- Đừng dùng mỹ nhân kế trước mặt ông đây làm gì, vô dụng thôi.
Diệp Phàm đặt tay vào tay Kiều Nhuế Vô Khinh, hỏi:
- Chúng ta dự định sẽ lộ ra bao nhiêu?
- Anh nói phải lộ bao nhiêu, việc này phải bằng năng lực mới định ra được. Mấu chốt là có nhiều đương nhiên cũng thu được nhiều. Tuy nhiên, tôi lo lắng là anh vừa sẩy tay ra sẽ làm toàn bộ tiền tích góp mấy năm của tôi cạn sạch. Nếu thật sự như vậy thì để Kiều Nhuế Vô Khinh tôi mặt mo mà trở về rồi.
Kiều Nhuế Vô Khinh có vẻ hơi lo lắng nói.
- Nếu không tin tôi cũng không cần thể hiện ra, như vậy đi, tôi bỏ ra triệu, các cô đóng góp triệu, chúng ta có hai trăm triệu. Tôi nghĩ, như vậy chắc mọi người cũng không thể nuốt trôi được đúng không?
Diệp Phàm hừ nói, cũng là mội khoản kinh phí lớn
triệu đô la Mỹ này Kế Vĩnh Viễn đã bỏ bao nhiêu công sức ra mới kiếm đủ đấy. Tuy nhiên, hôm trước Diệp Phàm kiếm được ba mươi triệu rồi.
Diệp Phàm dự định lấy danh nghĩa cá nhân ra đặt cược kiếm tiền. Đến lúc đó có thể kiếm được một khoản tiền lớn sẽ đem đầu tư vào xây dựng quần đảo Chris.
Đối với việc xậy dựng quần đảo, mặc dù có đầu tư vào đấy mấy trăm triệu cũng như muối bỏ bể. Muốn thực hiện được lý tưởng của chính mình trách nhiệm của Diệp Phàm rất nặng nề.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đem việc này báo cáo với đồng chí Cung Khai Hà, đồng chí Cung Khai Hà không hề nghĩ ngợi gì kiên quyết cự tuyệt.
Nói đây là tiền của nhà nước, là tiền để Diệp Phàm đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ hậu cần, chứ không phải dùng để đặt vào canh bạc này.
Hơn nữa, muốn giao cho Diệp Phàm phải lấy nhiệm vụ làm trọng, dù sao đừng để bên ngoài đánh giá sai về chuyện tiền bạc.
Đương nhiên Diệp Phàm đáp trả, biết đồng chí Cung Khai Hà không phải không thích tiền, mà là sợ mình thua ông ta không có biện pháp nào giải thích.
Dù sao tiền này là tiền của nhà nước, không dễ mà động vào được. Hơn nữa, cho dù có thể kiếm được tiền, Cung Khai Hà cũng phải lo lắng có một số đồng chí có thể ghen ghét đố kị.
Đến lúc đó kiếm tiền vì quốc gia cũng bị coi là lợi dụng công quỹ để cờ bạc sẽ bị mang tiếng xấu vậy thì cái được không bù được cái bị mất.
Cho nên, anh ta ngẫm nghĩ một chút cuối cùng gọi điện thoại cho Lư Vĩ, mượn tập đoàn Lư Thị ở Thủy Châu triệu đô la Mỹ, và mượn chỗ Mai Phán Nhi mấy chục triệu. Hơn nữa còn mượn tập đoàn Bàn Đế mấy chục triệu, tổng cộng cũng có hai trăm triệu.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng tỏ ý nếu kiếm được tiền sẽ có lợi nhuận kếch xù đây.
Cha Lô Vĩ cũng tỏ thái độ, nếu mà kiếm được sẽ phải chia lợi nhuận thế này. Nói đến tiền có thể chậm một chút. Còn Mai Phán Nhi không ngờ cười khanh khách nói là kiếm được lời phải chia đôi cho cô.
Diêp Phàm cười bỉ ổi dễ dàng nói sẽ chia đôi, chỉ cần có thể lên giường với anh ta là được. Kết quả là bị Mai Phán Nhi làu bàu một hồi.
Sau khi hiệp thương xong tổng giám đốc Hồ và Kiều Nhuế quyết định mở rộng đầu tư lên tới bốn trăm triệu với tư cách là vốn của Mã Lệ Châu.
Ngày tháng bảy.
Đây là lần đầu tiên tổ chức hoạt động thi đấu quyền anh trên một chiếc thuyền sang trọng như Mã Lệ Châu bên đảo.
Thật ra nhìn thấy chiếc thuyền rộng lớn lộng lẫy mới cảm thấy mình thật nhỏ bé, cái này cao gần hai mươi tầng lầu so với hàng mẫu còn thật lớn.
Đi lên boong tàu mới phát hiện mặt trên chia thành nhiều tầng, hơn nữa, toàn bộ boong tàu được trồng toàn hoa thảo mộc. Nếu không nhìn cẩn thận mọi người còn tưởng rằng đang đi bộ trong công viên hoa nào đó.
Trên thuyền có sân tennis, sân bóng rổ, bể bơi, quầy bar, phòng khiêu vũ, phòng hát và các thiết bị khác. Tráng lệ vô cùng, cho dù chỉ nhìn bề ngoài nhưng Diệp Phàm không thôi chắc lưỡi hít hà.
- Mẹ kiếp, phải mất bao nhiêu tiền mới có thể sửa sang được thuyền như thế này?
Diệp Phàm không kìm nổi thở dài nói.
Bàn tay Kiều Nhuế Vô Khinh đặt lên tay Diệp Phàm khẽ cười nói:
- Nghe nói tổng vốn đầu tư du thuyền sang trọng này là hơn hai tỷ, hơn nữa còn là đô la Mỹ. Chi phí cao hơn rất nhiều so với hàng mẫu.
- Nhưng anh nói sai rồi, hiện nay Nimitz là tàu sân bay lớn nhất thế giới, trong đó căn hào là nổi tiếng nhất.
Mặt trên của chiếc tàu mẫu được trang bị tất cả những thành tựu khoa học kỹ thuật mới nhất, có thể đỗ chiếc máy bay chiến đấu, chi phí lên tới , tỷ đô la Mỹ. Hơn hai tỷ dường như chỉ chi phí được một nửa.
Diệp Phàm cười nói.
- Người ta nói đó chỉ là hàng mẫu thông thường thôi nha. Huống chi, là du thuyền xa hoa Mã Lệ Châu.
Kiều Nhuế Vô Khinh cười nói.
- Mẹ kiếp, những thứ này đều là trò chơi của những kẻ lắm tiền.
Diệp Phàm không khỏi cảm thán một câu, hướng mắt nhìn đi.
Thấy trên thuyền tập trung người đẹp các nước, trong tay những người giàu có mỗi người có một mỹ nữ, có người còn dẫn theo hai mỹ nữ. Người có chút khí phái liền dẫn theo mấy người làm vệ sĩ. Giống như sự xuất hiện của các gia tộc.
- Nhìn ánh mắt gian tà của anh kìa.
Lúc Diệp Phàm đang mở rộng tầm mắt Kiều Nhuế Vô Khinh duỗi ngón tay véo anh ta một cái, khiến hắn phải cắn răng lại, hỏi
- Làm gì thế, tôi chỉ nhìn thôi mà.
- Tôi thấy anh nóng lòng muốn nhào tới cởi hết đồ của mấy cô gái tóc vàng kia. Còn cô bé Ấn Độ kia so với tôi có vẻ hấp dẫn hơn. Cái mông như cái vung, bộ ngực còn to như cái thau rửa mặt.
Kiều Nhuế Vô Khinh lại có chút ghen tị.
- Được rồi, của cô cũng không nhỏ. Ít nhất cũng là cái nồi nhỏ với hai cái bánh mỳ có phải không?
Diệp Phàm quay đầu nhìn nhìn Kiều Nhuế Vô Khinh cười mờ ám, nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Hôm nay cô đặc biệt quý phái, trông như là một công chúa. Cô thấy chưa, thiếu chút nữa mắt mấy lão mập kia đều muốn dán lên trên người của cô rồi.
- Đó là đương nhiên, bản công chúa cũng là công chúa bộ lạc Ngưu tử.
Kiều Nhuế Vô Khinh ưỡn ngực cười xoẹt xoẹt, khiến mấy kẻ giàu có kia đều dừng lại nhìn.
Lúc này, một tên quản gia đã tới, người này tương đối xung, vung một tờ chi phiếu trong tay vào Diệp Phàm nói:
- Mày… Lập tức cút đi. Đây là triệu đô la Mỹ, cầm lấy có thể nhìn vài chục con đàn bà.
Một tiếng nổ giòn vang.
Mấy kẻ giàu có nhìn lên phát hiện một người trẻ tuổi giống như một con sói bị kích động tát vào mặt tên quản gia. Người này chính là Lang Phá Thiên vệ sĩ siêu cấp của Diệp Phàm.
Đoán chừng là ông chủ của tên quản gia vừa nhìn thấy lập tức kêu lên, hai người đeo kính râm xông lên.
Một người đấm một người đá về phía người Lang Phá Thiên.
Nhìn tư thế thân thủ chắc đạt đến ngũ lục đẳng, tuy nhiên, hôm nay hai người bọn họ không may mắn vì gặp phải Diệp Phàm
Diệp Phàm hung ác, đá một cái một tên ngã xuống đất. Mà tên kia ra quyền cũng là một quyền vào lão Lang.
Cả người tên kia bay hơn mười thước. Nhưng mà Diệp Phàm cũng không có định buông tha cho bọn họ, tiến lên đá tiếp một cái, vài tiếng răng răng, công phu hai người luyện mười mấy năm nay ngay lập tức bị Diệp Phàm phế trong một phút đồng hồ.
Lão chủ lập tức rụt cổ lại, sắc mặt tái nhợt lại.
- Mày lại đây!
Lang Phá Thiên vẫy tay gọi, tên kia sợ tới mức hai chân đập vào nhau không bước nổi. Dường như Diệp Phàm còn ngửi thấy thoang thoảng mùi khai, trong lòng tự nhủ chẳng nhẽ thằng này lại tè ra quần rồi?
- Đưa tiền đây, thật ra tôi không muốn đánh người trắng trợn như vậy.
Lang Phá Thiên như người khát tiền, mở miệng sẽ là tiền. Đã đánh người còn muốn tiền, thật đúng là có chủ ý rồi.
Kẻ giàu có kia sợ tới mức liên tục kêu thủ hạ nhanh chóng mở két sắt mang chi phiếu ra, cầm hai tay mang tới.
- Lại đây, mày có phải là người chăm sóc hoa không?
Lang Phá Thiên bóp bóp nắm tay cầm lấy tờ chi phiếu xé tan thành những mảnh nhỏ. Tay ông ta run lên lấy một tấm khác gọi người đưa tới.
- Cái này còn được, có thể ăn mấy bữa cơm rồi.
Lang Phá Thiên không chút khách khí đút tờ chi phiếu vào trong túi quần, giơ quả đấm lên quát
- Cút đi!
Ông ta nhanh chóng đứng lên, đương nhiên, thằng này đuối lý nên không dám chống đối gì cả.
- Còn có người ra giá sao? Chỉ cần các cô có thể đánh thắng tháp gia tôi sẽ đi với các cô nhé!
Kiều Nhuế Vô Khinh trong sáng không ngờ cười giống như một kẻ lẳng lơ.
Cô không cười cũng được, cô cười khiến đám người phục vụ ông chủ kia nhún nhún cổ lẻn đi.
- Quái, trên thuyền có người đánh nhau sao lại không có ai quản nhỉ? Sao lại thế này?
Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Du thuyền cao cấp như vậy không thể nào không có nhân viên bảo vệ, phỏng chừng thân thể nhân viên bảo vệ còn thấp rồi.
- Đương nhiên là có, tuy nhiên, nhìn ở đây chứng tỏ bọn họ cũng không gây sức ép và tiếng động quá lớn. Hơn nữa, có thể tới nơi này người nào trong nhóm cự phú cũng mang theo vài vệ sĩ cường lực. Bằng không, chết thế nào cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, trên thuyền có quy định, tuyệt đối không cho phép mang súng lên.
Kiều Nhuế Vô Khinh cười nói.
- Đây chỉ là bề ngoài, nếu có người lén lút dùng súng lục cách âm cô cũng không thể phát hiện được đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên rồi, quy tắc cũng đều là do người quyết định. Bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói.
Khi Diệp Phàm đi vào tập đoàn Trang Chu đặt phòng đúng là giật mình. Không ngờ phòng ở trên thuyền không thua kém khách sạn sao. Hơn nữa, còn giống như căn hộ cao cấp.
- Sắp xếp cũng không tồi, bên ngoài phòng ngủ còn có quầy bar.
Kiều Nhuế Vô Khinh tương đối hài lòng, hai người đẩy cửa phòng ngủ, thấy chiếc giường lớn không dưới ba mét.
- Đúng là, lớn như vậy đến ba bốn cô gái xinh đẹp cũng đủ.
Diệp Phàm cười bỉ ổi rồi lại mở cửa phòng tắm, thấy bồn tắm đúng là không hề nhỏ, không ngờ cũng có thể chứa được vài người cùng tắm một lúc.
- Tôi ở chỗ này khỏi phải nghĩ rồi.
Không ngờ Kiều Nhuế Vô Khinh đứng lên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói
- Nhiệm vụ chính của anh bây giờ là kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền. Kiếm đủ rồi quay về muốn muốn dạng phụ nữ nào cũng không khó?
- Đúng vậy, không thể lãng phí quá nhiều tinh lực với phụ nữ được. Kiếm tiền là việc quan trọng nhất. Bao gồm cả cô, mấy ngày nay ít quấn quít lấy tôi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Người như anh, thiên hạ có rất nhiều.
Kiều Nhuế Vô Khinh châm chọc nói.
- Hay thử một chút trên giường này xem thế nào?
Diệp Phàm cười khan một cái liền đem Kiều Nhuế Vô Khinh ném xuống giường. Không ngờ Kiều Nhuế Vô Khinh cũng phối hợp ngồi tư thế hoa sen hấp dẫn như một Quan Âm.
Ngay sau đó, kịch chiến ngày càng gay cấn.
- Tuyệt thật, hương vị trên thuyền này thật không giống với.
Diệp Phàm nằm trong bồn tắm lớn với Kiều Nhuế Vô Khinh mát xa hưởng thụ, miệng hắn không thôi thở dài nói.
- Ở lại Ngưu Sở sẽ thế nào đây?
Không thể tưởng tượng được Kiều Nhuế Vô Khinh lại nói ra những lời này.
- Việc này không có khả năng làm được, tuy nhiên, lúc rảnh rỗi, anh sẽ trở về.
Diệp Phàm khẽ lắc đầu.