Diệp Phàm ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng dài, âm thanh đó bị ép lại trong khoảng không nên không thể truyền ra được. Âm thanh này đã bị vòng xung quanh chấn động lại khiến Diệp Phàm cảm thấy tai sắp ù rồi. Trong khoảng thời gian ngắn đầu óc đã quay cuồng.
Tuy nhiên hắn vẫn kiên trì.
Mẹ kiếp, bùng…
Quả cầu nước của thủy công mà Diệp Phàm dùng hết sức cuối cùng đã hình thành rồi, một đốm lửa nhạt lóe lên, quả cầu lửa nổ tung.
Oang một tiếng.
Nhưng rất buồn, Phí Đống ở trên đầu lại chẳng hề bị cầu nước làm cho nổ tung.
Diệp Phàm như bị nhốt trong một vòng khí vô hình, vòng khí đó càng ngày càng chặt. Đã dính lên người của hắn.
Dưới vòng áp lực đó, nội khí trong cơ thể Diệp Phàm cũng nhanh chóng chuyển động.
Tuy rằng kinh mạch đều có cảm giác bị đóng băng nhưng Diệp Phàm vẫn không cam tâm. Đến ngay cả nội khí cuối cùng cũng đã bị ép rồi.
Nhưng vẫn không thể giải thoát khỏi lực của Phí Đống.
- Lão kia, tôi sẽ chết cùng lão.
Diệp Phàm như điên cuồng, mắt, tai, mũi miệng đều đã phun cả máu tươi ra, còn người cũng bị ép cong, sắp dính lên đất rồi. Giống như con đà điểu bị cắm mông xuống.
Phí Trường Thiên cũng không tỏ thái độ gì, cũng không có biểu hiện cầu xin.
Phí Thanh Sơn thì lẩm bẩm gì đó nhưng không phát thành tiếng.
Phí Bát Độ sớm đã sợ đến phát sốt.
Còn lão Trúc cũng kinh hãi phát sốt rồi. Thầm nghĩ mẹ kiếp không ngờ nhà họ Phí lại có cao thủ như thế này. Có thể Cổ Huyết cũng không phải là đối thủ của ông ta. May thật, nếu không thì mình chắc cũng còn lại xương rồi.
Lại thêm phút sau, cơ bắp của Diệp Phàm đã bị không khí ép đến mức dán chặt vào xương rồi.
Còn xương của hắn có những tiếng răng rắc, như hương vào bên trong nội tạng. Diệp Phàm cao gần mét , vậy mà giờ giống như một phần thôi. Cả người đã quắt đi, sắp thành xác ướp rồi.
Hai mắt hắn ta trừng trừng lồi ra ngoài cứ như con cá vàng thiếu oxy vậy.
- Tôi không muốn chết.
Diệp Phàm đã phát điên, kêu gào lên, độc đàm nổ ra nhưng cũng chỉ nổ trong vòng của Phí Đống chứ không thể tấn công được đến người ông ta.
Ngược lại độc này còn bị Phí Đổng ép lại tiến vào trong người Diệp Phàm.
Lập tức Diệp Phàm đã bị độc nửa người. Nhưng cũng bị độc sương thuần khiết của cơ thể nên toàn thân đã thành màu tím xanh.
Ngay cả đến khí thở ra từ miệng cũng thành độc màu tím. Phí Trường Thiên nhìn Phí Đống nhưng Phí Đống không để ý gì, Phí Trường Thiên than thở, biết rằng anh đã quyết định việc gì thì không ai có thể thay đổi được.
Nếu như Diệp Phàm không kháng lại được thì chỉ có thể bỏ mạng ở đây thôi.
- Mộng do tâm sinh, siêu việt mộng tưởng!
Diệp Phàm nhớ lại âm hồn của Nam Lăng Hậu, Liền Nghi sư phụ.
Lúc này trong bàn tay tự nhiên có một luồng sát nhạt lóe ra. Một con dơi to gần như ngón tay cái đột nhiên từ trong tay Diệp Phàm bay ra.
Khuôn mặt ác nghiệt của Phí Đống đột nhiên khiếp sợ, đồng tử liền co lại, miệng cũng co quắp lại, chiếc xe lăn đã rung động vài vòng, ông ta như kinh ngạc như bị con dơi kia hù dọa.
Phí Đống cả người chấn động, mắt nhìn chằm chằm còn dơi kia. Thực ra con dơi là do Diệp Phàm kết hợp thủy công, cộng thêm Bức vương lăng hậu tồn tại trong nội khí của hắn ta, kết hợp lại mà thành chứ thực ra không có con dơi nào cả, chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Diệp Phàm như điên thật, tay nhẹ nhẹ, nhưng vẫn cử động. Tâm niệm cộng thêm tay chỉ con dơi màu tím đang bay trong vòng khống chế.
Phí Đống đã khôi phục lại được nét mặt ác nghiệt, mà đồng tử thu lại liền tăng thêm áp lực vòng khí.
Nhưng lúc này con dơi không ngờ lại có thể bay trong vòng áp lực đó. Mà lại còn vươn cánh ra, cái đầu to gần bằng đầu ngón tay.
- Ông cho tăng thêm tí nữa không được sao. Để cho tôi chèn phá nơi đây.
Diệp Phàm hùng hùng hổ hổ thầm nói, trong nháy mắt con dơi lại lớn lên, to bằng cả một bàn tay.
- Lớn thêm chút nữa, đè hết khoảng không đi.
Diệp Phàm dùng toàn bộ sức là thổi mạnh con dơi này. Nhưng lần này không còn cách nào cả.
Con dơi đột nhiên thu cánh đâm một cái, xoẹt, như tiếng miếng vải bị xé toạc.
Vòng khí chèn ép của Phí Đống đột nhiên đã bị con dơi này đâm qua.
Diệp Phàm nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường. Và cùng với con dơi đã thông qua chỗ thủng mà lên đầu của Phí Đống.
- Ha ha ha…
Phí Đống đột nhiên ngửa mặt lên trời cười, âm thanh nghe như quạ kêu. Đến là chói tai, chấn động đến nỗi bức tường gạch cách gần mét cũng như run sợ.
Không lâu sau, một hồi âm thanh vang lên.
Toàn mái nhà với những viên ngói xanh đã tốc lên, ngay lập tức mái nhà y như mãn thiên phi vũ, nóc nhà đã bị sụp xuống, rồi bụi bay lên, âm thanh dọa người đến kinh.
Phí Đống cùng với xe lăn xuống đất, còn Diệp Phàm cũng nhắm nghiền mắt lại. Không lâu sau, con dơi lỳ lạ trên đầu hắn xoay mấy vòng, rồi chợt biến mất.
Sau đó Diệp Phàm mở mắt ra, trong mắt chợt lóe lên ánh hào quang rồi vụt tắt.
- Thế nào, có phải giờ đã cảm thấy nội khí ổn đinh hơn chứ?
Phí Đống cười tủm tỉm nhìn Diệp Phàm nói, còn Diệp Phàm toàn thân đã ướt sũng. Khi nãy hắn đã dùng hết sức.
- Đa tạ đại sư bá đã giúp đỡ, không có áp lực thì không có động lực, việc này, có thể gọi là "phá rồ lại lập được không?
Diệp Phàm cung kính làm lễ với nhân vật võ công giỏi nhất.
- Ừ, có thể thấy nội khí cháu vững vàng thế thì sư bá có hy sinh một chút khí cũng đáng.
Phí Đống gật đầu, nhìn Diệp Phàm hỏi: Text được lấy tại Truyện FULL
- Cháu có thể làm lại khiến con dơi xuất hiện lần nữa cho ta thấy được không?
- Được.
Diệp Phàm không dài dòng, bắt đầu dùng lực ép cho con dơi ra. Có thể Thái sư bá cũng nhìn được ra lai lịch của con dơi. Bởi vì ông ấy và Nam Lăng Hậu cũng có khả năng là cao thủ cùng đẳng cấp.
- Sao lại không thấy?
Diệp Phàm hoảng hốt, dấu hiệu mà Liền Nghi sư phụ đã không thấy đâu, mà vẫn được.
- Tại sao lại có thể không thấy? Nếu như ta đoán không nhầm thì đó là dấu hiệu trung tâm của Biên Bức Nam Lăng Hậu.
Phí Đống nói.
- Đại bá cũng biết ông ta sao, có thể nói về chuyện của ông ấy không? Hậu bối chúng cháu đều rất mong mỏi. Nghe nói Nam Lăng Hậu cũng là nhân vật cùng thời đại với Cổ Tà trong tam tà. Sao cùng thời với đại bá được.
Phí Thanh Sơn nét mặt kỳ vọng nhìn Phí Đống.
Phí Trường thiên cũng muốn biết. thậm chí ngay cả Phí Bát Độ và Lý Trúc cũng đã nhìn Phí Đống rồi, không muốn rời khỏi.
- Ta không rõ về tiền bối Nam Lăng Hậu.
Không ngờ Phí Đống lại lắc đầu như vậy, mà ngữ khí còn rất tôn trọng. Xem ra đại danh Bức Vương Năm Lăng Hậu đúng là vang xa.
Đám người Phí Thanh Sơn không khỏi thất vọng.
- Nhưng, ông ấy xuất đạo và thành danh sớm hơn chúng ta. Nếu nói về độ tuổi thì cũng không thể hơn chúng ta bao nhiêu, có thể là hơn tuổi.
Nếu tiền bối còn sống thì giờ cũng khoảng tuổi. Nhưng nghe nói danh tiếng tiền bối ở bên ngoài.
Nhưng trên đời này có thể chỉ có vài người thấy được diện mạo thật của ông ấy. Là tiền bối anh hùng cái thế, có nhân có nghĩa.
Tuy nói có lúc làm việc có chút quái dị nhưng đại thể có thể nói ông ấy là người hào nghĩa. Hơn nữa, ông ấy làm việc rất kỳ quái, đều không bao giờ ra quân bài theo lẽ thường.
Từ sau khi ông ấy xuất đạo, với sức trẻ và thuật đề túng cùng với thủy công đã nổi tiếng thiên hạ. Đến giờ vẫn chưa nói ông ấy đã bao giờ thất bại.
Nói cách khác, Trương Hữu Trần người này các cậu nghe thấy bao giờ chưa?
Nói đến đây Phí Đống nhìn mọi người, hỏi.
- Trương Hữu Trần, không phải là trưởng phái võ đang sao. Được người ta gọi là "thái cực Trương Hữu Trần". Theo truyền thuyết người này sớm đã vào cảnh giới thần tiên rồi, chỉ là mấy chục năm rồi không thấy người này.
Phí Thanh Sơn nói.
- Ừ, tuy nói người này chỉ đứng đầu ngũ cực. Nhưng thực ra là một kỳ tài. Có người trong vị nhất kỳ nhị chính tam tà ngũ sát có thể cũng không hơn ông ấy.
Ta đã từng chứng kiến khi còn trẻ Trương Hữu Trần dập đầu cái để cầu tiền bối Nam Lăng Hậu chỉ cho việc khó khăn trong võ học.
Lúc đó tiền bối Nam Lăng Hậu chỉ là ảo ảnh, ta không thấy được tận mắt ông ấy. Chỉ là nghe nói từ đại sư Trương.
Nhưng chúng ta cũng không nghe thấy. Có thể những thứ mà tiền bối Nam Lăng Hậu dùng chính là bí thuật "truyền âm nhập mật" mà chỉ có cao thủ bước vào cảnh giới thần tiên trong truyền thuyết mới dùng được.
Nghe nói bí thuật này anh phải truyền âm cho ai, chỉ có người đó nghe được,những người khác có nghĩ cách gì cũng không nghe được.
Hơn nữa, thuật truyền âm này còn phục thuộc vào phạm vi truyền và khoảng cách truyền mà tăng lên gấp bội.
Đáng tiếc là ta không có cách nào để làm được..
Phí Đống buồn than thở.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu rồi. Có thể Phí Đống cũng chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới thần tiên, chắc cũng chỉ cùng đẳng cấp như Tiêu Sắt Nhất
Nhưng Diệp Phàm có cảm giác võ công của Phí Đống còn hơn Tiêu Sắt Nhất. Hắn ta vừa nghe vừa luyện công để ép dơi ra nhưng vẫn chẳng thấy đâu.
Đúng lúc này, Phí Bát Độ kinh sợ kêu lên:
- Sao trên trán lại?
Mọi người vừa nghe xong liền dồn mắt về phía trán Diệp Phàm. Tất cả đều ngơ ngác.
Bởi vì Diệp Phàm đã dùng hết lực, trên chính giữa trán hắn ta xuất hiện một con dơi nhỏ vẻn vẹn bằng đầu ngón tay, màu tím bay ra.
Con dơi này như còn sống đang động trên trán Diệp Phàm, cứ như hiệu ứng phim D hiện nay vậy.
- Ở trên trán?
Diệp Phàm cũng còn không hiểu nổi mình, sợ, Phí Bát Độ mang chiếc gương ra cho hắn ta xem, sau khi xem xong cũng kinh sợ, rõ ràng là đã dùng lực ở trán.
Không lâu sau, quả nhiên con dơi kia bay đi. Chỉ có điều bay qua thì Diệp Phàm đã cảm thấy như hao mòn hết nội khí, con dơi lại lóe lên rồi vào giữa trán, rồi lại không thấy nữa. Mà toàn bộ lại ẩn đi, trán lại như bình thường.