- Đúng vậy đúng vậy, ở Phong Châu này ngoài Bí thư Thái có thể theo thì còn có ai nữa, Lâm Cường có được không?
Vô ích, Chu Chính Cương sao. Con hồ ly này trước giờ chưa lộ diện, nhưng có thể sẽ bất ngờ ra sức ép.
Nhưng phải nói đến việc ông ta ủng hộ Diệp Phàm, đó là bắt chó đi cày. Loại người tự mình còn không vững nổi thì sao có thể ra tay chứ.
Cho nên người này không đáng phải lo nghĩ.
Thái Quy Diêu cười, rồi há miệng uống một hơi cạn sạch.
- Tôi đang thích thú xem xem anh ta sẽ xử lý thế nào.
Thái Lượng hừ nói, cũng cạn luôn.
- Vốn đã biết sẽ có kết quả như thế này rồi. Tôi vẫn còn áo tưởng, Phong Châu, lẽ nào lại là mồ chôn Lâm Cường này sao?
Sau khi Lâm Cường gác điện thoại, sắc mặt suy sụp đi, ngồi phịch xuống ghế sô pha, ngây ra đó nhìn lên.
Lúc này điện thoại lại reo lên. Lâm Cường nhìn số hiện lên rồi ấn nút nhận nghe. Trong điện thoại có tiếng cô gái nói:
- Chủ tịch địa khu Lâm, họ cũng không thành công.
- Tôi biết rồi.
Lời nói của Lâm Cường cũng chẳng có chút sức nào.
- Ôi…
Người con giá thở dài, trầm ngâm vài giây rồi nói:
- Vốn cứ tưởng sẽ diễn một trò, làm đảo lộn Phong Châu này.
Xem xem chúng ta có cơ hội hay không. Không ngờ kết cục lại thành ra thế này. Lúc trước trợ lý Diệp nói rất tự tin, tôi đã nghĩ anh ta đã nghĩ hết trong đầu rồi.
Ai ngờ lại như vậy. Hình như lại còn gây căng thẳng hơn cả những lần trước. Người này, dù sao cũng còn quá non trẻ.
Chưa có kinh nghiệm, chỉ dựa vào nhiệt huyết thì có làm được gì? Như vậy có khác gì Mãng Phu thời cổ đại đâu? Hơn nữa còn biết tỉnh còn có chủ tịch Tề nắm quyền.
Thực ra ở thời đại này có hậu thuẫn là đúng. Nhưng bản thân vô dụng thì cũng chỉ là một thằng ngu thôi. Thật là khiến người ta thất vọng.
- Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn… Tôi cũng đã lăn lộn ở Phong Châu năm rồi, vốn cũng có dự định, nhưng không ngờ lại như thế này.
Thái Lượng ở đây thâm căn cố đế, từ trên xuống dưới dường như đã hình thành thiên võng quyền hạn, thiên võng này không những bóp cổ cả chuyên viên địa khu. Cuối cùng sẽ phải chọn cách rời đi.
Mà sự có mặt của tôi cũng không ngờ sự việc lại như thế này. Lẽ nào ông trời ép tôi buộc phải rời Phong Châu sao?
Lâm Cường có chút tức giận nói.
- Thái Lượng đã kinh doanh ở Phong Châu mười mấy năm rồi, mà con người này lại nhiều thủ đoạn. Ngay cả Trương Yểu và Trần Bân đều bị ông ta thu phục. Ở Phong Châu này, không chỉ có nhân
- sự là Thái Lượng mà là chuyên viên. Ôi, tất cả chỉ nằm trong một bàn tay…
Người con gái nói đến đâu thì thở dài, không muốn nói tiếp nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Trưởng ban Đổng, cô không nể mặt tôi sao. Đúng, cũng may là cô nói, cái chức chuyên viên của tôi cũng chỉ là một cái mác mà thôi.
Hai đại tướng dưới quyền là Trương Yểu và Trần Bân cũng sẽ nắm chặt toàn địa khu, nếu nói câu mất mặt thi bút của tôi còn không bằng Trương Yểu.
Bây giờ thì còn muốn làm gì nữa, khi trợ lý Diệp và Phó trưởng ban Vạn đến tưởng rằng có thể có hy vọng.
Nhưng trợ lý Diệp còn quá non. Còn Vạn Đạt Thành lại quá "thâm". Một người nông một người sâu.
Nông thì không tác dụng gì, sâu thì lại sâu quá, không tiếp xúc được. Nói cách khác chỉ sợ ngay cả bản thân cũng phải vùi lấp đi.
Lâm Cường hừ nói.
- Nhìn bề ngoài trợ lý Diệp có vẻ cứng rắn, bằng không ngay từ ngày đầu đã không thể hạ được thủ đoạn của Thái Lượng. Mặc dù có thể thấy trợ lý Diệp thất bại về lý, nhưng tôi thấy liệu có phải là anh ta cố ý không?
Trưởng ban Đổng có ý nghi ngờ.
- Cố ý làm, biết rõ là sẽ mất mặt mà vẫn cố ý làm sao? Chẳng lẽ lấy lui rồi tiến sao? Anh ta đang thử dò xét xem phản ứng của Thái Lượng ra sao chăng? Nếu đúng như vậy, thì người thanh niên này cũng đáng cân nhắc.
Lâm Cường nói đến đây đã ngồi thẳng người lên, nhu đã tỉnh táo.
- Tôi có cảm giác trợ lý Diệp không đơn giản như bề ngoài. Nếu không bí thư La và chủ tịch Tề sao lại ủy thác cho anh ta trọng trách như vậy?
Tuy nói Bí thư La lợi dụng anh ta nhưng nếu nhìn từ phương diện khác thì không phải là trọng dụng sao?
Huống chi anh ta ít tuổi như vậy mà đã là nhân vật quan trọng của Đồng Lĩnh, lại còn kiêm chức trợ lý của chủ tịch tỉnh, hưởng đãi ngộ của cấp phó.
Làm mọi việc bên Đồng Lĩnh rất hoành tráng, kinh ngạc nhất là việc kêu gọi bộ tài chính cấp thẳng cho triệu.
Chỉ xét mấy điểm này, Tấn Lĩnh chúng ta liệu có đồng chí nào gan dạ, sáng suốt, quyết đoán như vậy không? Tôi có cảm giác người này "thiên tuyến" cực sâu.
Mà anh ta không giống như bề ngoài thấy. Lẽ nào lại như "Giả heo ăn thịt hổ" trong truyền thuyết sao?
Trưởng ban Đổng phân tích.
- Đương nhiên là vậy, không có "thiên tuyến", muốn bộ tài chính cho triệu, chỉ có thể là trong mơ. Nhưng "thiên tuyến" là "thiên tuyến". việc này lại là việc khác. Thái Lượng quá mạnh, cường long khó đấu địa hổ. Chúng ta chỉ có thể xem xem, hôm nay trong cuộc họp tôi thử tìm hiểu xem sao.
Lâm Cường nói.
- Thái Lượng trong lòng khó chịu, không ngờ hôm nay anh lại có biểu hiện khác thường vậy. Tôi thấy rất hay, cứ để Thái Lượng không suy nghĩ, cất nhắc mới được. Có thể ông ta sẽ có chút đối phó biến hóa. Nếu không sẽ chỉ còn cách bỏ mà thôi.
Trưởng ban Đổng nói.
Về đến phòng tiếp khách, Chu Xương Trung mời cơm, Diệp Phàm cũng không từ chối.
Nhưng khi Diệp Phàm về phòng thì Chu Xương Trung lại đến.
Diệp Phàm rất khách sáo mời Chu Xương Trung vào và tự tay pha trà. Chu Xương Trung sau khi nhấp một ngụm trà nói " trà ngon".
- Đó là của Chủ tịch Điền tặng lúc tôi đi, giờ cũng sắp hết rồi.
Diệp Phàm cười nói, không giấu giếm mà để lộ ra chút "quan hệ".
Bởi vì mục tiêu về thuộc hạ đầu tiên ở Phong Châu sẽ là Chu Xương Trung. Theo như biểu hiện từ sáng thì anh này rất nhiệt tình.
Mà tuổi tác của anh ta cũng không còn nhỏ. Nếu như còn mơ mộng đề bạt thì cũng sẽ rất ít có khả năng. Vì thế Diệp Phàm đã xác định anh ta là cán bộ thân tín ở Phong Châu.
- Chủ nhiệm Điền?
Sau khi ngây người đi chút Chu Xương Trung nói:
- Nghe nói ngày trước trợ lý Diệp làm việc ở trung ương, nó vậy là trà này là của Chủ nhiệm Điền tặng sao?
Không ngờ Chu Xương Trung đúng là thật tâm, hiểu được việc này. Diệp Phàm gật gật đầu cười nói:
- Chủ nhiệm Điền cũng thật keo kiệt, chỉ cho tôi hộp, nửa tôi đã mang về nhà, cho bạn bè. Còn lại tặng cho các lãnh đạo cũ, chỉ còn lại chút này.
Diệp Phàm nói rất nhẹ nhàng nhưng Chu Xương Trung nghe lại rất kinh sợ. Bởi vì chủ nhiệm Điền tặng hắn ta những hộp trà hảo hạng như vậy là đã nể mặt hắn ta lắm rồi.
Còn không, những cán bộ thông thường mà được tặng hộp thôi đã là phúc lắm rồi.
- Trợ lý Diệp, tình hình thế này có chút căng thẳng. Như vậy sẽ bất lợi cho công việc của chúng ta.
Chu Xương Trung không hỏi nữa mà quay sang chủ đề là việc ngày hôm nay.
- Đúng…
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Chu Xương Trung hỏi:
- Giờ mà chuyên viên Chu đến chắc chắn là có ý kiến gì phải không. Vậy thì mời nói ngay ra xem thế nào. Nói thực, tôi cũng không có thời gian ở lại đây lâu, bên kia còn bao nhiêu việc đang chờ giải quyết nữa.
- Tôi biết Đồng Lĩnh còn mấy dự án lớn nữa. Cũng đều không thể thiếu sự chỉ huy của trợ lý Diệp.
Chu Xương Trung gật đầu, nghĩ rồi nói:
- Nghe nói nhà họ Hoa có khối đế vương giám, là vua Càn Long tự ban cho.
Ngày trước thường để ở trung tâm sảnh nhà họ Hoa, còn có mười mấy cao thủ võ lâm bảo vệ nữa. Mỗi khi có quan đến nhận chức đều phải qua để thăm viếng.
Nhưng sau này không thấy đâu nữa. Nhiều người nói đã bị cao thủ hơn cướp mất đi, cũng có người nói đã bị đạo tắc phi thiên ăn cắp.
Cũng có người nói nhà họ Hoa xảy ra chiến tranh nội bộ, kết quả đã bị người anh em trong tộc nào đó mang đi.
Cũng có người nói rằng đã bị vỡ nên không để ra… Nhưng dù sao trong truyền thuyết đều nói vậy.
- Việc này tôi cũng nghe qua, nhưng đến đến giờ cũng không có ai nói ra nữa. Nhưng đồng chí nhắc đến Đế Vương Giám này là có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng.
Chủ tịch Chu gật đầu, uống thêm một chút trà rồi nói:
- Người khác không rõ nhưng việc này chắc chắn Hoa Đông Thành phải biết, nhưng Hoa Đông Thành lại nhất quyết không cho chúng ta biết. Vì vậy chỉ có thể là hỏi người thân cận ông ta.
- Tôi thấy hôm nay có người thanh niên bên cạnh ông ta cũng không tồi. Nghe nói là con trai thứ hai của ông ta là Hoa Hướng Bắc. Tư tưởng của ông ta cũng thoáng, nếu như ông ta nắm quyền trong nhà họ Hoa thì không phải việc của chúng ta đã có thể hoàn thành sao? Tôi nghĩ, anh ta chắc chắn biết việc này.
Diệp Phàm nói.
- % anh ta không biết.
Không ngờ Chu Xương Trung lại khẳng định, lắc đầu nói vậy.
- Lẽ nào Hoa Hướng Bắc không phải là con ruột của Hoa Đông Thành sao?
Diệp Phàm có chút không hiểu nhìn Chu Xương Trung.
- Chắc chắn là con ruột, mặc dù anh ta là người kế nghiệp sự nghiệp hàng da của Hoa Đông Thành. Nhưng cho đến giờ anh ta vẫn chưa đạt được % độ tin tưởng của Hoa Đông Thành. Có thể vẫn chỉ là %, còn chưa được một nửa.
Chu Xương Trung vẻ mặt buồn bực nói.
- Lẽ nào Hoa Hướng Bắc không tranh giành?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không phải là không tranh giành. Đối với nhà họ Hoa mà nói, thực ra tôi đã quan tâm lâu rồi, và cũng đã tìm hiểu họ.
- Ngày đó cũng có dự định về thị trường hàng da. Bởi vì tôi là phó bí thư phụ trách về kinh tế, kinh tế Phong Châu không phát triển sẽ khiến khó khăn cục diện cho toàn Tỉnh.
Tôi có trách nhiệm về việc này, mà tôi lại là người Phong Châu, tôi rất lo lắng. Vì vậy luôn nghĩ phát triển Phong Châu bằng cách nào.
Chỉ có điều ông trời không cho tôi cơ hội. Có thể trợ lý Diệp cũng đã nhìn ra điều gì, tôi cũng không có tài ăn nói.
Nhưng tôi biết để giải quyết vấn đề nhà họ Hoa có phải là có thể làm từ việc Đế Vương Giám không?
Chu Xương Trung nói.
- Quả thật Đế Vương Giám là đòn bẩy tốt nhưng khi nãy anh có nói. Ngay cả con trai thứ hai của Hoa Đông Thành cũng không biết việc đó, mà Hoa Đông Thành lại không nói cho chúng ta biết thì phải làm sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Hoa Mãn Lương.
Chu Xương Trung thốt ra.