Cho nên, ba người hơi có cảm giác khó thở.
Sức lực chiến đấu tự nhiên bị giảm đi nhiều. Trên đời này không có cái gì là mười phân vẹn mười cả.
Ba người nhanh chóng tựa lưng vào nhau hướng theo ba hướng xuất chưởng. Vương Nhân Bàng căn bản xuất chưởng không mạnh, Nhu Cực Đao của anh ta căn bản không tấn công được trúng đối phương. Chỉ có thể dùng để phòng bị thôi.
Hai bên quần chiến thêm vài phút nữa, trong lòng Diệp Phàm như có lửa đốt. Cứ tiếp tục thế này không biết Lam Tồn Quân bốn người bọn họ có thể trụ nổi không. Bên kia có tới ba mươi người. Mỗi người bọn họ phải đối đầu với sáu đến bảy người.
Như vậy, bốn người bọn họ có cao thủ đến mấy cũng gặp chút khó khăn. Hơn nữa, trong bốn người, chỉ có Lam Tồn Quân là đạt tới thất đẳng thôi, và Triệu Thanh Ngọc chưa qua tứ đẳng cấp cao nhất.
Bởi vì, từ trước đến nay tổ trưởng Triệu chỉ thu thập tin tức tình báo, nên sức chiến đấu cũng không được tốt lắm. Còn Chu Đồng cũng đạt đến ngũ đẳng cấp cao nhất, Lâm Phong vẫn chưa đạt được tới lục đẳng.
- Tôi đã giải quyết xong được ba người rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ trợ giúp bọn họ.
Lam Tồn Quân nói, khiến trong lòng Diệp Phàm cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Tuy nhiên, đột nhiên hắn nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Không hiểu Trương Cường bị rơi xuống cỏ bây giờ tình hình sao rồi, đến bây giờ cũng chưa liên lạc được. Chẳng lẽ Trương Cường đã hy sinh?
- Thiên Thông, giết!
Diệp Phàm nghĩ tới chuyện này, hét lớn một tiếng, thiếu chút nữa khiến cho Thiên Thông và Vương Nhân Bàng bị thủng màng nhĩ.
Vài chục thanh phi đao bay ra ngoài, hướng tới phía năm người xung quanh bốn phía.
Phịch một tiếng, một tên ở giữa bị trúng đao. Chân anh ta mềm nhũn rồi ngã xuống.
- Lão Ngũ!
Phỏng chừng người vừa nói kia là lão Đại, hình như bọn họ có thuốc giải, cho nên cũng không sợ phấn độc màu xám đầy trời.
- Lão Ngũ tìm "Như Lai" rồi!
Vương Nhân Bàng cười hung ác, Nhu Cực Đao đột nhiên mang theo một hung khí dọa người, bay thẳng lên không trung, trực tiếp tấn công một người mặc áo đen chính diện, bởi vì đó là người Lào tín Phật, đương nhiên không đi tìm Thượng Đế mà đi tìm Phật tổ.
Mà Thiên Thông cũng không chậm, chiếc phi chuông của Tuyết gia rời tay bay ra ngoài, tấn công kép vào hai người đứng hai bên anh ta.
Diệp Phàm trượt một cái, Hổ Ưng Công cố gắng hết sức, mấy bước trên không đã đến trước mặt Diệp Phàm. Hai chân hướng xuống dưới như là đạp dưa hấu.
Lão Đại kia dường như cảm thấy hai chân của Diệp Phàm rất linh hoạt, thế tấn công rất sắc bén. Khẩn trương tránh sang bên cạnh rồi tấn công. Tuy nhiên, Hổ Ưng Công của Phí gia cũng là một kỳ tài trong Quốc thuật. Sao có thể để người khác tấn công chứ.
Một tiếng vang rất lớn.
Lập tức lão Đại kia phải cúi nửa người, tại sao vậy chứ?
Bởi vì cả người ông ta bị Diệp Phàm đá vào xuống đám cỏ dưới đất, chỉ còn có bả vai và cái đầu còn ở trên mặt cỏ.
Tuy nhiên, cũng không xê dịch được đi đâu. Trên đầu đều là máu tươi, Diệp Phàm liếc mắt một cái, mới phát hiện mũi của ông ta rất cao, cái tai cũng tương đối lớn.
Chẳng qua là một bên tai bị mình giẫm lên. Máu chảy đầm đìa nhìn như ma quỷ.
A….
Mỗ Nhân bị Vương Nhân Bàng đâm trúng người. Bị đâm vào đúng ngực, máu chảy đầm đìa. Mà Thiên Thông cũng không ngồi chơi. Lúc tấn công hai người còn đang bị sóng âm của chuông làm cho mơ hồ. Giờ phút này chiếc chuông trở thành vũ khí lợi hại để giết người.
Chuông kêu hai tiếng keng keng, biểu thị hai đồng chí đến gặp Phật tổ. Trên ngực hai người đều đẫm đìa toàn là máu.
Chuông của Thiên Thông còn có thể dài ra đến gờ ráp, nội tạng của hai người bị xáo trộn hết. Chiếc chuông vừa được thu lại, lập tức, máu tươi từ ngực trái phun ra.
- Sao thế. Sao trái tim này đen thế, thốii chết rồi.
Thiên Thông cảm thấy có chút xui xẻo, xuất một cước khiến nội tạng của hai người bị đá đi xa.
- Tiếp viện trên tường!
Diệp Phàm quát, ba người như chú chim to, nháy mắt bay lên trên tường đá. Có ba người cùng tham gia, nội công cũng chỉ đạt đến cấp nhị đẳng hoặc tam đẳng, cùng lắm là tứ đẳng, toàn bộ bọn họ mặc áo đen đến công kích, mấy người đó là đối thủ của bọn Diệp Phàm. Bởi vì, những đối thủ lợi hại nhất của bọn họ đều bị trúng độc, vô dụng rồi.
Tình hình cũng tạm ổn rồi. Diệp Phàm dặn dò Thiên Thông, rồi rơi thẳng xuống bãi cỏ.
Phát hiện Trương Cường đã biến mất. Chẳng lẽ anh em của ta đã hy sinh thật. Diệp Phàm cảm thấy như muốn điên lên.
Nước mắt tràn ra, có thể nói giữa Diệp Phàm và Trương Cường có giao tình rất sâu sắc. Hơn nữa, lần này tuy nói là làm việc cho tổ đặc nhiệm A, nhưng trên thực tế Diệp Phàm đang trả món nợ ân tình của thiền sư Bảo Chí, sau đó, Hổ Ưng Công của hắn thi triển đến cực chí, tìm thấy ở bên ngoài vùng đất trống trong rừng.
Phát hiện trong rừng còn nhìn thấy mấy người. Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, tất cả mọi người trong rừng đều bị giết chết hết.
Mắt Diệp Phàm đỏ lên. Đáng tiếc là không phát hiện ra bóng dáng Trương Cường. Mà bọn Vương Nhân Bàng cũng chạy tới, tuy đang rất mệt mỏi, nhưng mọi người vẫn cố gắng lục soát khắp mọi nơi để tìm Trương Cường.
- Chẳng nhẽ là bị người mặc quần áo đen kia đưa đi?
Lúc này, Thiên Thông nói thầm một câu.
- Quay trở lại đi!
Diệp Phàm cố gắng hết sức giống như con thằn lằn trên tường đá.
Trượt một cái rơi xuống đúng chỗ năm người mặc áo đen. Kiểm tra thấy mình đã giẫm chân lên một người mặc quần áo đen vẫn còn thoi thóp.
- Có sao không? Mệnh còn dài đấy, có thể sống được đến tận bây giờ. Thật ra con mẹ nó còn bền bỉ hơn cả Tiểu Cường.
Vương Nhân Bàng vốn định đá người này một cước, tuy nhiên, sau khi nghĩ lại khẩn trương thu chân về, hỏi,
- Các anh là ai, làm sao biết chúng tôi sẽ đến đây?
Tuy nhiên, người kia nhất định không mở miệng nói một câu.
- Kéo ra đây, bố mày đến đây rồi!
Diệp Phàm cực kỳ tức giận, tách từng bộ phận trên người tên kia ném xuống cỏ. Ngón tay rạch một cái trên đùi tên kia, lập tức bị bẻ máu chảy thành rãnh.
- Giết đi, lão tử ta là nam tử hán!
Thân thể tên kia đúng là rất cường tráng, không ngờ anh ta không sợ chết. Diệp Phàm chuẩn bị ra chưởng phân cân thác cốt thủ.
Một lúc sau, anh ta run sợ. Không lâu sau, anh ta mới chịu mở miệng nói.
- Có phải anh là người của giáo Tam Độc không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Vâng, chúng tôi là đội được tổng giáo của Tam Độc Giáo dạy để dụ địch giết chết.
Người kia nói.
- Làm sao các anh biết được chúng tôi sẽ đến đây?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Vốn chúng tôi đến đây là muốn dụ kẻ thù tấn công Thạch Lũy, lúc trước giáo chủ định là hễ chúng tôi bị phát hiện, bọn họ sẽ khai ra nơi này. Chúng tôi sẽ ngồi chờ đối thủ tới rồi sẽ giết toàn bộ. Chẳng qua là do chúng tôi đã tính toán sai. Các anh quá mạnh, tôi thật ân hận quá!
Người đó ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, miệng phun ra máu đen rồi ngã xuống.
- Mẹ…, lại chết rồi, còn chưa hỏi được tung tích của Trương Cường?
Vương Nhân Bàng có chút bực bội đá người kia một cái.
- Những người này đều là loại người cực kỳ hung ác, anh có thể hỏi được đến hai câu cũng coi như không tệ lắm. Thôi vậy, chúng ta tiếp tục tìm Trương Cường. Nguồn:
Diệp Phàm khoát tay.
- Tam Độc Giáo dạy anh ta đúng là rất thâm độc, lại nghĩ ra một chiêu như vậy để dụ địch. Nếu chúng ta nông nổi tin vào lời nói đó chắc chắn xong đời.
Lam Tồn Quân cũng nhịn không được mắng một câu, mấy người quay trở lại thành phố.
Đúng lúc này, Triệu Thanh Ngọc có vẻ kích động, nói:
- Vừa rồi có tiếng của Trương Cường, chắc anh vẫn còn sống.
- Chắc chỉ là bị ngất thôi, chúng ta khẩn trương tìm kiếm xem. Người này, chẳng lẽ là anh ta biết độn thổ.
Vương Nhân Bàng mắng.
- Độn thổ!
Diệp Phàm run lên, khẩn trương tiến tới gần sợi dây bên cạnh, cúi sát đất tìm kiếm. Không lâu sau, phát hiện ra có người đang ở dưới vẫn còn có chút hơi thở.
- Đào nhanh lên một chút đi, chắc là đã trốn vào trong đất rồi.
Diệp Phàm khẩn trương nói, Chu Đồng cùng Lâm Yếu Phong khẩn trương đào chỗ Diệp Phàm đã chỉ. Cách mặt đất một thước rưỡi phát hiện ra Trương Cường vẫn còn thở nhưng rất yếu.
- Đúng là đã độn thổ, sau này gọi Trương Cường là con tê tê đi.
Lam Tồn Quân cao hứng kêu lên, Diệp Phàm lập tức ôm lấy người đưa vào trong rừng điều trị.
Sau khi truyền công lực vào mới phát hiện anh ta chỉ là bị thương, lúc ngã xuống, chân và nội tạng bị chút tổn thương. Nội công còn không thì cũng không rõ ràng lắm. Kinh mạch hơi tắc.
- Tiểu Triệu, liên lạc với trong nước, bí mật đem Trương Cường trở về.
Diệp Phàm hạ mệnh lệnh, Triệu Thanh Ngọc lập tức làm theo.
Mấy người trở về chỗ ở bí mật sau khi gặp rất nhiều khó khăn, còn chưa hề chạm tới cái bóng của Tam Độc Giáo, không ngờ Trương Cường trở về nước lại bị thương. Về mặt sức mạnh có thể yếu hơn nhiều. Nhưng Tổ đặc nhiệm A cũng sẽ rút ra bài học kinh nghiệm cho mọi người.
Mấy người ăn điểm tâm xong ngủ một giấc đến xế chiều, nghe được tin tức Trương Cường đã an toàn trở về nước.
Cung Khai Hà bí mật gọi điện thoại nói,:
- Diệp Phàm, nhìn tình hình hiện tại, Tam Độc Giáo không giống như các tổ chức phạm pháp bình thường, bọn họ rất thông minh và có năng lực không giống như bình thường.
Nếu ở lại lâu dài còn phải hao phí một lực lượng người rất lớn để đối phó với bọn họ. Tuy nói là cao thủ trong giáo không nhiều, nhưng có thể thấy được thực lực của Tam Độc Giáo tương đối lớn.
Nếu không có tiền của và nhân lực, sẽ không thể lãng phí mấy chục người luôn ngồi ở chỗ đó để bẫy người. Cho nên, tốt nhất các anh rút về trước, đừng lần lữa chỉ làm thêm người bị thương.
Các anh đều là của cải quý giá của tổ đặc nhiệm A, bây giờ chúng ta mà bị tổn thương là không thể dậy nổi đâu. Hơn nữa, theo tổ chuyên gia Khoa học và Năng lượng, Trương Cường còn bị trúng độc nữa.
- Bị trúng độc gì, có nặng lắm không?
Diệp Phàm có chút nóng nảy.
- Hiện viện kiểm tra đo lường, còn không biết đó là loại độc gì.
Trong giọng nói của Cung Khai Hà cũng đầy vẻ lo lắng. Nhưng Trương Cường là cao thủ lục đẳng, cái này, chắc sẽ không nặng lắm.
- Lúc phát tác tình hình bệnh như thế nào?
Diệp Phàm nhanh chóng truy hỏi.
- Toàn thân Trương Cường nóng như lửa, nóng đến mức không chịu nổi. Hơn nữa, còn ra rất nhiều mồ hôi. Không cần nói gì khác, chỉ cần cứ đổ mồ hôi như thế này là Trương Cường có thể bị mất nước rồi. Toàn thân Trương Cường đều bị nổi các mụn đỏ giống như hạt đậu. Ngay cả trên mặt cũng rất nhiều.
Cung Khai Hà nói.
- Các ông nhanh chóng giải quyết đi, ở đây tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp. Không thể không diệt Tam Độc giáo, bằng không, bọn họ sẽ hại rất nhiều người. Còn phải tìm bằng được bọn họ để lấy thuốc giải mới được.
Diệp Phàm nói.
- Tùy anh vậy, mọi người cẩn thận một chút. Ở đây, tôi đã sắp xếp Mã Hán mang theo vài đội viên dự bị tới đó. Bọn họ có thể bảo đảm hậu cần cho các anh. Tuy nhiên, Diệp Phàm, đừng để mấy người bọn họ ra trận. Bọn họ chỉ là đội viên dự bị thôi. Vẫn chưa có sức chiến đấu rất dễ bị thương hoặc chết.
Trong lời nói có Cung Khai Hà có chút bi thương.