- Cậu cũng hiểu được khi giơ tay thì chú Phong của cậu nhanh chóng biến thành túi tiền có phải không? Không phải là cậu làm khó chú Phong của cậu sao? Đồng Lĩnh người ta có thể cho cậu không ít, không thể tưởng tượng được Cổ Xuyên bên kia còn giơ tay. Diệp Phàm, làm người phải biết thế nào là đủ, tham quá sẽ dọa người ta chạy mất đấy.
Tề Chấn Đào nghiêm túc phê bình Diệp Phàm.
- Có cách gì đâu chú Tề, Cổ Xuyên cũng là quê của cháu. Nhân dân Cổ Xuyên còn muốn đuổi cháu ra ngoài, quê hương, dù sao cũng phải làm chút việc có ích đúng không? Nếu không, có lỗi với quê hương đã nuôi dưỡng cháu trưởng thành.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Cậu còn hiểu được tình yêu quê hương, tuy nhiên chuyện này cậu phải để ý. Thôi vậy, không nói chuyện này nữa.
Tề Chấn Đào khoát tay áo nói.
Diệp Phàm thấy Phong Thanh Lục giơ ba ngón tay, hiểu được là ba mươi triệu, nhanh chóng ôm quyền tỏ vẻ cảm ơn. Hắn liền bước vào nhà vệ sinh gọi cho Tạ Quốc Trung của thành phố Mặc Hương.
- Ở tỉnh còn chưa có thông báo, không thể tưởng tượng được quyết định cấp xuống nhanh như vậy. Bí thư Diệp, thật sự phải cảm ơn anh rồi.
Tạ Quốc Huy giọng đầy cảm kích nói.
- Nói gì thế, chuyện lần trước tôi vẫn đang còn ngại đó. Lần này chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Diệp Phàm nói.
- Không việc gì, không có việc gì.
Tạ Quốc Trung nói
- Chuyện Trịnh Khinh Vượng cùng Tạ Đoan đều đã có quyết định rồi. Ngày mai sẽ tuyên bố, Trịnh Khinh Vượng được điều chỉnh đến đảm nhiệm Cục trưởng phòng Nhân sự, Tạ Đoan thì làm phó bí thư quân ủy khu Lâm Tuyền.
Diệp Phàm lại tỏ vẻ cảm tạ, không thể tưởng tượng Trịnh Khinh Vượng đến cuối cùng lại nhặt được chiếc bánh thơm ngon, lấy được vị trí còn béo bở hơn Cục Lâm nghiệp nhiều.
- Ân tình này đã xong rồi nhé.
Diệp Phàm vừa mới từ phòng vệ sinh ra, Tề Chấn Đào nhìn hắn liếc mắt một cái hỏi.
- Ha ha, đây là ân tình mà chú Phong cho, là ân tình của người ta, không phải bán.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Diệp Phàm, nghe nói trại Hồng Cốc lại không có nước?
Phong Thanh Lục ngừng cười hỏi.
- Đúng vậy, tập đoàn Vạn Thắng cấp trên của trạm phát điện Liễu Tây Hà đã đấu với tôi.
Lần trước ông trời phù hộ làm cho miệng cống hỏng. Mới làm cho dân chúng của Hồng Cốc Trại được một năm thật tốt.
Không thể tưởng tượng được Liễu Tây Hà đúng thật là tích cực, dùng tiền để trả công cao cho công nhân làm miệng cống trong tết.
Buổi sáng hôm nay còn tổ chức một nghi thức long trọng ở đập Cốc Khê. Phó chủ tịch Trần và mấy người nữa còn đến đấy.
Diệp Phàm nói, trên mặt cũng không cười.
Mặc kệ việc chính để tham gia góp vui. Một số đồng chí của chúng ta lại thích những việc này. Ánh mắt dù tốt như thế nào cũng không thể nhìn như thế được.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng tất nhiên là phê bình Trần Húc rồi.
- Không việc gì, có lẽ một vài ngày nữa lại có nước thôi. Diệp Phàm cười thần bí.
- Hả, nói nghe một chút xem, nước từ đâu đến?
Phong Thanh Lục hứng thú, nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng không nói dối, nói qua mọi chuyện.
- Việc này cậu phải thận trọng một chút, Liễu Triết Minh là lãnh đạo của Cơ quan kiểm toán nhà nước. Tuy nói chỉ có thể kiểm tra về tài chính nhà nước, nhưng theo quy định của hiến pháp, cơ quan Kiểm toán thuộc cơ quan của Chính phủ, dưới sự lãnh đạo của Thủ tướng, do Thủ tướng phụ trách.
Kiểm toán là cơ quan không chịu sự can thiệp gì của chính quyền và các đoàn thể. Nghiêm khắc mà nói Thủ tướng cũng không có quyền can thiệp công việc của Kiểm toán.
Cho nên, quyền lực của Kiếm toán khá lớn. Đương nhiên, trên thực tết trong qua trình làm việc cũng có thể bị cản trở.
Nhưng nếu bọn họ thật muốn kiểm toán cậu, vậy thì cậu khó giải quyết rồi. Làm việc không thể không có bất kỳ chút việc nào.
Mặc dù cậu liên khiết nhưng không thể cam đoan cấp dưới của cậu liêm khiết, trong các công trình cũng có thể tìm ra một chút lỗ hổng.
Vẻ mặt Phong Thanh Lục nghiêm túc nói.
Lần trước trong phiên họp quốc hội, cơ quan Kiểm toán nhà nước có công bố báo cáo kiểm toán: công trình đê Trường Giang có nhiều sai phạm, một số huyện lưu vực Sông Hoài đã tham ô tiền vốn xây dựng đê.
Vụ án này liên quan đến Ủy ban phát triển và Kế hoạch cùng với hơn mười công ty thuộc Bộ và các Ủy ban trung ương. Cho nên, việc này cậu phải làm thận trọng.
Nếu không, cậu sẽ rước lấy phiền toái lớn.
Tề Chấn Đào cũng thận trọng nhắc nhở.
- Hơn nữa cũng không ai có thể hoàn mỹ, làm việc cũng không thể không có chút sai sót nào.
Cậu không tham nhưng cũng không có nghĩa là cấp dưới của cậu không tham. Cậu có thể đặt người dân trong lòng nhưng các đồng chí khác cũng có thể làm được sao?
Không thể có khả năng đó. Ngay cả bỏ qua chữ tham, nhưng cái gì gọi là tham ô, có chút tiền hay có tiền nhưng không dùng đúng chỗ cũng gọi là như vậy.
Có lẽ theo quan điểm của cậu nhất định là phải như ậy, nhưng theo quy định của kiểm toán nhà nước đó là hành vi vi phạm quy định.- Chú Tề, chú Phong, có một số việc buộc chúng ta phải làm, nói như trạm phát điện Hồng Cốc mà nói mặc kệ không có nước, nhưng không có nước thì dân trại Hồng Cốc không thể sinh sống bình thường được.
Vấn đề làm giàu cơ bản là hoa trong kính và trăng trong nước thôi.
Chuyện này cháu luôn suy nghĩ mãi, nhất định phải ra tay. Đương nhiên, cháu sẽ không ngu ngốc đến mức cứ cứng rắn đối đầu, chỉ là điều tra chuyện này để ép Liễu Tây Hà thôi.
Anh ta nhất định sẽ liên lụy, chỉ cần anh ta đồng ý thôi chuyện này cũng bỏ qua. Cháu chỉ cần nước, đối với việc chống tham nhũng hay cái gì đó cháu không có hứng thú.
Hơn nữa, cháu cũng không muốn nhắm vào nhà họ Liễu.
Diệp Phàm kiên quyết nói.
- Đứng ở góc độ của cậu cũng không có chút lỗi nào, cho nên, cậu tự cân nhắc là được.
Hơn nữa, hành động không nên quá lớn, có thể giải quyết chuyện về nước là rất tốt.
Đương nhiên, bộ dạng chúng ta như vậy cũng không thể dung túng cho bọn tham ô mà phải xử lý.
Nếu phải xử lý chúng ta không thể nương tay.
Tề Chấn Đào hừ nói.
Đó là việc đương nhiên, cậu cũng không thể quá băn khoăn. Cậu nói đúng, muốn làm việc sẽ đắc tội với người khác.
Có một số việc nhất định phải đắc tội với người khác khi có có cách nào lo lắng, lo ngại. Hơn nữa, Liễu Triết Minh là lãnh đạo của cơ quan Kiểm toán nhà nước, tôi tin vào nguyên tắc và tính giai cấp của ông ấy.
Trong chuyện này, cơ bản ông ấy cũng không đồng tình. Chỉ có điều, là có ảnh hưởng đến người thân của ông ấy thôi.
Phong Thanh Lục cũng gật gật đầu.
Về đến nhà Tề Thiên đã chuẩn bị đồ ăn xong, đang ngồi nói chuyện với Vương Triều.
- Thế nào, trước tiên nói qua tình hình xem nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Trên cơ bản đã điều tra xong, phân cân thác cốt thủ của tôi ba người đều chiêu. Bọn họ thú nhận người khởi xướng là con của Liễu Tây Hà Liễu Sướng.
Cậu nhóc này lấy năm mươi triệu của cha mình đi thành lập công ty, gọi là công ty Liễu Mạn.
Tuy nhiên, nếu như ông ta đang ở dưới cờ của cha mình có thể lợi dụng tài nguyên của tập đoàn Vạn Thắng.
Chỉ có điều người này quá kiêu ngạo, đã tranh cãi nhiều lần với cha mình sau đó tự mình ra ngoài phát triển. Nghĩ nếu dựa vào bản lĩnh của mình có thể kiếm được tiền, nhưng sự thật khác xa so với tưởng tượng.
Mã Liễu Sướng lại không muốn quay về nhận sự sai bảo của cha mình, có lẽ cảm thấy mất mặt. Sau đó trong một trường hợp ngẫu nhiên gặp Bí thư huyện ủy huyện Hồng Lĩnh Trịnh Mãn, sau đó lại gặp Thường Thanh cùng Dương Lý Tài.
Đang nói đến chuyện trạm phát điện Hồng Cốc thì người này liền để ý. Cuối cùng dùng một số mánh lới để mua lại trạm phát điện Hồng Cốc.
Đương nhiên, trong đó có hơn năm mươi triệu giá chênh lệch. Thật ra, ngay từ đầu bọn họ bắt đầu Liễu Tây Hà đã chú ý.
Sau đó thấy đứa con giải quyết không được tốt, bởi vì Liễu Tây Hà biết, giấy không gói được lửa, việc này một khi có người chú ý con trai mình sẽ dính vào đó.
Hơn nữa, Liễu Tây Hà cũng biết con trai mình luôn tự hào là bác sĩ du học ở nước ngoài về, không muốn về cầu cứu mình.
Bởi vậy, liền dùng một mánh lới. Quay đi quay lại, cuối cùng lấy danh nghĩa tập đoàn Vạn Thắng có công ty con là công ty Liễu Mạn để bàn về vấn đề trạm phát điện Hồng Cốc.
Vương Triều nói.
- Có phải trong việc mua bán công ty Liễu Mạn xuất hiện trước có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ.
Vương Triều gật gật đầu, uống một ngụm canh gà nói:
- Đúng vậy, đầu tiên bàn về chuyện trạm phát điện Hồng Cốc hẳn là công ty Liễu Mạn.
Sau đó tập đoàn Vạn Thắng lại cùng công ty Liễu Mạn tiếp tục. Hơn nữa, đã bổ xung hơn năm mươi triệu chênh lệch giá bổ sung rồi.
Trên thực tế, mua bán trạm phát điện Hồng Cốc đầu tiên là công ty Liễu Mạn do Liễu Sướng sáng lập dùng giá thấp để mua vào. Trong đó có sáu mươi triệu là dùng mưu mẹo.
Đương nhiên, nếu bán đi với giá tiền này thì nhất thời cũng khó tìm được ông chủ. Rồi sau đó đến bán cho tập đoàn Vạn Thắng, cũng trả giá đúng hơn sáu mươi triệu. Trên thực tế, vừa qua tay thì Liễu Sướng đã lời sáu mươi triệu.
Sáu mươi triệu này nhìn ngoài là Liễu Tây Hà bí mật cho, trên thực tế, Liễu Tây Hà cũng không lỗ vốn. Tiền trên thực tế là huyện Hồng Lĩnh thanh toán.
Mà Liễu Sướng chắc chắn biết rõ dụng tâm của cha mình, tuy nhiên, người ta đồng ý ra tiền, Liễu Sướng đương nhiên cũng giả ngu một lần cất tiền của cha vào túi mình.
Đương nhiên tập đoàn Vạn Thắng cũng không lỗ vốn. Bọn họ chỉ là đưa ra thị trường giá trị thực thôi. Người thanh toán thật sự của cuộc mua bán này chính là nhân dân huyện Hồng Lĩnh.
Sau đó Liễu Sướng lại dùng một chút thủ đoạn nhờ thế của nhà họ Liễu để Thường Thanh cùng Dương Lý Tài thăng chức một chút, tất cả đều vui có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
Nói về việc này lại phải nói đến con trai của Liễu Triết Minh Liễu Thái Lai. Liễu Thái Lai là con trai của Liễu Triết Minh, cũng không khác gì con trai của Liễu Tây Hà Liễu Tin Đông.
Theo cấp bậc thì Liễu Sướng phải gọi Liễu Thái Lai một tiếng chú, tuy nhiên, Liễu Triết Minh và Liễu Tây Hà không thua kém tuổi tác cho nên mấy chú cháu cũng không hơn kém nhau nhiều tuổi.
Con trai của Liễu Thái cũng gần bằng tuổi Liễu Sướng, chỉ hơn có vài tuổi. Vì tuổi tác không sai biệt nên hai chú cháu hay chơi cùng nhau.
Bình thường căn bản cũng không nói đến chuyện chú cháu, chỉ coi là anh em. Hơn nữa, hai người thật ra đều là công tử con nhà quyền quý cả, đều có suy nghĩ thích sang.
Tốt nghiệp đại học Kiêu Nhân, rất hợp nhau, khiến cho quan hệ của hai người rất tốt. Liễu Triết Minh tuy nói là lãnh đạo cấp nhà nước nhưng ngoài tiền lương cùng với phúc lợi thật ra cũng không có bao nhiêu tiền cung cấp cho Liễu Thái Lai tiêu xài.
Mà Liễu Thái Lai từ nhỏ tiều xài thoải mái đã quen, bình thường đều là Liễu Tây Hà cho tiền bọn họ. Mỗi tháng có thể cấp một nghìn tiền tiêu vặt.
Tuy nhiên, gần đây Liễu Thái Lai nói chuyện một người bạn gái, là một người mẫu, tên là Thôi Cầm. Thôi Cầm tuy nói là người mẫu nhưng cũng không nổi tiếng.
Bây giờ không có chỗ dựa, không có tiền muốn trở thành người mẫu là rất khó,gần như là không thể. Quy tắc ngầm của giới giải trí không phải thế sao?
Chúng ta đều được nghe những việc này. Cho nên, vì để Thôi Cầm trở thành người mẫu, Liễu Thái Lai xài tiền như nước, mời lãnh đạo các công ty giải trí ăn cơm hay quà cáp.
Những việc này đều cần một khoản tiền lớn. Chỉ với tiền tiêu vặt mà cha của anh họ Liễu Tây Hà cho cơ bản là không đủ.
Mà Liễu Thái Lai lại không phải là diễn viên, chỉ là một cán bộ nhà nước thôi, lấy đâu ra nhiều tiền đến như vậy. Kết quả việc này Liễu Sướng biết hết, mà hai chú cháu phối hợp rất ăn ý.
Liễu Sướng trao mấy trăm nghìn để giúp Thôi Cầm. Liễu Thái Lai báo đáp chính là dùng danh nghĩa nhà họ Liễu giải quyết chuyện đề bạt của ba người Trịnh Mãn.
Đương nhiên, trong chuyện này chỉ có thể coi là Liễu Thái Lai và Liễu Sướng liên kết làm thôi.
Vương Triều nói.
- Kỳ lạ, việc này theo lý mà nói thì Liễu Sướng làm sao có thể để ba người Trịnh Mãn biết được?
Tề Thiên có chút nghi ngờ nói.