- Ừ, nếu người ta dùng tia tử ngoại thì chúng ta không có cách nào biết được.
Khoa học kỹ thuật đang phát triển, những thiết bị thần kỳ nhiều lắm. Chỉ cần bọn họ giữ kín không nói ra, có lẽ ngay cả CIA của Hoa Kỳ cũng không chắc biết rõ thiết bị này.
Ví dụ như, gần đây tôi nghe nói đến một thiết bị phát chùm laser chống trộm. Thiết bị này chúng ta không thể dò ra được.
Đến lúc đó chỉ cần cậu bước vào tầm ngắm của người ta, thì không phải viên đạn mà là một chùm sáng giống đèn pin bắn ra.
Hơn nữa ánh sáng còn ít hơn đèn pin, cũng bí mật hơn. Chỉ sợ ánh sáng này căn bản mắt thường không thể nhìn thấy được hoặc phải dùng thiết bị đặc thù mới nhìn thấy.
Trừ phi họ tự trang bị thiết bị này mới nhìn thấy. Nếu đi dò đường như vậy thì quá nguy hiểm.
Ánh sáng này có thể đốt tan sắt thép, những cao thủ khó thoát khỏi bị đánh cho bị thương thậm chí là chết.
Kiều Nhuế Vô Khinh vẻ mặt lo lắng nói. Đôi mắt màu xanh xinh đẹp vẫn nhìn Diệp Phàm.
- Ôi, người phụ nữ này hình như bị đại ca Diệp mê hoặc rồi…
Đường Thành thở dài.
Trong lòng tự nhủ người này gặp phải nhiều nợ tình, chỉ sợ sau này phát tác rất khó giải quyết. Việc này có lẽ là chuyện phiền toái của người nổi tiếng.
- Việc này tính nguy hiểm chắc chắn rất cao, hơn nữa, trong đó có rất nhiều biến số, tuy nhiên cao thủ lại hiếm thấy.
Tuy nói tính nguy hiểm rất cao nhưng nếu một khi có thể thành công có được một vị cao thủ siêu cấp thì giá trị tuyệt đối đáng mạo hiểm.
Làm chuyện gì không có mạo hiểm, ngay cả trên đường đi không chừng một viên gạch đập vào đầu cũng gây tổn thương có phải không?
Huống chi, tin rằng có cao thủ do chúng tôi bồi dưỡng hỗ trợ thì độ nguy hiểm có thể giảm xuống không ít.
Vả lại dù sao đây cũng là công khai hội quyền, cả thế giới có bao nhiêu ánh mắt theo dõi.
Thommy sẽ không thể làm quá giới hạn có phải không?
Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Cậu dĩ nhiên muốn Tháp thiếu gia đi rồi, còn không phải là vì Hồn địch vương sao. Nếu Tháp thiếu gia không ra được, không phải là cậu rất tốt sao?
Cậu căn bản không phải trả bất kỳ giá nào có thể chiếm được cây sáo này. Đừng nghĩ chúng tôi không hiểu được suy nghĩ của cậu.
Tôi nghĩ, không chừng đây là âm mưu của tập đoàn Trang Chu các cậu.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói thẳng ra thiếu chút nữa làm cho Hồ Tuấn Thuyên tức điên, gã tức giận chỉ tay:
- Cô nói như vậy là thế nào?
Tập đoàn Trang Chu chúng tôi nổi tiếng trên thị trường, nếu chúng tôi dám làm như thế thì Tháp thiếu gia có đồng ý không?
Đến lúc đó cao thủ của bộ lạc tìm đến tận cửa không phải chúng tôi dẫn lửa tự thiêu sao. Tháp thiếu gia anh cũng phải tin vào thành ý của chúng tôi.
Làm như vậy chúng tôi cũng không được lợi gì.
- Người sắp mất mạng còn nói lợi ích gì?
Kiều Nhuế Vô Khinh hừ một tiếng lại cọ vào ngườ Diệp Phàm nói:
- Không cần đi Tháp thiếu gia, quá nguy hiểm, chúng ta ngay cả một ít cao thủ cũng không có có phải không? Rõ ràng là ném mạng đi.
- Cô là gì của hắn mà dùng “chúng ta”. Đừng tưởng Tháp thiếu gia coi cô là cái gì đó, cô không phải chỉ là một bình hoa sao?
Thật đúng là giống bà xã của Tháp thiếu gia. Ba chúng ta hợp tác nhưng hình như cô loại bỏ chúng tôi ra ngoài rồi.
Việc này ảnh hưởng đến đoàn kết đấy, rất bất lợi cho việc chúng ta hợp tác kiếm tiền.
Hồ Tuấn Thuyên vội vàng nhắc nhở Kiều Nhuế Vô Khinh phải chú ý thân phận của mình.
- Tôi không phải Tháp thiếu gia bà xã. Tuy nhiên, tôi là tình nhân trung thành nhất của hắn. Anh không được nói những lời chia rẽ này. Tôi một lòng vì Tháp thiếu gia, không giống anh, thay đổi từng ngày.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói.
- Ơ ơ ơ, tình nhân, chó má không phải.
Hồ Tuấn Thuyên tức giận nói.
- Tháp thiếu gia, nói cho anh một câu, tôi đâu phải tình nhân của anh.
Kiều Nhuế Vô Khinh tức giận nói sau đó nhìn chằm chằm Diệp Phàm nghiễm nhiêm giống đến tư thế của sư tử Hà Đông.
- Tạm thời chúng tôi coi như tình nhân. Sau này còn phải xem biểu hiện của cô.
Vẻ mặt Diệp Phàm không chút thay đổi hừ nói tất nhiên là muốn nhắc nhở Kiều Nhuế Vô Khinh.
- Tạm thời thì tạm thời, cuối cùng tôi cũng là tình nhân của anh, sau này anh sẽ thấy Kiều Nhuế Vô Khinh tôi là người thế nào. Đến lúc đó, đảm bảo làm cho anh kinh ngạc.
Kiều Nhuế Vô Khinh lạnh lùng hừ nói.
- Đợi khi vào top chúng ta đến quán rượu tìm một chút. Mấy ngày nay cậu thử khống chế xà trùng một chút, tuy nhiên phải chú ý đừng gây sự chú ý.
Diệp Phàm quyết định.
- Không thành vấn đề.
Hồ Tuấn Thuyên thiếu chút nữa vỗ ngực, Kiều Nhuế Vô Khinh tất nhiên vẻ mặt khó coi hung hăng trợn mắt nhìn Hồ Tuấn Thuyên một cái.
Vòng Diệp Phàm thuận lợi đánh thắng mấy đối thủ, hơn nữa cũng không gặp Không Trạch Nhất Lang mà đã bước vào vòng -.
Tuy nhiên, trong vòng này cao thủ nhiều hơn, đặc biệt lão già Không Trạch Bản Tú không biết liêm sỉ đã bố trí người khắp nơi.
Ba ngày sau, Hồ Tuấn Thuyên đi vào phòng của Diệp Phàm.
- Nhìn vẻ mặt cậu vui mừng, có phải có tin tức mới không?
Diệp Phàm hỏi.
- ừ, chúng tôi thử một chút, phát hiện trong phòng của quán rượu có một cửa ngầm. Có lẽ Dạ Đương đi vào từ đây. Tuy nhiên, chúng tôi không dám thử sợ bị phát hiện.
Hồ Tuấn Thuyên.
- Cửa ngầm thiết kế rất tinh xảo đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là đương nhiên, tuy nhiên, chỉ cần theo phương pháp của chúng ta mới có thể vào. Tôi nghĩ khó khăn nhất chính là chỗ cửa ngầm này, một khi đi vào thì có không gian.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Tình hình thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Cửa ngầm không ngờ giấu sau một vỏ chai rất lớn, đương nhiên đây cũng không phải chai thật sự mà là vỏ chai đặc biệt.
Bình này cao khoảng hai mét rưỡi, đường kính khoảng mét hai.
Người không hiểu sẽ cho rằng đây là tác phẩm nghệ thuật, hoặc là trang bị cho phòng pha chế.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Dạ Đương đi vào như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải từ miệng bình, không ngờ là ở dưới bụng bình là cửa ngầm. Dạ Đương lấy tay sờ vào thùng rác bên cạnh thì cửa mở ra.
Sau đó gã khẽ khom người đi vào, cửa ngầm lại trở lại như ban đầu không chút khe hở có lẽ dùng kính lúp cũng không thấy được cửa này.
Bởi vì chỗ cửa ngầm lại là hoa văn tranh vẽ, một người con gái đang bay bên cạnh rất nhiều hoa.
Mà cửa ngầm nhìn qua giống như một đóa hoa, không là cao thủ của chúng tôi quan sát thì không thể phát hiện.
Chúng tôi phát hiện chốt mở nút ngay chỗ thùng rác trên vách tường. Dùng tay nhấn một cái có thể mở ra.
Mà cửa ngầm có lẽ cũng có bộ phận tự đóng.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Nghe cậu nói rất dễ dàng.
Kiều Nhuế Vô Khinh châm chọc.
- Đó là đương nhiên, chúng tôi quan sát vài ngày rồi, phát hiện Dạ Đương đi vào lần thứ hai, mỗi lần đi vào không nhiều ít một tiếng là đi ra.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Chỉ đơn giản vậy sao?
Diệp Phàm ra vẻ tùy ý nhìn Hồ Tuấn Thuyên một cái tuy nhiên, hai mắt cũng nhìn chằm chằm y.
Hồ Tuấn Thuyên bị nhìn chăm chú không khỏi có chút sợ hãi kiên trì nói:
- Đúng vậy, cao thủ đặc thù của chúng tôi phát hiện, chúng tôi cũng đã phân tích qua, tuyệt không nói bậy. Đây chính là đồ chơi có thể lấy mạng người, Tháp thiếu gia là người mà chúng tôi có thể kiếm tiền chúng tôi tuyệt đối không muốn để Tháp thiếu gia xảy ra chuyện có phải không? Kinh doanh mục tiêu mãi mãi của chúng tôi là lợi nhuận.
- Thật sao?
Không thể tưởng được
- Ý cô là sao? Hình như có chuyện gì.
Hồ Tuấn Thuyên có chút căm tức nhìn cô gái.
- Ý gì, lòng anh biết rõ. Nói thì dễ nghe cái gì là an toàn của Tháp thiếu gia là nhất, cái gì để kiếm tiền, tất cả đều là nói nhảm. Điều này chúng ta đều hiểu được, Dạ Đương đi vào có có một thứ quan trọng.
Đỗ Thiên Thảo lạnh lùng trừng mắt nhìn Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Gì đố, cô nói xem.
Hồ Tuấn Thuyên mặt cứng lại.
- Anh dám nói là Dạ Đương có đặt ở đóa mẫu đơn sao? Đóa mẫu đơn kia đặc biệt lớn, bằng cỡ bàn tay.
Dạ Đương có lẽ dùng vân tay để mở cửa. Thứ quan trọng này nếu Tháp thiếu gia không biết đến lúc đó nhấn cái nút một cái sẽ không vào được.
Hơn nữa phòng pha chế rượu có thiết kế đặc biệt, vách tường là tấm thép dầy cm.
không cần nói xảy ra việc khác, mà Tháp thiếu gia muốn trốn, chính là dùng bom cũng không thể nổ tung tấm thép này.
Hồ Tuấn Thuyên rốt cuộc anh nghĩ gì, đây không phải là muốn Tháp thiếu gia đi chịu chết sao?
Đến lúc đó thực Tháp thiếu gia không ra được, anh sẽ lấy hết mọi thứ của Tháp thiếu gia.
Đến lúc đó Hồn Địch vương sẽ là của anh. Hồ Tuấn Thuyên, không thể tưởng tượng được lòng dạ của anh lại độc ác như thế, còn đối tác hợp tác, tôi nhổ vào.
Đỗ Thiên Thảo nói đến đây tức giận không nể nang gì phì lên mặt Hồ Tuấn Thuyên.
Gã tức giận đến mức nhảy dựng lên, vừa lau mặt vừa quát:
- Đồ đàn bà, cô muốn làm gì, tôi nghi ngờ những lời cô nói.
Mặc dù là sự thật nhưng chỉ có thể nói là xà trùng của chúng tôi không phát hiện thôi. Chúng dù sao cũng chỉ là xà trùng không phải người.
Chúng nó không phải là động vật máu lạnh.
- Ha ha, Hồ Tuấn Thuyên, hiện giờ nói dối bị vạch trần lại đổ trách nhiệm lên những con vật vô tội này đúng không?
Kiều Nhuế Vô Khinh mỉm cười, nàng nhìn Diệp Phàm một cái:
- Tôi đã nói từ trước rồi, người này căn bản không đáng tin, hiện tại anh đã thấy chưa?
- Tổng giám đốc Hồ, tiểu Thảo nói là sự thật, tôi tin nàng hơn so với cậu, Tiểu Thảo là người chăm sóc tôi từ lâu.
Tổng giám đốc Hồ nếu cậu không đưa ra lời giải thích hợp lý cho chuyện này tôi sẽ thu hồi Hồn Địch Vương.
Hơn nữa, từ nay về sau chúng ta cũng không hợp tác nữa. Sau này xảy ra chuyện gì chỉ có thể đi từng bước xem thôi.
Bởi vì tôi phát hiện cậu không chân thật, tiền kiếm được lại muốn qua cầu rút ván.
Diệp Phàm hừ nói.