Số tiền vậy có thể còn cao hơn cả thu nhập một năm của người dân Nga.
Mà Hồ Tuấn Thuyên còn có một thói quen nữa. Có lúc mà khiến cho hắn ta cao hứng lên thì hắn sẽ lỗ mãng vứt ra cả đống tiền.
Đương nhiên là những thói quen này các cô trong quyền hội Thommy đều biết, chỉ cần thấy thiếu gia Hồ Tuấn thuyên đến là y như rằng ai cũng muốn hắn ta đếm xỉa đến mình.
Nhưng lần này Hồ Tuấn Thuyên lại chuyên tâm nói chuyện với Bạch Đức nên không đập tiền xuống. Cô gái người Nga không khỏi buồn bực.
Cô nàng này rõ ràng là đang hướng bộ ngực của mình về phía chân của Hồ Tuấn Thuyên. Hy vọng rằng người này có thể để ý tới.
- Đúng vậy, có lúc tôi cũng thấy kỳ lạ. Người này mỗi lần đều lưu lại sinh lực, nếu không sao trong thời gian ngắn mà có thể lên đến vị trí quyền vương sao sao?
Mỗi lần chiến đấu người này trông rất khó khăn, thực ra tôi thấy anh ta rất nhẹ nhàng.
Bạch Đức gật đầu nói.
Hiện giờ Bạch Đức không những chỉ là quyền vương danh tiếng của tập đoàn mà chính anh ta cũng có được một cổ phần nhất định trong công ty.
Cũng xả thân vì tập đoàn. Đối với những đồng chí có tiềm lực như thế này thì sao Bạch Đức có chẳng thèm ghẹn tỵ vì tạm thời những người này không thể lên đến vị trí của hắn được.
- Mọi người mở mắt ra mà nhìn, lần này có thể là lần khảo sát cuối cùng về Đồng Kim. Nếu như quyết định, sẽ ký hợp đồng với anh ta. Nhưng còn về chuyện tiền thuê thì anh nói khoảng bao nhiêu?
Hồ Tuấn Thuyên hỏi một người bên cạnh
- Cái này, tôi thấy triệu là được rồi.
Ông lão kia nói.
- Đợi xem cuộc tỷ thí lát nữa xong rồi hãy quyết định.
Hồ Tuấn Thuyên khẽ gật đầu.
- Thiếu gia, có cần khảo sát Tháp Bố Tư không? Nghe nói người này rất lợi hại, chri một quyền mà đánh ngất được Củng Mã?
Lão già này lại đưa ra đề nghị.
- Củng Mã thì có gì lợi hại chứ, tôi đá một chân cũng có thể đá anh ta về nhà bà ngoại rồi. Người chẳng có tiềm lực thì cũng chẳng có gì đáng xem.
Bạch Đức cảm thấy lão già kia đang hoài nghi ánh mắt của mình, nên cũng không vui vẻ gì.
- Bạch Đức, có thể là anh đã sai.
Không ngờ Hồ Tuấn Thuyên lại quay sang cười nói, sau đó đặt điếu xì gà lên trên bàn, mắt bắt đầu nhắm lại.
- Lẽ nào thiếu gia cũng thấy tên Tháp Bố Tư kia có tiềm lực sao?
Bạch Đức có chút không phục nói.
- Chúng ta cược nhé, tôi đặt cho Tháp Bố Tư nghìn, anh có dám chơi không?
Hồ Tuấn Thuyên cười nhếch nhìn Bạch Đức nói.
- Được. Đến lúc đó tôi thắng, mời anh đến nhà hàng Cửu Nguyệt một chuyến.
Bạch Đức cười dâm đãng.
Bởi vì nhà hàng Cửu Nguyệt kia là một nơi hưởng thụ xa hoa có tiếng. Bên trong đó thường có những ngôi sao ca nhạc, hay minh tinh màn bạc hầu hạ anh. Đương nhiên, những minh tinh này cũng chỉ là hạng thứ của Hollywood thôi.
Tuy nói là hạng ba nhưng giá cũng không mềm chút nào, nếu như đến đây, mỗi lần có minh tinh điện ảnh hầu hạ cùng thì cũng phải mất trăm nghìn đô trước đã.
- Được, Bạch Đức mời thì tôi phải đi rồi.
Hồ Tuấn Thuyên cười, hai mắt lướt lên trên người Diệp Phàm, giống như một tên dâm đãng đang ngắm cô gái đang cởi quần áo vậy.
Diệp Phàm không ngờ lại cảm nhận thấy ánh mắt của Hồ Tuấn Thuyên. Nhưng đôi mắt ưng của hắn ta vừa nhìn, trong lòng kinh ngạc, thầm nói:
- Mẹ kiếp, còn biết chơi hơn cả ta, phương pháp này quá phô trương rồi.
Bởi vì hắn ta có thể cảm nhận được Hồ Tuấn Thuyên đang dùng hai chân mà day day đùa nghịc trên người hai cô nàng kia.
Một tiếng keng vang lên, toàn bộ hiện trường đều đã yên tĩnh.
Trận đấu bắt đầu.
Diệp Phàm vẫn bình tĩnh mà lên bắt tay với đối thủ Đồng Kim, sau đó hai bên liền đứng xa nhau ra.
- Này…
Không thể ngờ được Đồng Kim lại không xuất chiêu như thường lệ, một tay cong cong vung lên quai hàm Diệp Phàm mà đánh.
Mặc dù không có nội công xuyên không trung nhưng quyền phong đầu tiên đã bay đến má của Diệp Phàm, cứ như lửa đốt vậy.
Võ công của người này có thể so sánh với cao thủ lục đẳng. Hoàn toàn có thể nhận được danh hiệu quyền vương sao, Diệp Phàm đang nghĩ trong lòng vậy. Có lẽ hắn ta cũng muốn làm kiểu giả heo ăn thịt hổ. Không ngờ hai người đã ra thế "đâm xe".
Diệp Phàm vênh mặt lên cười, thuận tay duỗi tay ra ngón đồng loạt tấn công.
Răng rắc…
Dường như là âm thanh hai quyền thủ đã lao vào nhau. Nhưng quyền của Đồng Kim đã bị ngón tay của Diệp Phàm khống chế.
Lập tức Đồng Kim bị chấn động, hắn ta đỏ mặt thu lại quyền, nhưng không ngờ lại không có động tĩnh gì.
- Kẹp.
Đồng Kim liền biến thành màu tím, còn Hồ Tuấn Thuyên và Bạch Đức sớm đã nhìn Diệp Phàm với ánh mắt hoảng sợ.
- Sao lại thế này?
Hồ Tuấn Thuyên hỏi.
- Không hiểu, hình như quyền của Đồng Kim đã bị người ta nắm được,nên không làm gì được.
Ông lão ngồi bên cạnh nói.
- Xem ra, đối tượng mà chúng ta nên đào tạo sẽ phải thay đổi.
Hồ Tuấn Thuyên nói xong, liếc mắt nhìn Bạch Đức, phát hiện ra sắc mặt của anh ta có chút tái lại.
Việc này, một là do đoán sai nên mất mặt, hai là trong lòng đang đau xót mất đi nghìn đô.
- A…
Đồng Kim đã bỏ ra lực muốn nhằm còa Diệp Phàm nhưng lại không thể phóng được ra.
- Cút con mẹ mày đi.
Diệp Phàm đột nhiên đá Đồng Kim một cái, rồi một bên thì buông tay, xong lại đẩy. Đồng Kim vừa kêu vừa bay ra, bay hẳn lên phòng của Hồ Tuấn Thuyên.
Rồi những tiếng kêu lốp bốp nữa, đó là tiếng kêu trong phòng cách đó , mét. Những tấm kính dày cững đã bị vỡ hết.
Tuy Hồ Tuấn Thuyên được Bạch Đức kéo ra một bên nhưng vẫn chậm, cánh tay bị kính rơi vào nên vẫn bị đỏ, sưng phồng lên.
- Xin lỗi thiếu gia.
Bạch Đức khẩn trương nói.
- Không sao, người thanh niên này nhất định ta phải lấy về trong tay được.
Hồ Tuấn Thuyên không ngờ lại không để ý, sờ chỗ đau rồi hừ nói.
Phát hiện ra hai cô gái ở dưới chân cũng rất thảm, đã bị người Đồng Kim đè hết lên chân.
Có thể chân hai cô nàng này đã tàn mất rồi. Hai cô này cũng đã hôn mê rồi, còn Đồng Kim lại bị Bạch Đức đá cho một cái bay thẳng xuống bên cạnh sàn đấu.
Tên kia toàn thân đều là máu tươi, nhưng sức của Diệp Phàm đúng là tốt. Xương của Đồng Kim đã đứt không ít, nhưng sinh mạng không gì đáng lo.
Diệp Phàm không thù không oán gì đương nhiên cũng không muốn lấy đi mạng của người ta rồi.
- Hay quá.
Đỗ Thiên Thảo kêu lớn lên, Lang Phá Thiên cũng điên cuồng mà gào thét.
Còn những người bên dưới đặt cho Đồng Kim đều đã tái mét mặt, ai nấy cũng ủ rũ mà rời khỏi ghế.
Vừa rút tiền từ ngân hàng ra, trong sảnh có một người đầu hói, mặc bộ vest chỉnh tề, lễ phép đến hỏi:
- Anh là Tháp Bố Tư tiên sinh sao?
- Có chuyện gì?
Lang Phá Thiên là vệ sĩ chạy ngay ra trước mặt Diệp Phàm, lạnh lùng hỏi. Anh ta đúng là được trời phú cho khả năng làm vệ sĩ. Đương nhiên cũng rất hợp với vai của Lang Phá Thiên trong nước. Người mà người ta bảo vệ là những quan chức cao cấp của cả nước, lần này Diệp Phàm đã giành được đãi ngộ này.
- Xin tiên sinh yên tâm, chúng tôi không có ác ý nào. Tôi là chủ nhiệm bộ phận nhân sự của tập đoàn Trang Chu, Gris. Tôi theo lời của giám đốc Hồ Tuấn Thuyên muốn mời tiên sinh dùng bữa cơm.
Gris lễ phép nói.
- Tập đoàn Trang Chu, có phải là có truyền thuyết về Trang Chu Mộng Điệp không? Lẽ nào các anh đến từ Hoa Hạ?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tháp tiên sinh đúng là hiều biết về văn hóa của Hoa Hạ. Nhưng tổng cục của tập đoàn chúng tôi không phải ở Hoa Hạ mà ở New York.
Đương nhiên, giai đoạn hiện giờ chúng tôi cũng đang hướng nghiệp vụ sang TQ, chủ tịch Hồ của chúng tôi cũng là thương nhân TQ chính thống, đời ông nội của ông ấy chính là người TQ.
Chỉ có điều trước khi gải phóng đã chuyển đến nước Mỹ lập nghiệp. Nhìn ngay tên của công ty thì cũng hiểu được ngay sự tưởng nhớ của chủ tịch Hồ đối với TQ.
Gris nói rất lưu loát, như vẻ thể hiện người của mình đều là những người có tình có nghĩa.
- Nhưng, tôi không biết chủ tịch Hồ của các anh. Đây cũng là lần đầu tiên nghe về ông ấy, bữa cơm lần này miễn đi.
Diệp Phàm xua tay, bước chân đi. Thực ra hắn ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt để bịp người khác.
Nếu như thành công có thể lẫn vòa Mã Lệ Châu Nạp, có người dẫn giới thì đương nhiên là tốt rồi. Tốt nhất là tìm một đối tác, người này lại nổi tiếng thì lại càng tốt.
Đến lúc đó thân phận thể hiện hơi quá mà để người của CIA Mỹ nhằm được thì phiền phức lớn.
- Tháp tiên sinh, ý của chủ tịch Hồ chúng tôi là mời dùng cơm tiện để nói chuyện hợp tác.
Khi nãy chủ tịch Hồ ngồi ở phòng số đã thấy rất khâm phục thân thủ của Tháp tiên sinh. Anh có thể nghe ngóng xem công ty chúng tôi là công ty thế nào.
Mà giám đốc Hồ của chúng tôi được mệnh danh là " Mắt thần". Ngay cả quyền vương sao Bạch Đức cũng là do anh ta dẫn đường cho.
Hiện nay Bạch Đức đã nắm không ít cổ phần trong tập đoàn chúng tôi. Hàng năm cứ nằm trên giường thì cũng có đến hàng triệu đô.
Gris bắt đầu ném ra những lý do thuyết phục. Thực ra ông ta cũng đang khoác lác chút ít.
Tập đoàn Trang Chu cũng có cổ phần của Bạch Đức thật, nhưng không nhiều. Hàng năm nhiều nhất cũng là mấy trăm nghìn đô thôi.
Mà nguồn thu chính của Bạch Đức vẫn là do anh ta tự ra quyền thi đấu, tranh được giả và hoa hồng mà có.
Mỗi khi thắng trận cũng đều có giải thưởng, mà tiền công ty đặt cho nếu thắng cũng bị rút ra. Đương nhiên, nếu tính như vậy thì thu nhập bình quân hàng năm của Bạch Đức cũng không dưới mấy triệu đô.
- Ủa, mắt thần?
Diệp Phàm cố ý nói ra một câu, nhìn Đường Thành rồi hỏi:
- Anh có nghe thấy mắt thần bao giờ chưa?
Bởi vì Đường Thành đóng vai quản gia, và cũng vì anh ta còn hơi trẻ, nên tổ nghiên cứu của tổ A đã tiêm cho anh ta nước biến hình vào cơ thể để anh ta thành người trung niên.
Cùng với những phát triển về việc co rút lại cơ thể của tổ nghiên cứu, hiện nay thuốc này tiêm vào người có thể bảo đảm được trong thời gian hai hoặc ba tháng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Hơn nữa lại rất ít tác dụng phụ. Đây cũng chính là vật bảo hộ lớn nhất mang tính thần bí hoàn thành nhiệm vụ toàn diện của tổ A.
Vì thế có người phê bình tổ nghiên cứu lãng phí thì Cung Khai Hà rất không vui. Bởi vì Cung Khai hà biết rõ tình quan trọng của tổ nghiên cứu.
Có mất bao nhiêu tiền thì cũng phải giữ lại, mà hơn nữa còn phải tiếp tục làm vững mạnh tổ nghiên cứu để làm ra được những sản phẩm mới.