Quan Thuật

chương 2361: chuyện chẳng đâu vào đâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đồng chí Cổ Lương, những gì Tam thúc công nói là sự thật sao?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Thật ra, trong lòng hắn còn có chút rối rắm.

Người ta nói đất chật người đông, đây thật ra là phương án lấp liếm trên Hội nghị thường vụ Thành ủy. Nếu Tam thúc công đã có ẩn ý ám chỉ thì chuyện lần này cũng có chút phức tạp.

Khẳng định là đã biết tin tức nội bộ. Lần này Hồng cốc trại có chuyện phát sinh, tuyệt đối là thuộc loại âm mưu có tổ chức dự tính trước.

- Đúng là sự thật, không có nửa chút giả dối. Chuyện này bởi vì tôi biết rất rõ Hồng cốc trại. Nói ra quả thật xấu hổ..., Hồng cốc trại cũng là vấn đề nan giải của huyện Hồng Lĩnh chúng tôi.

Trại lớn, nhân khẩu nhiều, bởi vì bọn họ là dân tộc thiểu số, cho nên, chuyện kế hoạch hoá gia đình được chính sách ưu đãi, cho nên, những năm gần đây nhân khẩu tăng trưởng tương đối nhanh.

Tuy nói vị trí địa bàn của trại tương đối lớn, nhưng đất vườn thuộc loại tốt cũng không nhiều. Hơn nữa nhân khẩu gia tăng, quỹ đất càng ngày càng ít.

Mà đất của bọn họ cũng đã được chuyên gia bên cục Nông nghiệp khảo chứng, là thuộc loại đất bị nhiễm phèn mức độ trung bình. Những năm gần đây bởi vì suối Cốc Khê khô cạn, phong hoá, hàm lượng muối và kiềm càng nghiêm trọng, cho nên, chất lượng đất là càng ngày càng kém.

Năm nay riêng huyện đã cấp vạn mua gạo cho Hồng cốc trại. Tuy nhiên, vạn đối với tình trạng đáng báo động của chúng tôi với huyện Hồng Lĩnh mà nói cũng là con số lớn rồi. Nhưng đối với gần sáu ngàn người, chia theo đầu người một cái cũng chỉ vẹn vẹn có chừng ba trăm đồng.

Chút tiền ấy lấy ra, đích xác chống đỡ không được bao nhiêu. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã trù tư nhiều mặt, muốn nắm từ ngọn nguồn gốc rễ, cải tiến cấu tạo và chất đất của Hồng cốc trại.

Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân huyện cũng là tài lực hữu hạn. Ôi...

Cổ Lương nói đến đây chỉ thở dài, lại ra hiệu cho nhân viên công tác của huyện Hồng Lĩnh đem ảnh chụp tư liệu có liên quan của Hồng cốc trại ra phân phát xuống dưới rồi tiếp:

- Vừa mới nhận được thư chỉ thị, tôi liền sắp xếp các đồng chí bên cục Nông nghiệp đem tư liệu đến.

Tuy nhiên, bất kể như thế nào, hôm nay để có chuyện phát sinh ở đây, các huynh đệ người Hồi ở Hồng cốc trại cũng quá vọng động rồi.

Chỉ có điều • sự kích động này cũng thực là có nguồn gốc của nó, kính xin lãnh đạo cấp trên có thể xem xét xử lý. Bọn họ cũng là bị bức lên Lương Sơn (ép đến đường cùng) rồi.

Đám người Diệp Phàm chuyển qua xem tư liệu một chặp.

- Các người có thể khẳng định chất lượng đất đai ở Hồng cốc trại so với ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) còn kém hơn sao? Nhu cầu về đất càng khẩn trương hơn sao?

Khổng Đoan lạnh lùng hỏi.

- Kính thưa các vị lãnh đạo đáng kính, tôi là là Mã Đằng, là hiệu trưởng trường tiểu học Hồng Cốc ở Hồng cốc trại. Tôi thật ra không phải là người Hồng cốc trại nhân, chỉ là dạy học ở tiểu học Hồng Cốc cũng đã gần hai mươi năm có lẻ rồi.

Sông núi, từng cọng cây ngọn cỏ nơi đó đổi thay ra sao tôi đều thấy rõ • đều đau lòng. Cũng không thể để tình trạng này tiếp tục chuyển biến xấu đi.

Cho nên, tôi hạ quyết tâm, nghe nói cấp trên có người đến nên lần này tôi cũng theo tới đây.

Hồng cốc trại đều là vì nghèo, mượn chuyện trường học mà nói, căn bản cũng không có ai tốt nghiệp trường sư phạm đồng ý đến đây. Mặc dù là cũng có một hai người đến trụ lại một hai năm rồi cũng tìm quan hệ mà điều đi.

Điều này cũng không trách được bọn họ• nước chảy chỗ trũng, người hướng lên trên. Tôi là giáo viên dân lập chuyển sang chính thức đấy, mà tiểu học Hồng Cốc có hơn mười thầy cô, không có một người nào là xuất thân công lập, tất cả đều là dân lập tạm thời.

Dân Hồng cốc trại dù nghèo, nhưng bọn họ có truyền thống tôn sư trọng đạo rất tốt đẹp. Cho nên • tất cả thầy cô giáo đều được phân đến nhà dân ăn cơm.

Giáo viên dân lập và dạy thay vì không phải thuộc biên chế chính thức của nàh nước, cho nên tiền lương đãi ngộ so với giáo viên chính thức là không bằng %.

Dựa vào chút tiền ấy căn bản là sống không nổi, mà có nhà trại dân lại cách trường học xa, bọn họ mỗi lần đến giờ cơm đều sẽ đem cơm nắm tới trường ăn.

Tôi rất cảm động cho nên giữ lại • bà xã nhà tôi cũng là một cô người Hồi của Hồng cốc trại.

Tôi là một gã Đảng viên lão thành rồi, tôi lấy tư cách ra cam đoan. Những gì Tam thúc công nói mỗi câu đều là sự thật. Đất vườn ở Hồng cốc trại tuyệt đối kém hơn so với nơi đây về cả cấu tạo và tính chất.

Đồng ruộng của chúng tôi có sản lượng chẳng đáng bao nhiêu, không đến % của thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh). Bởi vì, trại chúng tôi có mấy cô gả sang đây, sau khi trở về có nói thế.

Các cô nói là cơm ăn đủ no. Hơn nữa, trong thôn ruộng rất nhiều, căn bản là làm không có hết. Đương nhiên là so với quận Đồng Lĩnh, Chương Hà chúng ta thì còn kém hơn rất nhiều.

Nhưng nếu so với Hồng cốc trại chúng tôi thì bọn họ chính là đám người giàu có rồi. Hôm nay ở đây, tôi đưa ra thỉnh cầu mong các vị lãnh đạo xử lý.

Hôm nay Hồng cốc trại chúng tôi để chuyện này phát sinh đích xác là không nên. Chỉ là, bọn họ cũng thật sự không có cách nào khác. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Thỉnh cầu các lãnh đạo xử lý tôi, khai trừ tôi ra khỏi Đảng • hủy tư cách giáo viên của tôi, tôi cam tâm tình nguyện chịu các vị xử phạt.

Tam thúc công nói • nếu tôi bị khai trừ rồi, bọn họ sẽ cho tôi mảnh ruộng tốt nhất trong trại. Mặc dù thôn dân trong trại không có cơm ăn, bọn họ cũng muốn mời tôi tiếp tục làm thầy giáo ở Hồng cốc trại.

Lời tôi nói quả không dễ nghe, chính là lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng phải đi. Bởi vì, tôi hiện tại đã thành một thành viên trong số dân chúng ở Hồng cốc trại rồi.

Lúc rảnh rỗi hiếm hoi tôi cũng sưu tập rất nhiều tư liệu, mượn máy đến chụp rất nhiều ảnh, đây là đất đai hiện tại ở Hồng cốc trại chúng tôi, mời các vị lãnh đạo xem qua.

Lúc này, một người trung niên tên là Mã Đằng phía sau Tam thúc công đứng lên nói, lấy từ trong túi vải ra rất nhiều tư liệu cùng ảnh chụp.

- Mễ Nguyệt, chia ra cho mọi người xem.

Diệp Phàm nói.

Sau khi xem qua những tấm hình này, trong lòng Diệp Phàm có chút chua xót, Diệp Phàm nghĩ tới nơi đầu tiên hắn nhận công tác- đập nước Thiên Thủy, tình hình lúc trước cũng tương đối giống như thế này.

Vì thế nói:

- Đúng như trên đây đã nói, Bí thư Thành ủy tôi đây đúng là chưa làm hết trách nhiệm. Làm Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh mà cuộc sống của dân còn khổ như thế, tất cả cán bộ Đồng Lĩnh chúng ta đều có trách nhiệm.

Nói đến đây, Diệp Phàm quay sang nhìn Mã Đại Lâm và Hậu Bân của huyện Lão Ma Khang, hỏi:

- Đồng chí Đại Lâm, đồng chí Hậu Bân, hai vị thấy sao. Các vị có thể nói một chút về thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) của mình.

- Hồng cốc trại tuy nói cấu tạo và tính chất của đất đai kém, nhưng cấu tạo và tính chất của đất đai ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh)cũng không khá hơn chút nào. So với Hồng cốc trại chỉ khá hơn chỗ đất không bị nhiễm phèn thôi.

Mà chúng tôi bên này bởi vì cách nguồn nước xa, lại ở giữa sườn núi nên có không ít sỏi đá cằn cỗi. Hơn nữa, bởi vì ruộng đất đều ở trên sườn núi, vuông góc với sườn núi dốc.

Cho nên, khi có mưa to thì thân núi lở đất sẽ có độ nguy hiểm tương đối cao. Đã từng có thôn dân đang canh tác trong ruộng thì gặp lở đất mà bị thương, chẳng qua là khi đó rất may mắn không bị chôn sống nên thoát được một cái mạng.

Cho nên, chỉ có thể nói là mỗi người một cảnh. Về phần họ nói chúng tôi lắm ruộng ít người, điều đó là không có khả năng. Chúng tôi bên này cũng có hơn một ngàn người, mà quỹ đất cũng không nhiều.

Hơn nữa gần một năm trôi qua, thân núi bị lở đất cũng hư hao không ít đất vườn, khiến cho quỹ đất trong thôn ngày càng ít hơn rồi.

Mã Đại Lâm phản bác lại.

- Các người nói bậy, tưởng chúng tôi không rõ sao? Thôn các người vốn không đến một ngàn người, nhưng bình quân mỗi người lại có hơn mẫu ruộng canh tác.

Cho dù là lấy sản lượng thấp nhất làm mẫu là kg để tính thì các người mỗi người một năm cũng có thể thu được tầm cân lương thực • giải quyết vấn đề cơm ăn là không thành vấn đề.

Mã Đằng đứng lên nói xong, liếc nhìn mọi người một cái, lại nói:

- Còn Hồng cốc trại chúng tôi thì chỉ có hơn hai mẫu.

Sản lượng chỉ vẹn vẹn có khoảng kg. Chia ra mà ăn cũng không thể nào đủ. Ngay cả giải quyết miếng ăn của trại dân cũng đã có vấn đề. Chứ chớ nói chi là dùng cơm thừa cho gà cho vịt.

Địa phương khác hàng năm ăn tết đều giết gà giết vịt, chỉ có Hồng cốc trại là hiếm có chuyện xa xỉ như vậy.

Mà Hồng cốc trại còn có một nhân tố bất lợi rất lớn, đó là cho tới hôm nay, trại đường vào trại vẫn chưa được thông suốt.

Muốn ra ngoài toàn bộ đều cưỡi ngựa. Cuộc sống rất khổ. Ít nhất • thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) các người còn có xe ba bánh với xe bò cải tiến vào được.

- Cái gì, một trại lớn như vậy mà vẫn không có đường vào?

Diệp Phàm có chút khiếp sợ hỏi, ánh mắt vẫn nhìn Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Hồng Lĩnh.

- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, tôi không làm đến nơi đến chốn. Đúng là như thế, tuy nhiên, nguyên nhân là xuất phát từ nhiều phương diện.

Trên huyện hàng năm cũng có cấp xuống khoản tiền một triệu để làm đường. Chỉ có điều • vì đường đi Hồng cốc trại đất mỏng đá nhiều • khoản tiền một triệu cấp xuống cộng thêm dân chúng bỏ công ra lao động cũng không làm nổi hai dặm.

Chỗ tiền này tất cả đều là dùng để mua thuốc nổ ngòi nổ rồi. Mà ngay cả ăn cơm đều là các trại dân tự đem từ nhà đi.

Bọn họ thực sự đã cố gắng hết sức. Suốt mấy năm nay, Tam thúc công vẫn dẫn theo trại dân, hàng năm đều làm thêm ra mấy trăm mét đường.

Chỉ có điều, từ xã Hồng Du đến Hồng cốc trại phải làm hoàn chỉnh thì lộ trình khoảng chừng bốn mươi năm mươi dặm. Ủy ban nhân dân huyện cũng đã cố công nhưng vô ích.

Cổ Lương vẻ mặt ửng đỏ nói.

- Các người còn làm bộ, hôm qua còn cho nổ sụp nhiều chỗ. Cố ý đem đất vườn đè hỏng. Tưởng bọn này không biết • các người chính là muốn lừa tiền cấp trên.

Lúc này, một người thanh niên của Hồng cốc trại đứng lên thở phì phì hô to.

- Có chuyện này sao?

Khổng Đoan tỉnh bơ như không, vẻ mặt nghiêm túc quay ra hỏi Chủ tịch xã Ngưu Hà là Thái Ngưu.

- Thưa thưa Chủ tịch thành phố, đúng là có có chuyện như vậy. Đó là chỗ cho nổ rạn nứt quá nghiêm trọng, về cơ bản khi nứt ra có thể gây nguy hiểm.

Vì an toàn của người nông dân canh tác trên đó, chính quyền xã đã huy động nhiều nguồn tài chính mua thuốc nổ về, đem những mối nguy hiểm này loại bỏ trước.

Đảng ta, lãnh đạo của chúng ta không lúc nào không nhấn mạnh công tác an toàn. Chúng tôi cũng không dám chậm trễ • nếu để xảy ra tai nạn chết người thì không dễ xử lý.

Việc này, chúng tôi sớm đã báo cáo lên Chủ nhiệm Mã và Chủ tịch huyện. Ở huyện cũng ủng hộ hoạt động này, hơn nữa còn cấp ít thuốc nổ và dụng cụ này nọ.

Chỉ có điều vẫn chưa tìm được cơ hội, bắt đầu kế hoạch cũng là vào ngày hôm qua. Đây chỉ là chuyện trùng hợp, không thể quy là cố ý hủy hoại đồng ruộng như vừa nãy.

Thái Ngưu tôi có bị đá rơi vào đầu cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đấy. Việc này, tôi mong lãnh đạo cấp trên điều tra rõ.

Bằng không • tiếng xấu này không thể dũ bỏ hết được.

Đồng chí chủ tịch Thái thiếu chút nữa là than thở khóc lóc rồi, nếu không phải việc này là được Diệp Phàm mịt mờ đồng ý thì có khi hắn còn thực sự nghĩ rằng những gì người này nói là sự thật.

- Nếu là vì loại trừ tai hoạ ngầm thì chuyện này vốn có nguồn gốc của nó, hơn nữa • tôi còn phải khen ngợi ba vị đồng chí Mã Đại Lâm, Hậu Bân và Thái Ngưu một chút.

Ba vị đồng chí ấy có ý thức an toàn rất đáng khen, lấy sinh mạng của các thôn dân làm trọng. Ở trên chưa kịp cấp tiền mà cấp dưới đã nghĩ thay cho lãnh đạo, đem việc này làm xong trước.

Tôi hy vọng các người có thể tiếp tục nắm thật chắc công tác an toàn. Luôn chú ý hiện tượng rạn nứt ở một số chỗ ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh).

Tốt nhất là ở xã chỉ định một thôn dân mỗi ngày đều phải kiểm tra một chút, một khi phát hiện tình hình có khả năng xảy ra lở đất thì phải kịp thời loại bỏ trước.

Lần này chúng tôi trở về cũng sẽ chuyên môn nghiên cứu một chút vấn đề phương diện này,phải loại bỏ hoàn toàn, đem tiêu trừ tất cả tai hoạ ngầm.

Khổng Đoan nhân cơ hội này còn lớn tiếng biểu dương mấy vị đồng chí kia.

Diệp Phàm cũng biết tỏng trong bụng, ba tên này căn bản chính là phe cánh của Khổng Đoan đấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio