Diệp Phàm có thể may mắn kiên trì tới hiện tại dưới áp lực nội công của trình độ Bán Tiên Thiên cũng là do lang thuật đang phát huy tác dụng.
Bởi lang thuật của người Nạp Tây Mễ coi trọng vào việc tự luyện tập thân thể, vì thế sau khi trải qua một thời gian luyện công, cơ thể Diệp Phàm dũng mãnh hơn so với trước đó rất nhiều.
Thêm nữa, có chấn động hồn linh cảnh báo và bảo vệ mới giúp Diệp Phàm tránh được một kiếp nạn.
Lúc mà cụ tổ của Tuyết Hồng đưa cho Tuyết Hồng cái chuông này có thể đã truyền vào trong đó những chất khí trong truyền thuyết, khi gặp nguy hiểm có thể tự động mở ra bảo vệ chủ nhân.
Cụ tổ Tuyết Hồng cũng dặn dò, loại pháp môn bảo hộ này chỉ có thể được sử dụng ba lần, sau ba lần thì chất khí trong đó sẽ cạn kiệt và lúc đó chuông sẽ mất đi tính năng bảo mệnh.
Không ngờ là Tuyết Hồng không dùng mà lại đưa cho Diệp Phàm sử dụng đầu tiên. Cũng không hiểu được bà cụ tổ của cô bé kia lại cảm nhận thế nào rồi.
Hai bên giằng co nhau mở ra.
Thế nhưng thế cục lúc này đã nghiêng về phía Diệp Phàm. Bởi Cổ Huyết (lão Cổ) lúc này đang bị di chứng, nội khí đang dần dần suy yếu.
Tuy rằng trước đó Diệp Phàm bị hao phí sức lực cũng không phải là ít, nhưng cũng không bị di chứng gì.
Đúng lúc này, trên thái dương của Diệp Phàm chợt lóe sáng. Con dơi màu xanh bay ra, ánh sáng nhoáng lên một cái. Diệp Phàm nghĩ ra cách bắt con dơi đó thả vào người Cổ Huyết.
Trong lúc vô ý, nội khí sẽ lấy lại được. Con dơi kia nhoáng một cái đã đến trước mặt Cổ Huyết.
- Cút.... cút ngay...
Cổ Huyết giọng khàn khàn, yếu ớt.
Hai mắt lồi ra ngoài giống như mắt cá. Hắn nhìn con dơi một cách sợ hãi.
Bởi trước đó Cổ Huyết đã gặp phải con dơi rồi, tự nhiên bây giờ cơ thể phát tác di chứng lại càng sợ hãi hơn.
Con dơi này không có suy nghĩ như vậy, nó chỉ là vũ khĩ giết người lợi hại của Diệp Phàm thôi.
Con dơi mở chiếc vuốt sắc bén cào một cái, Cổ Huyết kêu la thảm thiết vì bị dơi cào xé, hắn tự mình ngã vào trong hố đen do chính mình tạo ra.
Mất đi sự khống chế của hố đen mà Cổ Huyết tạo ra thì nguy hiểm có thể được giải thoát. Nhưng trước khi thoát khỏi những nguy hiểm này thì chúng lại càng đáng sợ hơn. Thời điểm giải thoát khỏi nó cũng chính là thời điểm nổ tung. Giống như là sức mạnh khi vũ trụ bị nổ tung.
Diệp Phàm cũng điên rồi. Con dơi này lại bay tới chỗ thái dương.
- Đại Bát Nhã chuyển hơi pháp khai.
Trong vô thức Diệp Phàm đã xuất ra bí kíp tuyệt mật của Bảo Chí thiền sư.
Một lực hút mạnh từ con dơi đáng sợ kia. Nó chính là hóa thân của Diệp Phàm mở rộng miệng về phía Cổ Huyết.
- Không...cút ngay.... không được.... nội khí của ta...
Cổ Huyết thảm thiết gầm lên. Thế nhưng nội khí của hắn lại không nghe theo hắn mà tuôn ra như dòng suối hướng về phía con dơi.
Khoảng ba phút, Cổ Huyết giống như người bị vắt kiệt nước. Toàn thân dường như quắt đi, nhỏ hơn ba phần so với lúc trước.
Vốn dĩ vóc dáng của Cổ Huyết không cao, lúc này nhìn hắn không khác đứa trẻ năm sáu tuổi là mấy.
Hai mắt hắn sớm đã mất đi thần khí, giống như người sắp chết, ngay cả đứng cũng không vững.
Một tiếng nổ đùng vang lên. Hố đen không người khống chế cuối cùng đã nổ rồi. Diệp Phàm và Cổ Huyết bị tiếng nổ bắn ra xa vài trăm mét. Cổ Huyết bị hôn mê bất tỉnh.
Diệp Phàm cũng vậy.
Cũng không biết là Diệp Phàm tỉnh lại khi nào, hắn nhìn sang phía đối diện thấy Cổ Huyết còn tỉnh lại nhanh hơn mình, thế nhưng hắn dường như không thể nhúc nhích.
- A!
Diệp Phàm ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng. Cơ thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, không ngờ là nhảy người lên một cái lại bay luôn vào trong không trung.
- Sao lại thế này, không ngờ ta lại có thể nhảy cao năm sáu trượng như vậy, chuyện này là sao?
Diệp Phàm kinh hãi, trên không trung cao gần sáu bảy tầng, thiếu chút nữa đã bị rơi xuống rồi.
Xem ra phải đập trên mặt đất thì hắn mới có thể tỉnh lại được, hắn liền ra sức vận khí đánh cuộn tròn mới có thể phá vỡ được quán tính động lượng.
Nói cách khác, vị cao thủ cấp này phải tự mình rơi vào chỗ nguy hiểm mới biết được mình.
Trong đầu Diệp Phàm tự nhiên hiện lên hình ảnh con dơi. Hắn biết rằng công lực của bản thân mình đã đột phá đến thập nhất đẳng.
Chỉ cách cấp mười hai Khai Nguyên kém hơn một chút. Nhưng mà một chút này rất khó vượt qua nó. Có biết bao nhiêu cao thủ thập nhất đẳng đã ngã xuống ở cấp mười một này.
Chỉ có điều, Diệp Phàm vẫn không hiểu vì sao hắn lại có thể nhảy lên cao như vậy. Theo lý mà nói thì ngay cả cao thủ cấp mười hai cũng không có khả năng nhảy lên cao bảy tám trượng, cao nhất cũng chỉ khoảng năm sáu trượng. Lẽ nào đúng là do nhân phẩm tự bản thân phát xuân, bảo hộ trên trời lẽ nào cũng cho hắn có thể nhảy cao như vậy.
Hắn lại thử nhảy nhảy, thật là linh nghiệm, đúng là cao bảy tám trượng.
- Hắn ngồi xuống đất suy nghĩ một lúc, cũng đoán rằng có liên quan đến con dơi, Dường như nhớ lại con dơi này chính là Đại Bát Nhã chuyển hơi pháp khai của thiền sư Bảo Chí dùng để thu lại nội tức của người ta.
Sau đó chỉ có hình ảnh con dơi tiến vào chính trán của hắ, nội tức trong máu không ngờ lập tức đi vào đan điền của hắn.
Dường như một chút di chứng cũng không có.
Kỳ lạ, chẳng lẽ con dơi này từng có nọc độc, có tác dụng đồng hóa nội tức. Bởi vì nội tức cũng chỉ phù hợp với từng người, giống như nhóm máu vậy. Nội tức có tính độc lập nghiêm ngặt hơn nhóm máu nhiều.
Đương nhiên, tính độc lập là có, nhưng người luyện công một chút hình như nội tức cũng có giống một chút. Chỉ có thể nói là tương tự. Chỉ có nội tức tương tự mới có thể không phát sinh phản ứng bài xích được.
Chỉ có điều là ngày nay chỉ có một vài cao thủ là có thể có thuật chuyển hóa nội khí như vậy mà thôi. Tuy nhiên không loại trừ khả năng xảy ra phản ứng phụ.
Nhưng mà quá trình con dơi biến hóa lại không hề để lại một chút di chứng nào. Diệp Phàm vui mừng như điên. Hắn nghĩ bụng kẻ nào mà đui mù thì ông đây sẽ hút khô kẻ đấy.
Kỳ thật thì điều này thật không hay, chỉ có điều tạm thời Diệp Phàm không hề có tiêu hóa một vật. Con dơi này sớm đã là con dơi khác biệt rồi.
Cho dù là vua dơi Nam Lăng Hậu có tự mình nhìn thấy nó thì cũng sẽ giật nảy mình - cái thứ này không phải là cùng loài với mình lúc trước rồi, chuyện lạ đấy!
Nói về việc Diệp Phàm có thể nhảy lên cao như vậy, dường như có liên quan đến loài dơi quái dị độc nhất vô nhị này. Xem ra ngay cả tiền bối của vua dơi Nam Lăng Hậu cũng chua chắc đã nghĩ ra được nguyên nhân của chuyện quái dị này.
- Tên khốn này, ông đây giết chết mày, lại dám nghĩ tới chuyện đánh lén ông đây sao.
Diệp Phàm liền nhảy tới trước mặt Cổ Huyết.
- Ngươi tới đây, Cổ Huyết ta có chớp mắt một cái cũng không phải là người.
Sắc mặt Cổ Huyết tái nhợt, tuy nhiên nói được ra lời này cũng là khá kiên cường rồi.
Y nhìn Diệp Phàm một cái, không ngờ lại hỏi:
- Có điều là ta cuối cùng vẫn không hiểu sao ngươi lại không chết.
Theo lý giảng thì công lực của ngươi thấp hơn ta vài cấp bậc, mà ngươi lại đang trong lúc điên loạn, cái trống này của ta lại là bảo bối của sư môn, tại sao ngươi lại có thể không chết.
Sao có thể, ngươi nói cho ta biết để ta chết được rõ ràng. Hố đen âm khí này có thể là do cái trống của sư phụ ta tạo ra, cơ thể ngươi có là da sắt thì cũng có thể bị xé toạc ra.
Cổ Huyết nói tới đây liền phun ra một ngụm máu, đây đúng là giọng khàn khàn của người điên, y có vẻ như đang chuẩn bị lên cơn điên.
- Hút khô chết ngươi, con cháu nhà loài rùa.
Diệp Phàm tức giận, lại tung ra quyền, lại đá chân, mười mấy bàn tay xòe ra. Mặt Cổ Huyết đã quắt đi giờ lại sưng lên ứ máu thành đầu heo.
Cơ thể và đầu bị khô héo hết, cảm giác giống như một sinh vật ngoài hành tinh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Dĩ nhiên Diệp Phàm có do dự chút ít. Hắn không có nặng tay, nói cách khác với bản lĩnh của Diệp Phàm lúc này thì chỉ cần một cái tát cũng có thể làm cho cái mạng già của Cổ Huyết suy yếu.
- Tiếp tục đi tiểu tử, đánh chết ta đi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết nguyên nhân.
Cổ Huyết không ngờ lại bướng bỉnh đến thế, còn muốn hỏi Diệp Phàm nguyên nhân vì sao y không chết.
Lúc đó Diệp Phàm vừa buồn cười vừa tức, rõ ràng là ra tay cũng không nỡ. Tên này thật đáng thương nhưng lại cố chấp.
- Ai, ngươi đánh ông ta cũng đủ rồi, tha cho ông đi. Tâm địa ông ta kỳ thật cũng phải phải xấu, ông ta chỉ là muốn đòi lại sĩ diện mà thôi.
Với lại sau trận chiến này, ông ta không mất đến một năm, thậm chí là vài năm để mà hồi phục lại ý chứ.
Đối với người luyện võ mà nói thì mất đi võ công so với cái gì cũng là điều rất khó khăn rồi. Ta sẽ mang ông ta đi, ít nhất trong vòng một năm ông ta sẽ không tới làm phiền ngươi.
Một năm sau, nếu ông ta vẫn muốn lấy lại sĩ diện thì ngươi hoàn toàn có thể đánh thắng ông ta.
Một tiếng thở dài đột nhiên vọng tới từ bên ngoài. Một bóng hồng hiện ra, một dải màu hồng dài hàng trăm mét cuộn lấy thân mình Cổ Huyết cuốn y đi xa.
- Là ngươi!
Diệp Phàm thở dài, người con gái áo hồng này đã cứu mình mấy mạng. Diệp Phàm vẫn có lời muốn nói.
Nợ người ta ân tình, dẫu sao cũng phải trả. Hắn cảm thấy buồn rầu. Trong lúc vô thức không ngờ lại nợ người con gái ấy nhiều ân tình như vậy. Ân tình này thật đúng là không thể trả hết.
- Ông ta là gì của cô?
Diệp Phàm không kìm nổi, hướng lên không trung hỏi.
- Là anh ta, từ nhỏ anh đều rất tốt với ta, bảo vệ ta. Ngươi không được nghĩ khác.
Người con gái áo hồng lại thở dài, nhoáng một cái đã biến mất.
- Nghĩ khác, nghĩ gì. Chẳng lẽ... hay là...
Diệp Phàm ấp úng, đột nhiên giật mình, trong lòng tự nhủ người con gái này rất coi trọng anh mình.
Xong rồi, nhân phẩm có tốt cũng không phải là chuyện tốt... Thế nhưng, trải qua trận chiến này, lòng Diệp Phàm cũng lắng xuống rất nhiều.
Thực lực tăng lên càng khiến hắn tự tin gấp trăm lần.
- Nam Vân gia, tin rằng trong vòng năm năm nữa ta sẽ san phẳng nhà các ngươi. Nam Vân Thiên Mi, ngươi cứ chờ đấy. Các người cứ chờ xem, cứ cười đi. Đao của Diệp Phàm ta ra tay với các ngươi không đáng tí nào.
Diệp Phàm giơ nắm tay lên trời xin thề.
Ba ngày sau Diệp Phàm trở lại thủ đô, lần này trở lại là làm thủ tục chuẩn bị bay sang Hoa kỳ.
Buổi tối hôm đó, tổ chức triệu tập hội nghị lắng nghe Diệp Phàm bố trí hành động.
Có điều, khi Diệp Phàm tiến vào phòng họp thì phát hiện thấy vẻ mặt xanh xao của rất nhiều đồng chí. Chắc chắn là những thành viên này khi làm nhiệm vụ đã gặp phải khó khăn gì đó rồi.
Hắn chỉ cười thầm trong bụng không dám bật thành tiếng, như vậy thì chắc chắn sẽ bị các thành viên trong tổ chức cười cho.
Diệp Phàm bình tĩnh ngồi vào ghế của mình.
- Ôi đồng chí Diệp Phàm, nhiệm vụ mà anh giao, Cung Khai Hà tôi vẫn chưa hoàn thành. Thật ngại quá, ngại quá. Vậy tôi sẽ viết bản kiểm điểm gửi cấp trên.
Không ngờ Cung Khai Hà lại lên tiếng đầu tiên.
[/COLOR]