- Anh, anh nói cái gì vậy?
Diệp Tử Y xấu hổ đến đỏ mặt.
- Anh nói sai sao?
Diệp Cường kéo dài thanh âm.
- Em gái, thực ra từ lâu em đã vừa ý với Trần Thiệu Đông rồi có phải không?
Sắc mặt Diệp Phàm nghiêm túc, đây là điều rất quan trọng. Nếu mình không thích còn bận rộn cái gì, Diệp Phàm cũng không phải là cứu thế tổ.
Anh rể người ta có thể ngồi ở vị trí Cục trưởng, đằng sau lưng không thể không có ai. Suy đi suy lại phỏng chừng lại phải gây sức ép cho Phó giám đốc sở ra mặt điều cán bộ đến.
Hiện nay tuy nói là Diệp Phàm đang ở tầm cao, không cần phải lo lắng, nhưng dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
- Việc này… Anh… Anh hỏi cái này để làm gì?
Diệp Tử Y nhăn nhó.
- Nghiêm túc đi, anh không đùa với em đâu. Nếu quả thật là muốn kết hôn anh sẽ giúp đỡ. Nếu không thích anh cần gì phải vội chứ? Anh của em không phải là nhà từ thiện đâu.
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh ấy nói ngày mai muốn đến nhà chơi ạ. Tuy nhiên, em muốn hỏi ý kiến của anh đã. Tạm thời em vẫn chưa đồng ý anh ấy, cho nên mới vội vàng gọi anh về.
Diệp Tử Y xấu hổ nói.
- Oh…
Vẻ mặt Diệp Phàm và Diệp Cường đều tỏ ra ‘Hiểu rồi’, Diệp Tử Y xấu hổ đến mức cúi gầm mặt xuống.
- Vậy ngày mai nhé.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Diệp Tử Y ngượng ngùng đi gọi điện thoại.
- Nhà Trần Thiệu Đông còn có ai nữa?
Diệp Phàm hỏi, tự nhiên cũng phải muốn biết gia thế của đối phương thế nào. Đây là việc đại sự cả đời của em gái mà, không thể qua loa được.
- Cha là Trần Tâm Lương, một nhà cổ học của viện bảo tàng tỉnh, rất thích làm việc với xương cốt người chết, mẹ là Trương Thanh Tú Liên, dạy học ở trường đại học sư phạm tỉnh.
Anh trai là Trần Sinh Minh, nghe nói vợ anh ấy cũng có chút địa vị, hiện tại là một trưởng phòng của văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh.
Em gái là Trần Nguyệt Nhi. Đang học đại học. Tuy nhiên, chú của anh ấy là Trần Khai Minh, hình như là trưởng phòng kế hoạch tổng hợp của Sở Khoa học Kỹ thuật tỉnh.
Bố của anh ấy còn có một anh trai, đã chết rồi. Còn cô dì chú bác khác thì em chưa có thời gian tìm hiểu.
Anh còn muốn biết gì nữa không, nếu muốn biết gì cứ hỏi em là được.
Diệp Cường vừa cầm chén rượu uống vừa nói.
- Như thế còn không đầy đủ. Thiếu chút nữa là em điều tra đến tám đời nhà người ta rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha hả. Chuyện này bình thường thôi, người làm ăn mà, dù sao cũng phải tìm hiểu rõ ràng tình hình của đối phương đúng không? Huống chi, đây là việc chung thân đại sư của em gái chúng ta, không thể qua loa được đúng không nào?
Diệp Cường cười quỷ quyệt.
- Em cũng không phải là đồ vật, hoàn sinh ý.
Em gái từ trên lầu đi xuống hừ nói.
- Anh biết rồi, nhưng với chúng ta em là một thứ rất quý giá, thuộc vào hàng quốc bảo. Đến lúc đó anh tặng em ngôi biệt thự là được. Anh hai nhiều tiền, những thứ khác cần mua thêm cứ gọi anh hai là được, còn anh không có điều kiện để lo đâu.
Diệp Cường cười ha hả nói.
- Anh nói là phải giữ lời đấy, đến lúc đó đừng có ăn quỵt nhé.
Diệp Tử Y nghe xong liền giơ ngón tay ra để ‘Ký kết’.
- Đừng có cho biệt thự, không thể để cho Trần Thiệu Đông thư thản được. Người mà có được sự nghiệp dễ dàng tâm sẽ yếu đi nhiều đấy. Cậu ta còn trẻ mà, mỗi ngày phải hướng về phía trước mới được. Nếu không, sẽ là hại cậu ta đấy.
Diệp Phàm nói.
- Đúng. Bố cũng cảm thấy như vậy. Nếu không cho biệt thư trước. Hay là cho Tử Y một khoản tiền làm vốn, nhưng không nói cho Trần Thiệu Đông biết là được.
Diệp Thần Tây cũng gật gật đầu.
- Tử Y, theo con thì thế nào?
Lâm Tú Chi hỏi.
- Con không quan trọng, dù sao lưng dựa Kim Sơn, bên này anh hai lại là một cây đại thụ. Hơn nữa, anh hai nói đúng. Con cũng không hy vọng Trần Thiệu Đông thành một người chỉ biết ‘Giơ tay’. Giống như anh hai, nhưng chỉ có đụng người trong thiên hạ.
Diệp Tử Y cũng hiểu, Diệp Phàm có sùng bái mù quáng.
- Được tiếng là trai bao.
Diệp Cường châm chọc.
- Thiệu Đông không phải người như vậy. Hiện tại tuy nói thường xuyên xuống cơ sở, nhưng anh ấy có mối quan hệ rất tốt với nông dân.
Người trong cuộc gọi anh ấy là ‘Nông miết’. Xuống cơ sở anh ấy được người dân coi là Bồ Tát sống. Ân cần nhiệt huyết, vừa đi đến, mọi người đã rót rượu ra mời uống.
Mỗi lần trở về thành phố. Một lượng đồ dùng rất lớn phải kéo ngọn núi mới được. Anh xem củ cải khô, măng đắng, thịt thỏ khô ở nhà chúng ta đều là anh ấy biếu đấy.
Đây không tính là những thứ hối lộ phải không?
Diệp Tử Y còn có chút đắc chí cười.
- Cậu ta đã sớm tìm hiểu nhà của chúng ta rồi à? Em cho rằng cậu ta thật sự là nhất du mộc phải không? Biết nhà chúng ta có tiền có thế, đương nhiên là cậu ta đem biếu rồi.
Diệp Cường châm chọc nói.
- Anh ấy không biết, anh ấy chưa từng đến nhà chúng ta. Trước kia anh ấy đều nói muốn đến gặp cha mẹ, nhưng em không đồng ý. Hơn nữa, chuyện nhà chúng ta em chưa từng nói với anh ấy, chỉ nói là cha mẹ là một cán bộ nhỏ ở huyện. Còn anh cả, em giới thiệu là một người bán hàng vỉa hè đấy.
Diệp Tử Y cũng không chịu bỏ qua cho anh trai.
Thiếu chút nữa Diệp Cường bị ‘sốc’, kêu lên:
- Anh… Anh đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Bàn Đế, trong tay nắm quyền sinh sát mấy ngàn công nhân viên chức.
Đứng đầu trong giới thượng lưu, không ngờ em lại nói anh là người bán hàng vỉa hè. Trần Thiệu Đông có mù cũng không thể không nhìn ra trên người anh mặc toàn hàng của nhãn hiệu nổi tiếng.
Làm gì có người bán hàng vỉa hè nào lại ăn mặc loại quần áo như vậy. Nói bừa nào.
- Tử Y, em nói ảnh cả bán cái gì cơ?
Diệp Phàm cười to, Diệp Thần Tây cũng cười.
- Bán thịt ạ.
Diệp Tử Y cười khanh khách, chúng ta là quán mì vằn thắng gọi là ‘Biển nhục’.
Thịt này thái mỏng bóp với hành lá… ăn tương đối ngon.
- Em nói anh như vậy à, xui xẻo quá!
Vẻ mặt Diệp Cường ủ rũ.
- Ha ha ha, em nói anh cả, hơn nữa trên người anh mặc toàn đồ hàng hiệu, hình như là quần áo của hãng Peter la.
Căn bản Thiệu Đông cũng không nhận ra được, nên cũng tin những lời em nói. Ai bảo anh thích đồ ngoại, nếu mặc đồ hàng hiệu của nước mình, ví dụ như bát thất lang, bát bài … khẳng định anh ấy biết.
Còn anh mặc mấy cái đồ kia, thật sự anh ấy không biết rồi.
Diệp Tử Y hết sức vui mừng.
- Không ngờ hàng nội lại tốt.
Diệp Phàm thêm vào một câu, Diệp Cường vừa nghe, hừ một tiếng rồi đi ra bên ngoài tìm người đánh bài.
Người nhà Trần gia nói là sáng sớm sẽ đến.
Tuy nhiên, từ Thủy Châu đến huyện Cổ Xuyên cũng có chút xa. Lại không có đường cao tốc, cho nên, cũng phải mất năm tiếng mới đến được huyện Cổ Xuyên.
Đến Cổ Xuyên đã giờ rồi.
Người nhà Diệp gia vẫn đang chờ chưa ăn cơm.
Lần này, chẳng qua mới chỉ là gặp mặt chính thức thôi, chưa nói đến chuyện đính hôn. Cho nên, Diệp gia cũng không mời ai đến.
Diệp Phàm cũng sợ việc này làm lớn sẽ kinh động đến một số người trong huyện thành phố cùng với khu Lâm Tuyền mới bên kia, đến lúc đó toàn bộ bọn họ đến chắc phải làm đến năm sáu mâm cơm mới đủ.
Đang ngủ mơ màng. Lúc này Diệp Tử Y đi lên gõ cửa nói là bọn họ đã đến được một lúc rồi. Vừa rồi muốn để cho anh hai ngủ thêm một chút nên cũng không gọi, bọn họ chuẩn bị ngồi ăn cơm rồi.
Diệp Phàm liền đứng lên đi đánh răng rửa mặt xuống lầu, ở nhà Diệp Phàm cũng rất tùy tiện. Bộ đồ ngủ cũng không tệ, cũng không đến mức nhăn nhúm, bịu bẩn cho lắm.
Với lại, ngày hôm qua về rất vội vàng. Bởi vì Diệp Tử Y làm như có tin ác. Diệp Phàm còn tưởng rằng có việc đại sự gì xảy ra. Cho nên, cũng không kịp mang theo quần áo.
Bởi vậy, hắn không có áo mặc ngoài, mặc bộ đồ ngủ đi đôi dép lê xuống dưới nhà. Dù sao gặp mặt bạn trai em gái, cũng không phải là việc gì lớn.
Diệp gia đã sớm chuẩn bị một bàn ăn tròn lớn có thể ngồi được mười năm mười sáu người, cái này là lúc trước Giám đốc lâm trường Cảnh Dương – Trịnh Khinh Vượng tặng.
Nghe nói là chuyên để xuất khẩu, tuy nói đến nay đã được mấy năm, nhưng hình thức vẫn rất hiện đại.
Còn Diệp Cường đang hút thuốc ở đằng sau, Diệp Thần Tây đeo kính viễn vàng ngồi ở trên đầu. Người đàn ông kia mặc trên người bộ âu phục, trên cổ lộ ra chiếc dây chuyền vàng hình con chuồn chuồn ớt.
Dường như lão già này rất tự cao tự đại, lưng đứng thẳng, hai chân đứng hình chữ bát, có chút đại mã kim đao.
Diệp Thần Tây trò chuyện cùng ông ấy, ông ta dường như có chút không vui. Trả lời câu được câu không. Có vẻ không được tập trung.
Người này là ai? Sao xấu tính vậy? Trong lòng Diệp Phàm đặt dấu chấm hỏi. Quay người đi sang một bên nhìn về phía mấy người.
Phát hiện thấy bốn người thanh niên ngồi trước, hai nam hai nữ. Trong đó có hai người có chút giống nhau.
Một người tầm tuổi như Diệp Cường, người đàn ông mặc áo xanh, cổ điểm đen, trên chân áo khang.
Người kia trẻ tuổi hơn một ít, chắc cũng chỉ cùng tuổi với mình, mặc đồ của nhãn hiệu Romon. Khuôn mặt thon gầy, nhưng lại có vẻ ngọt ngào. Cằm cũng không nhọn.
Phỏng chừng người này chính là Trần Thiệu Hưng. Tuy nhiên, nhìn qua cũng không si cũng không ngốc, trông có vẻ như một người tháo vát..
Còn hai người con gái kia Diệp Phàm cũng không biết được là ai.
- Anh hai. Ăn cơm đi.
Thấy Diệp Phàm xuống dưới, Diệp Tử Y cười nói.
- Anh hai ạ, em chào anh, em là Thiệu Đông.
Trần Thiệu Đông cũng không phải là đặc biệt du mộc khó chịu, đứng dậy giơ tay ra bắt tay.
Tuy nhiên, cậu ta có vẻ hơi ngại ngùng, đoán chừng là lần đầu gặp mặt, nên cũng có chút không được tự nhiên cho lắm.
Mà cái lão già đại mã kim đao kia vẫn ngồi không một chút chào hỏi.
- Phàm Tử, vị này chính là chú của Thiệu Đông – trưởng phòng Trần.
Diệp Thần Tây hướng về phía Diệp Phàm giới thiệu.
- Xin chào trưởng phòng Trần.
Diệp Phàm lễ phép đi ra phía trước, tên kia thật đúng là cao giá, không ngờ đứng lên, đưa tay ra bắt tay Diệp Phàm, nói,
- Tử Y, anh hai của cháu đúng là ‘Đặc biệt’, công tác ở đâu vậy, ha hả.
‘Đặc biệt’ là ý gì, trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, lão già này nhìn bộ quần áo ngủ của mình, cũng đủ hiểu. Người ta trách mình không tôn trọng đối phương đây.
- Do thói quen, khi về vội vàng, quần áo kia lại giặt mất rồi, ngại quá.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Ôi, Tử Y không nói sớm. Bằng không, bảo Sinh Minh mang một bộ Âu phục đến có phải tốt không.
Trần Khai Minh ra vẻ rất quan tâm, tuy nhiên, Diệp Phàm có thể cảm nhận được ánh mắt kia có chút khinh bỉ.
- Cậu ý mặc không quen đồ ‘Bát thất lang”, từ nhỏ đã sợ loại đồ đấy rồi.
Diệp Cường hừ một tiếng.
- Ừ, khó trách. Tuy nhiên, có thể chọn vài nhãn hiệu khác, ví dụ như bộ tây phục Romon của Thiệu Đông, nhãn hiệu này cũng không tệ lắm đúng không Sinh Minh?
Trên mặt lão già này tỏ vẻ kinh ngạc, nói. Thực ra, tỏ vẻ người ta là người ở tỉnh.
Sau đó, Diệp Phàm lại chào hỏi Trần Sinh Minh cùng với hai cô gái kia.
Trần Sinh Minh cũng không có đứng lên, chỉ gật gật đầu. Hai cố gái kia một là bà vợ xinh đẹp của anh ta một chính là em gái Trần Nguyệt Nhi.