- Cháu không để ý đến những thứ ấy, cháu vì người ta mà đã làm rất nhiều chuyện rồi, giờ cháu đã mất cảm giác rồi.
Ví dụ như ở Tấn Lĩnh Phong Châu, cháu đã thành công trong việc thu hút đầu tư của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, thúc đẩy thành công việc xây dựng đường cao tốc Phong Châu.
Còn kéo được vốn đầu tư tỷ của nhà máy nhiệt điện ở Đồng Lĩnh, …
Việc nào cũng có bàn tay của cháu. Những việc này mặc dù nói là cháu không thể nhìn thấy thành quả, nhưng cháu tin rằng trong lòng các lãnh đạo cấp cao đều biết rõ.
Nếu không thì chú Ninh e rằng cũng không hạ quyết tâm gọi cháu tới đây đúng không ạ? Chính là bởi vì thực lực của cháu chứng minh rằng cháu có thể làm những việc này.
Đương nhiên, việc này cũng không thể tách rời được sự ủng hộ của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân cùng với sự ủng hộ của ủy ban trung ương.
Diệp Phàm nói.
- Cháu nói đúng. Mặc dù nói quả đào người khác đã hái được, Nhưng người trồng đào như cháu chúng ta vẫn có thể nhìn ra. Là công lao của cháu thì không thể bay đi đâu được, những việc lớn mà cháu đã làm ở Đồng Lĩnh và Phong Châu cũng chính là động lực để chú hạ quyết tâm gọi cháu tới đây. Nếu không chú gọi đến một người không có tài trí vậy chẳng há là tự hủy hoại danh dự của mình sao?
Ninh Chí Hòa nói.
- Chú Ninh, hiện tại Hoành Không cùng với một số công ty đang trong giai đoạn tiến hành khẩn trương góp vốn.
Tất cả những việc này đều phải cần đến sự phối hợp của ban đảng ủy Hoành Không mới có thể giúp cháu hoàn thành tất cả.
Mà thời gian cấp trên cho cháu cũng không nhiều, cũng chỉ có một tháng. Muốn trong vòng một tháng này mà hoàn thành tất cả các dự án hợp tác là điều không thể.
Dự án lớn vài trăm triệu không phải nói đầu tư là đầu tư được. Hai bên cần phải tiến hành bàn bạc, đàm phán thêm một bước nữa, trận đánh này mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
Cháu nghe nói người ứng cử cho chức bí thư của Hoành Không đã được định rồi ạ?
Diệp Phàm dần hé lộ ra mục đích tới đây ngày hôm nay của anh.
- Mục đích thực sự mà tối nay cháu tới đây cũng là vì chuyện này, đúng vậy không?
Ninh Chí Hòa liếc nhìn Diệp Phàm nói.
- Cháu biết là khó mà qua nổi con mắt của chú Ninh, nhưng cháu cũng là vì không còn cách nào khác. Đồng chí Cái Thiệu Trung mà xuống nhận chức, chú Ninh chắc hẳn cũng đã nghe nói qua về chuyện xảy ra giữa chúng cháu.
Cháu nói một câu khó nghe đó là theo cháu đoán thì anh ta vào công ty không phải là muốn tương trợ cháu mà là muốn cản trở cháu.
Giống như việc góp vốn mấy dự án lớn vài trăm triệu chắc chắn phải đưa lên ban đảng ủy của tập đoàn để thảo luận. Vị trí hiện tại của Chu Đống vẫn đang bỏ trống, mà Cái Thiệu Trung ở thành phố Hạng Nam lại có biệt hiệu là Cái lão hổ.
Anh ta sẽ có ảnh hưởng tương đối lớn đến tập đoàn Hoành Không. Đến lúc đó, lại thêm sự cản trở của thành phố Hạng Nam, cháu sẽ bị nhiều bên khống chế, bị trói buộc một cách nghiêm trọng.
Cháu tin là chú Ninh cũng không muốn nhìn thấy tình huống như vậy xảy ra.
Bởi vì cháu muốn đưa Hoành Không thoát khỏi tình trạng như hiện nay.
Diệp Phàm nói.
- Vị trí của Chu Đống phải điều chỉnh, e là có chút khó khăn, điều tra của đồng chí Triệu Hướng Vân vẫn chưa có kết luận.
Muốn xử lý Chu Đống cũng không có cách nào mà ra tay được. Còn việc muốn điều chỉnh bộ máy đảng ủy Hoành Không cũng tương đối phiền phức.
Hoàn cảnh của chú Ninh cháu hiểu rõ nhất. Thời gian này duy trì ổn định mới là vấn đề hàng đầu. Tuy nhiên, nếu cháu đã đề xuất.
Bất kể như thế nào thì việc điều chỉnh một cách phù hợp ban đảng ủy của tập đoàn cơ điện Hoành Không là chuyện bắt buộc.
Cháu có ứng cử viên nào vừa ý chưa?
Ninh Chí Hòa nghĩ một hồi rồi hạ quyết tâm. Bởi vì ông ta hiểu chỉ có Diệp Phàm mới có thể vực Hoành Không dậy được.
“Hoành Không có thể thoát khỏi tình trạng như hiện nay thì cũng sẽ giảm bớt gánh nặng cho tỉnh Thiên Vân. Hơn nữa, đối với chức vị của mình cũng có chút trợ giúp.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng là do mình kéo đến. Nếu nó bị Cái lão hổ chèn ép vậy thì mặt mũi mình cũng không vẻ vang gì.
Lần này chuyện Cái Thiệu Trung đảm nhiện chức bí thư đảng ủy tập đoàn Hoành Không, mình cũng không thể ngăn cản, còn về các phương diện khác, ở trong phạm vi mình có thể khống chế thì mình sẽ ra tay giúp Diệp Phàm.
Không thể vừa bắt con ngựa phải chạy thật nhanh lại không để nó gặm cỏ được, phải mang tới cho nó chút cỏ ngon, phải vậy không?”
- Đồng chí Hà Toàn Lý chủ tịch công đoàn của ủy ban kỷ luật Hoành Không chỉ còn nửa năm nữa là hết nhiệm kỳ, có thể dự trù người cho vị trí đó trước được không ạ. Cháu thấy đồng chí Ngũ Vân Lượng bên tổ giám sát kiểm tra kỷ luật của công ty trực thuộc cũng rất khá. Hoàn toàn có thể đảm nhiệm được vị trí này.
Diệp Phàm nói.
- Ồ, sao lại là đồng chí Ngũ Vân Lượng vậy?
Ánh mắt Ninh Chí Hòa có chút khó hiểu nhìn Diệp Phàm. Không ngờ đại danh của Ngũ Vân Lương người như Ninh Chí Hòa cũng biết đến.
- Đồng chí Ngũ Vân Lượng rất khá, làm việc thực chất.
Diệp Phàm đánh giá rất cao anh ta.
- Nghe nói hai người bọn cháu đã làm ầm ĩ một thời gian, cháu chẳng phải đã ra tay tát anh ta một cái sao? Việc này bí thư Lôi của Ủy ban kỷ luật cũng đã nói qua với chú.
Ninh Chí Hoà nói.
- Việc này cũng là có nguyên do của nó. Cháu gây sức ép là vì muốn tỉnh ủy ra tay điều tra chuyện của Chu Đống, chủ yếu là vì việc thu hồi tiền bẩn, còn Ngũ Vân Lượng gây sức ép lên chuyện này không ngờ cũng là vì để tỉnh ra tay. Không thể ngờ rằng mục tiêu của hai tụi cháu lại giống nhau như vậy. Vì thế mới gây ra tin đồn lớn như vậy.
Diệp Phàm nói rõ nguyên do.
- Việc này cháu cũng không trách tỉnh ủy chứ?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Cháu không trách, cháu biết là tỉnh cũng có chỗ khó của tỉnh. Không đơn giản chỉ là vấn đề gian lận.
Diệp Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- Ừ. Cháu hiểu được thì tốt. Đồng chí Ngũ Vân Lượng cũng khá lắm.
Ninh Chí Hòa nói.
- Chú Ninh, cháu có chứng cứ xác thực có thể chứng minh Chu Đống có vấn đề lớn. Nếu như tỉnh thật sự muốn ra tay thì cháu có thể giao chứng cớ ra. Mục đích cháu làm vậy không phải là muốn quản việc không đâu. Cháu cũng không có thời gian để quan tâm những việc này. Nhưng cháu muốn vị trí của Chu Đống.
Diệp Phàm nói.
- Hứng thú của cháu có phần hơi quá rồi đấy, một vị trí là đủ rồi, đề xuất thêm nữa là có chút hơi tham rồi. Nhưng chú đồng ý với cháu hai vị trí cho người phụ trách phân bộ. Bây giờ cháu có thể đề xuất, về phần ban lãnh đạo Đảng ủy thì chỉ một thôi nhé!
Ninh Chí Hòa nói.
- Vậy được ạ, vị trí chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy rất đặc biệt, có trách nhiệm là phục vụ ban lãnh đạo Đảng ủy. Cháu tin là chú Ninh hiểu rõ tính quan trọng của nó.
Cháu cho rằng đồng chí Khổng Ý Hùng- phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy rất giỏi. Còn nữa, đồng chí Vân Hiểu Lý- chủ nhiệm đương nhiệm khu công nghiệp nặng, người mà có dính líu đến vụ án lừa đảo.
Anh ta đã không còn thích hợp để đảm nhận chức chủ nhiệm khu công nghiệp nặng nữa. Còn đồng chí Khương Quân- phó chủ nhiệm khu công nghiệp cháu thấy cũng rất khá.
Mà những việc của công ty xây dựng Hoành Không đang xây dựng cũng giao cho anh ta toàn quyền xúc tiến. Người này cũng đã từng đảm nhiệm chức đoàn trưởng đoàn công binh quân đội.
Anh ta đã từng làm những công trình quân sự có quy mô lớn, việc xây dựng đường xá, cầu cống đối với anh ta mà nói là một chuyện rất dễ dàng. Hơn nữa, anh ta còn có một đội ngũ lớn những công binh đã giải ngũ.
Vì thế công việc xây dụng của công ty xây dựng sẽ rất thuận lợi, chỉ cần có nguồn tài chính thích hợp là có thể triển khai công việc rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đồng chí Khương Quân là một.
Ninh Chí Hòa gật đầu:
- Như vậy đi, cháu về lập tức mở hội nghị lãnh đạo, nhanh chóng báo cáo người được đề cử với ban tổ chức tỉnh ủy. Không thể kéo dài được nữa rồi.
Buổi tối ở trong nhà khách.
Diệp Phàm cười nhìn Khổng Ý Hùng nói:
- Ý Hùng, anh theo tôi cũng được một thời gian rồi, biểu hiện của anh cũng rất tốt.
- Đó là việc tôi nên làm, cũng việc là bắt buộc. Trước kia đi theo chủ tịch Diệp còn có chút sợ hãi.
Khổng Ý Hùng cười nói.
- Sợ!
Diệp Phàm ngạc nhiên, nhìn Khổng Ý Hùng rồi hỏi tiếp:
- Tại sao, con người tôi chẳng phải bình thường cư xử rất hòa nhã sao?
- Không phải là ý đó, thực ra là uy phong của chủ tịch Diệp khiến tôi lúc đầu có chút rụt rè.
Chủ tịch Diệp đến cổ của Cái lão hổ cũng dám bóp, còn nữa Khương Quân cũng không phải đã ngoan ngoãn vâng lời chủ tịch Diệp đó sao?
Lúc đó có chút rụt rè, nhưng sau đó xảy ra một số chuyện, ví dụ như sự thay đổi thái độ của Ngô Lâm với chủ tịch Diệp, còn cả sự việc xảy ra ở Cảng Cửu nữa.
Tất cả những việc đó đã khiến tôi càng ngày càng khâm phục chủ tịch Diệp hơn, cũng khiến tôi có quyết tâm đi theo chủ tịch Diệp để làm nên sự nghiệp.
Mặc dù việc tôi làm không có đẳng cấp gì nhưng tôi cho rằng tôi đang phục vụ lãnh đạo tập đoàn, đặc biệt là phục vụ chủ tịch Diệp.
Phục vụ tốt thì chủ tịch Diệp có thể làm được nhiều việc cho tập đoàn, vì thế trong lòng tôi cảm thấy rất tự hào.
Khổng Ý Hùng rất hiểu tâm tư lãnh đạo, những lời này khiến Diệp Phàm cảm thấy rất thoải mái.
- Ha ha ha, anh ý à, khá lắm, khá lắm…
Diệp Phàm vỗ vào vai Khổng Ý Hùng.
Buổi tối, Diệp Phàm nhận được điện thoại của thư ký chủ tịch Khúc, nói là chủ tịch Khúc muốn nghe báo cáo, vì thế, đúng giờ sáng hôm sau, Diệp Phàm đã đến ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân.
Nhưng lúc Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa vào thì phát hiện không chỉ có chủ tịch Khúc mà có cả đồng chí Bố Hoa Thanh- phó chủ tịch thường vụ cũng đang ở đó.
“Người này không vừa” Diệp Phàm ngay từ đầu trong đầu đã hiện lên suy nghĩ này. Bởi vì nghe nói anh rể của Chu Đống chính là Bố Hoa Thanh. Lúc này Bố Hoa Thanh lại xuất hiện ở đây, không biết là chuyện gì sẽ xảy ra.
- Ngồi xuống đi đồng chí Diệp Phàm.
Thấy Diệp Phàm bước vào, sau khi ba người bắt tay, chủ tịch Khúc đã bảo Diệp Phàm ngồi xuống ghế sofa của phòng khách. Thái độ của Bố Hoa Thanh đối với Diệp Phàm rất bình thản, không có gì kỳ lạ cả.
- Đồng chí Diệp Phàm, hôm nay tôi gọi đồng chí tới đây chủ yếu là muốn tìm hiểu một chút về chuyện xảy ra giữa tập đoàn cơ giới Trung Quốc và tập đoàn Hoành Không các cậu.
Hai tập đoàn các cậu đều ở trong tỉnh Thiên Vân chúng ta, tuy nói về phương diện đơn vị chủ quản có chút khác biệt, nhưng cũng đều là doanh nghiệp anh em, càng nên giúp đỡ lẫn nhau.
Trước kia tập đoàn cơ giới Trung Quốc còn đưa cho các cậu những đơn hàng để làm. Lần này lại có chuyện gì thế, chuyện họ đem thư khiếu nại lên Ủy ban nhân dân tỉnh là sao?
Đồng chí Diệp Phàm, có một số chuyện đồng chỉ phải chú ý đến cách thức xử lý vấn đề. Nếu như một khi đã cứng rắn quá thì từ nay về sau cậu sẽ mất đi mọi sự tương trợ từ phía tập đoàn cơ giới Trung Quốc.
Hai tập đoàn các cậu mặc dù nói quy mô đều không nhỏ, song tập đoàn cơ giới Trung Quốc của người ta lợi nhuận khổng lồ, phát triển rất nhanh.
Trái lại, tập đoàn Hoành Không các cậu hiện tại đang ở trong tình trạng như nào thì trong lòng tôi và cậu đều biết rõ, tôi sẽ không dài dòng nữa.
Các cậu đã không còn vống liếng để chống lại với tập đoàn cơ giới Trung Quốc nữa. Cậu phải nhìn nhận rõ hiện trạng của mình, đừng nên mù quáng xử lý những chuyện không hợp thời nữa.
Nếu không sẽ đem lại những phiền toái không cần thiết, những hậu quả nghiêm trọng hơn.
Bố Hoa Thanh vẻ mặt nghiêm nghị, bắt đầu đã đưa ra kết luận, có ý như chuyện này Diệp Phàm xử lý không thỏa đáng vậy.
- Chủ tịch Bố, những lời chủ tịch nói, tôi có chút không hiểu rồi?
Trong lòng Diệp Phàm liền tức giận hỏi lại. Đương nhiên, giọng điệu vẫn khá ôn hòa.
- Cậu có gì không rõ thì cứ việc nói ra, hôm nay chủ tịch Khúc cũng có đây. Chúng ta bây giờ cũng không phải là chế độ quan liêu như trước nữa. Lẽ nào không để cấp dưới có ý kiến hay sao?
Bố Hoa Thanh nhíu mày nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, có việc gì thì nói ra là được rồi.
Chủ tịch Khúc nói, Diệp Phàm suy nghĩ một lát, cảm thấy có vẻ như thái độ của chủ tịch Bố và chủ tịch Khúc có chút không giống nhau. Chủ tịch Bố như đang muốn chụp mũ mình, còn chủ tịch Khúc có vẻ chỉ là muốn hiểu thêm tình hình cụ thể.