- Không có biểu hiện nào cho thấy hắn đã có vợ.
Người trung niên lắc đầu nói.
- Độc thân? Cũng lạ thật. Những cán bộ cấp cao như hắn bình thường đều đã yên bề gia thất cả rồi, bằng không sẽ để lại cho người ta ấn tượng đó là kẻ lông bông vớ vẩn làm việc.
Anh thử nghĩ xem, những cán bộ kia chưa cần nói đến cấp Sở mà ngay cấp Phó phòng đã lập gia đình rồi.
Đương nhiên dựa theo tốc độ thăng tiến của cán bộ bình thường mà nói thì cán bộ có vị trí giống như hắn thì đều ngoài bốn mươi cả..
Điều này cũng có chút kì lạ!
Cổ Tráo Đức cũng khá am hiểu quy luật nơi quan trường.
- Cùng lắm là có chỗ chựa vững chắc mà thôi, không đáng để chúng ta lo nghĩ đến đâu! Không cần nói lan man chuyện khác nữa, Nam Vân gia vẫn có cán bộ cấp Bộ cơ mà.
Cổ Dũng khinh thường nói.
- Long Đông, sao cậu lại đến đây?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên hỏi Long Đông đang đẩy cửa bước vào.
- Mặc kệ cô ấy!
Sắc mặt Vương Long Đông có chút u ám.
- Sao vậy? Cô gái ấy là phải câu dụ đấy. Thái độ này của cậu không tốt đâu, nếu chuyện bé xé ra to thì phiền lắm.
Diệp Phàm vừa chỉ Vương Long Đông ngồi xuống vừa nói.
- Con gái trên đời này đã chết hết đâu. Cô ấy quá ngoa ngoắt rồi!
Vương Long Đông nói tiếp:
- Không nhắc tới cô ấy nữa, chán lắm!
- Tôi nói cậu em nhé. Cậu đối với cô ấy thật sự là ý gì? Nếu chỉ là chơi bời mua vui lúc nhát thì thôi đi. Tôi thấy chú Cổ của cô ta là kẻ nham hiểm. Người của Cổ gia hình như đều cao quý cả, chúng ta ở trước mặt họ đều biến thành cóc ghẻ cả rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chơi bời một chút? Câu này mà anh cũng nói ra được. Đàn ông các anh không có ai tốt cả, suốt ngày nghĩ đến mua vua một chút, hừ hừ!
Đường Bảo Nhi bất ngờ nổi giận.
- Ha ha, em đừng để bụng nhé. Anh chỉ là hỏi thái độ của hắn mà thôi, chứ tuyệt đối không phải đùa giỡn vỡi phụ nữ. Con người anh vẫn rất tôn trọng nữ đồng chí mà.
Diệp Phàm cười nói nhưng không hề để tâm.
- Anh không đùa giỡn, sao lại có nhiều cô em xinh đẹp nói xấu anh như thế? Em đoán Tuyết Hồng cũng không phải người tình duy nhất của anh đâu phải không? Emthường nghe Tuyết Hồng nhắc suốt, nói vợ anh vô cùng xinh đẹp, cứ như tiên nữ trên trời. Nhưng anh cũng nhìn lại bản thân mình xem, đứng núi này còn trông núi nọ, ngó đến cả Tuyết Hồng nữa không tham lam quá sao?
Lý Tiên Tiên chợt nói xen vào.
- Đừng nói như vậy chứ! Anh trai tôi rất thương tôi. Chuyện lần trước nhờ anh ấy tận tình giúp đỡ, vì tôi mà đi đến đánh đấm cả bên Hàn Quốc nữa.
Tuyết Hồng bất ngờ nói đỡ cho Diệp Phàm. Nhưng cả hai cô bạn cùng phòng cứ nhìn Tuyết Hồng chằm chằm như nhìn người ngoài hành tinh.
Đường Bảo Nhi còn đưa tay lên sờ trán Tuyết Hòng hỏi:
- Cậu không bị ấm đầu đấy chứ? Lại còn đi nói đỡ cho cái tên háo sắc này, anh ta cho cậu ăn "thịt sống" rồi hả?
- Mình không có mà!
Tuyết Hồng má đỏ ửng lên nói.
- Haiz, mê muội quá rồi, hết thuốc chữa! Bảo Nhi, nói cho bạn nghe cái này!
Lý Tiên Tiên ở bên cạnh làm mặt xấu, ra vẻ thương xót chọc cho Đường Bảo Nhi cười không ngớt.
- Tôi không mê muội!
Tuyết Hồng còn cố gân cổ nói lại một câu, làm cho hai cô bạn cười đến nỗi suýt chút nữa phun cả nước canh ra khỏi miệng.
- Tuyết Hồng, người anh trai của cô đến Đồng Lĩnh làm công việc gì?
Lý Tiên Tiên dáng vẻ tò mò hỏi.
- Hỏi nhiều thế làm gì, có phải muốn đến Đồng Lĩnh cuỗm mất anh trai tôi không?
Tuyết Hồng tức giận nói xỏ.
- Cuỗm mất anh ta? Buồn cười chết mất! Lý Tiên Tiên tôi mà phải cuỗm anh ta sao?
Lý Thiên Thiên khinh thường ra mặt hỏi.
- Tuyết Hồng, cậu không biết đâu. Nhà tiểu thư Lý Tiên Tiên của chúng ta rất có quyền có thế đấy.
Đường Bảo Nhi cười nói.
- Bạn không phải con nhà khuê các, càng không bì được với gia thế nhà chúng tôi.
Lý Tiên Tiên lườm Đường Bảo Nhi một cái.
- Ồ, hai em đều xuất thân là lá ngọc cành vàng cơ đấy. Tôi xin rửa tai lắng nghe.
Diệp Phàm lập tức chú ý, càng giao lưu với càng nhiều gia đình quyền thế càng tốt.
- Làm gì? Muốn đeo bám phải không? Không có cửa đâu! Loại cán bộ thuần túy như anh toàn là cán bộ háo sắc. Tuyết Hồng, đừng bao giờ để bị vẻ bề ngoài của anh ta đánh lừa, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp đâu!
Không ngờ Đường Bảo nhi lại phản ứng mạnh đến như vậy, hơn nữa còn vừa nói vừa lườm Diệp Phàm một cái.
Khiến hắn hơi ngượng ngùng, cười nói:
- Nói gì thế? Chỉ đơn giản là do hiếu kỳ chút thôi.
- Sao phải nói cho anh biết? Không nói!
Lý Tiên Tiên cũng nháy mắt một cái nói.
Tuyết Hồng chợt nhìn Diệp Phàm một cái. Diệp Phàm lập tức ngậm miệng vì biết cô nàng này sẽ hỏi thăm giúp mình.
- Không nói thì thôi, tôi cũng không thèm.
Diệp Phàm nói vẻ bất cần.
Đường Bảo Nhi đang định mở miệng nói ra thì Lý Tiên Tiên gào lên:
- Bảo Nhi, đừng mắc mưu! Anh ta dùng kế khích tướng đấy. May mà cậu vẫn còn cô bạn quân sư này! Sao mà ngốc thế chứ? Não heo à?
- Đâu như cậu, trong nhà có người làm Bộ trưởng lớn chứ.
Đường Bảo Nhi bất mãn nói. Hai cô gái tranh cãi với nhau đã làm lộ ra chút tin tức nhưng cũng chẳng hé mở gì nhiều. Diệp Phàm, Trương Cường và Vương Long Đông thoáng nhìn nhau, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng có chút giật mình. Không ngờ Tuyết Hồng lại có được hai cô bạn có lai lịch lớn như vậy, chắc là con cái nhà đại gia nào ở thủ đô rồi.
Với lại Đường Bảo Nhi hình như có vẻ không mưu mô gì mấy. Còn Lý Tiên Tiên gian xảo hơn một chút nhưng cũng chẳng hơn là bao nhiêu.
Ngọc của Ngọc Viên thủ đô rất nổi tiếng. Nơi đây lại không hề bán ngọc hoặc chế tác ngọc mà ngược lại, lại là nơi vui chơi giải trí. Tuy nhiên từ cái tên cho thấy đây nhất định là một nơi tao nhã vì ông chủ ở đây rất sáng tạo.
Trong Ngọc Viên trang trí rất nhiều ngọc, trông vô cùng hài hòa đẹp mắt. Đi sâu vào trong vườn, nơi đâu cũng hấp dẫn du khách bởi những đồ trang trí bằng ngọc.
Trước cửa Ngọc Viên có một pho tượng đứng chạm khắc bằng ngọc. Cả pho tượng nguyên khối được trạm trổ tỉ mỉ, cao khoảng hai mét. Chỉ riêng pho tượng ngọc này đã trị giá hai mươi đến ba mươi triệu rồi.
Nó được bày trí ở ngay trước cửa Ngọc Viên nhưng không có kẻ đui mù nào dám cuỗm đi. Điều này cho thấy cái gì, cho thấy Ngọc Viên rất có thế lực, dám bày ở ngay cửa mà không sợ kẻ trộm khiêng đi.
Sinh nhật Tuyết Vũ được tổ chức ở đây là do đồng chí Lam Tồn Quân lo liệu cả. Trước đó cũng không hề tiết lộ cho Tuyết Vũ, chỉ nói là nhất định đòi cô phải bồi thường cho mình một bữa nên kéo đến đây.
Còn những bạn học của Tuyết Hồng là Đường Bảo Nhi và Lý Tiên Tiên đã sớm thích chỗ này rồi. Tối nay hai cô gái ăn mặc mô đen sang trọng, tinh thần rất phấn chấn.
Tuy nhiên khi Kiều đại tiểu thư Kiều Viên Viên mặc áo choàng trắng, váy màu đen, vẻ mặt thanh nhã thoát tục xuất hiện trước mặt hai cô vẫn làm hai cô gái há hốc miệng, chắc hẳn trong lòng có ghen tị, ít hay nhiều thì không rõ.
Tô Lâm Nhi tối nay chải kiểu tóc cute, lại kết hợp với chiếc sườn xám được cắt may khéo léo khiến cho người ta thấy trẻ trung mà không mất đi vẻ tao nhã. Còn vợ của Thiết Chiêm Hùng thì không mất đi vẻ duyên dáng nữ tính.
Đoàn người đi vào Ngọc Viên như gấm thêm hoa cho khu vườn.
- Chị Vũ, chị xem này, khối ngọc này đẹp quá! Chúng ta qua đó xem đi!
Tuyết Hồng lôi kéo Tuyết Vũ chạy đến bên một khối ngọc được trạm trổ thành con tuấn mã.
Diệp Phàm vừa đưa mắt nhìn một cái thì mọi người đều dừng lại nhìn chằm chăm con ngựa được điêu khắc kia.
- Chị Vũ, chị xem này, màu ngọc nơi mắt con ngựa này sống động như thật vậy. Chị ấn ấn hình như còn đang chuyển động nữa.
Tuyết Hồng reo lên.
Tuyết Vũ vừa nghe cô nói liền đưa tay chạm vào một cái.
Lập tức vô cùng bất ngờ.
Ngọc lập tức lập tức phát sáng lên, mà toàn bộ đèn trong khu vườn đều phát sáng nhấp nháy, tiếng nhạc " chúc mừng sinh nhật" vang lên nhẹ nhàng, dễ chịu.
Lam Tồn Quân đứng bên cạnh chỉ đạo đứng lên, Diệp Phàm và mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật hòa theo tiếng nhạc.
Tuyết Vũ ngây người ra, cô ngơ ngác nhìn con ngọc mã kia. Khuôn mặt phớt đỏ như người leo núi.
Đúng lúc đó, trong tiếng nhạc ngân vang, một tháp bánh ngọt cao hai mươi ba tầng dần được đẩy đến trước mặt con ngọc mã.
Một tràng vỗ tay vang lên như sấm dền, Tuyết Hồng hét lớn:
- Chị Vũ, mau thổi nến đi!
- Cảm ơn mọi người! Xin cảm ơn!
Tuyết Vũ mắt long lanh xúc động, cô quay người về phía mọi người rồi cúi người thật sâu, tiếp đó cô lấy hơi thổi tắt tất cả các ngọn nến.
Tiệc sinh nhật làm được rất thành công, tuy nhiên khi đi ra khỏi Ngọc Viên, Diệp Phàm hỏi:
- Thế nào, thành công không?
- Thành công quá mĩ mãn! Người bạn đó của anh đúng là một thiên tài!
Tuyết Hồng mặt ửng đỏ cười cười. Cô nàng này vẫn chưa hết hưng phấn.
- Vậy còn chuyện anh nói với em thì sao? Tối nay hành động rồi. Bảo Tuyết Vũ đi cùng tôi đến một nơi, chúng tôi phải cùng luyện trận Thiên Lôi Tứ Tượng. Em đi nói rõ với cô ấy, trong vòng năm ngày phải vất vả một chút, thật ngại quá!
Diệp Phàm rất phấn khởi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Điều này, em chỉ sợ không làm được.
Ánh mắt Tuyết Hồng chợt có chút tinh quái.
- Ý gì đây? Chẳng lẽ em muốn đổi ý?
Nụ cười trên môi Diệp Phàm tắt ngấm.
- Không phải là em đổi ý. Chuyện này, chủ yếu là hai ngày trước chị Tuyết Vũ luyện công bị đau hai mạng sườn rồi. Anh không phát hiện mấy ngày hôm nay chị ấy đi lại có chút không tự nhiên sao?
Tuyết Hồng vừa nói xong thì Diệp Phàm suýt chút nữa nổi khùng lên, chỉ vào Tuyết Hồng hỏi:
- Sao lại như thế? Buổi trưa cô ấy còn có sức để đập phá khách sạn Kim Đô cơ mà? Nhóc con này, đừng có chơi anh đấy!
- Cũng vì trút giận cho em nên nội lực bị tổn thương nghiêm trọng hơn một chút, sau này chắc là hơn tháng nữa vẫn chưa hồi phục lại được. Nhưng như thế cũng tốt, sau này không có ai phiền nữa, em được tự do rồi!
Nhìn dáng vẻ vô tâm vô tình của Tuyết Hồng, Diệp Phàm giận dữ hét lên:
- Điều này, ngay từ đầu em đã biết rõ mười mươi rồi, em đang giở trò với anh phải không?
- Đàn ông đều hẹp hòi như thế cả. Cứ coi như nể mặt em mà tổ chức sinh nhật cho chị Tuyết Vũ không được sao? Bình thường luôn nói thương em, em gái này em gái nọ cơ đấy. Em thấy anh cũng chẳng ra gì. Anh tính đi, cần bao nhiêu tiền em sẽ trả!
Tuyết Hồng tức giận nói, đôi mắt lại đỏ lên.
- Haiz, thôi vậy, coi như anh đen đủi!
Diệp lão đại thở dài, xoay người đi phăm phăm.
Cuối cùng đành gọi điện thoại cho Thiên Thông, thằng nhãi này đưa ra cái giá triệu. Diệp Phàm đành phải đau lòng đồng ý rồi.
Tuy nhiê, nghĩ lại, thằng nhãi này lập tức gọi điện thoại cấp Cung Khai Hà. Vừa nghe phải bỏ ra triệu, đồng chí Cung Khai Hà đã im lặng trong điện thoại hồi lâu mới uể oải đáp:
- triệu thì triệu vậy, ai bảo bản thân chúng ta không có bản lĩnh phải nhờ đến hắn. Nhưng nhất định phải thắng, nếu thua thì triệu này sẽ đổ lên đầu cậu.
- Chuyện này liên quan rắm gì đến tôi, đây là chuyện của quốc gia sao có thể nói là phải thắng? Tôi có thể kéo Thiên Thông đến đã là quá tốt rồi. Bây giờ dùng một đại cao thủ Cửu đẳng viên mãn thế thân, trận Thiên Lôi Tứ Tượng nhất định có sức nóng. Còn chuyện thắng thua thì không thể nói trước được.
- Đây là nhiệm vụ của cậu, đừng nói lôi thôi với tôi nữa. Cứ như vậy đi, còn nữa, phải nhanh chóng luyện trận đi đấy.
Cung Khai Hà nói xong liền cúp máy.