Vậy cậu cũng không nên công kích lãnh đạo Đường Vân?
Khổng Đoan lạnh lùng xen vào hừ nói một câu,
- Có chuyện gì phải giải thích với lãnh đạo, không tìm được người thì không tìm được người, chỉ cần cậu nói rõ ràng với lãnh đạo, tôi tin rằng đồng chí Đường Vân sẽ hiểu. Cũng sẽ không phát sinh chuyện sau này. Cậu xem một chút đi, do nhất thời cậu xúc động đã làm cho thành bao nhiêu chuyện, đã tạo thành tình trạng hỗn loạn.
- Chủ tịch thành phố Khổng, không phải là tôi động thủ trước. Là bí thư Đường hỏi không thấy tung tích của Đường Sở liền nóng nảy. Đầu tiên ông ta quăng một cái tát vào đúng trán khiến bộ dạng tôi thành ra thế này đây.
Thái Quân nóng nảy, vừa vuốt trán của mình vừa vội vàng biện hộ.
- Rõ ràng là cậu đang gạt tôi, lúc tôi giơ ngón tay ra hỏi cậu, cậu muốn tránh nên trán của cậu mới bị đâm thành ra bộ dạng này. Hơn nữa, ngược lại cậu nảy sinh thù oán với tôi, đá một cước khiến tôi bắn vào vách tường. Ngược lại hiện tại lại lôi tôi vào chuyện, cậu còn có phải là một cảnh sát không?
Đường Vân lớn tiếng quát hỏi.
- Thật buồn cười, ngón tay của anh cũng chưa đâm chọt trên mặt Thái Quân, cậu ta làm sao nhìn thấy. Dù sao Thái Quân cũng là đội phó đội Cảnh sát Hình sự đã trải qua trăm trận chiến. Đối mặt với kẻ bắt cóc anh ta cũng dám xông lên, chẳng lẽ lại sợ một cú đấm của bí thư Đường?
Ninh Mãn cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm nói,
- Rõ ràng là đồng chí Đường Vân đánh một cái vào trán Thái Quân. Về sau lại xông lên đá mấy cái, anh ta muốn đạp chết Thái Quân. Thái Quân không có biện pháp đành phải chống đỡ, đây hoàn toàn là phòng vệ chính đáng, bằng không sẽ bị đồng chí Đường Vân đá tới chết. Tuy nói Thái Quân là cấp dưới, nhưng còn có quyền sống. Chẳng lẽ cứ để cho đồng chí Đường vân đánh cho đến chết sao?
- Có đúng không? Thời gian tranh chấp lúc đó còn tương đối dài. Thái Quân tới để báo cáo công tác với anh.
Chúng tôi cũng đã xem qua hiện trường rồi. Phòng làm việc của anh cách hiện trường vẹn vẻn có hơn mười thước, hơn nữa Thái Quân vừa từ văn phòng của anh đi ra được mười thước liền đụng phải đồng chí Đường Vân.
Chẳng lẽ bọn họ đánh nhau như vậy anh không nghe thấy sao? Hơn nữa, buổi tối thị cục không có sắp xếp cảnh sát trực an ninh sao?
Lúc đó anh đang ở đâu, bọn họ ở đâu? Quả là càn quấy!
Khổng Đoan thật lợi hại, chỉ một câu đã đánh trúng đúng vào thủ đoạn bịp bợm của Ninh Mãn.
Mà ngay cả trong đầu của Thái Quân cũng đang tự hỏi mình lúc ấy Ninh Mãn đi đâu rồi hả? Làm sao có ngay gần vậy mà không nghe thấy được. Chắc là cố ý làm cho mình cùng với Đường Vân pk rồi. Trong lòng Thái Quân rống lên câu hỏi nhưng cũng không trả lời được.
- Không nghe thấy cũng là bình thường. Văn phòng của cục trưởng thị cục có lúc phải bàn chuyện bí mật. Phải làm cho người ngoài không nghe thấy được, Cục trưởng Ninh Mãn làm việc trong văn phòng, không nghe thấy động tĩnh cách đấy hơn mười thước là bình thường. Bằng không anh thử đến đó nghe thử một chút, đoán chừng bên ngoài có ầm ĩ ngất trời cũng rất khó nghe thấy được.
Lúc này, Xa Quân đứng ra biện hộ giúp Ninh Mãn.
- Ninh Mãn không nghe được cũng không có nghĩa là thư ký của anh ta không nghe thấy, lúc đó thư ký đang ở bên ngoài phòng khách đây. Thư ký nghe thấy chẳng lẽ không vào báo cáo với Ninh Mãn? Rõ ràng. Ở đây có vấn đề gì?
Khổng Đoan lạnh lùng hừ nói.
- Đồng chí Ninh Mãn, lúc đó thư ký của anh đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Báo cáo Bí thư Diệp, tôi là Dương Thiên, thư ký của cục trưởng Ninh Mãn. Lúc đó cục trưởng Ninh Mãn bảo tôi sửa một số tài liệu, cho nên tôi và cục trưởng Ninh Mãn chuyên tâm ngồi trước máy tính sửa tài liệu.
Văn phòng cục trưởng Ninh Mãn toàn đóng kín cửa, lúc trước chọn loại vật liệu cách âm vô cùng hiệu quả.
So với hiệu quả cách âm của phòng karaoke còn tốt hơn vài lần. Cho dù anh ở bên ngoài có kêu lớn lên bên trong cũng không nghe thấy gì.
Sau đó tôi cần lấy một số tài liệu ở gian ngoài phòng khách thì mới nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài. Cho nên khẩn trương quay vào báo cáo với cục trưởng Ninh mãn, cục trưởng Ninh Mãn lập tức đi ra ngăn hai người lại. Mà khi tôi đi ra chính mắt nhìn thấy thư ký Đường dùng hết sức co chân đá vào giữa ngực đội trưởng Thái.
Hơn nữa một tay còn kéo tóc đội trưởng Thái. Mới khiến cho toàn bộ xương sườn ở ngực đội trưởng Thái giống như đều bị chặt đứt.
Còn tóc cũng bị rụng hàng nắm lớn. Cục trưởng Ninh Mãn thấy vậy lập tức xông tới để ngăn cản, tuy nhiên…
Thư ký Dương vừa mới nói đến đây tuy nhiên bị Khổng Đoan hừ lạnh một tiếng ngắt lời nói.
- Có ai hỏi cậu những chuyện đó đâu. Lãnh đạo hỏi cậu cái gì thì trả lời cái đó là được rồi. Lải nhải dông dài làm gì, không làm qua cảnh sát hình sự cũng đã được gặp cảnh sát hình sự rồi, thẩm án chính là hỏi cậu cái gì cậu trả lời cái đó. Tuyệt đối không cho phép nói đông nói tây. Thật là. Một chút phép tắc cũng không hiểu, đứng qua một bên đi.
Mặt thư ký Dương đỏ bừng lên, thân mình co rụt lại đành phải ngậm miệng lại đứng ra phía sau.
- Ninh Mãn đến không phải là để ngăn cản hai chúng tôi. Mà là giúp đỡ Thái Quân, hai người bọn họ cùng nhau tấn công tôi.
Nhìn bề ngoài thì Ninh Mãn có vẻ như can ngăn, nhưng, chỉ có tôi biết rõ nhất. Ninh Mãn quá tàn nhẫn, ra tay không có chút lưu tình nào, hướng những điểm yếu trên người tôi để hạ thủ.Đến bây giờ, thiếu chút nữa là tôi bị hai người bọn họ đánh cho tê liệt rồi. Phỏng chừng, nhiều chỗ trong nội tạng bị trọng thương rồi.
Vẻ mặt Đường Vân giận dữ vừa nói tay vừa sờ một cái vào phần eo.
- Đồng chí Đường Vân, anh có chứng cớ gì sao mà nói vậy? Hơn nữa. Tôi tin tưởng tuyệt đối không thể xảy ra được chuyện như thế.
Làm nhân vật số một cục thị, đồng chí Ninh Mãn kết hội với Thái Quân ẩu đả anh có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, đồng chí Ninh Mãn đảm nhiệm chức Cục trưởng công an thành phố cũng được có gần mười ngày, hai người các anh không thể có mâu thuẫn trong mười ngày đó để có thể động thủ được đến nông nỗi này.
Những lời anh nói một chút căn cứ cũng không có. Đồng chí Đường Vân, các anh đều xuất thân từ công an. Hiểu rõ pháp luật coi trọng điều gì, đó chính là sự thật và chứng cớ.
Xa Quân chép miệng thản nhiên hừ nói.
- Bí thư Xa, cơ bản là đồng chí Đường Vân nói bậy bạ. Tôi làm sao có thể kết hội với đồng chí Thái Quân để cùng nhau ẩu đả anh ta được.
Đây là việc xảy ra phía trước phòng làm việc của tôi. Bất kể tình hình xảy ra thế nào chuyện như vậy tôi cũng phải làm cho rõ.
Trốn tránh cũng không kịp, lại càng không nói chuyện kết hội để đánh người. Lúc đó tôi vội vàng muốn tách hai người bọn họ ra. Không thể tưởng tượng được đồng chí Đường Vân bay lên đá một cước vào trúng mũi của tôi, đến bây giờ cái mũi còn nhũn ra đau nhức.
Cũng không hiểu được có gãy xương mũi hay không. Hơn nữa, lúc tôi phát hiện ra chuyện này trên lầu có mấy đồng chí trực đêm cũng nghe được tiếng la của tôi, bọn họ cũng có thể làm chứng đấy.
Vẻ mặt Ninh Mãn tức giận, liếc mắt nhìn Đường Vân một cái nói.
- Tôi không hiểu được đồng chí Đường Vân nói xấu tôi là vì cái gì?
Đúng như Bí thư Xa đã nói, tôi nhậm chức cũng không quá mười ngày. Cũng không có bất kỳ xung đột nào với đồng chí Đường Vân. Bộ máy cục thị chúng tôi là rất đoàn kết.
Tôi đang suy nghĩ, có phải có quan hệ với chuyện của Đường Sở hay không. Chuyện của Đường Sở chỉ là công việc, hơn nữa lúc ấy Chủ tịch tỉnh Trần Giám đốc sở Hồ cùng với Bí thư Diệp đều hạ chỉ thị đấy.
Cứ cho nếu ba vị lãnh đạo không ra chỉ thị, theo đúng chính nghĩa thì Ninh Mãn tôi cũng phải quản đúng không?
Trước pháp luật tất cả mọi người đều bình đẳng, không thể nói con trai của Đường Vân là Đường Sở phạm tội là chúng tôi có thể một mắt nhắm một mắt mở được.
Nếu cứ làm vậy, quần chúng sẽ nghĩ thế nào về cục Công an thành phố chúng ta, chúng ta làm sao có thể vì nhân dân biểu dương chính nghĩa.
Đồng chí Đường Vân là thành viên tổ Đảng cục thị, Phó cục trưởng cục Công an thành phố, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Chương Hà.
Là một công an kỳ cựu rồi, bởi vì chuyện của con mà nhất thời xúc động vung váng đầu não để xảy ra chuyện như vậy, Ninh Mãn tôi cũng sẽ không so đo quá nhiều. Dù sao, chuyện cô Liễu Nguyệt báo án có dính đến Đường Sở.
- Ninh Mãn, việc này con của tôi không có liên quan. Đừng kéo con tôi vào, hai người các anh kết hội công kích tôi rốt cuộc là vì cái gì?
Việc này chỉ có hai người các anh hiểu rõ trong lòng. Đừng nghĩ là tôi không biết, năm ngoái bởi vì anh không làm tròn trách nhiệm, Bí thư Diệp cắt chức vụ của anh ngay trước mặt mọi người.
Mà cuộc họp thành viên tổ Đảng do đồng cục trưởng Bao chủ trì khi đó tôi bỏ phiếu tán thành. Đối với hành động cực đoan kiểu đó của anh khi đó, chỉ tạm thời cách chức điều chuyển công tác là đã quá nhẹ rồi.
Việc này là việc chung, nhưng hiện tại anh đem việc cũ ra kéo con của tôi vào, anh có ý gì chứ?
Làm Phó cục trưởng thị cục, tôi tìm hiểu một chút tình huống cũng không được sao? Nếu con trai của tôi thực sự làm chuyện gì Đường Vân tôi sẽ phê bình nó ngay trước mặt.
Chẳng lẽ làm một người cha cũng không có cơ hội để giáo dục con của mình. Rõ ràng nó bị các anh bắt đi rồi lại còn che che lấp lấp không nói cho tôi, còn lừa tôi chơi trò thần bí.
Các anh muốn lấy việc này đưa lên báo thì cứ làm đi, Đường Vân tôi chính nghĩa đi đường chính, không sợ các anh giở trò quỷ!
Vẻ mặt Đường Vân chính khí nói.
- Được rồi, các anh tranh luận tập trung vào chuyện đồng chí Ninh mãn và đồng chí Thái Quân có kết hội cùng nhau công kích đồng chí Đường Vân hay không?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi
- Đúng vậy, chính là bọn họ kết hội đánh tôi.
Đường Vân giành quyền nói.
- Anh dám vu oan.
Ninh Mãn nói.
- Tình hình rốt cuộc như thế nào, anh chẳng phải đã nói lúc ấy có vài cảnh sát trực ban, bọn họ là những ai, gọi đến đây để hỏi cho rõ ràng?
Xa Quân xen vào hừ lạnh nói.
- Việc này cũng chưa chắc.
Khổng Đoan hừ lạnh một tiếng đáp lời Xa Quân.
- Chủ tịch thành phố Khổng nói có ý gì, chẳng lẽ tận mắt nhìn thấy vẫn không thể làm chứng sao?
Xa Quân hỏi.
- Cảnh sát trong cục thị đều là cấp dưới trực tiếp của Ninh mãn, bọn họ dám đắc tội với vị cục trưởng Ninh Mãn này sao?
Đường Vân nói.
- Đồng chí Đường Vân, trước khi sự thật còn chưa được chứng minh, anh dựa vào cái gì mà dám mở miệng nói đám cảnh sát trực ban sẽ nói dối.
Đám cảnh sát này đều có tư cách đấy, đều biết hậu quả của việc làm giả chứng cớ. Anh ta không tin cảnh sát chúng tôi.
Mà còn nghi kỵ lung tung, về mặt nhận thức anh có chút thiên lệch rồi. Đầu tiên là anh có thành kiến với cảnh sát cục thị, cho rằng nhất định bọn họ sẽ giúp đỡ cục trưởng Ninh Mãn. Ý nghĩ này của anh tương đối nghiêm trọng.
Vẻ mặt của Xa Quân nghiêm túc phê bình nói.
- Sự thật như vậy, có suy nghĩ thế cũng không thể trách đồng chí Đường Vân được, đổi lại nếu việc này phát sinh ở trụ sở làm việc cục Công an thành phố Chương Hà trước phòng làm việc của đồng chí Đường Vân chắc chắn mọi người cũng sẽ băn khoăn.
Khổng Đoan nói.
- Được rồi, hỏi các cảnh sát trực ban lúc đó trước đã rồi sẽ kết luận. Đương nhiên, băn khoăn của Chủ tịch thành phố Khổng cũng là có căn cứ, mà cũng có thể giống như suy nghĩ của Bí thư Xa. Rốt cuộc sự thật của việc này thế nào, cứ gọi lên hỏi một chút rồi nói sau.
Diệp Phàm nói.
Một lúc sau, có người kêu ba người cảnh sát là Mâu Tú Hồng, Thôi Trương Thành, Điền Vệ Minh đi lên.
- Tôi muốn hỏi ba đồng chí một chút, mỗi câu nói của các anh đều sẽ được ghi chép lại. Các anh thấy không, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy đồng chí Dương Lương sẽ trực tiếp ghi chép biên bản việc điều tra này.
Các anh phải nói cụ thể các sự việc một cách chân thật nhất, nếu lời nói của các anh là nói dối, chắc các anh cũng đã biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.
Tôi là Bí thư thành ủy Diệp Phàm, bên này là Chủ tịch thành phố Khổng cùng với bí thư Xa. Ba người chúng tôi hôm nay đều là người thẩm tra xử lý. Các anh hãy nói rõ chuyện đánh nhau trong lối đi nhỏ..
Diệp Phàm hỏi.