- Cậu không phải là cũng rất thu hoạch sao, gần triệu sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Ngày mai sẽ có, Kiều Nhuế Vô Khinh tôi lăn lộn với Tháp gia cũng đúng rồi. Mấy ngày nay tiền kiếm được tương đương với tiền tôi kiếm được mấy năm. Còn nếu chỉ làm thế này mấy năm thì tôi thành tỷ phú rồi.
Kiều Nhuế Vô Khinh xoa xoa đùi Diệp Phàm.
- Tiểu Hồ, không vui có phải không?
Nhìn Hồ Tuấn Thuyên ngồi trên sô pha đối diện Diệp Phàm muốn cười.
- Có gì không vui đấy, hôm nay hơi sai lầm, không đặt cược.
Vẻ mặt Hồ Tuấn Thuyên có chút xấu hổ.
- Cậu có tiền không phải mấy chục triệu, còn là đô la Mỹ. Tập đoàn rang Chu của anh cũng có tiền.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói xong liền cười ha ha. Ngực cọ vào đùi Diệp Phàm.
- Ngày mai tôi sẽ kiếm trở về.
Hồ Tuấn Thuyên tức giận điên ròi, giọng rất lớn.
- Không Trạch Nhất Lang có lẽ khó đối phó đi.
Kiều Nhuế ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, mọi người còn dám đặt cược sao?
Diệp Phàm như cười như không nhìn Hồ Tuấn Thuyên và Kiều Nhuế Vô Khinh một cái.
- Tháp gia, anh nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?
Kiều Nhuế Vô Khinh rõ ràng mông vừa nhấc ngồi trên đùi Diệp Phàm nũng nịu. Còn Hồ Tuấn Thuyên vừa nghe cũng dựng tai, xem ra hai người tham tiền rồi.
- Việc này khó nói, nghe nói đao công của Không Trạch Nhất Lang lợi hại, hơn nữa, có thể dùng tay làm đao, vậy nghiễm nhiên da thịt giống như binh khí. Nếu bản lĩnh của y đủ mạnh thì thường thường nội khí của cao thủ có thể hóa thành đao khí, không khác gì đao thật. Tuy nhiên, ngày mai mọi người muốn đặt cược thế nào thì hôm nay tôi cũng giải thích rõ ràng rồi.
Diệp Phàm giả vờ thần bí.
- Tôi sẽ đặt cược hết cho anh, tôi tin anh.
Kiều Nhuế Vô Khinh hạ quyết tâm, người ta nói đàn bà một khi đã rơi vào lưới tình sẽ ngốc ngếch, dường như tiểu thư Kiều Nhuế của chúng ta giống như vậy.
- Nếu thua mọi người trong bộ lạc trách thì sao?
Diệp Phàm trêu chọc nói.
- Tôi trở về nhà của anh thành vợ nhỏ của anh đi, dù sao cũng không có mặt mũi về nhà rồi. Tôi tin tưởng anh cũng có thể nuôi sống tôi có phải không?
Không thể tưởng tượng được Kiều Nhuế Vô Khinh không ngờ nói ra những lời này, Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng.
Trong lòng tự nhủ, bố mới không dám đem cô về Trung Quốc. Để Kiều đại tiểu thư biết được không sống nổi chẳng phải thêm phiền sao? Còn nói về tù trưởng, rắm cũng không phải.
- Ha ha, Kiều Nhuế Vô Khinh cô cũng chỉ có làm bà nhỏ, cái này gọi là bồ nhí hiểu không?
Hồ Tuấn Thuyên như đang chờ cơ hội nhìn Kiếu Nhuế Vô Khinh một cái cười nói:
- Đến lúc đó chỉ sợ bồ nhí cô cũng không làm được.
- Anh có ý gì tiểu Hồ?
Diệp Phàm đùa.
- Rất đơn giản, nếu ngày mai Tháp tiên sinh thua thế là trắng tay rồi, hơn nữa có lẽ lúc trước ân oán cũng sẽ đến trên đầu anh.
Chiếc thuyền của chúng ta có thể đi trong gió lặng chẳng qua vì đã đánh chết hai quyền thủ trên sân thi đấu thôi.
Trên thực tế nơi này cũng là nơi dòng nước chảy xiết âm thầm bắt đầu khở động. Tôi đoán càng về sau càng kịch liệt, mà tương ứng với việc trên sàn đấu sẽ có người dùng thủ đoạn chơi bẩn lẫn nhau.
Cho nên, càng về sau trước tiên phải cố gắng để cho mình sống sót mới được. Nếu không tính mạng không còn thì có rắm để dùng.
Nói đến đây Hồ Tuấn Thuyên nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Nếu Tháp tiên sinh đồng ý thêm vào một khoản tiền, tôi có thể đảm bảo an toàn tính mạng của anh. Tập đoàn Trang Chu của chúng tôi ở Hoa Kỳ cũng có chút thực lực.
- Ý của anh muốn tôi đưa tiền để thuê người bảo vệ mình.
Diệp Phàm nhìn Hồ Tuấn Thuyên một cái thản nhiên hừ nói.
- Cũng có thể nói như vậy.
Hồ Tuấn Thuyên hừ nói.
- Cần bao nhiêu để mua mạng của tôi?
Diệp Phàm không ngờ bình tĩnh lại.
- triệu đô la Mỹ. không nhiều lắm dù sao hiện tại anh đã lãi ba trăm. Đầu tư một chút cho an toàn của bản thân là hoàn toàn có thể.
Nói cách khác không còn tính mạng thì nhiều tiền hơn cũng vô dụng. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cậu sẽ không được bồi thường.
Hiện giờ tôi có thể nói cho anh biết, nếu anh thật sự thất bại, có nhiều người sẽ tìm đến anh tính sổ đấy. Đến lúc đó anh là kẻ nghèo nàn, anh cũng đừng nghĩ đi xuống chiếc thuyền này rồi.
Nếu hiện giờ anh lấy ra một trăm triệu chúng tôi đảm bảo cả đời này anh an toàn.
Hồ Tuấn Thuyên nói:
- Đừng nghĩ anh là cao thủ, nhưng thần chết không có mắt.
Cơ thể anh có thể chống đỡ súng đạn sao? Nhà họ Hồ chúng tôi có đội ngũ vệ sĩ chuyên nghiệp, thân thủ mỗi người họ tuy không bằng anh nhưng bọn họ có kinh nghiệm phong phú.
Hơn nữa, mỗi người đều được huấn luyện, triệu tôi có thể cho mười người bảo vệ anh. Còn cả Kiều Nhuế, tuy nói tin tức của mọi người cũng rất nhạy.
Nhưng không có năng lực cho nên, với nhà họ Tháp dùng một trăm triệu là được.
Hồ Tuấn Thuyên tôi cam đoan hai người sẽ sống sót trở về Hoa Kỳ. Hai vị, giữ lại mạng mới có thể hưởng thụ có phải không?
- Có lẽ anh nhìn ra tôi cũng không phải vì đặt cược kiếm ít tiền mà mục tiêu chủ yếu là việc này phải không?
Hơn nữa, tôi nghi ngơ cậu cũng không phải theo một mình tôi về việc kinh doanh, có lẽ cậu đã kiếm tiền từ nhiều người theo cách này.
Hôm nay cậu nói triệu, ngày mai nếu tôi lãi càng cao, bảng giá của anh có lẽ tăng lên đến triệu đúng không?
Diệp Phàm nhìn tên tham lam này một cái thản nhiên hừ nói.
- Anh nói như vậy cũng không phải không có lý, hôm nay anh được lãi trăm triệu, chúng tôi lấy một trăm triệu, có lẽ đến cuối cùng anh còn đứng vững không ngã, anh lãi một tỷ.
Chúng tôi hỏi anh triệu cũng không đủ. Dù sao so với mạng sống thì nhiều tiền hơn cũng tìm không thấy.
Còn anh nói về việc kinh doanh với những người khác, đó là chuyện của chúng tôi. Chỉ cần người ta bỏ tiền ra, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho họ. Đó là một bộ phận của tập đoàn Trang Chu chúng tôi.
Vẻ mặt Hồ Tuấn Thuyên bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Người làm ăn, có người mua mạng có người bảo vệ mạng có phải không?
- Ha ha, ba trăm triệu một tỉ đều được. Vấn đề quan trọng là chúng tôi có biết anh có phải là một tên lừa đảo không?
Tập đoàn Trang Chu có chút thực lực, nhưng đó là việc kiếm tiền trân chính. Mà chúng ta chưa từng nghe nói các anh có vệ sĩ cao thủ.
Tiền của Tháp gia chúng tôi là dùng mạng đổi lấy, không có chứng cứ gì làm sao anh chứng minh được lời nói của anh là sự thật.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Hừ!
Hồ Tuấn Thuyên hừ lạnh một tiếng, mấy người Diệp Phàm cảm giác vách tường chấn động, cạch một tiếng, không ngờ từ trên đèn treo rơi xuống một vật nhỏ.
Lang Phá Thiên đã nhanh chóng bước đến trước mặt Diệp Phàm khẽ giơ tay chộp con vật kia, đưa đến trước mặt Diệp Phàm.
- Đây là vệ sĩ mà cậu nói?
Diệp Phàm nhìn con vật giống như con thằn lằn kia hỏi.
- Đúng vậy, nó là một trong những vệ sĩ của chúng tôi.
Hồ Tuấn Thuyên nói vẻ đắc ý.
- Ngay cả con vật này cũng làm người bảo vệ, trong bộ lạc chúng tôi ở Châu Phi thì có nhiều. Đừng coi tôi là đứa ngốc, việc này chúng tôi biết rõ rồi. Nếu bàn về chơi trò này thì anh còn non.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, bàn tay hướng con rắn mối khổng lồ hút đi, con vật kia liều ình giãy dụa.
- Nó đến từ rừng nguyên thủy ở Châu Phi, chúng tôi gọi nó là Tiểu bà la. Rắn mối khổng lồ nguyên thủy đương nhiên cũng không có năng lực tấn công nhiều lắm.
Đặc biệt đối mới với cao thủ như vậy. Tuy nhiên, Tiểu bà la của chúng tôi cũng dã trải qua lựa chọn nghiêm túc của chúng tôi, tạp giao với rắn độc rồi tạp giao với ưng sau đó sinh ra dị chủng.
Và công ty đã bỏ ra số tiền không nhỏ để huấn luyện. Con thằn lằn nhỏ này chẳng những có thể biến đổi màu da giống như cảnh vật xung quanh.
Hơn nữa, năng lực tấn công cũng rất mạnh. Đừng nghĩ giờ nó đang rất biết điều trong tay anh, nhưng đó là bởi vì nó còn chưa thức dậy.
Hơn nữa, năng lực trinh sát của con thằn lằn này rất mạnh. Chúng tôi trang bị cameras trong cơ thể nó, nhất cử nhất động của rất nhiều người đều bị chúng tôi theo dõi.
Nói cách khác, chúng tôi không có khả năng hợp tác kiếm tiền với nhiều người có phải không? Nguồn tại ện FULL
Hồ Tuấn Thuyên thật đúng là có âm mưu.
- Trang bị camera sao?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng sắc mặt âm trầm.
- Ha ha, chúng tôi không trang bị trong phòng này. Không tin có thể dùng dụng cụ đặc thù để kiểm tra cẩn thận một chút. Chúng tôi là ai, là đối tác có phải không? Việc này là tôi chỉ chứng thực thôi, cũng không nghe lén hay chụp lén gì các anh bàn bạc.
Hồ Tuấn Thuyên cười nói.
- Một con thằn lằn cỡ bàn tay này thì có bao nhiêu năng lực tấn công. Việc này tôi khó mà tin được.
Lang Phá Thiên lắc đầu nói.
- Không tin chúng ta xuống dưới tầng hầm của con tàu xem một chút thì thế nào?
Hồ Tuấn Thuyên vẻ mặt bình tĩnh dường như rất tự tin nhìn Diệp Phàm nói:
- Tôi biết anh là cao thủ, nhưng Tiểu bà la này thật không đơn giản, đang không đề phòng bị nó tấn công đột ngột có thể đánh gục một quyền vương Cửu tinh.
- Tôi thật sự muốn thử với nó xem.
Lang Phá Thiên hừ lạnh nói.
- Vậy được, chúng ta đi xuống. Nếu các anh cảm thấy hàng không đáng thì các anh sẽ cho rằng các anh mất không triệu.
Hồ Tuấn Thuyên nói xong dẫn mọi người xuống thang máy.
Diệp Phàm có chút khinh thường việc thứ này có thể đánh gục một quyền vương Cửu tinh. Thực lực của Lang Phá Thiên hoàn toàn có thể đánh gục một quyền vương thập tinh.
Hồ Tuấn Thuyên tìm phòng diễn tập dưới tầng hầm, không gian vẫn tương đối lớn lớn. Là nơi các quyền thủ luyện tập.
- Đến đây đi Tiểu bà la.
Vẻ mặt Lang Phá Thiên ác nghiệt đứng giữa khu vực luyện cộng hai mắt khing thường nhìn chằm chằm con thằn lằn lớn cỡ bàn tay kia.
Tách tách tách…
Động tác của Hồ Tuấn Thuyên có chút lạ, hình như là dùng đầu ngón tạo nên âm thanh kỳ lạ.
Con thằn lằn độc kia vừa nghe, dường như có thể hiểu được. miệng hơi mở, kẹc môt tiếng, con thằn lằn giống như tia điện tiến về phía Lang Phá Thiên.
- Bắt đầu!
Lang Phá Thiên dùng tiếng anh hừ lạnh một tiếng, giơ tay từ xa đánh về phía con thằn lằn.
Điệu bộ của Lang Phá Thiên Diệp Phàm biết y dùng sáu phần khí lực. Thực lực này tương đương với quyền vương sao, có lẽ là muốn một chưởng chụt chết con vật nhỏ này làm cho Hồ Tuấn Thuyên mất mặt.
Rầm…
Việc lạ xảy ra, một chưởng rất mạnh của Lang Phá Thiên như vậy không ngờ đập vào khoảng không. Đồng tử của Diệp Phàm vừa động, đôi mắt ưng phát hiện thằn lằn độc này đúng thật là lơi hại, nói nhanh như điện cũng không đủ.
Vật nhỏ này không ngờ lập tức nhảy một cái lên không trung đến bên cạnh Lang Phá Thiên. Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện con vật nhỏ này hình như có màng nhỏ giống như con dơi, không ngờ có thể bay trên không trung.
Tuy nhiên, Lang Phá Thiên dù sao cũng là cao thủ thập đẳng vị, vừa sẩy tay một cái đã lộn một vòng, hai tay tuôn ra nội khí bảo vệ mình.