Hy vọng các anh biết điểm dừng, đừng vì thế mà gây ra những phiền phức không cần thiết.

Thư ký Thái bắt đầu dọa người.

- Quan lớn, tối sợ quá đi!

Vương Triều nhún vai, liếc mắt nhìn Thư ký Thái,

- Chúng ta kiên nhẫn ngồi uống trà đi nào. Ừ, trà này cũng không tệ lắm, trà Long Tỉnh tôi cũng uống vài lần rồi.

Vương Triều vừa nói, vừa pha trà.

- Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh nói chuyện văn minh một chút. Đây là văn phòng của lãnh đạo đại học Yến Kinh.

Trần Hậu Bạch có vẻ kích động, môi có chút run lên.

- Văn minh, Diệp Phàm tôi trước giờ rất văn minh. Nhưng cũng phải tùy đối tượng là ai. Các người làm việc qua loa như vậy, các người làm việc văn minh quá nhỉ?

Đám chuyên gia lãnh đạo các người tự cho là mình khoác bộ áo văn minh đã làm những trò gì chứ?

Cứ đem chứng cứ ra mà nói đi, Cục công an thành phố dựa vào cái gì mà chưa điều tra đã đưa ra được chứng cứ?

Bọn họ có hỏi qua Tuyết Hồng chưa? Tuyết Hồng từ sau khi xảy ra chuyện vẫn ở Hồng Diệp Bảo của tôi, chưa hề rời khỏi nửa bước.

Cục công an thành phố dựa vào cái gì mà đưa ra được chứng cứ. Các người cầm chứng cứ giả vô căn cứ ấy mà cũng chẳng thèm xác minh, chuyện bé xé ra to, đuổi học một sinh viên nghèo xuất thân nông thôn một cách vô trách nhiệm.

Lương tâm của các người ở đâu? Đám các người lương tâm để chó ăn hết rồi đúng không? Đừng tưởng tôi không biết.

Có phải Trịnh Thượng Minh giao dịch gì với các người đúng không?

Diệp Phàm càng nói càng kích động, người cũng đứng lên, mắt nhìn chằm chằm hiệu trưởng Trần như hổ rình mồi.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Hiệu phó đại học Yến Kinh Võ Quang Trung nhẹ nhàng bước vào, nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, anh đừng quá kích động. Chuyện này, kỳ thực Hiệu trưởng Trần cũng không còn cách nào khác. Ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa, cục Công an thành phố đã đưa ra chứng cứ chứng minh Tuyết Hồng đánh người tàn phế là sự thật. Đại học Yến Kinh năng lực thế nào chứ, nếu Cục công an thành phố đã thừa nhận tội, nhà trường sao bao che được nữa?

- Hiệu trưởng Võ, anh tới đây, nói với anh ta đi, đừng có tới đây mà quấy rối nữa. Tôi còn phải làm việc. Bảo đồng chí bảo vệ lại đây. Ở đây có cần phải làm việc nữa không?

Trần Hậu Bạch thấy viện quân tới, lập tức thể hiện oai phong của hiệu trưởng.

Vũ Quang Trung trong lòng nói hỏng rồi, đang muốn giải thích. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hậu Bạch hừ nói:

- Muốn đánh đấm đúng không? Được thôi.

Hiệu trưởng Trần, tôi có thể gọi điện thoại, bảo các đồng chí bảo vệ tới, chúng ta cùng nhau bàn luận chuyện này.

Các người không chịu được áp lưc đuổi học Tuyết Hồng lung tung, có còn đạo lý không hả?

Hôm nay muốn nói thì nói cho hết, Diệp Phàm tôi chẳng những nói việc này ở đây, mà còn nói với các đồng chí bên toàn soạn báo, phải nói với các phóng viên đài truyền hình. Tôi không tin, dưới thiên hạ này có chỗ không nói tới lý lẽ.

- Hiệu trưởng Trần, vị này chính là Diệp Phàm người giám hộ của Tuyết Hồng. Cậu ấy cũng mới từ Phòng Đốc tra văn phòng trung ương điều đến tỉnh Tấn Lĩnh làm Bí thư thành ủy.

Ở văn phòng trung ương còn kiêm Phó chánh văn phòng chức Chủ tịch Đường. Lần này, trường chúng ta đuổi Tuyết Hồng, cái này là dựa vào căn cứ xác minh của cục Công an thành phố.

Tuy nhiên, xử lý cũng không được tốt lắm, lúc đó cũng không báo cho người giám hộ là Diệp Phàm. Đây là do sai lầm của tôi, xin lãnh đạo phê bình.

Võ Quang Trung hiểu được khả năng của Diệp Phàm, ngay cả Thứ trưởng bộ Y tế Trương Oánh Nguyệt với Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bắc Kinh Kim Thụ Dương người ta đều có thể nhờ vả được mà.

Nếu nói Diệp Phàm sợ hiệu trưởng đại học Yến Kinh, Võ Quang Trung nghĩ không thể nào. Nếu hiệu trưởng Trần thực sự chọc vào vị quyền thế trẻ tuổi này.

Chỉ sợ đến lúc đó sẽ gây ra nhiều phiền phức. Xuất phát từ đại cục của đại học Yến Kinh, Võ Quang Trung vội vàng nói rõ thân phận Diệp Phàm.

Một là để nhắc nhở Trần Hậu Bạch nói năng chú ý chừng mực, không thể đối đãi như với phụ huynh của những sinh viên bình thường.

Quả nhiên, nhắc nhở hơi có hiệu quả rồi.

Trần Hậu Bạch sửng sốt, sắc mặt lão này có chút âm trầm, đặt mông ngồi xuống ghế.

Chắc hẳn, danh hiệu từng là Phó chánh văn phòng chủ nhiệm Đường của Diệp Phàm đã khiến Hiệu trưởng Trần nghĩ đến điều gì đó, sinh ra kiêng kỵ rồi.

- Các người nói đuổi học Tuyết Hồng dựa vào chứng cứ của Cục trưởng Công an thành phố, vậy được, hôm nay tôi xem xem thử những chứng cứ này là thật hay giả.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại bàn lên của Trần Hậu Bạch gọi đi.

Điện thoại được nói, giọng của Cục trưởng Công an thành phố Ngô Chính Phong vang lên:

- Xin chào, ai đấy? Tôi là Ngô Chính Phong.

- Cục trưởng Ngô, đã lâu không gặp. Vẫn tốt chứ? Tôi là Diệp Phàm.

Diệp Phàm thản nhiên hỏi thăm.

- Là Bí thư Diệp à, xin chào, xin chào. Bí thư Diệp đến Thành phố Đồng Lĩnh nhậm chức cũng không nói một tiếng, bằng không, Chính Phong phải tới tiễn một chút chứ. Khi nào về lại Bắc Kinh, không đúng, số điện thoại này hẳn là ở Bắc Kinh rồi?

Ngô Chính Phong thân thiết nói.

- Haha, đúng vậy, tôi đang ở phòng làm việc của Hiệu trưởng Trần bên đại học Yến Kinh. Là thế này, em gái của bạn tôi tên Tuyết Hồng, ở nhờ nhà tôi...

Diệp Phàm kể lại chuyện của Tuyết Hồng.

- Có chuyện này sao? Phản thiên à? Anh chờ một chút, tôi lập tức kếu cái tên khốn Thái Cường đến hỏi. Anh chờ một chút!

Ngô Chính Phong gác máy.

Trong phòng làm việc tạm thời chìm vào yên tĩnh trở lại, thấy Trần Hậu Bạch không lên tiếng. Võ Quang Trung cười hỏi:

- Bí thư Diệp đến Thành phố Đồng Lĩnh cũng được mấy tháng rồi nhỉ. Thành phố Đồng Lĩnh cũng là một thành phố tốt, cách Bắc Kinh cũng gần, nghe nói còn xếp Top toàn tỉnh Tấn Lĩnh.

- Cũng tạm được. Cái này, vốn định Tết mới về Bắc Kinh, dưới đó cũng nhiều việc lắm. Không ngờ xảy ra việc này, không về không được.

Diệp Phàm nói, bên này, Võ Quang Trung đích thân pha trà cho Diệp Phàm.

- Cái này, kỳ thực, kể ra cũng tương đối phiền phức. Bí thư Diệp, việc này ảnh hưởng rất lớn. Phác gia của Hàn Quốc đã thông qua Đại sứ quán Hàn Quốc đến đề xuất ý kiến với bên nhà trường.

Nói nhà trường không nghiêm túc xử lý, bọn họ sẽ đem chuyện này báo lên Bộ ngoại giao. Mà cục Công an thành phố lại có chứng cứ, hơn nữa, còn cha của Trịnh Thanh.

Việc này, cho nên, nó thành ra như vậy đấy.

Võ Quang Trung không ngại tiết lộ vài tin tức.

- Haha, Hàn Quốc có thể hù dọa được chúng ta sao? Muốn đệ trình cứ đệ trình, chẳng lẽ có thể để cho Hàn Quốc đến nước ta giương oai sao, buồn cười?

Diệp Phàm ngầm tát một tát vào mặt Trần Hậu Bạch, ý nói hành vi của lão già ông quả là đớn hèn.

Không lâu sau, điện thoại vang lên. Cục trưởng Ngô Chính Phong nói:

- Xin lỗi Bí thư Diệp, chuyện này là do tên khốn Thái Cường làm ăn không ra gì.

Tôi đã tuyên bố tạm thời cách chức anh ta. Tuy nhiên, Thái Cường có nói, chuyện này là do anh ta cũng không còn cách nào khác.

Có một số việc phức tạp, kính xin Bí thư Diệp lượng giải. Tuy nhiên, tôi vừa rồi hỏi rõ ràng rồi, Tuyết Hồng kỳ thực mới là người bị hại.

Việc này vẫn còn trong giai đoạn điều tra lấy chứng nhận, đương sự Tuyết Hồng vẫn chưa thấy bóng dáng mà dám kết luận lung tung, rõ ràng là vi phạm trình tự công tác.

Những chứ cứ họ đưa cho đại học Yến Kinh đều không hợp pháp, bẻ cong sự thực. Tôi lập tức phái người đến đại học Yến Kinh giải thích với Hiệu trưởng Trần, thu hồi chứng cứ, kiểm điểm sâu sắc.

- Hiệu trưởng Trần đang ở cạnh tôi, anh trực tiếp nói chuyện với ông ấy đi.

Diệp Phàm nói.

Ngô Chính Phong thông báo việc này với Hiệu trưởng Trần Hậu Bạch, hơn nữa, không lâu sau còn phái người đến đại học Yến Kinh, thu hồi chứng cứ, trình bày rõ sự thực với Hiệu trưởng Trần và lãnh đạo trường, làm kiểm điểm.

- Tôi sẽ yêu cầu nhà trường mở cuộc họp thảo luận vấn đề của Tuyết Hồng một lần nữa, tuy nhiên, ảnh hưởng của Phác gia liên quan đến Hàn Quốc, tôi mong Bí thư Diệp có thể ra mặt dàn xếp.

Bằng không, du học sinh nước ngoài không dám đến du học tại đại học Yến Kinh, chuyện này đúng là ảnh hưởng quá lớn đến nhà trường.

Là hiệu trưởng đại học Yến Kinh, tôi thừa nhận mình xử lý vấn đề của Tuyết Hồng không được thỏa đáng. Nhưng, chỉ là có lỗi với Tuyết Hồng.

Còn thực sự sai lầm là ở chứng cứ của Công an thành phố. Không có chứng cứ này, chúng tôi sẽ không quyết định như vậy. Sinh viên phạm tội, chúng tôi không thể không xử lý được.

Cho nên, nhà trường sẽ suy xét lại chuyện này.

Trần Hậu Bạch vẻ mặt nghiêm chỉnh biểu lộ thái độ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio