- Đồng chí Diệp Phàm, nói chuyện chú ý một chút. Đồng chí Thái Cường tuy trên danh nghĩa là Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Nhưng, cậu cũng đã thấy rồi, anh ấy cũng chẳng có thời gian rảnh để xuống quản lý các cậu. Còn hiện trạng tạo ra của Tập đoàn Hoành Không ngày nay đó cũng là do nhiều nguyên nhân tạo nên, có liên quan lớn đến sự thay đổi từ chính sách của Chính phủ.
Đương nhiên, Ban lãnh đạo tập đoàn ở một số phương diện cũng có trách nhiệm. Tuy nhiên, đồng chí Thái Cường, anh nói chuyện cũng chưa được bình tĩnh.
Việc phân công quản lý này nói điều chỉnh là có thể điều chỉnh được sao? Anh không đi lo còn không phải muốn tìm một đồng chí khác đi lo.
Trong công việc không nên có những cảm xúc như thế này có phải không nào? Nếu như anh nói với tôi không lo việc này sau này đồng chí đó cũng lại nói với tôi kế sinh nhai này khó làm lắm tôi cũng không quản.
Vậy là những công việc thế này đều phải do Khúc Chí Quốc tôi một mình làm cả có phải không? Chúng ta đều là đảng viên lão thành, không phải hờn dỗi như trẻ con nữa.
Tôi hy vọng hai bên các anh bình tĩnh ngồi xuống bàn bạc, có những việc không phối hợp thì sẽ tồn tại sự ngăn cách, một khi phối hợp thì việc gì cũng có thể giải quyết.
Chủ tịch Khúc nói.
- Chủ tịch Khúc, tôi có chút việc bận mất rồi.
Thái Cường đỏ mặt nói.
- Tôi nói chuyện cũng có chút thất lễ, rất xin lỗi hai vị lãnh đạo.
Diệp Phàm thấy lão Thái người ta cũng sắp “xong” rồi, mình cũng không thể quá nhỏ nhen.
- Như thế mới phải chứ, thực ra, về việc của Trấn Hoành Không có thể ngồi xuống từ từ bàn bạc. Việc này bên phía tỉnh uỷ cũng đang bàn luận.
Cụ thể đồng ý hay không tôi và các anh nói cũng chẳng là gì, đây là việc lớn cần Tỉnh uỷ quyết định. Đừng chỉ nhìn chỉ là một trấn, vấn đề chính là đặc thù một chút.
Chủ tịch Khúc nói tiếp:
- Hay là thế này, đồng chí Diệp Phàm.
Bí thư Ninh đã nói ngày mai sẽ thảo luận việc này. Cậu cứ chờ mai đi cùng tôi.
Nếu Bí thư Ninh hỏi cậu cũng có thể bày tỏ quan điểm của mình với các lãnh đạo Tỉnh uỷ ở đó.
Đương nhiên, chứng cớ nhất định phải chuẩn bị đầy đủ. Việc này không chỉ khua môi múa mép là có thể được.
Cậu phải làm cho các lãnh đạo tỉnh uỷ ngồi đó nghe xong cảm thấy làm như thế sẽ có lợi mới được. Nếu không, việc này, tôi cũng không giúp được cậu nữa.
- Thế thì tốt, tôi sẽ chờ.
Diệp Phàm nói.
- Thế này nhé, bây giờ tôi và Chủ tịch Thái đều ở đây. Cậu hãy báo cáo một chút cụ thể công việc thời gian này với hai chúng tôi.
Nghe nói cậu ở Việt Đông đã làm rất tốt, hình thức cũng rất lớn. Đến cả Chủ tịch tỉnh Uông cũng đã đích thân đến thị sát bãi Yến Nguyệt của công ty các cậu.
Điều này chứng tỏ các đồng chí lãnh đạo ở Việt Đông cũng rất quan tâm đến sự phát triển của Hoành Không chúng ta. Mà nghe nói Xưởng đóng tàu bên kia cũng là một đường màu xanh, cậu đã hát vang ca khúc khải hoàn tiến vào à.
Chủ tịch Khúc nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa nghe, dường như trong lời nói có vẻ quá khen, dường như trong đó còn có cả sự phê bình.
Diệp Phàm suy nghĩ, nghe ra chút ý vị rồi lập tức nói:
- Chủ tịch Khúc, thời gian này tôi luôn ở bên đó bận rộn.
Vì thế chưa kịp báo cáo công việc với ông và Chủ tịch Thái. Tôi đang nghĩ, làm xong việc này rồi thì báo cáo với hai vị lãnh đạo các anh là tốt nhất.
Nếu làm đến nửa chừng lại để tuột mất thì ngại lắm. Nếu tôi báo cáo trước với hai anh, hai vị lãnh đạo các anh nhất định sẽ tràn đầy hy vọng, nếu việc không thành thì chẳng phải hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn sao.
Bây giờ đã thành công rồi, đương nhiên tôi phải báo cáo cụ thể với hai vị lãnh đạo một chút.
- Làm rất tốt rồi mà, tuy nhiên, bên đó đã phát triển rồi, được lợi cũng là Tập đoàn Hoành Không thôi.
Chỉ là, cậu đã nghĩ đến chưa, nhà máy ở bên đó, tỉnh Thiên Vân chúng ta không có việc gì nữa. Vì thế bên đó không thể mất mà bên này lại càng không thể mất.
Hơn nữa, cậu muốn phân công rõ ràng chủ yếu và thứ yếu. Cái gì là chủ yếu, cái gì là phụ thuộc vào, không thể đầu đuôi lẫn lộn được, đồng chí Diệp Phàm. Cậu hiểu ý của tôi chứ?
Chủ tịch Khúc nói.
- Hiểu, bên đó hết bận rồi, bây giờ trở về là chuyên tâm ở bên này. Bên này mới là cội nguồn, trận địa chủ yếu, cơ sở của tôi.
Điểm này tôi phân biệt rất rõ ràng, hơn nữa, một nửa số tiền đến từ nguồn hàng bên Việt Đông tôi đều sẽ đầu tư vào Nhà máy.
Còn giai đoạn sau là giai đoạn phải bước vào hiệp đàm chính thức với Tập đoàn Chính Hà ở thành phố Cảng Cửu, bọn họ sẽ đầu tư vốn triệu.
Còn Tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô cũng sẽ đầu tư một ít, nếu đàm phán được có lẽ cũng có triệu. Nếu hai tập đoàn đều có thể đàm phán được thì hai Nhà máy chính của Tập đoàn chúng ta bên này có thể thu được khoản tiền đầu tư tỷ.
Tôi nghĩ, thêm một phần lực nữa, đưa Hoành Không phát triển thì không hề là mộng tưởng…
Diệp Phàm báo cáo cụ thể công việc.
- Ừm, làm tốt lắm!
Chủ tịch Khúc cuối cùng đã cười.
- Cũng ổn! tuy nhiên, còn phải xem hiệu quả về sau, phía hợp tác đã kéo về rồi, nhưng, nếu không đàm phán được với hai tập đoàn lớn bên Việt Đông đó thì e rằng sẽ lại tiếp tục đi xuống.
Tuyệt đối không thể để bi kịch này lại phát sinh. Có những việc chỉ nói không thì không được, quan trọng vẫn là xem anh có làm được hay không.
Nếu không, sẽ trở thành lời nói suông. Chúng tôi muốn không phải là đồng chí khua môi múa mép, mà là cần đồng chí làm được việc, thực sự có thể đưa Tập đoàn phát triển.
Thái Cường nói lấp lửng.
- Tuyệt đối không thể.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Hơn nữa, nếu đã phát triển, ngược lại, hoàn toàn có thể rút tiền đầu tư giúp đỡ hai Nhà máy chính của chúng ta.
Tuy là thuế thu của bên đó tỉnh Thiên Vân sẽ tổn thất rất lớn, nhưng, về lợi nhuận hoàn toàn có thể bù đắp lại có phải không nào?
Có một số việc, cá và tay gấu muốn kiếm được cũng rất khó. Nếu bên đó đi xuống, bên này cũng đi xuống, thế thì Hoành Không chẳng thực sự là hết cách cứu rồi sao.
Cho nên, lần này trở về tôi đã hạ quyết tâm rất lớn. Vì thế mới muốn sát nhập trấn Hoành Không vào, nếu làm thì phải làm lớn một chút.
Tôi muốn xây dựng Tập đoàn Hoành Không trở thành con tàu siêu mẫu hạm. Tôi nghĩ, bên đó có thể phồn vinh cũng có thể bổ trợ lực cho bên này. Đây gọi là ưu thế hỗ trợ chứ không phải chỉ to một đầu có phải không nào?
Diệp Phàm tràn đầy lòng tin.
- Siêu mẫu hạm, việc này đương nhiên là tốt. Tuy nhiên đồng chí Diệp Phàm, không thể tham vọng viễn vông đâu.
Đến khi làm được sạp, quán đã to rồi, cuối cùng là lo thân không xong ngược lại còn tồi tệ hơn. Tôi cho rằng Tập đoàn Hoành Không càng nên đứng vững trước rồi mới nắm lấy tương lai.
Nếu việc trước mắt đều xử lý không tốt, thì còn nói gì đến tương lai. Rất nhiều Nhà máy lớn tiền vốn có tới mấy chục triệu, vì sao nói đổ là đổ, trong vòng mấy tháng là đã phá sản rồi.
Thường thì đều là vì mở rộng một cách mù quáng, cuối cùng phía đông sụp đổ phía tây cũng mục nát, rồi tất cả sụp đổ giống như hiệu ứng Domino, hơn nữa còn đổ rất là nhanh.
Lầm lớn ra rồi, nơi xảy ra vấn đề cũng sẽ nhiều, thường thì sẽ kéo lên đến đùi. Việc này các anh phải thận trọng một chút.
Thái Cường nói.
- Ha ha, chúng ta nếu tiếp tục không khai thác thị trường thì Hoành Không chúng ta thực sự sẽ xong đời. Đây là nói thật, còn cả hai nhà máy lớn, lẽ nào nhà nước lại có chỉ tiêu, kế hoạch sao?
Nói trắng ra, có chỉ tiêu cũng là cho Tập đoàn Cơ khí TQ hoặc tập đoàn nào đó, chẳng đến lượt Nhà máy thuộc tỉnh chúng ta đâu.
Cũng Nhà máy như thế, cũng là mẹ ghẻ con chồng. Đây là việc không có cách nao khác, người ta tiền nhiều thế lớn.
Chúng ta chỉ có thể mở ra một con đường khai thác khác. Ví dụ như gần đây tôi đã tô chức, thành lập công ty Xây dựng công trình Thiên Mã.
Mấy ngày sau công ty sẽ khai trương. Hơn nữa, cuộc làm ăn đầu tiên đã ký được rồi, đó chính là Tiểu khu Thiên Ảnh Hoa Viên của tỉnh thành.
Tuy nói chỉ có mấy trăm căn hộ, nhưng cũng là món tiền đầu tiền mà Công ty mới thành lập của chúng tôi có thể kiếm được.
Lòng tin của tôi đối với Công ty Xây dựng công trình Thiên Mã rất lớn. Đến khi đó nếu còn muốn lôi kéo được nhiều hơn, làm được nhiều đường hơn, xây được nhiều nhà cao tầng hơn.
Có lẽ, sau này Ủy ban nhân dân tỉnh muốn xây dựng lại thì đó sẽ là do bàn tay của Công ty Xây dựng công trình Thiên Mã chúng tôi.
Mục tiêu của chúng tôi chính là xây dựng công ty Thiên Mã thành công mấy công ty lớn.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, có khí phách, về điểm nay tôi rất khâm phục cậu. Bất kể thành hay không thành, khí phách này đã toát ra rồi.
Chủ tịch Khúc cười rất sảng khoái.
- Chỉ có khí phách mà không có thực lực cũng không được.
Không ngờ Thái Cường lại lạnh lùng tấn công Diệp Phàm.
- Ha ha, con người tôi trước giờ khi phách và thực lực ngang nhau. Cũng không cần Chủ tịch Thái phải lo lắng.
Diệp Phàm cười.
- Thế thì tôi thực sự muốn lau mắt chờ đợi xem.
Thái Cường đả kích nói.
Muốn được sự thông qua của Tỉnh ủy, Bí thư Ninh và Chủ tịch Khúc có lẽ là không có ý kiến gì. Nhưng ở tỉnh Thiên Vân Diệp Phàm cũng chẳng quen biết nhiều người.
Ngoài Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lôi Gia Đông và Trưởng ban Tổ chức Cát Lạp A Sa, những đồng chí khác đều không quen.
Tuy nhiên, ở đây thái độ của Thái Cường kiên quyết như vậy, có lẽ là trong Thường vụ sẽ có người chào hỏi Thái Cường.
Người này rất có khả năng chính là một người nào đó của huyện Hoàng Cương. Diệp Phàm cũng đã biết về Bí thư Lưu Tiêu Thành của Hoàng Cương, người này là cán bộ hàng không.
Không có hậu trường vững chắc thì không thể nào từ một chức Phó phòng lập tức được điều động vào vị trí Bí thư huyện được.
Tính toán như vậy, có lẽ đồng chí nào đó trong Thường vụ Tỉnh ủy chính là hậu trường của Lưu Tiêu Thành.
Cho nên Hội nghị Thường vụ sáng mai nếu muốn thông qua đơn xin thì có lẽ khó khăn vẫn tương đối lớn.
Diệp Phàm suy nghĩ, có lẽ việc này Chủ tịch Khúc sẽ không có ý kiến gì, nhưng cũng chưa chắc sẽ đứng ra kêu gọi mọi người cùng tương trợ Diệp Phàm.
Ninh Chí Hòa đương nhiên không cần phải nói, nhất định sẽ đứng về phía Diệp Phàm. Tuy Ninh đại lão có thể áp đặt thông qua.
Nhưng, làm như thế sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt nhất định, tạo cho người ta ảnh hưởng chuyên quyền không tốt.
Diệp Phàm cũng không muốn gây nhiều phiền phức cho ông ta.
Vì thế mình cũng phải ra tay, có thể tranh thủ được thì phải nghĩ cách tranh thủ.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đi gặp Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Trần Chí Thuận, đồng chí này có lẽ sẽ còn nể mặt Diệp Phàm một chút.
Diệp Phàm có chút hối hận, nếu Lang Phá Thiên đến Thiên Vân rồi thì tốt. Chí ít thì cũng có thể thêm được một phiếu.
Bí thư Trần Chí Thuận là một người trung niên, trang trọng, điềm đạm. Trần Chí Thuận không kiêm chức Giám đốc Sở Công an tỉnh, chỉ chuyên nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an. So sánh như vậy mà nói thì quyền lực thực sự đã bị thu hẹp lại không ít rồi.
Công an, Kiểm sát, Tòa án đều là những cơ quan quyền lực lớn, như nhân vật số một của Tòa án Nhân dân tối cao và Viện Kiểm sát nhân dân tối cao tỉnh cũng đều là những cán bộ cấp phó Chủ tịch tỉnh, người ta có nể mặt anh hay không thì cũng khó nói.
Nếu bản thân không có năng lực, thì anh chính là con rối siêu cấp treo lên cao mà thôi.
- Bí thư Diệp, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ tôi thế này? Đúng là khách quý mà.
Trần Chí Thuận cười, nói bắt tay Diệp Phàm trong phòng khách.